chương 53 : Có phải đợi đến khi tóc 2 người đã bạc trắng hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì cậu không từ mà biệt, dẫn đến bị người khác đẩy xuống nước, nhân tiện việc ngày đó cậu len lén chạy ra vườn hoa tắm nắng, kết quả là, Ngô Thế Huân bắt cậu ở trong phòng bệnh một tuần, cũng trong thời gian đó, anh còn đổi hết nhóm bác sĩ này đến nhóm bác sĩ khác, Lộc Hàm rất buồn bực.

“Không phải là em bị bệnh nan y rồi đấy chứ?” Lộc Hàm ngồi yên ở đầu giường không dám nhúc nhích, thận trọng hỏi.

Ngô Thế Huân rời mắt khỏi màn hình laptop, liếc nhìn cậu một cái, khẽ cười: “Vậy cũng tốt.” Sau đó lại cúi đầu tiếp tục xử lý công việc của mình.

Lộc Hàm lén lút lè lưỡi tặng cho anh một cái mặt quỷ.

Một lát sau.

“Tiểu Yêu đâu rồi, anh có cho nó ăn cơm đúng giờ không?”

Ngô Thế Huân nghiêng đầu liếc cậu một cái, mãi lâu sau mới trả lời: “Lớn nhanh gần bằng quả cầu rồi.”

Lộc Hàm cười trộm, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Mãi cho đến khi người nằm trên giường bệnh hít thở đều đều, Ngô Thế Huân vẫn chưa xử lý xong những văn kiện được gửi đến, anh chỉ cảm thấy chữ trên máy vi tính này sao lại nhỏ như vậy, sơ suất một chút là sẽ nhìn lầm ngay, làm hại anh nhìn một lần rồi lại phải nhìn lại một lần nữa.

“Em có thể ra ngoài tắm nắng không?” Nhìn bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, Lộc Hàm cảm thấy mình sắp bị mốc rồi, liền thương lượng với Ngô Thế Huân đang ngồi trong góc chơi điện tử.

Ngô Thế Huân im lặng không trả lời.

Miệng Lộc Hàm vểnh lên thật cao, uất ức nói: “Anh đi với em nha.”

Ngô Thế Huân: “Không được.”

Lộc Hàm lại chu mỏ, không vui nói: “Tại sao vậy Ngô Thế Huân, anh làm như vậy là giam lỏng!”

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, mặt không biến sắc nhìn cậu: “Vậy em có thể đi kiện anh đó, chỉ cần em có quan hệ thật tốt với toà án, anh khẳng định sẽ thắng kiện.”

Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh, suy nghĩ một lát, nản lòng, quan hệ của cậu với tòa án cũng không bằng một phần vạn quan hệ giữa Ngô Thế Huân với tòa án, còn nói gì mà kiện với cáo.

“Ngô Thế Huân…..” Lộc Hàm thay đổi kế sách, uất ức kéo kéo, lắc lắc cánh tay Ngô Thế Huân làm nũng.

“Hả?” Ngô Thế Huân thấy thật thoải mái, giọng anh cũng dịu dàng hẳn đi, tay còn nhẹ nhàng đặt cánh tay của Lộc Hàm xuống xuôi bên người cậu, vén mái tóc  của cậu ra sau tai.

Lộc Hàm tiếp tục lắc lắn: “Anh dẫn em đi ra ngoài đi.”

Ngô Thế Huân vô cùng dịu dàng lắc đầu: “Không được.”

Lộc Hàm tiếp tục: “Em buồn sắp chết rồi.”

Ngô Thế Huân khoa trương ôm hai bên má của Lộc Hàm: “Sắp buồn chết sao?”

Lộc Hàm quệt miệng, gật đầu mạnh một cái.

Ngô Thế Huân vẫn ôm hai bên má của Lộc Hàm: “Nhưng bảo bối à, cho dù chết, em cũng phải chết trong phòng bệnh này.”

". . . . . ."

Lộc Hàm không thể tin được: “Anh nói cái gì?”

Mặt Ngô Thế Huân chợt thay đổi, vẻ mặt lãnh khốc vô tình: “Em không nghe lầm đâu.”

Lộc Hàm phát điên: “Ngô Thế Huân, tại sao anh lại như vậy, em muốn đi ra ngoài.” Dứt lời liền đi ra phía cửa phòng.

Ngô Thế Huân chạy lên ôm lấy Lộc Hàm từ phía sau, “Em an phận một chút.”

Lộc Hàm phản kháng mạnh hơn: “Ngô Thế Huân, anh là gì của em, tại sao phải trông nom em, tại sao không cho em ra ngoài, em muốn đi ra ngoài.”

Ngô Thế Huân tăng thêm lực ở tay, sắc mặt tái xanh, dùng sức xoay người Lộc Hàm lại đối diện với anh.

Giọng anh hình như phát ra từ kẽ răng, giống như tiếng gầm nhẹ: “Em nói xem, anh là vì cái gì.”

Lộc Hàm trợn tròn hai mắt, ánh mắt như có lửa, còn là lửa đang cháy hừng hực, đối mặt với vẻ mặt giận quá hóa cười này của Ngô Thế Huân, cậu xem như không nhìn thấy.

Chỉ có điều, vẻ mặt hờ hững không quan tâm của cậu lập tức chọc giận Ngô Thế Huân, “Được, bây giờ anh sẽ nói cho em biết tại sao.”

Dứt lời, cánh môi mỏng mang theo tức giận đè xuống cái miệng nhỏ nhắn của Lộc Hàm, cắn mút nó tựa như đang trừng phạt.

Đại não của Lộc Hàm đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó thì trống rỗng, giống như không xác định được, cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ cảm thấy miệng mình bị một vật nặng nề che lấp.

Còn nữa, khi đồ vật đó rơi xuống môi cậu, rất đau, răng cũng rất đau.

Ngô Thế Huân chưa sử dụng bất kỳ kỹ xảo hôn nào, cũng không thể gọi đó là hôn, chẳng qua chỉ như là trút giận, thật hận không thể cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của kẻ đã chọc anh nổi giận – Lộc Hàm vào trong bụng.

Lại nhìn thấy ánh mắt khép hờ mê hoặc của Lộc Hàm ở trong ngực mình, ánh mắt đó dường như là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Thế Huân có chút không muốn buông đôi môi sưng đỏ kia ra, khẽ hôn lên chóp mũi xinh xắn của cậu, khẽ lẩm bẩm: “Anh cho là, em đã sớm biết tại sao rồi chứ, anh cho là, em đã sớm hiểu được, nơi thuộc về em rồi chứ, hả?”

Bởi vì ý nghĩ muốn ra ngoài tắm nắng trong lòng cậu quá mức mãnh liệt, thân thể nhất thời không phản ứng kịp mới khiến cho anh khó có thể kiềm chế được, nhưng mà, dường như anh còn muốn để cho “vật nhỏ” của anh tiếp nhận anh.

Lúc này, Lộc Hàm vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, trong mắt vẫn giăng một tầng sương mù khiến cậu không nhìn rõ mọi vật xung quanh, đôi mắt khép hờ khẽ chớp một cái, vừa đúng lúc này bên má bị Ngô Thế Huân hôn lên, cảm thấy hơi ngứa, hơi tê tê.

Thấy Lộc Hàm vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, Ngô Thế Huân thở dài, cuối cùng vẫn là tàn nhẫn đè nội tâm của mình xuống, nhẹ nhàng kéo thân thể nhỏ bé của Lộc Hàm vào trong ngực, tay dịu dàng an ủi tấm lưng khẽ run lên của Lộc Hàm.

“Được rồi, được rồi.”

Dường như, giờ phút này anh chỉ có thể nói được hai chữ đó, miệng lẩm bẩm, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ đó, giống như đang an ủi người sợ kẻ xấu trong ngực mình, vừa giống như đang an ủi nỗi bất an trong lòng mình.

Anh một lần lại một lần tự nói với chính mình, Hàm Hàmbây giờ, không thích hợp!

Nhưng mà, khi nào mới là thích hợp đây?

Có phải đợi đến khi tóc hai người đều đã bạc trắng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro