chương 26 : Cùng Giường Chung Gối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng ngày thứ hai, Bavhj Hiền vừa ngáp vừa mở cửa phòng, nhắm hai mắt đi về phía nhà vệ sinh, đột nhiên dưới chân “A” một tiếng hét thảm.

Bạch Hiền sợ tới mức hai con ngươi cũng muốn rớt ra rồi, cậu phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, bày ra bộ dạng sẵn sàng chiến đấu, liếc mắt một cái, đây không phải là nhà cậu à?

Còn Phác Xác Liệt? Sao anh lại ở đây???

Bạch Hiền không hiểu, nghẹo đầu suy nghĩ một hồi, mãi mới nhớ ra, tối hôm qua cậu chứa chấp hai người đàn ông, thật nhân đạo để lại phòng khách cho hai người bọn họ có chỗ nghỉ ngơi.

Nhưng mà, mắt lại quét khắp phòng khách……

Ngô Thế Huân? Anh ta đâu rồi?

Mắt Bạch Hiền lại càng mở to hơn: “Phác Xác Liệt, Ngô Thế Huân đi đâu rồi?”

Phác Xác Liệt vốn chưa tỉnh ngủ, bị Bạch Hiền đạp cho tỉnh, không vui mở mắt, tùy ý nói: “Thì ở trên mặt đất chứ đâu……”. Kết quả, cúi đầu xem xét, người đâu rồi???

Bạch Hiền và Phác Xác Liệt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạch Hiền nhớ lại, hôm qua cậu gọi Phác Xác Liệt đến, không phải là sợ Ngô Thế Huân sẽ gây bất lợi cho Lộc Hàm sao?

Lại quay đầu nhìn về phía cửa phòng Lộc Hàm vẫn đang đóng chặt, trong lòng Bạch Hiền cũng từ từ thả lỏng, nghĩ thầm, không thể nào….

Bạch Hiền  nhìn Phác Xác Liệt, Phác Xác Liệt nhìn Bạch Hiền, hai người nhìn nhau đến mười giây sau, Bạch Hiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu như xảy ra chuyện gì, em tuyệt đối không tha cho anh.”

Phác Xác Liệt rất vô tội, tối hôm qua Ngô Thế Huân vẫn còn yên ổn ngủ bên cạnh anh, ai biết tỉnh lại lại không thấy tăm hơi đâu, điều này có thể trách anh được sao, có thể sao?

Bạch Hiền mặc kệ, chạy đến cửa phòng Lộc Hàm la to: “Hàm Hàm, dạy đi thôi, sắp trễ giờ làm rồi!”

~Trong phòng~

Đêm qua, Lộc Hàm ngủ rất ngon, cảm giác, giống như xung quang có một lá chắn đang bảo vệ cậu, giống như…….khi còn bé vậy.

Khi còn bé?

Lộc Hàm cảm thấy có gì đó không đúng rồi, lập tức mở mắt, chiếu vào phòng là ánh mặt trời buổi sớm, ánh sáng nhu nhu, mềm mại, thật tốt, thật thoải mái….

Trên cửa sổ, chậu hoa Hải Đường và Thiên Trúc Quỳ cũng đang đắm chìm trong ánh nắng sớm mai, những chiếc lá được ánh mắt trời chiếu lên giòn tan, gần như trong suốt.

Ở trên đầu giường, Yêu Yêu đã sớm mở mắt, thấy cậu chủ còn chưa tỉnh liền ngoan ngoãn nằm chờ, cũng không quấy nhiễu giấc ngủ của cậu, nhìn thật đáng yêu. Nhưng mà, nhìn ánh mắt Yêu Yêu có gì đó lạ lạ, Lộc Hàm nhất thời không hiểu gì.

Lộc Hàm mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Yêu Yêu, kết quả, vừa cử động liền phát hiện vấn đề, có một cánh tay đang vòng qua hông cậu, ôm lấy eo nhỏ của cậu, tay của cậu còn bị bàn tay kia nắm lấy.

Lộc Hàm sửng sốt.

Sao lại như vậy?

Sau lưng vang lên một giọng nói nam tính: “Em tỉnh rồi sao?” Còn mang theo chút khàn khàn của người đàn ông mới ngủ dậy, vô cùng hấp dẫn.

Cũng rất đáng bị ăn đòn.

Rõ ràng tâm tình của Lộc Hàm không tệ, giờ lại vì giọng nói này là xuống thấp đến cực điểm, thật sự muốn bóp chết người đàn ông này mà.

Còn nữa, lưng của cậu đang dính sát vào lồng ngực của Ngô Thế Huân, giống như một đôi vợ chồng mới cưới, vô cùng thân mật.

Trong nháy mắt, Lộc Hàm cảm thấy lưng của cậu cũng sắp bị đốt cháy rồi.

“Làm sao anh lại vào đây, đi ra ngoài!” Lộc Hàm giãy giụa đẩy anh ra, nhưng mà, Ngô Thế Huân quá nặng, khiến cậu dùng toàn bộ sức lực đẩy anh mà anh cũng không nhích ra một chút nào, ngược lại Lộc Hàm bị mệt gần chết.

“Thật là, nặng như heo!”

Ngô Thế Huân cười híp mắt nhìn Lộc Hàm, rất có thời gian rảnh hưởng thụ dáng vẻ đáng yêu của cậu, bàn tay mềm mại của cậu, cậu dùng sức đẩy anh lại giống như xoa bóp giúp anh, rất thoái mái.

Lộc Hàm trừng anh, mình thì mệt gần chết, anh lại ở đó mà hưởng thụ!

“Bốp” Một cái tát giáng xuống cánh tay không thành thật của anh, “Buông em ra!” Giọng điệu không tốt.

Ngô Thế Huân cười híp mắt nhìn cậu, mặt dày mày dạn nhất quyết không chịu buông tay, còn vô sỉ hơn cọ cọ vào người cậu, “Bà xã, đã lâu anh không được ngủ cùng với em rồi, ngủ với em cảm giác thật là tốt!” Đầu anh không ngừng cọ cọ vào ngực Lộc Hàm.

Lộc Hàm không thể nhịn được nữa, anh lại dám lộ liễu ăn đậu hũ của cậu, “Bốp” một cái tát tiếp theo giáng xuống đầu của anh, đây chính là hậu quả của việc dám ăn đậu hũ của cậu a, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Lộc Hàm cũng không thèm để ý đến anh, từ nhỏ đến lớn, anh nếm không ít quả đấm như vậy rồi.

Bên ngoài, Bạch Hiền vẫn hét lên: “Hàm Hàm, mau dạy thôi, trễ giờ làm rồi.”

Lộc Hàm nhìn đồng hồ, đúng rồi, tám giờ ba mươi sáu, giờ này rồi, không đến trễ mới lạ.

Lộc Hàm thật muốn khóc ~

Lại quay lại tiếp tục trừng mắt với người đàn ông đầu đầy sao nằm bên cạnh.

Nhanh chóng mặc quần áo tử tế, mở cửa, Bạch Hiền ở bên ngoài cũng vừa gọi cậu vừa chuẩn bị đi làm.

Lộc Hàm nói, “Không kịp ăn sáng rồi, mau đi thôi!”

Bạch Hiền vẫn chạy loạn tìm túi xách, “Ừ, chờ một chút Phác Xác Liệt chở chúng ta đi, như vậy cũng không quá trễ.”

Phác Xác Liệt từ phòng bếp đi ra, trên tay có hai phần bánh bao và sữa chua, đưa cho mỗi người một phần. Sau đó nhìn Bạch Hiền lại chạy đông chạy tây, cau mày: “Em không cần vội, chỉ trễ một chút thôi, cẩn thận rơi đồ.”

Bạch Hiền chạy khắp nhà, khi thì tìm túi xách, khi lại tìm giày, tìm thấy điện thoại di động ở dưới ghế sofa, tìm………, aiz, tóm lại là rất bận rộn.

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng lạnh băng: “Bà xã của tôi tự tôi đưa, không làm phiền anh.”

Phác Xác Liệt quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào Ngô Thế Huân đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau Lộc Hàm, đôi tay không biết tốt xấu lại ôm eo nhỏ của Lộc Hàm.

Thực tế, tối hôm qua hai người đồng cảm liên kết lại cùng một chiến tuyến, quyết định đẩy nhanh tốc độ theo đuổi bà xã, aiz, nhìn tốc độ này của Ngô Thế Huân, thật vượt xa tốc độ của máy bay rồi.

Phác Xác Liệt không khách sáo, phất tay một cái: “Được, bà xã của mình tự mình đưa đi.” Nói xong cũng chạy khắp phòng giúp Bạch Hiền tìm chìa khóa.

Lộc Hàm bất mãn, nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân, đôi mắt lườm móng vuốt sói đang đặt trên eo mình, híp lại mang theo uy hiếp: “Bỏ móng vuốt của anh ra.”

Ngô Thế Huân cười híp mắt: “Bà xã à, em muốn tới trễ sao?” Móng vuốt sói vẫn tiếp tục ôm hông của cậu.

Bạch Hiền vốn muốn nói giúp Lộc Hàm hai câu, nhưng nhìn đồng hồ đã không kịp nữa rồi, đành không quản nhiều nữa, tiếp tục công cuộc tìm chìa khóa của mình.

Lộc Hàm nhìn đồng hồ, tám giờ bốn mươi năm.

Cũng không để ý nhiều nữa, nhấc chân hung hăng đạp cho Ngô Thế Huân một cái, gót giày  của Lộc Hàm đạp trúng ngón út của Ngô Thế Huân, rất là đau nha, Ngô Thế Huân lập tức khoa trương ôm lấy chân nhảy lò cò tại chỗ, miệng còn la hét: “Đau chết mất thôi”

Khi anh vừa kêu lên cũng là lúc Lộc Hàm mở cửa chính ra, ngoài cửa hai người đàn ông vừa hay cũng nhìn thấy một người đàn ông luôn làm mặt lạnh – Ngô Thế Huân, nay lại giơ chân nhảy lò cò tại chỗ.

Nhất thời, cả thế giới im lặng.

Ngô Thế Huân ôm chân nhìn hai người đàn ông đang đứng sững sờ ngoài cửa, cúi đầu xem xét hình tượng bây giờ của mình…..

Khụ khụ

Đặt chân xuống, chỉnh lại quần áo, hoàn toàn trở lại là một đại thiếu gia nho nhã.

Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiến lên hai bước ôm Lộc Hàm đi xuống lầu.

Sau lưng, Lý Duệ Thần và Chung Nhân, mặt hai người nổi đầy vạch đen.

Người vừa rồi là ai vậy?

Bọn họ có quen không?

Nhìn người nào đó ngang nhiên biến mất trên hành lang, Lý Duệ Thần và Chung Nhân ăn ý liếc nhìn nhau, rồi sau đó cùng cười ha ha.

Được nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Thế Huân, đúng là được mở rộng tầm mắt rồi.

Lộc Hàm rất vui vẻ, nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của người đi bên cạnh, cũng không quản tay của anh còn đang ôm ngang hông mình nữa, tiếp tục che miệng cười trộm.

Ngô Thế Huân cảm thấy rất mất mặt, mặt đen lại: “Cười đi, em cứ cười đi, để tối nay anh sẽ cho em cười không nổi.”

Lộc Hàm vội vàng bỏ tay xuống, miệng mím chặt, không dám cười thành tiếng, Ngô Thế Huân có nhất nhiều chiêu, từ nhỏ đến lớn, câu đã chịu không ít thiệt thòi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro