chương 130 : Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Lệ càng nghe càng tức giận, cười gằn nhìn Nghiêm Hi: “Xem như cô lợi hại, thế nhưng lại tìm Hoàng Vĩ đối với tôi như vậy. Lần này cậu thắng, nhưng cậu có nghĩ đến không, Hoàng Vĩ chính là người muốn giết cậu khi ở bệnh viện thành phố G. Lúc đấy Chu Kỳ đã tìm được hắn, cho nên ở bệnh viện thành phố G thiếu chút nữa cậu đã chết trong tay người đàn ông này. Ha ha, hiện tại thì tốt rồi, cậu không những không giết chết hắn, ngược lại lại dùng người đàn ông này đâm tôi một đao, cậu không sợ một ngày hắn sẽ phản pháo cậu sao? Lúc đó tôi nói gì hắn nghe nấy, giống như là nghe lời cậu lúc này.”

Lộc Hàm nhàn nhạt nhìn Lý Lệ: “Cô cũng nói ban đầu cô nói gì hắn nghe nấy, vậy cô đối với hắn như thế nào?”

Lý Lệ sững người, nhanh chóng hiểu ý tứ trong lời nói của Lộc Hàm, sau đó hỏi: “Cô thì biết cái gì, đàn ông vĩnh viễn không đáng giá tin tưởng.”

Lộc Hàm cười cười, cũng không đáp lời. Ý của Lý Lệ tự nhiên cậu rõ, bởi vì mới vừa bị thương hại, cho nên mới phản ứng như vậy: “Nhưng mà Lý Lệ à, trước kia người đàn ông này một lòng một dạ với cô, nhưng cô lại lợi dụng hắn. Đợi đến lúc hắn tuyệt vọng về cô rồi thì cô lại quay lại yêu hắn. Cô không cảm thấy rất buồn cười hay sao? Lòng của đàn ông chẳng lẽ phải như biển rộng bao la? Nên ngồi tại chỗ chờ một ngày cô quay đầu lại thương hắn?”

Lý Lệ nghe Lộc Hàm nói ngược lại lại cười, giống như đọc truyện cười nhìn Lộc Hàm: “Lộc Hàm, những lời này cậu nên nói với mình trước thì hơn. Cậu nhìn bản thân cậu đi, cậu yêu Ngô Thế Huân được bao nhiêu? Ngô Thế Huân đứng một chỗ đợi cậu chục năm, còn cậu thì sao?”

Lộc Hàm híp mắt nhìn lướt qua Lý Lệ, khóe miệng khẽ câu: “Đúng vậy, tôi chính là may mắn. May mắn gặp được người đàn ông tốt như Ngô Thế Huân đáng tiếc, không phải người nào cũng đều may mắn như tôi.”

Lộc Hàm thực sự nói sự thật, ai có thể may mắn gặp được người đàn ông như Ngô Thế Huân? Bây giờ có người nào không cẩn trọng, chỉ để ý đối phương bỏ ra bao nhiêu, không cho phép mình bỏ ra nhiều hơn một phần. Nhưng Ngô Thế Huân thì khác, Ngô Thế Huân giống như một người ngoại tộc vây, cái gì cũng không trông nom để ý, tất cả đều xuất phát từ nội tâm, không để lại một chút gì.

Bên ngoài Ngô Thế Huân đang lái xe chờ ở bên ngoài, nhìn chiếc xe màu đỏ quen thuộc đang đỗ ở nơi đó, khẽ thở dài, chẳng biết tại sao hắn hắt hơi một cái.

Bên trong Lý Lệ nhìn chằm chằm Lộc Hàm, lửa giận trong mắt dần dần bùng lên. Lộc Hàm nhìn khẽ mỉm cười: “Cô nói tôi gặp được người đàn ông tốt, vì sao cô lại tức giận vậy?”

Lý Lệ không nói được gì thêm. Quả thật mạng của cô ta thật sự không tốt bằng Lộc Hàm. Chỉ bằng việc Lộc Hàm gặp được người đàn ông như Ngô Thế Huân cũng đã đủ để đánh bại mọi cố gắng từ trước tới nay của cô ta rồi.

Đột nhiên Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn Lý Lệ, sắc mặt thoáng thay đổi, sau đó nở nụ cười nhạt nói: “Mẹ… là cô làm hại đúng không?”

Lý Lệ sững sờ, mắt lóe lên, ngẩng đầu cười cười nhìn Lộc Hàm, cười rất ngông cuồng: “Lộc Hàm, không phải cậu cũng biết rồi hả? Cậu hao tổn tâm cơ để Hoàng Vĩ tới bên cạnh tôi, làm tôi dỡ bỏ phòng bị, không phải là đào cái hố cho tội tự mình rơi vào hay sao? Hiện tại thì tốt rồi, tôi đã rơi vào, cậu làm gì còn phải tới đây hỏi tôi chuyện này? Hả?”

Lý Lệ cảm thấy, chuyện này còn cần thiết nói hay sao? Hiện tại cô ta đã vào lao ngục rồi, nói hay không nói thì có gì khác biệt?

Lộc Hàm lẳng lặng nhìn Lý Lệ, mặc kệ Lý Lệ nói gì, cậu cũng không hề nháy mắt. Nhìn Lý Lệ một lúc lâu rồi mới nói: “Cái này không phải là cô không cẩn thận thôi ư? Tôi hiểu, khi cô mới có năm tuổi làm sao có thể… Lúc ấy có phải hay không cô rất sợ?” Lúc này thái độ của Lộc Hàm rất ôn nhu, không nhìn ra hỉ nộ, giống như một người không có tính ấy vậy.

Lý Lệ vừa nhìn liền bốc lửa, hiện tại cô ta đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, Lộc Hàm còn lộ ra vẻ mặt thương hại cô ta. Lập tức khinh thường dời tầm mắt đi: “Lộc Hàm, cậu có thể thu ngay lại vẻ dối trá kia đi không thì bảo, chỗ này chỉ có hai ta cậu làm như vậy không thấy mệt mỏi hay sao? Đúng, đúng là năm đó tôi giết chết mẹ cậu, nhưng là bà ấy gieo gió gặt bão. Không phải cậu muốn biết chuyện năm đó hay sao? Cậu nói thẳng ra là được, làm gì phải ở đây quanh co lòng vòng. Năm đó tôi chính là cố ý, khi ông Chu xuất hiện ở trong phòng tôi cố ý làm vẻ sợ chọc giận đến hắn, khi giãy giụa tôi cố ý làm rơi kéo xuống tim bà ta. Kết quả cuối cùng đúng là không làm tôi thất vọng, quả nhiên là chết. Ha ha…”

Lộc Hàm khẽ nhếch miệng, nhìn chằm chằm Lý Lệ, giọng nói như bị chặn lại, run lên một cái, mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại không nói được, chỉ nhìn chằm chằm Lý Lệ.

Mặc dù sớm biết chuyện này là do Lý Lệ cố ý, nhưng không ngờ quả thật chính là vậy. Khi còn bé nhìn mẹ lợi hại như thế nào, ai có thể nghĩ đến kết quả cuối cùng lại như vậy. Một đứa bé năm tuổi, còn là đứa bé mình tự mình nhận nuôi. 

“Làm sao cô có thể làm như vậy? Bà là mẹ của cô, là tự tay bà mang cô ra khỏi cô nhi viện.” Lộc Hàm không dám tin, người như vậy mà là người sao?

Lý Lệ càng thêm điên cuồng: “ha, đúng vậy, là bà ta thu dưỡng tôi, nhưng bà ta có coi tôi là con gái sao? Không có, căn bản là không có. Bà ta một mực đề phòng tôi, ngay cả tiền trong nhà bà ta cũng đề phòng để ở một nơi kín đáo. Bà ta cho cậu bao nhiêu tiền, cho Lý Duệ Thần bao nhiêu tiền, nhìn lại một chút tỏng tay tôi, tôi có thể có được bao nhiêu? Ngay cả mua một cây kem cũng là giả bộ đáng thương lôi kéo Lý Duệ Thần, đây là yêu thương mà các người nói? Yêu tôi sao ngay cả mấy đồng tiền cũng không cho?”

Lý Lệ nói rất lớn, Lộc Hàm mở to mắt, thật lâu sau mới dời đi, nhếch miệng nở nụ cười lạnh: “Căn bản bà cũng không cho tôi tiền, bà đưa tất cả tiền tiêu vặt của ba chúng ta cho Lý Duệ Thần, bởi vì anh ấy là con trai, hơn nữa lại lớn tuổi. Mẹ sợ hai chúng ta là còn nhỏ tham ăn, lập tức sẽ tiêu hết tiền mà thôi.”

Lộc Hàm nặng nề thở dài, cậu quyết định, về sau nói gì cũng không muốn đứa bé nào ở bên ngoài cả, dù là nhận nuôi cũng không được, cậu chỉ muốn đứa bé của chính mình.

Lộc Hàm nói như vậy, Lý Lệ cũng không tin, ai sẽ tin tưởng đây: “Ha ha, lý do thật đường hoàng. Vậy tôi hỏi cậu nữa, tại sao khi bà ta phát hiện tiền trên bàn không thấy liền hỏi tôi? Chẳng lẽ tôi không đáng để bà ta tin tưởng như vậy sao?”

Lòng của Lộc Hàm đã trầm xuống rất sâu, có lẽ cậu đã hiểu nguyên nhân Lý Lệ cố ý sát hại mẹ, cũng bởi vì 50 đồng tiền này?

Tầm mắt của Lộc Hàm giống như độc châm, sắc bén nhìn Lý Lệ: “Đây chính là nguyên nhân cô giết hại một mạng người? Cũng chỉ vì 50 đồng tiền?” Lý Lệ không nói lời nào, Lộc Hàm cười càng lạnh hơn, càng lúc càng lớn: “Kết quả cuối cùng như thế nào, còn không phải là chính cô trộm? Nếu mẹ không nhìn thấy cô trộm tiền bà sẽ không nói. Nếu ngày đó bà trực tiếp đến hỏi cô như vậy đã nói rõ mẹ đã sớm biết tiền do cô cầm. Mẹ muốn cho cô cơ hội, cô chủ động nhận sai thì tốt. Nhưng cô thì sao? Cũng bởi vì chuyện này cô lại trực tiếp hận mẹ tôi, hận cái nhà nay? Lý Lệ, có còn có lương tâm không?”

Lý Lệ cười cười: “Ha ha, lương tâm? Tôi cần nó sao?” Nói xong lạnh lùng nhìn Lộc Hàm sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, hai mắt tỏa sáng: “a, đúng rồi, nghe nói ngày mai cậu kết hôn, hôm nay cậu mới biết chuyện của mẹ cậu, ngày mai trong hôn lễ cậu còn có thể cười ra tiếng không đây?”

Lộc Hàm  nghe vậy sững sờ, nhìn Lý Lệ cười hả hê: “Thì ra là cô vì chủ ý này? Như vậy Lý Lệ, cám ơn quan tâm. Chỉ tiếc, ngày mai cô không thể tự mình trình diện chúc mừng hôn lễ của tôi rồi.”

Khi Lộc Hàm xuất hiện ở đây đã liều mạng tự nói với mình, không có gì lớn, không có gì. Đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại trong lòng đã sớm yên tĩnh lại, không cần phải kích động, ngày mai sẽ phải kết hôn.

Nhưng tại sao tay cậu vẫn không khống chế được run rẩy?

Lý Lệ trở lại phòng của mình với trạng thái sững người. Nhớ tới khi còn bé, khi đó không còn quá dài, chỉ nhớ rõ nét mặt của Lộc Tử Hoa sửng sốt, những thứ khác đều quên hết. Dần dà, vẻ mặt này biến hóa theo qua trình Lý Lệ lớn lên, dần dần Lý Lệ cảm thấy vẻ mặt này của Lộc Tử Hoa rất bất mãn.

Cho nên mới phải nghĩ như vậy, người nọ là mẹ của mình, tự tay bà nắm tay cô dẫn ra khỏi cô nhi viện, cô không cảm kích?

Nhưng tại sao cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như thế này? Cô ta cũng không biết, quả thật không biết. Cô ta rất muốn quay trở lại qúa khứ, có lẽ trở về sẽ không như thế này nữa. Khi đó cô ta rất vui vẻ, có mẹ có anh trai em trai….

Bao nhiêu năm sau trong bệnh viện tâm thần, vẫn luôn có một bệnh nhân nữ ngơ ngác nhìn lên bầu trời gọi mẹ, nói con yêu người. Bác sĩ y tá của bệnh viện cũng không biết về người này, ai cũng không quản cô ta. Người nọ từ trong tù đưa ra chữa trị, tới khi bác sĩ kiểm tra mới phát hiện người này áp lực tinh thần rất lớn mà đã lâu, tạo thành tinh thần bất thường. Vốn cho rằng người ở trong tù ra phục vụ rất khó, là phần tử gây nhức đầu, nhưng lão thái thái này thì không, rất an tĩnh, ngày ngày nhìn lên bầu trời nói mấy câu như vậy.

Lộc Hàm từ bên trong ra tinh thần có chút hoảng hốt, không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy trời đất biến đổi. Ngô Thế Huân thấy cậu đi ra vội vàng xuống xe, Lộc Hàm hoảng hốt nhìn anh một cái, cười cười, sau đó gục xuống. Ngô Thế Huân ôm chặt thân thể không ngừng trượt xuống của cậu, vẻ mặt gấp gáp, cẩn thận mang vào xe trực tiếp đi bệnh viện.

Mọi người vừa nghe tin, có chút sửng sốt. Người ngày mai kết hôn hôm nay phải vào viện, ít nhiều có điềm xấu gì đó. Nhưng ông cụ Ngô mặc kệ nhưng chuyện kia, trực tiếp gõ gậy nói: “Hôm nay té xỉu dù sao cũng tốt hơn là té xỉu vào ngày mai. Cháu xem thân thể không tốt liền kịp thời trị liệu, mặc kệ lúc này nên hay không nên.”

Ông cụ dặn dò Ngô Thế Huân, “Cháu ở đấy chăm sóc thật tốt, chúng ta chuẩn bị ở nhà.” Ông cụ đoán, Lộc Hàn chính là bị bệnh sợ hãi trước hôn nhân rồi. Triệu chứng này không phải là rất lưu hành hay sao? Nhưng lão nhân gia ông nghĩ không thông, sao lại sợ hãi?

Ngô Thế Huân canh giữ ở trước giường bệnh nhìn Lộc Hàm, sắc mặt cậu có chút trắng bệch, khi mở hai mắt ra cũng là mệt mỏi, nhìn đặc biệt không có tinh thần. Ngô Thế Hjaan nói: “Em xem em đi, hôn lễ bận rộn như vậy cũng không cần em làm cái gì, yêu cầu duy nhất chính là em ăn cơm thật ngon. Nhưng vừa rồi bác sĩ nói em ăn không ngon nên ngất xỉu, em nói cho anh biết thế nào em mới mạnh khỏe?”

Lộc Hàm rũ mắt nhìn Ngô Thế Huân, cười cười xin khoan dung: “Miệng không có vị, em đoán là bệnh sợ hãi trước khi kết hôn. Đều là tại anh.”

Lộc Hàm cảm thấy, nếu không phải Ngô Thế Huân muốn kết hôn, hơn nữa khi đang chuẩn bị hôn lễ chuyện của Lý Thánh Đức được giải quyết, cậu còn không đến mức hốt hoảng như vậy nha. Cho nên tất cả đều do Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân bất đắc dĩ cười cười: “Em cái gì cũng đổ lên đầu anh được, đúng không?”Ngô Thế Huân  nói xong nằm soài trên giường, nửa nghiêng thân thể dán đầu mình lên đầu của cậu, âm thanh như dụ dỗ tiểu hài tử: “Em đem tất cả đổ lên đầu anh có hữu dụng không? Em được thư thái?”

Lộc Hàm nháy mắt một cái nhìn Ngô Thế Huân, không nhịn được cười cười: “Ừm, tìm lão công không phải tìm chỗ dựa cho mình hay sao, nếu không lão công còn có tác dụng gì?”

Khóe mắt Ngô Thế Huân trong nháy mắt giật giật hai cái, vươn tay nắm lấy mũi Lộc Hàm ác ngoan nói: “Em nói có tác dụng gì, em nói một chút xem? Tác dụng của anh không phải em là người rõ nhất hay sao? Hiện tại, tác dụng của anh đều kết quả ở trong bụng em rồi.”

Lộc Hàm sững người: “Anh nói cái gì, quả gì?”

Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm Lộc Hàm, trong đôi mắt giống như tụ bảo thạch, nhìn đặc biệt chói mắt. Lộc Hàm nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình không nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân được nữa, nhìn nữa mình sẽ mù. Lặng lẽ dời tầm mắt đi, lại nghe được tiếng cười của Ngô Thế Huân, âm thanh rất thấp, giống như đang chịu nhịn vậy: “Ha ha ha, Hàm Hàm, trong bụng em kết ra quả con rồi.”

Lộc Hàm sững sờ, không dám phản ứng.

Ngô Thế Huân cẩn thận vươn tay nắm hông của cậu, mình cũng thận trọng không đụng đến bụng của cậu: “Bác sĩ nói, em đã có hai tháng rồi. Cho nên trong khoảng thời gian này em mới ăn không ngon. Anh cảm thấy được như vậy. Không phải nói khi phụ nữ mang thai đều thích ăn chua sao, rất chua. Anh sẽ tìm một ít thức ăn cho em. Ngày mai hôn lễ của chúng ta, anh sẽ tiếp khách, cẩn thận một chút đừng cho mình mệt nhọc, các loại vận động nên tiết kiệm liền tiết kiệm thôi…”

Không biêt vì sao, đột nhiên Ngô Thế Huân thay đổi thành nói nhảm, líu ríu nói không dứt. Lộc Hàm cũng không biết nên phản ứng như thế nào, ngoan ngoãn nằm nghe.

Cuối cùng Lộc Hàm không nhịn được mở miệng hỏi: “Không phải anh vẫn mang mũ hay sao? Làm sao lại có?”

Ngô Thế Huân đang lảm nhảm lúc này mới nhám mắt lại, sau đó nhìn Lộc Hàm nháy mắt mấy cái, không biết nên nói cái gì. Lộc Hàm thấy thế ra lệnh một tiếng: “Không được nói dối. Thành thật khai báo!”

Ngô Thế Huân cười, cười có chút ngượng ngùng, giống như là kẻ trộm, cười đến mức hai mắt nheo lại thành một hàng.

Anh có thể không nói không……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro