chương 41 : Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền vẫn đang giơ điện thoại lên giữa khe cửa, camera cũng vẫn đang mở, đột nhiên Ngô Thế Huâ xoay người lại nhìn cậu: “Chụp xong rồi sao?”

Bạch Hiền sửng sốt.

Vừa rồi trừng trị Chung Nhân nên khóe miệng bị thương, Ngô Thế Huân há miệng, cẩu thả giơ tay lên tùy tiện xoa xoa một chút, nhìn xuống mu bàn tay, là màu đỏ.

Lạnh lùng lườm Chung Nhân một cái, tên nhóc này ra tay thật ngoan độc.

Bạch Hiền sững sỡ nhìn ba người đàn ông anh tuấn bất phàm trong phòng khách nhà mình, trong lòng thấp thỏm không yên, không ngờ cậu trốn kỹ như vậy mà vẫn bị phát hiện, xem ra một màn vừa rồi là ba người bọn họ diễn trò để trêu chọc cậu thôi.

Phác Xác Liệt ung dung đi ra từ sau lưng Bạch Hiền, thấy ba người đàn ông kia cũng nhìn chằm chằm vào bà xã của mình, lặng lẽ nghiêng người về phía trước che khuất Bạch Hiền, nhẹ nhàng mà chẫm rãi lên tiếng, không thể tìm ra điểm khác thường trong hành động của anh: “Đánh nhau xong rồi sao? Nếu đánh xong rồi thì dọn dẹp lại phòng khách, sau đó đi tắm rồi đi ngủ đi!”

Bạch Hiền được Phác Xác Liệt bảo vệ ở sau lưng của anh, cúi đầu cười trộm, anh chàng Phác Xác Liệt này, bình thường nhìn rất thản nhiên điềm đạm, không ngờ đến thời điểm mấu chốt lại rất có chí khí nha.

Muốn ba đại thiếu gia này dọn dẹp phòng khách?

Không bằng nói bọn họ đánh tiếp một trận nữa còn hơn.

Phác Xác Liệt nhìn thấy khóe miệng Ngô Thế Huân không ngừng giật giật liền cười thầm, ai bảo anh dám làm bà xã tôi sợ.

Khi ba người đang cúi đầu mờ mịt nhìn kiệt tác do mình tạo nên, còn chưa biết phải dọn dẹp thế nào thì cửa phòng Lộc Hàm mở ra.

Cả ba người cùng sững sờ, sau đó Ngô Thế Huân và Lý Duệ Thần nhanh hơn một bước chạy tới túm được Cố Tiêu đang không ngừng lau mồ hôi, vội vàng hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”

Chung Nhân vừa vô tội nhìn phòng khách hỗn độn vừa cười nhạo một cái, ta khinh!

Cố Tiêu hạ cánh tay vừa lau mồ hôi xuống, nói giỡn: “Uiz za, các người vừa biểu diễn cái gì vậy, ăn ý với nhau như thế từ khi nào vậy?”

Ngô Thế Huân cười lạnh: “Bớt nói nhảm đi, chúng ta không ăn ý với nhau khi nào? Nói mau, bà xã của mình thế nào rồi?” Hiển nhiên là Ngô Thế Huân chán ghét sự lãng phí thời gian của Cố Tiêu và Chung Nhân đến cực điểm, không nhịn được nữa liền cau mày lạnh lùng lên tiếng.

Hình như Cố Tiêu thấy được sát khí giấu sau con ngươi trong đôi mắt lạnh như băng của Ngô Thế Huân, anh lập tức trả lời: “Cậu yên tâm đi, cậu ấy không sao, tôi đã cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt, ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi.”

Lý Duệ Thần vẫn thấy không yên tâm: “Không phải cậu ấy vốn rất khỏe mạnh sao, tại sao đột nhiên lại sốt cao như vậy?”

Nói đến đây, Cố Tiêu trầm tư: “Tôi đã kiểm tra cho cậu ấy, sức khỏe của cậu ấy mấy năm gần đây không được tốt lắm, dường như cậu ấy phải chịu rất nhiều áp lực, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Không nói thì không sao, vừa nói ra, ánh mắt không vui của Ngô Thế Huân càng thêm rét lạnh nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu, ngay cả lời nói ra cũng lạnh như băng, khiến Cố Tiêu và những người nghe thấy không khỏi rùng mình.

“Anh nói cái gì? Sức khỏe của cậu ấy mấy năm gần đây không tốt? Đã xảy ra chuyện gì?”

Một câu cuối cùng “Đã xảy ra chuyện gì?” âm điệu cũng quá cao đi, cơ hồ là hét lên, Bạch Hiền sợ đến cả người run rẩy, Phâc Xác Liệt lập tức xoay người ôm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy kia, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân.

Thở dài một cái, “Bốn năm qua, Lộc Hàm một mực muốn đi làm thêm, vừa học vừa làm nên sức khỏe mới ngày càng kém.”

Chung Nhân vẫn đứng một bên im lặng xem trò vui bỗng khoa trương “Oa” lên một tiếng, thấy những người khác đã quay qua nhìn mình, lúc đó anh mới cợt nhả trêu ghẹo Ngô Thế Huân: “A! Ngô đại thiếu gia, nhà họ Ngô của anh keo kiệt như vậy từ khi nào thế, tiền học phí và phí sinh hoạt hàng tháng cũng không cho khiến cậu ấy chịu rất nhiều áp lực nha.”

Lời vừa nói ra, Phác Xác Liệt và Bạch Hiền cùng sững sờ, Bạch Hiền đứng sau lưng Phác Xác Liệt thò đầu ra, ánh mắt vừa nghi ngờ lại vừa sáng lấp lánh giống như có ánh lửa thiêu đốt tâm tình đối phương, cậu nhìn vẻ mặt giận dữ của Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng hỏi: “Anh quen Lọc Hàm lâu rồi sao?. Anh có quan hê gì với Lộc Hàm ? Tại sao tiền học phí của Lộc Hàm phải do nhà họ Ngô  trả?”

Nhìn vẻ mặt âm u của Ngô Thế Huân rõ ràng sắp nổi bão, Phác Xác Liệt cảnh giác tiến lên kéo Bạch Hiền về sau, tránh cho tên Ngô Thế Huân đáng sợ kia đột nhiên phát tiết những tích tụ trong lòng mà không cẩn thận làm tổn thương Bạch Hiền.

Chung Nhân chỉ sợ mọi người sẽ lại bỏ rơi anh một lần nữa, lập tức lên tiếng: “Lộc Hàm là cô dâu nuôi từ bé của Ngô Thế Huân, ở nhà họ Ngô từ lúc cậu ấy năm tuổi.”

Cái gì?

Bạch Hiền và Phác Xác Liệt lại sững sờ, không ngờ lại có chuyện như vậy.

Thời đại này rồi mà vẫn còn con dâu nuôi từ bé?

Thật ra thì, một khắc khi Cố Tiêu đóng cửa Lộc Hàm cũng đã tỉnh lại rồi, mấy năm qua cậu thường xuyên bị sốt cao, cũng đã sớm thành thói quen, mới có 40 độ thế này còn chưa đến mức khiến cậu ngủ mê man.

Hai mắt mở thật to trong bóng tối giống như hai ngôi sao sáng lấp lánh.

Trên cổ nóng rát, hơi thở nóng vẫn còn phảng phất bên người, xua đi không được, Lộc Hàm đưa tay sờ sờ chỗ kia, khi đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến, da thịt nóng như thiêu nướng mới giảm nhiệt độ xuống.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao, Lộc Hàm nghĩ, có phải mình nên rời khỏi đây?

Ngày hôm sau, Bạch Hiền vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy bốn mỹ nam nằm ngổn ngang trên ghế sa-lon trong phòng khách nhà mình, mắt lập tức sáng lên.

Phác Xác Liệt đi theo sau Bạch Hiền ra ngoài, nhìn thấy Bạch Hiền như vậy cũng không vui, tiến lên hai bước, vỗ má từng người: “Dậy, dậy, đừng ngủ nữa, mấy giờ rồi mà còn ngủ.”

Chung Nhân bị gọi đầu tiên, oa oa kêu lên: “Phác Xác Liệt, anh tốt quá ha, mấy người chúng tôi ngủ trên ghế sofa trong phòng khách đã không thoải mái rồi, anh được ôm người đẹp trong ngực, còn được ngủ giường lớn đệm êm, anh cũng nên nghĩ cho người khác một chút chứ.”

Ba người đàn ông kia bị Phác Xác Liệt gọi dậy cũng đã không vui, nghe Chung Nhân nói như thế mới nhớ ra tối hôm qua phải ngủ trên ghế sofa khiến cả người đau nhức, mà hình như chỉ có bốn người bọn họ, còn Phác Xác Liệt đã kéo Bạch Hiền vào phòng từ sớm rồi.

Ngô Thế Huân thản nhiên xoa cổ giống như Chung Nhân, vẻ mặt cười mà như không cười, nhìn Bạch Hiền và Phác Xác Liệt một cái, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười mê người, lười biếng đứng lên, “Được lắm, cậu được lắm, bỏ chúng tôi ở ngoài này.”

Giọng Ngô Thế Huân không có gì giống như anh không vui, ngược lại có chút bất đắc dĩ, thật là, người ta ôm vợ người ta cậu bất mãn cái gì chứ!

Bạch Hiền chảy nước miếng vì nhìn bốn người đàn ông anh tuấn bỗng sững sờ, nhìn vẻ mặt cười cười mờ ám của cả bốn người, lại nhìn Phác Xác Liệt đang trợn mắt, vẻ mặt thì bất đắc dĩ, Bạch Hiền chùi miệng, bước tới lắp bắp giải thích: “Mọi người đừng có hiểu lầm.”

Chung Nhân vặn mình, cười cười nói: “Dạ, bọn anh sẽ không hiểu lầm, em yên tâm.”

Nói đến “em yên tâm”, còn cố ý liêc mắt một cái, cùng Ngô Thế Huân ngồi trên ghế tặng cho Phác Xác Liệt một cái ánh mắt nhạo báng.

Bạch Hiền thật muốn khóc, sự trong sạch của mình cứ như vậy bị Phác Xác Liệt vô tình hủy diệt.

Cố Tiêu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Bạch Hiền liền bật cười, dáng vẻ của Bạch Hiền như vậy, thật giống với Lộc Hàm bốn năm trước, khi đó bốn người bọn họ rất thích chọc Lộc Hàm. Ở trong biệt thự sang trọng nhà họ Ngô, thường nghe được tiếng cậu trai vừa thở phì phò vừa hét lớn, còn có tiếng bốn người đàn ông khoa trương hét loạn trong lúc chạy trối chết.

Cố Tiêu đứng lên bẻ cổ, phát ra những tiếng “rắc rắc” thanh thúy, anh tiến lên một bước, “Tôi vào xem cậu bé kia thế nào rồi.”

Chung Nhân đổi động tác tập thể dục, dậm chân tại chỗ: “Ui, bác sĩ Cố mà không chữa được hết sốt, vậy cậu học y học cũng xem như uổng phí rồi.”

Cố Tiêu không thèm để ý đến cậu ta, chậm rãi đi vào phòng.

Lý Duệ Thần chỉ quay đầu lại lườm một cái, cũng không thèm để ý đến cậu ta.

Ngô Thế Huân lại nhàn nhạt nói một câu: “Phải bắt cậu ấy uống thuốc mới được, cậu bé này không thích uống thuốc, lần này dù nói thế nào cũng phải trị cái tật xấu này của cậu ấy.”

Từ nhỏ, mỗi lần Lộc Hàm bị bệnh đều do Cố Tiêu kê đơn thuốc, cậu ấy không học Đại học Y nhưng lại học được y thuật từ ông ngoại, y thuật của cậu ấy cũng tương đối cao minh.

Cho nên, có thể coi như Cố Tiêu là bác sĩ riêng của Lộc Hàm.

Đối với hành động này của Cố Tiêu không ai có bất kỳ dị nghị gì, ai ngờ, Cố Tiêu vừa vào phòng liền hô to: “Người đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro