chương 68 : Trở về thành phố A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như hỏi Lộc Hàm lúc về thành phố A muốn làm cái gì nhất, Lộc Hàm nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, kết quả là không muốn làm gì hết.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm ngồi bên trái mình, lại nhìn Tiểu Yêu đang vùi trong ngực cậu lưu luyến không rời, ánh mắt thẳng tắp.

Tiểu Yêu gặp lại chủ nhân sau ba tuần thất lạc cho nên hưng phấn vô cùng, vốn đang đàng hoàng ngồi trên đất, le lưỡi ra vì trời quá nóng, thở khó khăn, ngay cả động cũng không muốn động. Nó ngẩng đầu nhìn mấy anh đẹp trai đang đứng bên cạnh mình. Tiểu Yêu không hiểu, mấy chiếc xe thể thao cao cấp đẹp mắt sau lưng sao không có ai ngồi, tại sao mấy người này muốn đứng xếp hàng dưới ánh mặt trời chói chang như vậy? Phơi nắng sao?

Tiểu Yêu ngẩng đầu liếc nhìn ông mặt trời nóng như lò thiêu, hai mặt bị ánh sáng mặt trời rọi vào đến mức chói mắt, Tiểu Yêu lập tức nhắm mắt, sau đó xoay mặt vào trong gặp chủ nhân đã lâu không gặp của mình.

Tiểu Yêu lắc lắc cái đầu của mình, không phải mình trúng gió chứ, xuất hiện ảo giác rồi!

Lộc Hàm nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Tiểu Yêu phía trước, khẽ mỉm cười, lại thấy Tiểu Yêu lắc đầu với cậu, cơ thể nho nhỏ vì lắc quá độ, không đứng vững, móng trước mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã người.

Lộc Hàm bị chọc cười, “Tiểu Yêu, nhớ anh không?” từ xa đã gọi tên Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu run run vểnh tai lên, giống như nghe thấy tiếng Hàm  Hàm!

Đôi mắt lúng liếng cẩn thận nhìn bóng người không ngừng đi tới trước mặt, chợt, đôi mắt to ngập đầy hưng phấn, bốn móng vuốt ra sức cào cào, cơ thể nhỏ nhắn lập tức vọt ra ngoài, chạy đến dưới chân Lộc Hàm, hai chân trước bám lên đùi Lộc Hàm, vươn đầu lưỡi ra thật dài liếm liếm.

Lộc Hàm, thấy dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Yêu, không nhịn được ngồi xổm người xuống ôm lấy, ai ngờ Ngô Thế Huâm bên cạnh nhanh hơn cậu một bước, chen chân vào đá một cái, cả người Tiểu Yêu bị đạp ngã lăn quay trên đất, trong miệng không ngừng gào khóc.

Ngô Thế Huân nhíu đôi mắt phượng lại: “Thấy ai cũng dám nhào lên trên, cũng không nhìn xem anh mày có đồng ý hay không.” Người phụ nữ của anh, bất kỳ sinh vật giống đực nào cũng không được phép đến gần.

Hơn nữa dáng vẻ lăn lộn gào khóc trên đất ăn vạ này còn đáng ghét hơn!

Nhưng kết quả sau cùng, con vật giống đực này vẫn được Lộc Hàm, bế lên, Ngô Thế Huân liếc nhìn Tiểu Yêu giả chết nằm trên đùi Lộc Hàm, hai mắt nhíu lại, quay đầu nhìn thẳng, “Thật ra thì, ngồi máy bay có thể gửi vận chuyển thú cưng!” Giọng nói buồn buồn mất hứng như đứa bé bị người khác đoạt lấy món đồ chơi yêu thích, không vui!

Tiểu Yêu vốn đang nhắm nửa mắt chợt run lên.

Lộc Hàm, vuốt nhẹ đám lông của Tiểu Yêu, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, khẽ mỉm cười: “Thú cưng gửi vận chuyển không an toàn, em cũng không yên tâm.”

Ngô Thế Huân nhếch miệng, không yên tâm, vì một con chó phải để bốn người đàn ông lái xe về thành phố A sao? Là sáu giờ lái xe trên đường đó, hơi lãng phí thời gian.

Nhưng Lý Duệ Thần luôn luôn không hề có ý kiến gì với ý muốn của Lộc Hàm, Chung Nhân luôn thích chơi cũng không có ý kiến gì, Cố Tiêu thích ứng trong mọi hoàn cảnh cũng không hề có ý kiến. Được rồi, người có ý kiến chính là Ngô đại gia, anh thừa nhận, anh không thích bà xã mình đối xử tốt với con chó chết này như vậy.

Vợ anh, trong lúc đi với anh vẫn đối xử với một con chó tốt như vậy, trong lòng anh không hề cảm thấy thoải mái!

Tiểu Yêu nghe vậy như hiểu được tiếng người, ngẩng cái đầu lông lá lên nhìn Lộc Hàm, ánh mắt vô cùng hài lòng.

Ngô Thế Huân chuyển mắt sang chỗ con chó cưng đang âm thầm đắc ý kia, chỉ là một con chó mà thôi, sao có thể khiêu chiến với anh kia chứ.

Đôi mắt sáng thoáng qua, khóe miệng bỗng xuất hiện nụ cười khó hiểu, sau đó Lộc Hàm cũng cảm thấy cả người Tiểu Yêu có chấn động nhỏ.

Hai mắt Ngô Thế Huân đang chăm chú nhìn về con đường phía trước, mở ra, chợt bắt đầu hắt xì, liên tục hắt xì không ngừng nghỉ. Lộc Hàm vô cùng kinh ngạc, không ngờ Ngô Thế Huân hắt xì đến mức khổ sở như vậy.

“Không sao chứ, sao đột nhiên bắt đầu hắt xì?”

Ngô Thế Huân xoa xoa lỗ mũi, nghiêng đầu nhìn cậu, dùng một tay xoa xoa đầu cậu, cười: “Không sao, có thể bị dị ứng với cái gì đó.” Nói xong rút tay về, tiếp tục lái xe.

Tiểu Yêu nhìn nụ cười nhẹ nhàng này của anh, cả người run lên, bỗng có dự cảm xấu. Nó dám chắc chắn rằng trước khi Ngô Thế Huân nhìn về phía trước nhân tiện còn liếc nó một cái, ánh mắt ẩn chứa ẩn ý.

Lộc Hàm không thích đánh bay bàn tay anh đang vuốt tóc mình, Ngô Thế Huân cười nhẹ, nụ cười vừa tao nhã vừa đẹp mắt, đôi môi mỏng manh khẽ cong lên vô cùng đẹp mắt, dường như hơi hài lòng. Sau đó, Ngô Thế Huân chuyên tâm lái xe, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Yêu đang ngoan ngoãn nằm trong ngực Lộc Hàm, khẽ cau mày, hơi hơi mở đôi môi đang mím, dường như muốn nói gì đó. Cuối cùng anh nhìn Lộc Hàm, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, xong cũng không nói gì thêm.

Lộc Hàm cúi đầu nhìn Tiểu Yêu trong ngực, trong lòng hiểu ra lúc nãy Ngô Thế Huân do dự là từ đâu mà có.

Bên kia Ngô Thế Huân không ngừng hắt xì hơi, sau đó xoa xoa mũi, vừa nói vừa như không thèm để ý đến Lộc Hàm đang ngồi bên cạnh, “Bà xã, lấy khăn giấy giúp anh, mũi anh ngứa quá.” Lúc nói thỉnh thoảng vẫn chú tâm nhìn Lộc Hàm đang tìm khăn giấy.

Lộc Hàm lấy khăn giấy trong túi mình đưa cho anh, “Dừng xe ở chỗ trước mặt!”

Ngô Thế Huân nhận khăn giấy trong tay Lộc Hàm, lau mũi, nghe vậy cố giả vờ không hiểu hỏi: “Sao vậy? Tên nhóc này muốn đi vệ sinh sao?”

Lộc Hàm không nói.

Ngô Thế Huân lập tức dừng xe trên đường cao tốc đầu tiên, chiếc Maybach tính năng vượt trội dừng lại vững vàng. Lộc Hàm ở trong hoàn toàn cảm thấy không gì là không thoải mái khi xe dừng đột ngột, tính ổn định của Maybach luôn cực tốt, cả nghiêng chỉ nghiêng về trước một chút theo quán tính.

Hai chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo, Cố Tiêu và Chung Nhân đi chung một xe, Lý Duệ Thần ở giữa một mình một xe.

Lộc Hàm ôm Tiểu Yêu xuống, Ngô Thế Huân không hiểu nhìn bọn họ xuống xe. Tiểu Yêu bị ôm xuống xe, vẻ mặt ai oán nhìn Ngô đại gia đang đắc ý nhướng mày ở chỗ ghế lái.

Lộc Hàm ôm Tiểu Yêu đi thẳng đến xe Cố Tiêu, gõ kính cửa xe Chung Nhân, sau đó đưa Tiểu Yêu vào bằng đường cửa sổ. Chung Nhân không hề yêu thích động vật chán nản nhìn con vật bị ném xuống dưới chân mình.

“Uây uây uây, em làm gì vậy?” Chung Nhân hoảng sợ nhìn con vật móng vuốt, vươn tay chống người ngửa ra sau, cố gắng tránh con vật lông mượt mà đó càng xa càng tốt.

Lộc Hàm cười cười, “Xin lỗi, Ngoi Thế Huân dị ứng với lông Tiểu Yêu, không ngừng hắt xì hơi, đành phải làm vậy thôi, chăm sóc nó thật tốt nhé.” Mặc dù ngoài miệng có nói xin lỗi nhưng động tác không hề thấy có lỗi chút nào, không do dự đặt Tiểu Yêu lên đùi anh.

Chung Nhân thầm mắng, sau đó cao giọng phản kháng, “Tại sao có nhiều người như vậy em lại bảo anh trông giúp em.”

Lộc Hàm vừa muốn rời đi nghe vậy bỗng xoay người trừng mắt, sau đó nhoẻn miệng cười, nụ cười không được đẹp cho lắm, xù lông nói với Chung Nhân: “Bởi vì anh là một người rảnh rỗi, không tìm anh thì tìm ai!” Dáng vẻ như đó là chuyện đương nhiên, nói xong quay người đi.

Đôi tay Chung Nhân mở rộng không dám đặt xuống, mở to hai mắt, nhìn bóng người xinh đẹp không hề lưu luyến đi về phía chiếc Maybach bảnh bao của Ngô Thế Huân.

Cúi đầu, Tiểu Yêu đang giương đôi mắt to ngập nước nhìn anh, dáng vẻ kia giống như là bị chủ nhân vứt bỏ, không đúng, chính xác là bị chủ nhân vứt bỏ.

Lộc Hàm lên xe đóng cửa, Ngô Thế Huân vẫn nhìn về chiếc xe phía sau, “Không lo lắng cho Tiểu Yêu sao?”

Lộc Hàm bất đắc dĩ mỉm cười, “Nếu không thì có thể thế nào, nó ở đây anh cũng không thoải mái.” Lộc Hàm cười như không cười nói một câu hai nghĩa, Ngô Thế Huân chẳng nói đúng sai nhún nhún vai, cả người thoải mái tiếp tục lái xe.

Thật ra thì, không có cái bóng đèn nhỏ đó, hai người ở trong xe nói chuyện phiếm cũng không tồi.

Chiếc xe thứ ba ở sau, Chung Nhân đã giơ hai tay nâng Tiểu Yêu lên cao mắt to trừng mắt nhỏ một lúc khá lâu.

Cố Tiêu vừa lái xe vừa nhìn hai kẻ giống đực một to một nhỏ cũng không chịu nổi phụt cười lớn, “Ha ha ha ha…Chung Nhân, tổ hợp hai người thế này đúng là… đặc biệt nha.” Cố Tiêu đã cố gắng nín cười từ trong lòng lâu lắm rồi, nhưng lúc nhìn vào cặp tai chó săn lai đối diện đang vểnh lên này thực sự khiến anh cảm thấy, đây là thời khắc hiếm có nhất trong cuộc đời Chung Nhân đại thiếu.

Chung Nhân không nhúc nhích, chỉ là hơi liếc mắt xuống, liếc xéo cậu bạn xấu xa đang đắc ý, tức giận nói: “Tập trung lái xe của cậu đi, cẩn thận đâm vào Lý trứng thối!”

Cố Tiêu vô tội nhún nhún vai, tâm trạng người khác không tốt liền trút giận lên anh.

Chung Nhân thôi không nhìn cậu bạn nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Yêu đang đứng trên đùi mình, hai mắt ngập nước, đứng một lúc lâu hai chân cũng đông cứng lại, thè lưỡi liếm liếm lỗ mũi, cả người giật giật, giải quyết tình hình hai chân tê dại, ngước đầu nhìn Chung Nhân không hề động đậy.

Chung Nhân đúng là không thể, anh giơ hai tay lên như đầu hàng, cánh tay để lâu cũng không chịu nổi nữa, cứng ngắc tê rần như không có cảm giác.

Chung Nhân ca thán, được!

Cánh tay không hiểu được chợt rơi xuống, quay quay cánh tay vặn vặn cổ tay, hoạt động gân cốt cho thoải mái, lúc này mới bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Tiểu Yêu. Anh thấy Tiểu Yêu vẫn đang bất động, đôi mắt đáng thương có vẻ không động.

Chung Nhân cảm thấy vô cùng thú vị, vừa buồn cười, nói: “Ha ha! Mày thật bình tĩnh, so với tên Lý trứng thối đang lái xe trước mặt còn giống trứng thối hơn! Lâu như vậy mày không mệt mỏi sao?”

Tiểu Yêu không để ý tới , tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục thè lưỡi liếm chóp mũi.

Chung Nhân cười ha ha, đưa một đầu ngón tay chọt chọt nó, đầu Tiểu Yêu bị chọt lệch, cả người nho nhỏ suýt chút nữa ngã vào người Chung Nhân, sau khi đứng vững vẫn phớt lờ anh.

Chung Nhân vô cùng hăng hái, không quan tâm mình không được chào đón, đưa tay xốc Tiểu Yêu dưới nách, dùng sức nhẹ nhàng, cái đuôi Tiểu Yêu ngoắt ngoắt bị Chung Nhân xách lên, mắt đối mắt. Chung Nhân nhìn đôi mắt đen láy lúng liếng kia, Tiểu Yêu cũng nhìn đôi mắt dồi dào hứng thú của Chung Nhân.

Đôi mắt đó, nói thế nào, giống như con báo săn vui vẻ trêu chọc con mồi của mình, Tiểu Yêu nhạy cảm lập tức căng thẳng. Trong lòng Tiểu Yêu lập tức nghĩ tới Lộc Hàm, Hàm Hàm yêu quý, anh đang ở đâu, hu hu…

Nỗi sợ trong mắt Tiểu Yêu khiến  Chung Nhân biến thái càng thêm hăng hái, lắc lắc cơ thể nho nhỏ: “Ha ha, còn biết sợ sao, không phải lúc nãy mày mới nhìn tao sao, bây giờ cũng biết sợ?” Nói đùa còn dùng tay giật giật mấy sợi râu dài của Tiểu Yêu: “Uầy, mày cũng có râu dài cơ à?”

Tiểu Yêu cảm giác mấy sợi râu dài của mình bị người nào đó kéo lấy, cả người càng run rẩy mạnh hơn, bắt đầu chống cự yếu ớt, hu hu, người đàn ông này thật đáng sợ.

Cố Tiêu vẫn rất muốn chuyên tâm lái xe, nhưng vẫn không thể không kinh sợ Chung Nhân đang cười nham hiểm bên cạnh, thỉnh thoảng có ghé mắt qua nhìn, thấy Tiểu Yêu đang cuốn đuôi nằm trên cánh tay cậu ta bốn mắt trừng nhau. Từ góc độ người xem là anh, có thể nhận ra cơ thể bé nhỏ bị Chung Nhân biến thái làm cho sợ đến mức run rẩy.

Đáng thương, đây chính là bảo bối của Lộc Hàm, mà Lộc Hàm là bảo bối của Ngô đại gia, Chung Nhân khinh dễ Tiểu Yêu, có phải là đang khinh dễ Ngô đại gia không?

“Gâu gâu…”

Tiếng thét thảm thiết vang lên từ trong xe, tay lái Cố Tiêu run lên, quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy tay trái Chung Nhân đang cầm một cọng lông, nhìn kỹ lại, thật tốt, trên mặt Tiểu Yêu vừa đúng thiếu một cọng.

Trên cái mặt nhỏ nhắn có mấy cọng râu, lập tức bị thiếu một cọng, có cảm giác mặt không đối xứng có phải không?

Trên mặt Tiểu Yêu đau đớn, vẫn kêu gào thảm thiết, bốn chân ngắn nhỏ ngã phịch lung tung, nhưng vẫn không có cách tránh thoát, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, tùy ý vị gia gia này muốn làm gì thì làm.

Trên con đường đi về phía thành phố A, cách thành phố ngày càng gần, Lộc Hàm cảm thấy trái tim mình không khống chế được đập thình thịch.

Cậu sợ, không biết là sợ cái gì ở đây, chỉ là đôi mắt bồ câu nhìn chằm chằm chằm cảnh vật ngoài cửa xe. Bốn năm xa cách, thành phố bây giờ so với một thành phố bốn năm trước trong trí nhớ cậu hình như càng phồn hoa hơn. Hai bên đường thỉnh thoảng có một vài chiếc xe nổi tiếng táo bạo vượt qua, nhìn thấy ba chiếc xe nổi tiếng táo bạo của bọn họ vẫn làm ra vẻ táo bạo kiêu ngạo khinh thường nhìn qua chỗ khác, nhấn ga xông về phía trước.

Ngô Thế Huân không hề để ý tới trò chơi trên phố khiêu khích này, loại trò chơi này, nếu như là bốn năm trước không chừng vẫn còn rất hăng hái, nhưng bây giờ anh cảm giác mình đã nhiều tuổi, đã già, không muốn tiếp tục.

Lộc Hàm nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nét mặt vô cùng căng thẳng. Cậu còn sợ, nhớ tới tình yêu của mình và người đàn ông bên cạnh đã phải trải qua biết bao thử thách gian truân ở thành phố A, trong lòng cảm thấy muốn chạy.

Ngô Thế Huân vừa lái xe vừa lặng lẽ đặt một tay lên mu bàn tay Lộc Hàm, nắm thật chặt, biết trong lòng cậu đang e ngại, nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay nữa, hãy để anh nắm tay cậu thật chặt, cùng cậu đối mặt với tất cả phong ba bão táp!

Về chuyện đã xảy ra bốn năm trước, anh không muốn truy cứu nữa. Khó khăn lắm anh mới có thể tìm được Lộc Hàm đà điều về, anh chỉ hi vọng lúc này có thể được nắm tay cậu đi hết cuộc đời.

Sau khi xe xuống cầu vượt, lúc quẹo vào đường cao tốc thành phố A, ba chiếc xe chạy với tốc độ 120km/h phóng về phía khu biệt thự ở ngoại ô thành phố A. Lộc Hàm nhìn những phồn hoa đô thị lui về sau xe, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cậu không chịu nổi mở miệng, “Dừng xe!”

Không gian yên tĩnh, Lộc Hàm vội vàng nói một câu ‘Dừng xe’ quả thật rất giống như năm đó Mĩ ném bom xuống Nhật.

Ngô Thế Huân hình như vẫn luôn căng như dây đàn, Lộc Hàm vừa mở miệng nói một câu anh cũng dừng xe ngay, Maybach tốc độ cao lập tức dừng tại chỗ, hai người trong xe theo quán tính ngả người về phía trước, sau đó lại bị dây an toàn kéo về, đánh mạnh về trên ghế.

Hai chiếc xe thể thao đi theo phía sau hiển nhiên cũng không ngờ tới, phản ứng không kịp giẫm phanh xe. Chung Nhân vẫn đang còn chơi đùa với Tiểu Yêu, ai ngờ xe thắng gấp, cả người và Tiểu Yêu trong tay suýt chút nữa bay thẳng ra ngoài.

Chung Nhân vững tinh thần, nhìn tình hình xe cộ xung quanh bình thường, tưởng rằng có xảy ra tai nạn xe cộ trước mặt, ló đầu nhìn, chiếc xe màu bạc trầm tĩnh cũng như chủ nhân của nó yên lặng đỗ ngay sau Maybach đang dừng. Chung Nhân ngồi vững vàng, không hiểu, liếc mắt nhìn Cố Tiêu cũng đang rất mơ hồ, sau đó phun ra một câu: “TMD, cái xe rởm này, thật đúng là không thể trông cậy vào việc có thể mua được chiếc xe danh tiếng ở thành phố G, Maybach rách này, lát về nhà phải tìm cái để đập bể.” phanh xe cũng có thể khiến người ta bay ra ngoài, ông khó chịu!

Cố Tiêu nghe vậy vô cùng đồng cảm, nhưng nhìn dáng vẻ phá gia chi tử của Chung Nhân, đập bể? Chỉ cậu là nhà có tiền!

Ở phía trước, Ngô Thế Huân đã bình tĩnh lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu trai đang nắm hai tay thật chặt, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể kiềm chế bản thân, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Đầu óc Lộc Hàm vốn đang trống rỗng bỗng bị Ngô Thế Huân hỏi cũng không biết phản ứng thế nào, muốn mở miệng nói chuyện nhưng cảm giác như có gì đó chẹn ngang cổ họng mình không thốt nên lời, ngay cả thở cũng khó khăn. Cậu há mồm muốn nói chuyện, không nói nổi một lời, cuối cùng hai mắt đỏ lên, lập tức rơi nước mắt.

Ngô Thế Huân lập tức kinh ngạc, đau lòng nhíu mày nói: “Làm sao vậy, không muốn trở về thì không trở về, đừng khóc, đừng khóc, anh cũng không có gì đáng ngại, ngoan đừng khóc.”

Từ nhỏ đến lớn Lộc Hàm chưa bao giờ khóc. Nói Lộc Hàm là được Ngô Thế Huân nâng niu trong lòng bàn tay cũng không đủ, nói Lộc Hàm được nuôi lớn như một cậu hoàng tử cũng không quá đáng, nói Lộc Hàm từ khi sinh ra đã dịu dàng yếu đuối cũng không quá đáng. Nhưng một Lộc Hàm chưa bao giờ khóc trước mặt Ngô Thế Huân, bây giờ đang khóc thảm, Ngô Thế Huân hơi luống cuống tay chân. Anh chỉ có thể dụ dỗ, trong miệng không ngừng gọi cục cưng ngoan ngoãn đừng khóc.

Lộc Hàm ngã vào trong ngực Ngô Thế Huân, hai mắt đầy nước mắt mơ màng nói: “Ngô Thế Huân, chúng ta đến khách sạn có được không, có thể không…”

Hai mắt đầy nước chằm chằm nhìn Ngô Thế Huân, chỉ hi vọng có thể nghe được từ ‘được’ từ trong hai môi thật mỏng, dáng vẻ đáng thương khiến Ngô Thế Huân mềm lòng, nhưng không thể bỏ qua lí trí của mình, lí trí nói cho anh biết, nếu lần này không thể buộc Lộc Hàm trở về, chỉ sợ lần sau sẽ khó hơn rất nhiều.

Ngô Thế Huân chỉ mím môi thật chặt, hai con ngươi hiện rõ vừa đau lòng vừa kiên quyết, Lộc Hàm khẽ cắn cắn môi dưới, nói: “Em đảm bảo, em… Ngày mai em sẽ về có được không, bây giờ tốt nhất em nên điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, có được không?” Cậu thật sự không muốn trở về đối mặt với cái nhà kia. Bốn năm trước, chính mình còn là một thành viên trong gia đình đó, nhưng sau khhi phát hiện chuyện kia, bản thân không bao giờ muốn tiếp tục ngây thơ ở lại đó nữa.

Ngô Thế Huân nhận ra vẻ chán ghét rõ ràng trong mắt Lộc Hàm, vươn tay túm lấy Ngô Thế Huân, ánh mắt sáng trong nhìn theo ánh mắt anh. Ngô Thế Huân thở dài, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao em sợ về nhà cũ như vậy?”

Lộc Hàm chỉ lắc đầu, không thừa nhận cũng không tránh né, nắm chặt hai tay Ngô Thế Huân, vừa dùng sức muốn đứng lên, tránh mắt không dám nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân thấy cậu muốn trốn tránh, tức giận nắm lấy cổ tay cậu, ôm cậu thật chặt trong lồng ngực mình, mở miệng nói, giọng nói xen lẫn tức giận, “Lộc Hàm! Rốt cuộc em muốn trốn chạy đến lúc nào? Bây giờ chúng ta đến khu vực thành phố A, bây giờ còn nói vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng? Vậy em nói muốn trở về làm gì!”

Anh thật sự không biết phải làm sao, dù là hóa đơn thương nghiệp phức tạp anh cũng có thể bình tĩnh giải quyết tất cả, nhưng gặp phải chuyện tình này của Lộc Hàm, cho dù là một vấn đề nhỏ, chỉ một câu Lộc Hàm nói chưa chuẩn bị tinh thần để về nhà cũng có thể khiến anh bị nhức đầu mấy ngày.

Lộc Hàm hơi uất ức, miệng cong lên, trên mặt còn vương nước mắt, giọng nói sợ hãi, len lén hai mắt nhìn anh: “Em… em cũng không nói là không về, em chỉ, chỉ là…” Lộc Hàm bắt đầu nói năng lộn xộn, tìm từ, hai con người xoay vòng thật nhanh.

Ngô Thế Huân bật cười, lúc nãy anh còn tức muốn chết, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương này của cậu, bản thân không thể không cười, bất đắc dĩ vỗ trán than thở: “Chỉ là suy nghĩ phải về nhà cho nên quá kích động, trong phút chốc không nói nên lời sao?”

Lộc Hàm sửng sốt, hai mắt sợ hãi liếc nhìn đôi mắt sáng như sao, trong đôi mắt giờ này dường như còn chứa đựng sự nhạo báng.

Lộc Hàm im lặng chốc lát, chỉ có thể vờ ngoan ngoãn nhăn nhăn mũi.

Ngô Thế Huân biết trong lòng Lộc Hàm sợ hãi, chuyện này không thể trách cậu, nhưng anh cũng không có lý do nào để nghĩ, tức giận Lộc Hàm có tâm sự, đến bây giờ cậu cũng không chịu nhiều lời, Ngô Thế Huân ngửa mặt lên trời thở dài.

“Aii, thôi, trông em lo lắng sợ hãi như chuẩn bị gặp mẹ chồng, anh là chồng tương lai danh chính ngôn thuận, sao có thể để em đi?” Ngô Thế Huân cố ý nói với ý tội nghiệp, ngước đầu nhìn mui xe, bên khóe mắt không ngừng liếc nhìn ánh mắt oán giận của cậu vợ nhỏ, vô cùng đáng thương.

Lý Duệ Thần phía sau chỉ lẳng lặng ngồi trong xe, không thể nhận ra ánh mắt, vẻ mặt được giấu kín sau đôi kính râm màu đen, nở nụ cười bình thản trên mặt. Từ góc độ này của anh không thể nhìn ra được điều gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn chằm chằm đuôi xe Maybach, nhưng trong lòng rất rõ ràng tình trạng trước mắt Lộc Hàm lúc này.

Lộc Hàm, nhất định không muốn trở về Ngô gia! Trông cậu nhóc lúc nào cũng hì hì nhốn nháo, càng gặp phải chuyện phiền nào càng cười đùa nhiều, còn biết làm nũng đáng yêu rất chuyên nghiệp, nhưng trong lòng thì thế nào?

Bên ngoài dường như không có việc gì, trái tim càng nặng nề. Nếu không có ai giúp cậu trải lòng, cậu vẫn sẽ như một con đà điểu tiếp tục cười hi hi ha ha giấu giếm tâm sự của mình, dùng nụ cười bảo vệ bản thân, không muốn bất kỳ người nào biết.

Phía sau cùng, tiểu Yêu nhìn xe vẫn đang đứng yên, nhìn lại chẳng biết cửa xe đã hạ từ lúc nào, cơ thể bé nhỏ giãy giụa mãnh liệt, nóng lòng rất muốn được chui ra ngoài. Chung Nhân vừa nhìn không vui, con chó không biết thời thế này, nghĩ bản thân là một mỹ nam, thế mà con chó chết này vẫn không bị sắc đẹp của mình mê hoặc, muốn chạy trốn sao?

Chung Nhân ôm chặt người tiểu Yêu đang cố xoay xở, tiếp tục mắt trừng mắt. Tiểu Yêu vốn sắp được tự do bỗng bị tước đoạt mất, trong lòng càng lo lắng, giãy giụa càng mãnh liệt.

Đến lúc nó đối mặt với Chung Nhân biến thái, Tiểu Yêu yên lặng, bởi vì nó nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Chung Nhân, vô cùng… muốn ăn đòn!

Chung Nhân cười ha ha, nhỏ giọng dùng chiêu bài mị hoặc nói: “Muốn xuống xe đúng không? Muốn đi tìm Lộc Hàm đúng không?” Rồi sau đó nháy nháy ánh mắt với nó.

Cả người Tiểu Yêu run lên, không dám động đậy. Cố Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn Tiếu biến thái, trong lòng thầm xì: Thật không hổ là Chung Nhân biến thái, trên đời này ngoài tên này ra còn ai biến thái hơn?

Chung Nhân đột nhiên giơ hai tay lên cao, đưa hai tay ôm Tiểu Yêu từ từ đưa ra ngoài cửa xe, cánh tay thật dài giơ Tiểu Yêu đến chỗ cao nhất, sau đó rút tay về, chỉ dùng một tay ôm nách Tiểu Yêu, Tiểu Yêu nhìn ngoài cửa sổ run rẩy lẩy bẩy. Chung Nhân rất sảng khoái, “Ha ha…mày muốn đi đúng không, vậy thì nhảy xuống đi!”

Tiểu Yêu chợt bị hai tay người nào đó đưa ra khỏi cửa xe, cúi đầu nhìn mặt đất, gào khóc, không muốn sống nữa, ai tới cứu tôi, người này rất biến thái!

Trông thấy Tiểu Yêu ra sức rúc vào trong người mình, bốn móng run rẩy bám vào tay Chung Nhân, Cố Tiêu ngồi bên lắc đầu, Chung Nhân biến thái này, trình độ biến thái dường như đã nâng lên một bậc.

Trước mặt, Lộc Hàm nhìn dáng vẻ im lặng bất đắc dĩ của Ngô Thế Huân, cảm giác bản thân hình như đã gây rối, nhưng nếu cậu thật sự trở về…

Cậu không chắc chắn bản thân có thể kiềm chế không nổi loạn ở trong nhà cũ hay không…

Nhưng bây giờ Ngô Thế Huân…

Lộc Hàm trộm nhìn người đàn ông vẫn luôn cưng chiều mình, cho tới bây giờ, sự xuất hiện của mình cho dù là vô tình hay cố ý đều tổn thương anh!

“Nếu không,” Lộc Hàm mở miệng, lén nhìn anh, ánh mắt hơi do dự, “Nếu không, chúng ta về Ngô gia đi?” Đúng là dùng câu hỏi, ánh mắt vẫn lặng lẽ kín đáo nhìn Ngô Thế Huân, dáng vẻ đáng thương giống như Tiểu Yêu bị Chung Nhân biến thái trêu đùa ở xe sau.

Ngô Thế Huân liếc cậu một cái, vẻ mặt như đang nhìn quái vật, ánh mắt rõ ràng nói: Em sẽ về sao?

Lộc Hàm ngượng ngùng cười, bản thân không đảm bảo nửa đường sẽ trốn chạy, dù sao đến lúc đó có thể trốn chạy thế nào đây.

Ngô Thế Huân là người hiểu rõ Lộc Hàm nhất, không hề nghi ngờ, “Được rồi, không muốn đi thì không đi, dáng vẻ đáng thương như vậy, còn muốn thương lượng? Nếu anh gật đầu đồng ý em còn không chỉnh anh đến chết sao?”

Lộc Hàm xin lỗi cười gượng hai tiếng, sau đó lại nghi ngờ hỏi anh: “Này, chúng ta…” Đi đâu?

Ngô Thế Huân ngồi thẳng, chỉnh lại dây an toàn, sau đó nói: “Cong mông cũng biết phải kéo em đi đâu.” Dứt lời, tiếp tục khởi động xe, quẹo ở khúc quanh, chạy về phía chợ trung tâm.

Lộc Hàm liếc mắt sang. Trời ơi, Ngô Thế Huân, từ khi nào anh cũng trở thành như vậy, có phải là qua lại với Chung Nhân biến thái trong thời gian lâu cho nên mới nói những lời thô tục như vậy ?

Lộc Hàm chớp chớp mắt, nhớ lại người đàn ông đẹp trai miễn cưỡng đứng trước mặt mình bốn năm trước, cả người cao lớn, vóc người thon dài, chân dài, quả thật giống như tuyệt tác. Trên mặt từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên, môi mỏng khiêu gợi, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, mắt long lanh, không thể không nói đây là một người vô cùng đẹp trai cao quý.

Nhưng vì sao bốn năm sau anh lại biến thành như vậy ?

Nhìn chiếc xe phía trước của Ngô đại gia nửa đường còn thay đổi đường đi, mặc dù hai chiếc xe phía sau nghi ngờ không hiểu, nhưng vẫn không hề nghi ngờ đuổi theo.

Chờ ba chiếc xe chậm rãi lái vào trụ sở R.D trong thành phố A, xe đi vào ga ra ngầm một khách sạn sáu sao thì Lộc Hàm mới phục hồi tinh thần, nhìn ga ra tầng ngầm âm u, Lộc Hàm nhất thời không phản ứng kịp.

Ba chiếc xe cũng rất được, phía sau Chung Nhân ôm Tiểu Yêu giơ lên, đóng sầm cửa xe, đạp mạnh cánh cửa xe, trong miệng không ngừng văng tục : “TMD, đúng là xe rởm, trở lại tôi không thể không đập nát !” Hại anh dọc đường bị hất người vô số lần.

Chỉ là tội nghiệp chiếc xe này không phải là đầu sỏ gây chuyện ? Chiếc xe kia dừng đột ngột không phải là do người kia gây tai họa sao ?!

Chung Nhân bắn ánh mắt mãnh liệt qua, Lộc Hàm không hề phát giác, chẳng qua là khi quan sát, ánh mắt dừng lại trên người Chung Nhân đang đạp cửa thì trừng mắt, sau đó phản ứng kịp, chạy tới rống lên : “Chung Nhân, anh chăm sóc Tiểu Yêu của em rất tốt !”

Sự thật chứng minh, Chung nhân biến thái vẫn là Chung Nhân biến thái, anh sẽ không vì nể tình vì dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Yêu, Lộc Hàm ngồi trong phòng tổng thống xa hoa của khách sạn 132 tầng lầu, vuốt lông cho Tiểu Yêu.

Đến lúc này Tiểu Yêu vẫn không ngừng run rẩy, Lộc Hàm đau lòng không thôi, trừng Chung Nhân đang ngồi trên sô pha ăn cam rất vui vẻ, “Chung Nhân, anh chăm sóc Tiểu Yêu như vậy sao ?”

Tiểu Yêu vốn đã ổn định tinh thần, nghe thấy hai chữ Chung Nhân bỗng run lên lần nữa.

Chung Nhân ăn xong một quả cam, lại bắt lấy một quả chuối tiêu, lười biếng nhích cả người tới gần sô pha mềm mại, sau đó dường như khinh thường nhìn cậu trai đang ôm nó, khinh thường khẽ cười, “Tại sao à, không phải chỉ là một con chó thôi sao, còn là con đực, cũng không phải là đàn ông, thấy không.” Nói xong đưa tay chỉ vào Ngô Thế Huân nằm trên giường gần cửa sổ, nói : “Thấy không, đó mới là đàn ông, con này chỉ là một con chó, đùa giỡn một chút còn được, không nên đùa dai !”

Cố Tiêu nửa nằm đối diện Chung Nhân nghe vậy cười hì hì, liếc nhìn Lộc Hàm đang bất mãn, rồi quay lại nhìn Ngô đại gia lười biếng ngủ miễn cường mở mắt, đồng tình trong lòng. Chung Nhân, cậu nói gì không nói, sao lại cố tình chọc tổ ong vò vẽ trên người Ngô đại gia kia chứ. Câu nói này có nhiều ẩn ý, làm không rõ ràng lắm tình trạng còn tưởng rằng Lộc Hàm làm vợ bé bên ngoài !

Lộc Hàm tức giận liếc mắt, vụt đứng lên từ trên ghế đệm xông về phía trước, ôm Tiểu Yêu còn đang yếu ớt lên cổ áo Chung Nhân. Bởi vì đột ngột tiếp xúc với Chung Nhân, Tiểu Yêu bị dọa sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy, bốn móng chân đẩy ra muốn thoát ra. Làm gì vậy, bị Lộc Hàm và Chung Nhân cùng tấn công một lúc, không có kết quả.

Chung Nhân đã rất thê thảm, bị tiểu bá vương Lộc Hàm lắc lắc cổ áo không nói, con chó lông lá trong ngực cậu còn không ngừng bị cọ lên người anh, cuối cùng không thể không hắt xì hơi.

“Hắt xì !” một tiếng hắt xì vang dội suýt chút nữa văng lên lưng Cố Tiêu.

Lộc Hàm còn muốn tiếp tục, Chung Nhân lập tức giơ hai tay đầu hàng : “Anh sai rồi, ôg trời em tạm tha cho anh đi !”

Lộc Hàm hài lòng : “Biết sai rồi sao ?”

Lúc này điện thoại Ngô Thế Huân bên cửa sổ đột nhiên vang lên,Ngô Thế Huân  lười biếng cầm điện thoại, liếc mắt nhìn qua màn hình, sau đó không biến sắc tắt đi.

Bên kia Lộc Hàm vẫn còn tiếp tục : “Biết sai rồi, sao một chút thành ý cũng không có ?”

Bên này điện thoại di động Ngô Thế Huân tiếp tục vang lên, Lộc Hàm bị cắt đứt, mất hứng nhìn anh, sau đó tiếp tục vấn đề giảng dạy của mình.

Ngô Thế Huân vốn đang lười biếng, thấy điện thoại di động tiếp tục sáng lên tên của người nào đó, khẽ nheo mắt, trong lòng cảm thấy không vui, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, mặt không đổi đi qua phòng khác nghe điện thoại.

Lộc Hàm chú ý tới anh có gì đó khác thường, nhưng cũng không làm rõ, tiếp tục dạy dỗ Chung Nhân  biến thái, nói : “Biết sai rồi thì nên nói xin lỗi !” Lộc Hàm nói như đó là chuyện đương nhiên.

Chung Nhân nhắc lại lời cậu “Xin lỗi ?” Đùa chứ, ở thành phố A không ai không biết Chung Nhân đại thiếu nói một là một sao ? Có ai từng nhìn thấy Chung Nhân anh xin lỗi chưa ? Chưa bao giờ có chuyện đó !

Lộc Hàm thấy dáng vẻ anh không vui, ôm Tiểu Yêu trong tay đi lên, “Có xin lỗi không ? Có xin lỗi không ?!”

Chung Nhân thấy thế, ném quả chuối tiêu vội vàng bỏ chạy, Lộc Hàm ôm Tiểu Yêu đuổi theo phía sau. Tiểu Yêu bị Lộc Hàm chộp trên tay chạy thật nhanh, dọc đường đi không ngừng gào khóc. Cố Tiêu đằng sau đắc ý vui mừng nhìn tình huống buồn cười này, cũng không ngăn cản, chỉ cười híp mắt gặm quả táo.

Cạch cạch, Ngô Thế Huân vừa nghe điện thoại đi vào, cửa phòng mở ra, Lộc Hàm vừa lúc nhào tới, còn không phản ứng kịp, trên đỉnh đầu đã có tiếng cười : “Sao vậy, mới cách nhau mấy phút, em đã muốn chủ động ôm ấp yêu thương anh rồi sao ? Cục cưng, bắt đầu từ khi nào em lại nhiệt tình như vậy ?” Nói xong nghiêng người dính sát vào trong ngực Lộc Hàm, ngay sau đó miệng cũng chủ động dính sát.

Lộc Hàm không phải là một người da mặt dày, ngại vì trong phòng còn có hai sinh vật trợn trừng mắt thật to, Lộc Hàm chỉ để môi Ngô Thế Huân thoáng chạm qua môi mình, sau đó liền ôm tiểu Yêu nhanh chóng đẩy anh ra.

Anh chưa đủ nghiền, nhớ tới vẻ đẹp của cậu tối hôm qua, trong lòng không thể chịu đựng được, kêu gào muốn cậu. Ngọt ngào đó mới được thưởng thức một lần, sao anh có thể khống chế được nổi. Nếu không phải hôm nay cậu phải ngồi xe thời gian dài, tối qua sao anh có thể để yên cho cậu cơ chứ.

Ngô Thế Huân giơ cánh tay dài ra, níu lấy cơ thể nhỏ nhắn đang chạy trốn, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vừa mới lảm nhảm.

Chung Nhân đứng sau vội vàng gọi : “Oa oa ! Ngô đại gia, cậu cũng không trượng nghĩa chút nào, bây giờ chỗ này còn có ba người độc thân, chỉ một mình cậu có người đẹp trong ngực, đúng là cậu cố ý !”

Lộc Hàm nghe vậy, da mặt vốn đã mỏng, càng không chịu nổi, nháy mắt cả mặt đều đỏ bừng, nhìn Ngô Thế Huân, khó khăn lắm mới cách ra được một chút lại bị  Ngô Thế Huân kéo tới hôn mãnh liệt.

Ba người sau lưng kỳ đà cản mũi tự giác đi ra ngoài, Lý Duệ Thần đi sau cùng, lúc đưa tay đóng cửa còn nở nụ cười nhẹ, rất nhẹ. Lý Duệ Thần vốn đã đoán được kết cục này từ lâu, yêu cậu hoặc là lấy cậu, anh lựa chọn yêu cậu, yên lặng bảo vệ là được rồi, những cái khác đều không cần !

Đóng kín cửa, trong căn phòng xa hoa lộng lẫy chỉ còn hai người bọn họ,Ngô Thế Huân  một tay bắt lấy Tiểu Yêu, tiện tay ném nó lên ghế salon mềm nhũn. Tiểu Yêu bị rơi trên ghế, ẳng một tiếng, sau đó giật mình phát hiện chuyện vui, may mà nó không bị thương. Thì ra cái giường này ngược lại lại mềm như thế, rất thoải mái ! Tiểu Yêu vui vẻ lăn lộn trên ghế salon.

Mà Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân đè, vừa hôn vừa sờ, thỏa mãn cơn nghiện. Đến lúc Ngô Thế Huân chợt đẩy Lộc Hàm ra, Lộc Hàm đã thở hổn hển, không biết hai nút áo  bị bung ra từ lúc nào, cảnh xuân lộ ra, không ngừng phập phồng theo hô hấp của Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân khổ sở nuốt nước bọt, sau đó khàn khàn giọng nói : “Bọn anh còn có chút việc, nhất định phải xử lý, bây giờ cũng không còn sớm, em vừa mới đi đường tới cũng mệt rồi đúng không? Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối chờ anh về, ngoan !”

Ngô Thế Huân cảm giác mình phải nhanh chóng rời khỏi đây, anh sợ mình không khống chế được dục vọng mãnh liệt, một khi bắt đầu chắc chắn sẽ không ngừng đoạt lấy, nếu không sẽ khiến người khác khó chịu vì thèm thuồng.

Lộc Hàm nhận ra dục vọng nóng bỏng trong mắt Ngô Thế Huân, đã biết người đàn ông này đang nghĩ gì, đẩy anh ra ngoài : “Được rồi, em đã sống ở đây bốn năm, cũng không phải chỉ mới tới, anh không cần phải lo lắng, nhanh đi giải quyết việc chính của anh !” Nói xong cậu không lưu luyến đóng cửa.

Ngô Thế Huân bị đẩy ra ngoài, quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, bất đắc dĩ thở dài, cậu nhóc đáng ghét, không có lương tâm, còn đối xử với con chó tốt hơn đối xử với anh.

Chubg Nhân sau lưng không khách khí cười anh, “Ha ha, Ngô Thế Huân, cậu cũng bị con sói con nhà cậu đuổi ra ngoài sao ? Ai ôi, đúng là chuyện tốt, đến đây, anh em chúng ta cùng chung hoạn nạn, tối nay đến ‘Mị Sắc’ tính toán, đi đi.” Nói xong một tay nắm lấy tay Lý Duệ Thần, một tay kéo  Ngô Thế Huân đi xuống.

Ngô Thế Huân vốn đang nhức đầu về chuyện của Lộc Hàm, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, con mắt dài ngập đầy hứng thú, hình như là hứng thú bất tận, còn lóe lên chút toan tính rét lạnh.

Giọng nói không còn khàn khàn như lúc nãy, mà du dương dễ nghe : “Ông bạn già của chúng ta tới, đám người kia đúng là âm hồn không tan !”

Nghe thế, Lý Duệ Thần dừng chân hỏi : “Ông bạn già?” Sau đó hai mắt lóe sáng, hình như đã nghĩ tới người nào đó “Nhà họ Chu?”

Ngô Thế Huân và Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai cười đều cười. Chung Nhân nhìn hai người đàn ông cùng yêu một người con trai, không thể lý giải nổi tại sao hai người này có thể chung sống hòa bình được với nhau. Còn nữa, tại sao sau khi Lộc Hàm lựa chọn Ngô Thế Huân, Lý Duệ Thần vẫn lẳng lặng sống bên cạnh cậu ấy? Một người đàn ông cả ngày đều phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương nhiệt tình với một người đàn ông khác, sao có thể chịu đựng được ?

Sau khi mấy người đàn ông rời khỏi, Lộc Hàm mở vali hành lý của mình, lấy quần áo trong đó ra thử từng bộ một.

Mười phút sau, điện thoại di động reo lên.

Lộc Hàm liếc nhìn màn hình điện thoại, một số lại, cậu nhếch miệng nở nụ cười sượng. Thật sự là bà ta sao? Tìm đến nhanh như vậy.

“Alo ?” Lộc Hàm bình thản nhận điện thoại.

Đầu dây điện thoại bên kia vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc lâu rồi không nghe thấy bỗng sững sờ, Lộc Hàm cũng không thúc giục, chỉ yên lặng chờ.

“Là ta!” Rốt cuộc người ở đầu dây bên kia cũng mở miệng nói chuyện. Giọng nói này vẫn giống như năm đó, ấm áp, thản nhiên mà cũng rất thoải mái giống như suối nước nóng. Có thể suy ra, đầu dây điện thoại bên kia chắc hẳn là một phu nhân tao nhã quý phái.

Lộc Hàm thản nhiên cười, giọng nói không hề hoảng hốt rối loạn, “Con biết rõ là người.” Có thể chờ cậu trở về thành phố A rồi mới gọi điện thoại, chứng tỏ người này rất nhẫn nại.

Im lặng, Lộc Hàmcũng không chủ động phá vỡ, chỉ khiến thời gian hai người chìm trong im lặng dần trôi qua.

“Hàm Hàm, mấy năm nay sống ở ngoài thế nào ?” Phu nhân cao quý bên kia đột nhiên mở miệng, “Mẹ…” Nói xong từ ‘mẹ’ như nghĩ đến điều gì đó bỗng thay đổi, “Bốn năm nay dì rất nhớ con, mấy năm nay cũng đã đỡ hơn. Chuyện năm đó không thể trách mẹ con, tất cả đều do lỗi của những tên đàn ông kia !”

Lộc Hàm  lẳng lặng nghe giọng Chu Vận Uyển trong điện thoại, sau đó nhẹ nhàng mở miệng : “Mẹ, con có thể gọi người như vậy được không ?”

Chu Vận Uyển nghe thấy Lộc Hàm cẩn thận hỏi câu đó, đau lòng khóc, sợ mình khóc thành tiếng cho nên dùng tay che miệng lại. Đứa nhỏ này là do mình cưng chiều nuôi lớn từ nhỏ, con trai mình cũng không thân bằng con dâu tri kỉ.

Chu Vận Uyển yên lặng, cầm điện thoại di động cố gắng kiềm chế trái tim mềm lòng, “Hàm Hàm, đừng trách dì, dì cũng không muốn làm như vậy.”

Lộc Hàm bên này chợt hiểu, biết mẹ mình vô tội là một chuyện, nhưng có thể tiếp nhận hay không cậu cảm thấy rất khó khăn. Có lẽ lí trí bảo rất dễ dàng, dù sao mình cũng được một nhà già trẻ nhà họ Ngô cưng chiều đến lớn. Nhưng sau khi cậu biết được thân phận của mình, cả cưng chiều lẫn oán hận cùng đan xen vào một chỗ. Chuyện tình cảm này khiến mẹ Ngô không kiềm chế được. Cậu cũng nghĩ tới, bản thân cũng không kiềm chế được.

Lộc Hàm mở miệng lần nữa thì giọng nói đã khàn, hình như cũng đang ngấm ngầm chịu đựng gì đó : “Con hiểu, mẹ Ngô, về sau chăm sóc bản thân thật tốt, con không thể gặp người.”

Chu Vận Uyển ở đầu dây bên kia không nén nổi, nước mắt rơi lã chã, ngoài giọng nói hơi khàn dường như không có gì khác thường, cầm điện thoại miễn cưỡng cười : “Được, sức khỏe ta cực kỳ tốt, con cũng không cần phải lo lắng.” Chu Vận Uyển luôn luôn dịu dàng, giờ này nụ cười hết sức khó coi, còn khó coi hơn so với khóc. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Mẹ Liễu nhìn bà cũng đau lòng khôn xiết, biết phu nhân đang gọi điện thoại cho tiểu hoàng tử, nhưng vừa nghe điện thoại cũng có thể biết, tiểu hoàng tử nhà họ Ngô bọn họ không thể trở lại.

Chu Vận Uyển chợt nhớ tới chuyện gì, do dự mở miệng, “Hàm Hàm, con và Huân Huân…”

Lộc Hàm vốn đang cúi thấp đầu bỗng ngẩng đầu lên, đứng ở trên cao nhìn xuống thành phố phồn hoa, đúng lúc đang là giờ tan làm, từ tầng 132 nhìn xuống, không nhìn thấy cái gì ở phía dưới, chỉ có những chấm nhỏ không ngừng di chuyển. Mỗi đốm nhỏ là một chiếc xe, bọn họ đều có nơi để về, còn cậu thì sao?

Cậu có thể đến đâu ở thành phố này? Hay nói là, thế giới này có chỗ nào cho cậu ở? Lúc ở thành phố G cũng như vậy, từ trước đến giờ cậu chưa từng thuộc về. Cho dù nơi đó có nhà mười bảy năm trước của cậu, nhưng lúc cậu vừa mới đến thành phố G đã từng ghé qua, tất cả đều không còn, vườn hoa xinh đẹp trong trí nhớ đã biến thành nhà cao tầng.

Khi đó Lộc Hàm ngơ ngác đứng đó thật lâu, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trái tim trống rỗng, giờ khắc đó cậu nhận ra, trên thế giới này không có chỗ cho cậu đến, một chỗ cũng không có !

Thế giới rất rộng lớn, thế nhưng không có chỗ nào cho con người nhỏ bé dung thân. Cho nên cậu càng ngày càng cô độc, bởi vì tận trong tiềm thức của cậu, dù bây giờ cậu đang có bạn bè đại học, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ mất đi. So với việc mất đi sau khi có được, vậy thà rằng chưa bao giờ có…

“Hàm Hàm?” Chu Vận Uyển vẫn luôn dịu dàng đã có chút vội vã.

Lộc Hàm khẽ mỉm cười, khóe miệng gượng gạo, bởi vì lúc nãy Ngô Thế Huân  bá đạo làm môi cậu sưng lên, Lộc Hàm cười hết sức khổ sở, “Mẹ Ngô, thật xin lỗi, con không có gì, chỉ có anh ấy, thật xin lỗi.” Khó khăn lắm cậu mới có thể đến được với Ngô Thế Huân, lúc này giống như một tia hy vọng trong cuộc đời cậu. Cậu muốn tóm chặt lấy, nếu không, thế giới của cậu vĩnh viễn đóng kín, vĩnh viễn bị bóng tối thống trị, cuộc sống đầy màu đen. Cuộc sống như thế còn ý nghĩa gì ?

Chu Vận Uyển hiển nhiên không ngờ Lộc Hàm có thể nói vậy, bà bỗng nổi giận, “Hàm Hàm, bốn năm trước không phải con đã nói, con sẽ rời đi!” Vẫn là giọng nói dịu dàng, nhưng vẫn xen lẫn ý trách cứ.

Hai hàng mi Lộc Hàm nhấp nháy, ánh mắt linh hoạt bỗng ảm đạm, giọng nói khàn khàn mệt mỏi : “Bởi vì bốn năm trước con cho rằng con còn có thứ khác, mẹ, ba, còn có nhà con, nhưng bây giờ, cái gì cũng không có.”

Chu Vận Uyển nghe Lộc Hàm nức nở trả lời, lập tức sửng sốt. Cái gì cũng không có? Sao có thể, mấy ngày trước bà mới nhận được tin, án oan của Lý Thánh Đức đã được xử. Sau khi năm đó người phụ nữ ấy gặp chuyện không may, không biết nhà nào ở thành phố A dùng thủ đoạn tống Lý Tháng Đức vào tù, mặc cho ai ra tay cũng không thể xoay chuyển. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thánh Đức sẽ phải ngồi tù cả đời, trước đây không lâu đột nhiên có tin tức, vụ án mười bảy năm trước là án oan, Lý Thánh Đức được thả ra, còn được cất nhắc ngồi vào ghế cục trưởng cục Thuế. Chuyện này khiến tất cả mọi người phải trố mắt ngạc nhiên.

Sự kiện mười bảy năm trước và mười bảy năm sau khi Lý Thánh Đức ra tù đều làm cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi đối với thế lực đó.

Bà vốn cho rằng Lý Thánh Đức ra tù, như vậy Lộc Hàm có thể dựa vào. Bây giờ Lộc Hàm nói mình không có gì, bà biết rằng không có mẹ, nhưng còn ba?

Bên kia Lộc Hàm mệt mỏi cố nén nước mắt. Cậu không muốn khóc, nhưng không biết vì sao khi nghe thấy tiếng của Chu Vận Uyển, cậu không kiềm chế nổi nước mắt, cảm thấy uất ức giống như con trai bị bắt nạt bên ngoài chạy về nhà ôm mẹ khóc lóc vậy.

Lộc Hàm nói tiếp, “Con không muốn cả đời con vĩnh viễn vẫn chỉ có một người, mẹ, tha thứ cho con.” Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Chu Vận Uyển nghe Lộc Hàm gọi mình là ‘mẹ’, trái tim bỗng đau thắt. Bà không biết bốn năm này đã xảy ra chuyện gì với Lộc Hàm, nhưng bà biết bất luận là nguyên nhân gì bà cũng sẽ không giao Lộc Hàm cho Ngô Thế Huân, không thể để bọn họ phá vỡ gia đình này!

Cúp điện thoại, Chu Vận Uyển ngơ ngác, trước mặt chợt xuất hiện hộp khăn giấy, Chu Vận Uyển khôi phục tinh thần, nhìn theo đôi tay kia, mẹ Liễu đang đau lòng nhìn mình, Chu Vận Uyển nhận lấy lau nước mắt.

“Chị Liễu, chị ngồi đi.” Mẹ Liễu là quản gia Lãnh gia, lớn hơn Chu Vận Uyển vài tuổi, hai người chung sống như chị em.

Mẹ Liễu ngồi xuống, nhẹ giọng nói : “Mấy năm nay chắc hẳn Lộc Hàm đã phải chịu nhiều khổ cực, cho nên mới…” Mới có thể nói câu trên thế giới này mình không có cái gì.

Chu Vận Uyển cũng rất thương Lộc Hàm, nhưng nghĩ đến con trai mình, bà hết sức kiên quyết nói : “Hàm Hàm phải chịu bao nhiêu khổ cực em cũng rất đau lòng, nhưng em thật sự không thể chấp nhận con trai của người đàn bà kia gả cho con mình. Cái đó không tính là gì, năm đó…” Chu Vận Uyển chợt dừng lại, chuyện năm đó quả thật bà không muốn nhắc lại.

Mẹ Liễu dường như cũng biết bà muốn nói gì, “Nhưng em cưng chiều nuôi đứa bé kia từ nhỏ đến lớn. Không phải lúc em chưa biết thân phận của nó cũng rất yêu thích sao ? Chẳng lẽ chỉ vì ân oán của đời trước, phải để đứa bé đáng thương gánh chịu ? Như vậy thực sự không công bằng đối với thằng bé.” Nhớ tới đứa bé kia, mẹ Liễu càng thương tâm, đó cũng là đứa bé một tay bà chăm sóc, bây giờ không biết thế nào.

Chu Vận Uyển lập tức như mèo bị dẫm đuôi, giọng nói không kiềm nổi lớn tiếng nói : “Công bằng ? Vậy công bằng với em sao, năm đó suýt chút nữa…”

Trong sân có tiếng còi xe hơi, đúng lúc cắt lời Chu Vận Uyển, mẹ Liễu đi tới cửa nhìn ra ngoài, lập tức vui vẻ quay đầu lại nói : “Nhanh lau nước mắt, là cậu chủ trở về.”

Chu Vận Uyển nghe vậy vui mừng, vội lau nước mắt, vẫn chưa yên tâm hỏi mẹ Liễu : “Không nhận ra chứ ?” Mẹ Liễu nhìn kỹ, cười gật đầu : “Được rồi, không nhận ra đâu.”

Lúc này Chu Vận Uyển mới yên tâm, nụ cười thành tâm trên khóe môi, tới cửa nhìn đứa con trai rời đi hơn một tháng.

Ngô Thế Huân xuống xe nhìn thấy mẹ mình mỉm cười đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài, cong môi lên, cũng không quan tâm đến anh em sau lưng, chạy đến trước mặt Chu Vận Uyển. Mặc dù Chu Vận Uyển đã lau qua nhưng Ngô Thế Huân tinh tế vẫn phát hiện mắt Chu Vận Uyển đang đỏ, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại, sau đó giãn ra, ôm mẹ mình : “Mẹ, con đã về.”

Chu Vận Uyển vui mừng hớn hở nói : “Được được, về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Ngô Thế Huân buông mẹ ra, ba tên phía sau không an phận cũng học đòi theo Ngô Thế Huân ôm lấy Chu Vận Uyển : “Mẹ Ngô, chúng con rất nhớ mẹ.”

Chu Vận Uyển bất đắc dĩ ôm lấy ba người, “Được được, mẹ Ngô cũng nhớ các con, ở bên ngoài nhớ mẹ Ngô cũng không biết đường gọi điện về !” Mặc dù lời này là nói ba người Chung Nhân, nhưng người thông minh có thể nhận ra Chu Vận Uyển đang trách móc con trai mình ra cửa liền quên mẹ.

Chung Nhân miệng lưỡi ngọt ngào, nhìn ánh mắt nhạo báng của mẹ Ngô, nhe răng cười, “Mẹ Ngô, bên ngoài có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, sao con có thể nghĩ tới mẹ được !” Nói xong còn muốn đến ôm, người nào không biết còn tưởng Chu Vận Uyển là mẹ cậu ta.

Chu Vận Uyển biết Chung Nhân là món ăn tinh thần ngon lành, bình thường Chubg Nhân cũng là người giúp bà vui vẻ nhất trong số bốn người. Chu Vận Uyển thấy Chung Nhân như vậy, cũng không tức giận, cười tươi vỗ vỗ Chung Nhân, không thể không cưng chiều nói : “Con đấy, nói hay lắm, mấy ngày trước ông cụ nhà con còn nhắc tới, để mẹ nhanh chóng tìm mấy cô gái gia giáo cho mấy con, nhanh yên bề gia thất giúp con.”

Chung Nhân nghe thế vội vàng cầu xin tha thứ, “Đừng, đừng, mẹ Ngô, mẹ còn không biết con sao, bảo con kết hôn không phải là hại con gái nhà người ta sao !” Nói xong cũng không làm nũng nữa, đứng sau Ngô Thế Huân, giống như thật sự sợ mẹ Ngô tìm vợ giúp hắn.

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Chung Nhân ngoan ngoãn đứng ngay ngắn sau lưng mình, cong miệng, giống như nói, “Đáng đời cậu!” sau đó ôm hai vai Chu Vận Uyển đẩy bà về phía ghế salon: “Mẹ, đừng để ý đến cậu ta, từ nhỏ cậu ta đã là tai họa của phụ nữ, sớm muộn gì có ngày cũng gặp được một người có thể khống chế được cậu ta, khi đó cậu ta sẽ hối hận ảo tưởng lúc này của mình.”

Chu Vận Uyển nghe vậy cười, nhìn Chung Nhân châm chọc: “Đúng vậy, Chung Nhân, mẹ thấy con ngày nào đó sẽ ngã vào trong tay một cô gái, khi đó vị kia sẽ thay mặt phái nữ chúng ta thể hiện cơn giận!”

Chung Nhân đang đi đến ghế salon ngồi, nghe vậy mặt hoảng sợ nói : “Cũng đừng, hai người quả nhiên là mẹ con, tư tưởng đều đen tối.” Chung Nhân tức giận, không thèm để ý đến họ.

Chu Vận Uyển vừa nhìn, vui mừng cười không ngớt, nhìn thấy cả đám thanh niên trong phòng, Chu Vận Uyển cảm thấy thật tốt, bên cạnh có nhiều đứa bé ngoan như vậy.

Ngô Thế Huân ngồi bên người Chu Vận Uyển, suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Mẹ, Hàm Hàm về rồi, con biết từ lúc con ở thành phố G mẹ cũng đã biết chuyện này. Bây giờ con cũng không nói nhiều, chỉ một câu nói, con hi vọng mẹ có thể tiếp nhận Hàm Hàm một lần nữa.”

Nụ cười trên mặt Chu Vận Uyển cứng đờ, nghiêng đầu nhìn con trai mình, nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Ngô Thế Huân, lại nhìn mấy người Lý Duệ Thần, bọn chúng cũng đang nhìn mình, Chu Vận Uyển như đã hiểu rõ ràng nguyên nhân tại sao Ngô Thế Huân vừa trở về đã vội vàng chạy về nhà cũ.

Bà khẽ mỉm cười, “Huân Huân, mẹ…” Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy Ngô Thế Huân nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không muốn, Chu Vận Uyển chợt nhớ tới cái gì đó bỗng chữa lạ: “Con trai, mẹ thật sự rất muốn Hàm Hàm, tại sao con nghĩ mẹ không thể tiếp nhận Hàm Hàm.”

Ngô Thế Huân nghe Chu Vận Uyển nói vậy mới từ từ giãn hai hàng lông mày, sau đó liếc mắt nhìn ba người bên cạnh, ánh mắt rõ ràng nói : Tránh!

Lý Duệ Thần rất thức thời, người ta muốn tâm sự với mẹ, người ngoài như bọn họ dĩ nhiên là phải tránh, Cố Tiêu cũng cho là vậy. Nhưng Chung Nhân không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình và Ngô Thế Huân, cả Lộc Hàm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện gì của hai người bản thân không biết. Vì vậy lúc Lý Duệ Thần và Cố Tiêu đứng dậy rời đi, Chung Nhân vẫn bình chân như vại ngồi trên ghế salon gặm táo

Cố Tiêu liếc hắn một cái, nháy mắt với hắn, Chung Nhân không động, Lý Duệ Thần đi đằng trước quay đầu nhìn hắn, Chung Nhân tiếp tục gặm táo.

Cố Tiêu thở dài một tiếng, quay đầu ném quả táo hắn đang gặm trên tay, không nói hai lời kéo tay Chung Nhân đi ra ngoài.

Chung Nhân không vui kêu loạn : “Này này, cậu kéo tôi làm gì !”

Chờ đến lúc trong phòng yên tĩnh, Ngô Thế Huân lẳng lặng nhìn mẹ mình, hồi lâu sau mới nói: “Mẹ, con biết bốn năm trước mẹ đi tìm Hàm Hàm. Con không biết mẹ tìm cậu ấy có việc gì, con hỏi cậu ấy nhưng cậu ấy không nói. Nhưng chỉ trông kết quả của bốn năm trước cũng biết, chuyện này có liên quan đến mẹ. Con không muốn biết nguyên nhân gì khiến mẹ lập tức đuổi Hàm Hàm vất vả nuôi nấng chục năm ra khỏi nhà, nhưng bây giờ con muốn nói. Con yêu cậu ấy, con thích cậu ấy, con không muốn mất đi một lần nữa. Mẹ, con hi vọng mẹ có thể đồng ý chuyện này.”

Chu Vận Uyển nghe Ngô Thế Huân nói một hơi, trong lòng càng tức giận, cả người run lên. Bà nghĩ chuyện này không phải Hàm Hàm nói. Bà hiểu tính tình Hàm Hàm, đồng thời cũng biết tính con trai mình. Đứa con trai này, làm việc lớn nhỏ rất được, chưa bao giờ mắc phải sai lầm. Như vậy nó biết chuyện bốn năm trước bà tìm Hàm Hàm từ khi nào?

“Con biết mẹ đi tìm thằng bé, vậy con có biết nguyên nhân mẹ đi tìm thằng bé không, sao con lại liều mạng phải cưới nó bằng được vậy?”

Ngô Thế Huân mím chặt môi nhìn mẹ mình, anh đều nhìn thấy nỗi tức giận trong mắt bà, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu, “Vâng, con nhất quyết không buông tay, cùng lắm về sau Hàm Hàm không trở lại, nhưng không ai có thể ngăn nổi chuyện con kết hôn với cậu ấy. Mẹ, tính con chắc mẹ hiểu.”

Mẹ Chu giận quá hóa cười, “Ha ha, sao con mê muội vậy ? Chẳng nhẽ không có thằng bé con không sống được!”

Không ngờ, mình hỏi xong,Ngô Thế Huân  yên lặng mà nghiêm túc nhìn bà, đôi mắt nghiêm túc khiến Chu Vận Uyển xúc động, “Được, tốt!” Hai người nhà này không hổ là cha con, ngay cả mắt nhìn phụ nữ cũng giống nhau, “Thật không hổ là con trai ngoan của ba con!” bà nói xong, không quan tâm đến nét mặt Ngô Thế Huân đứng dậy lên lầu.

“Con đi đi, con cũng đã quyết định, vậy đừng trách mẹ đến lúc đó không thừa nhận đứa con dâu này!”

Lộc Hàm vẫn đừng lặng ở cửa sổ thủy tinh nhìn cảnh vật bên ngoài. Lúc Ngô Thế Huân quay lại, thấy trong phòng tối đen như mực, bóng người mảnh khảnh đứng yên lặng bên giường, giống như một người vợ chuyên tâm đợi chờ mình.

Giày da nặng nề bước trên thảm đen mà Lộc Hàm không hề hay biết, đến lúc Ngô Thế Huân vòng hai tay ôm cậu vào ngực, lúc này cậu mới phát hiện anh đã trở lại.

Ngô Thế Huân kê đầu mình trên hõm vai Lộc Hàm, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi được mùi hương quen thuộc của cậu, “Thơm quá!”

Lộc Hàm khẽ mỉm cười, nghiêng mắt nhìn cái đầu đen tuyền trên hõm vai, “Xử lý xong chuyện rồi à?”

Ngô Thế Huân gật đầu. Bây giờ mọi tâm tư của anh đều bị mùi hương trên cổ Lộc Hàm khiêu khích, nhẹ nhàng hôn lên làn da mịn màng, đầu lưỡi không an phận trượt ra, nhẹ nhàng liếm, đến mức da gà nổi rần rần.

Lộc Hàm không chịu nổi, là người sao có thể giống Tiểu Yêu như vậy, né tránh đầu lưỡi nóng bỏng, Lộc Hàm không chịu nổi cười : “Ngô Thế Huân, rất nhột.” Cậu dang hai tay đẩy Ngô Thế Huân ra, để anh cách xa mình một chút.

Ngô Thế Huân kiên quyết ôm eo cậu thật chặt, không để cậu động đậy gây loạn, một tay đưa thẳng đến nơi cao ngất trên người, chỉ có đầu hoạt động, Ngô Thế Huân khăng khăng dùng đầu mình vùi vào trong cổ cậu.

Lộc Hàm cảm thấy hôm nay Ngô Thế Huân dường như rất khác thường, hoàn toàn khác với lần đầu tiên. Anh hết sức dịu dàng, cố ý dùng hành động chậm rãi khiến cho cậu phát điên đi vào. Lộc Hàm chưa từng gặp qua một Ngô Thế Huân như vậy, rõ ràng người dưới đã lộp bộp, khóe miệng vẫn nở nụ cười dịu dàng như nước. Hai mắt Lộc Hàm mơ màng ngơ ngác nhìn vẻ mặt hết sức dịu dàng của Ngô Thế Huân.

Ánh mắt kia như muốn hòa tan cả người anh, mà nơi nào đó có thể làm cậu cháy lên thành tro.

Ngày hôm sau Lộc Hàm từ từ mở hai mắt sưng đỏ, anh ở sau lưng ôm eo cậu thật chặt, hai người dính sát ngủ một đêm, hình như trái tim mạnh mẽ của anh hòa cùng nhịp tim cậu.

Lộc Hàm nghiêng đầu liếc anh một cái, Ngô Thế Huân lúc này không có gì cả, chỉ là vẻ mặt đẹp trai đáng sợ, cái mũi cao thẳng, làn môi mỏng hấp dẫn. Trước kia cậu thường nói, “Đàn ông môi mỏng đều bạc tình.” anh không biết làm sao nhìn trời, “Ai nói, yêu thích môi anh thì nói rõ ràng, bà xã có muốn hôn lên miệng anh một cái không ?”

Khi đó Lộc Hàm mới mười sáu tuổi, bây giờ nghĩ lại, khi đó Ngô Thế Huân đã nhớ kỹ lời cậu! Lộc Hàm chịu không nổi nhẹ nhàng cong miệng, nở nụ cười thanh thản.

Tiếng Ngô Thế Huân chợt vang lên trên đầu : “Có phải nghĩ tới cái miệng đáng yêu rồi không ?” Anh kéo giọng thật dài, trong căn phòng trống trở nên hết sức mập mờ.

Lộc Hàm giật mình do tiếng nói bất thình lình của anh, phịch xuống giường, đúng lúc Ngô Thế Huân vung tay ra, thuận thế kéo cậu vào trong lồng ngực mình.

Hai cơ thể tiếp tục dính sát vào nhau, thần kinh nhạy cảm của Lộc Hàm cảm thấy cơ thể người sau lưng nóng bừng, thật may là mình bị ôm ngược lấy, nếu không đôi mắt cay xè chắc chắn sẽ bị Ngô Thế Huân nhìn thấy.

Đang còn nghĩ, cả người chợt bị người nào đó cắt đứt, cậu dễ dàng lật người, mặt đối mặt nằm trong ngực anh.

Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đỏ của cậu, tâm trạng thật tốt, từ từ dời mặt xuống hôn lên môi cậu. Lộc Hàm chợt cảm thấy Ngô Thế Huân cực kỳ giống Tiểu Yêu, lè lưỡi tới liếm cậu, khiến cho mặt cậu vô cùng ngứa ngáy. Cậu vừa trốn vừa nói : “Sao anh giống Tiểu Yêu vậy, như yêu tinh leo lên người.”

Nói như thế, người đàn ông nằm trên người cậu chợt dừng lại, Lộc Hàm nhìn không hiểu, chỉ thấy hai con mắt dài hẹp Ngô Thế Huân hài hước nhìn cậu, khẽ dương khóe miệng lên, nở nụ cười quyến rũ khó nói nên lời, “Em nói, Tiểu Yêu như lão yêu leo lên em sao?”

Lộc Hàm cảm thấy lời anh nói có điều gì đó khác thường, nhưng nhìn kĩ, trong mắt đều ngập ý cười, dịu dàng như nước, không có bất kỳ lực sát thương nào, Lộc Hàm lẩm bẩm gật đầu: “Đúng vậy, nó rất thích làm phiền em.”

Ánh mắt dịu dàng đang trông chừng cậu bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Ngô Thế Huân nghĩ, con Tiểu Yêu này không thể giữ lại, hôm qua anh mới được phép đến gần liếm liếm bà xã mình, nó còn tốt hơn, còn chưa đầy ba tháng đã dễ dàng ra tay như vậy.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nó là giống đực.

Lộc Hàm nhìn sắc mặt anh thay đổi, “Ngô Thế Huân?” không thể trách cậu, thật sự cậu không hiểu một chút nào tâm lý đàn ông, từ nhỏ đến lớn Ngô Thế Huân không hề nói qua đàn ông sẽ có biểu hiện như vậy. Hơn nữa, trong hai người,Ngô Thế Huân  thích chó nhất. Trước kia cậu rất ghét, nhưng trong bốn năm rời đi, ở thành phố G cũng chỉ có thể Bảo Bối ở cùng, cộng thêm Bảo Bối là Ngô Thế Huân cho. Cho nên cậu mới dần thích nghi với cảm giác lệ thuộc Bảo Bối này. Có thể nói, cậu vô tình Bảo bối biến Ngô Thế Huân trở thành người bảo vệ mình.

Yêu ai yêu cả đường đi, dĩ nhiên cậu yêu thích Tiểu Yêu rồi.

Ngô Thế Huân mặc kệ, Tiểu Yêu cũng không được đụng vào người cậu, cúi đầu không quan tâm không để ý hôn lên miệng cậu.

Buổi trưa Ngô Thế Huân dẫn Lộc Hàm đến nhà hàng dưới khách sạn ăn cơm. Bốn năm nay Lộc Hàm vẫn luôn đi theo Bạch Hiền đến căn-tin trường học ăn cơm tập thể, đã rất lâu rồi chưa trải qua kiểu phòng ăn cao cấp này, ngay lập tức chưa thể thích ứng được, quay đầu nhìn lại Ngô Thế Huân, khuôn mặt rất tệ.

Lộc Hàm im lặng, “Em sẽ không đưa Tiểu Yêu đi theo bên người, nếu anh dám lén lút ném Tiểu Yêu ra ngoài, anh cũng đi theo nó cho em !”Ngô Thế Huân  vừa mới làm xong, nghe thấy Lộc Hàm nói như vậy, trong chốc lát trên mặt lộ vẻ sợ hãi khiến người bồi bàn sợ hết hồn, thận trọng rót rượu trên bàn khách này.

Ngô Thế Huân tiện tay cầm lý rượu trên tay người bồi bàn, ngửa đầu uống cả ly rượu vào trong bụng, sau đó mới nói ‘Để Tiểu Yêu cho anh nuôi, em đi tìm mẹ nó.”

Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân không biết lý lẽ, “Sao anh có thể như vậy, anh biết rõ em không thích chó.”

Ngô Thế Huân tức giận, “Không thích chó em còn để Tiểu Yêu hôn em?”

Lộc Hàm im lặng nhìn trời, bây giờ Ngô Thế Huân giống như đứa bé không nói đạo lý, không nên cố gắng giảng đạo lý với anh. Với tài ăn nói của anh, kết quả sau cùng chỉ có cậu muốn đi nhảy lầu.

Cậu không nói lời nào, Ngô Thế Huân còn nói lý: “Không phản đối đúng không, cứ quyết định như thế, sau này anh tặng em một con chó giống Tiểu Yêu, Tiểu Yêu thuộc về anh.” Nói xong cũng bắt đầu cắt bò bít tết tái trước mặt.

Lộc Hàm im lặng, về sau cậu phải nương nhờ nhà Ngô Thế Huân, Tiểu Yêu thuộc về cậu hay về anh có gì khác nhau?

Lộc Hàm chậc chậc cái miệng nhỏ nhắn, nở nụ cười nhẹ lấy lòng, giọng điệu hết sức nịnh nọt, “Được, Tiểu Yêu để anh nuôi, anh tốt nhất nên đối xử tốt với nó.” Sau đó cũng không quan tâm Ngô Thế Huân bỗng giương đôi mắt kinh ngạc, cầm dao nĩa trên bàn lên, vừa nhìn thấy phần bò bít tết trên bàn bỗng cau mày.

Cậu len lén lườm Ngô Thế Huân đang ăn vui vẻ, thấy anh không hề do dự xắn từng miếng đưa vào miệng, Lộc Hàm ghê tởm phì phì, như vậy sao ăn được.

Ngô Thế Huân bình tĩnh giả vờ như không thấy ánh mắt bối rối của Lộc Hàm, dùng dao nĩa vô cùng tao nhã, giống như hoàng tử trong pháo đài cổ Anh quốc, nhất cử nhất động đều hấp dẫn vô số sự chú ý của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro