chương 19 : Hồng Môn Yến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảm của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân xem ra không tệ, hơn nữa hai người đều có khí chất ưu nhã cao quý, loại khí chất này không phải người bình thường có thể bỏ tiền ra học được.

Nhưng mà, ông đã cho người điều tra, hai người đều có xuất thân rất bình thường, aiz, dạo này, phong cách của người dân bình thường cũng có thể hơn người nhà họ Chu sao?

Có lẽ ông đã quá tự tin về thế lực của nhà họ Chu rồi, nhìn thấy Lộc Hàm đứng ở dưới lầu một, cậu mỉm cười nhìn về phía ông, ông Chu chống gậy đi xuống lầu.

Trong mắt Lộc Hàm lóe lên tia cười lạnh, thấy ông Chu đang đi về phía mình, Lộc Hàm bước lên trước một bước: “Chu lão gia, không ngờ hôm nay ngài lại mời nhiều khách như vậy, tôi cũng không kịp chuẩn bị, mặc đơn giản như vậy, thật là có lỗi.”

Không sai, quần áo trên người Lộc Hàm không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, đều là những loại vải bình thường, nhưng được phối hợp khéo léo. Vì vậy ngược lại lại làm cho người ta lầm tưởng rằng đây là quần áo của những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.

Ông Chu liếc mắt nhìn quần áo trên người Lộc Hàm, bật cười: “Cậu Lộc thật biết nói đùa, cậu xinh đẹp như vậy mặc gì cũng đều dễ nhìn. Cậu xem, những người đàn ông ở đây không phải đều bị phong thái của cậu Lộc làm cho chấn động rồi sao?” Giống như ông tùy ý nói ra, nhưng rõ ràng là có chút không vui.

Lộc Hàm chỉ nhíu mày, dường như không nhận ra nét không vui trong lời nói của ông Chu, cậu nhìn một lượt khắp phòng, quả nhiên thấy mấy người đàn ông đang tụm lại bàn tán, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn cậu, khi cậu thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy Chu Kỳ cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ đang ngồi ở giữa phòng khách.

Chu Kỳ cầm một ly rượu đỏ, đứng bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lộc Hàm, Chu Kỳ quay sang nhìn Lộc Hàm, cười khiêu khích, sau đó kéo kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, lại cười quỷ dị với Lộc Hàm.

Lộc Hàm tiện tay cầm lên một ly rượu đỏ trên bàn hướng về phía Chu Kỳ nâng chén, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt. Cũng không quan tâm đến ánh mắt của Chu Kỳ, cô quay qua nhìn ông Chu nói:

“Chu lão gia, ngài là người quang minh chính đại, hôm nay ngài tìm tôi e là không phải chỉ để bàn về dự án lần này rồi?”

Ông Chu nhướn mày, ông vô cùng kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Lộc Hàm, sau đó lại bật cười rồi gật đầu, giống như tán thưởng sự thẳng thắn của cậu: “Tốt tốt tốt, thật không ngờ cậu Lộc cũng là một người thẳng thắn như vậy, chúng ta lên lầu nói chuyện.” Nói xong cũng không muốn biết Lộc Hàm có từ chối hay không, dứt khoát xoay người đi lên lầu.

Lộc Hàm suy nghĩ một chút, xoay người đặt ly rượu đang cầm trên tay lên bàn, sau đó tự nhiên, ưu nhã bước lên lầu.

Lý Lệ ngồi trong góc thấy Lọc Hàm đi lên lầu thì cười giễu cợt, Lộc Hàm , coi như cậu có lợi hại hơn nữa, tôi cũng không tin, ông Chu không đối phó được cậu.

~ Trong thư phòng ~

Sau khi Lộc Hàm bước vào cửa, ông Chu đã ngồi vào chỗ của mình đợi cậu rồi, khi thấy Lộc Hàm bước vào thư phòng liền chỉ vào ghế salon trước bàn đọc sách: “Ngồi!” Một chữ, đem cường thế thường ngày của ông Chu lên cao đến tận cùng.

Lộc Hàm chỉ là lễ phép cười một cái, ngồi xuống, rồi sau đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông cụ.

Ánh mắt đục ngầu của ông Chu dưới cặp mắt kiếng không hài lòng nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm . Thấy Lộc Hàm bình tĩnh nhìn thẳng vào ông, trong mắt ông lóe lên một tia kinh ngạc, cậu trai này lại dám nhìn thẳng vào mắt ông, đã lâu rồi không có ai dám nhìn thẳng vào mắt ông như vậy.

Trong lúc nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Lộc Hàm, ánh mắt ông cũng thoáng qua một tia tò mò, trầm mặc nửa ngày, sau đó lại bật cười, nhỏ giọng nói: “Khó trách Chu Khải lại bị cậu hấp dẫn, cậu thật sự có đôi mắt hấp dẫn những người đàn ông tư bản.”

Lộc Hàm lạnh nhạt nghe ông Chu nói, cho dù nghe những lời đó cậu cũng không dao động, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười nhạt.

Ông Chu nhàn nhạt quan sát Lộc Hàm, dáng người nhỏ nhắn, đoan trang ngồi trên ghế salon, hai chân nghiêng về bên phải 45 độ, tóc  tùy ý  cắt ngăn vai lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, tạo thành bức tranh người con trai dịu dàng động lòng người.
Cậu trai này quả thực ưu tú hơn Lý Lệ rất nhiều, những thứ khác không nói, chỉ nói loại khí thế quý tộc tao nhã này cũng đủ để ông tiếp nhận cậu trai này rồi. Đáng tiếc, cậu trai này lại có xuất thân quá bình thường, còn Lý Lệ, mặc dù không thể so sánh được với cô, nhưng sau lưng Lý Lệ lại có một thế lực âm thầm ủng hộ nhà họ Chu, mà thế lực ấy thậm chí còn mạnh hơn cả nhà họ Chu.

Nhìn Lộc Hàm nửa ngày, ông Chu thở dài một hơi não nề: “Aiz! Đáng tiếc…..”

Câu nói “Đáng tiếc” này khiến lông mi dài của Lộc Hàm khẽ lay động, quả nhiên, cậu cũng không nhận ra, tự nhiên ông ta lại đổi tính yêu mến cậu, trước tiên khen cậu một câu, sau đó lại đổi giọng nói một câu “đáng tiếc” liền hoàn toàn phủ nhận câu trước đó.

Đây chính là nhà họ Chu!

Nụ cười chế giễu từ từ hiện lên, khi sắp thành hình bỗng chốc lại thay đổi, một Lộc Hàm  chuyên nghiệp lại xuất hiện, Lộc Hàm lễ phép: “Ông Chu, dự án lần này, Chu Thị còn có yêu cầu gì sao?”

Chu lão gia có chút không vui, nếu như mới vừa rồi ông không có nhìn thầm, thì đứa bé này chính là đã cười nhạo ông!

A! Thật là buồn cười, đường đường là người đứng đầu nhà họ Chu lại bị một cậu trai xem thường!

Giọng ông trầm thấp xen lẫn tâm trạng không vui: “Cậu Lộc, thật xin lỗi, bởi vì con gái của tôi và con dâu của tôi cũng đều học ngành quảng cáo, cho nên, tôi cảm thấy Chu Thị không cần hợp tác cùng công ty của cô nữa. Tôi đã quyết định, Chu Thị sẽ thành lập một bộ phận quảng cáo, sau này, các dự án khác của Chu Thị cũng sẽ do bộ phận quảng cáo của chúng tôi phụ trách!”

Lộc Hàm cũng chỉ nhíu mày, vẻ mặt nhàn nhạt, không có nét gì chứng tỏ cậu đã bị chấn động, dường như chuyện này cậu cũng đã đoán được, sau đó trên mặt cậu hiện lên nụ cười kỳ quái.

Cười, ẩn tình gì cũng không có, chỉ đơn thuần là cười, nhưng giờ phút này, đáy lòng ông Chu lại cảm thấy không yên, luôn cảm thấy nụ cười này có chút gì đó khiến ông không được thoải mái.

Giống như, nụ cười đó là của một người luôn cao cao tại thượng, khiến ông lập tức cảm thấy, những hèn mọn ông vững vàng che giấu tận sâu trong tâm can đều bị nhìn thấy, khiến cho ông không khỏi có cảm giác mình thật ti tiện.

Lộc Hàm nhìn thấy trong mắt ông Chu dần dần có nét không vui, liền thu lại nụ cười trên mặt, sau đó bày ra bộ dạng khổ sở, vài lần mở miệng định nói, cuối cùng lại nuốt trở vào, thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Chu lão gia, ngài không hài lòng về phương án của công ty chúng tôi sao?”

Ông Chu nhìn nét mặt bình tĩnh của Lộc Hàm, trong lòng càng không thích cậu, ông thật sự không thích cậu trai quỷ dị này, lông mày ông nhướn lên thật cao, giọng nói càng thêm cứng nhắc: “Tôi nói rồi, chúng tôi không cần!”

Lộc Hàm cảm nhận được trong lời nói của ông không còn che giấu sự chán ghét liền muốn cười, thật đúng là, chẳng lẽ chỉ có ngần ấy kiên nhẫn thôi sao?

Ánh mắt cậu bỗng nhiên bị một khung hình trên bàn sách thu hút, trong mắt cậu lúc này không có cười nhạo, ánh mắt trong veo, nhìn cậu như tùy ý muốn đứng dạy, nhưng lại cực kỳ không cẩn thận mà làm đổ khung hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro