chương 80 : Gặp lại người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe Ngô Thế Huân rất khác lạ, Lộc Hàm cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt anh chằm chằm nhìn vào kính chắn gió, cũng không biết anh mở mui xe mui trần từ lúc nào. Gió đêm thổi vào, thổi loạn đám tóc lộn xộn trên tóc Lộc Hàm.

Đưa tay vuốt lại mái tóc bị thổi loạn, Lộc Hàm khẽ nghiêng người nhìn Ngô Thế Huân, há mồm hỏi: “Anh cứ đi như vậy sao? Bây giờ ở hội trường có rất nhiều phóng viên, sao không xử lý cho tốt rồi đi?” Như vậy không giống tác phong khiêm tốn trước đây của anh. Trước đây đừng nói là để mặc cho truyền thông chụp hình, anh vẫn luôn là một ông chủ hoạt động thần bí. Nhưng hôm nay thì sao?

Ngô Thế Huân chỉ nghiêng mắt nhìn cậu, không lên tiếng, gân xanh trên trán mơ hồ nổi lên. Anh đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, sao hôm nay thấy cậu mặc bộ đồ màu đỏ hấp dẫn lập tức không thể khắc chế nổi? Cũng đã chịu đựng nhiều ngày như vậy, vội vã đi vậy sao?

Sự thật chứng minh, anh thật sự không thể nhịn thêm một giây phút nào nữa, gấp gáp không thể chờ ôm Lộc Hàm ra khỏi hội trường. Mục tiêu rất đơn giản, chạy thẳng tới khách sạn của anh.

Đến địa điểm, Lộc Hàm cảm thấy xa lạ, ngồi trong xe quan sát bốn phía, Ngô Thế Huân đã chống tay lên thành ghế từ lâu,tay dùng quá sức, đùi nảy lên. Chờ đến lúc Lộc Hàm quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân bước nhanh vòng qua đầu xem, vẻ mặt ngầm chịu đựng đến mở cửa xe cho cậu…

Lộc Hàm lo lắng, không biết phản ứng thế nào. Anh muốn làm gì nhỉ?

Ngô Thế Huân thấy cậu ngồi yên, quýnh lên, khom lưng ôm ngang eo cậu đi vào trong, cũng không quan tâm đến cửa xe. Lộc Hàm gọi: “Khóa xe!” Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của anh, trong đầu Lộc Hàm lập tức xuất hiện cảnh tượng ở bệnh viện thành phố G. Kể từ đêm đó hai người bọn họ chưa từng làm lại, nhìn tình hình anh bây giờ…

Ngô Thế Huân cũng không trông nom đến chuyện đó, vấn đề trị an ở đây rất tốt, bảo vệ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù không khóa xe cũng không có vấn đề gì. Bây giờ vấn đề mấu chốt là, anh muốn cậu trai nhỏ trong ngực này. Tối nay nụ cười cậu nhẹ tựa lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc trái tim nhộn nhạo của anh.

Còn chưa vào thang máy, Lộc Hàm đã bị Ngô Thế Huân dừng lại trước lúc thang máy mở cửa hôn mãnh liệt. Ngô Thế Huân một tay ôm Lộc Hàm, một tay nhanh chóng ấn nút bấm thang máy, bấm xong lập tức ôm hôn thắm thiết.

Lộc Hàm cũng không nghĩ người này da mặt dày như vậy, vốn nghĩ rằng dù gì cũng phải vào phòng trước, ai ngờ Ngô đại gia cũng không thèm vào thang máy, trong lúc bấm thang máy liền ôm hôn cậu.

Thật may bây giờ là buổi tối, hơn nữa trong này cũng không nhiều hộ gia đình, cho nên cũng không có nhiều người xuất hiện. Nhưng Lộc Hàm vẫn cảm thấy kì lạ, trong lòng rất hồi hộp, cả người căng thẳng không dám cử động, chỉ có thể bị động mặc cho Ngô Thế Huân đốt lửa trên người cậu.

“Đinh…”

Lộc Hàm chưa bao giờ cảm thấy tiếng thang máy giòn vang cảm động như vậy, động động tay, đẩy Ngô Thế Huân đi vào. Không đợi động tác của mình, Ngô Thế Huân giống như có con mắt thứ ba, dùng sức kéo Lộc Hàm vào trong ngực, cả người chuyển động ôm Lộc Hàm đi vào trong thang máy. Tất cả động tác đều gọn gàng dứt khoát, không hề dài dòng, dây dưa.

Sau khi người vào trong thang máy càng phóng túng hơn, dùng miệng gặm gặm cắn cắn cổ cậu, để lại dấu răng trên làn da mềm mại của Lộc Hàm, tay không an phần không ngừng tới lui vuốt ve người cậu.

Thật tuyệt vời, sao cậu lớn lên có thể như vậy, rất hợp khẩu vị anh. Cho dù cậu khẽ xấu hổ đến mức cứng đờ người, vô ý không hề trêu chọc trái tim nhỏ đang ngứa ngáy của anh.

Lộc Hàm bị anh đẩy mạnh vào trong góc thang máy, dính sát vào mặt thang máy lạnh băng. Bởi vì Ngô Thế Huân luôn chúi đầu vào trong cổ cậu, liên tục gặm cắn khiến cậu nhớ đến một sinh vật nào đó – ma cà rồng. Dáng vẻ như vậy không phải là ma cà rồng thì là gì? Ma cà rồng thích nhất vị trí ở cổ, mạch máu ở đó chảy mạnh nhất, giống như con người ăn một cái bánh màn thầu vậy.

Nhưng vì sao Ngô Thế Huân thích nơi này của cậu, cậu không hiểu.

Trong mơ màng tay Ngô Thế Huân dính chặt lên ngực cậu, Lộc Hàm vốn đang nhíu mắt thất thần, đau quá!

Miệng Ngô Thế Huân không rời cổ, ánh mắt đắm đuối đưa tình quay cậu, thấy cậu hơi đau cau mày thì nháy mắt, sau đó không bỏ được cái miệng của mình, mơ hồ nói: “Tập trung!” Trong lúc anh cố gắng, cậu còn có thời gian mất hồn? Khiêu khích uy nghiêm đàn ông nơi anh như vậy sao?

Lộc Hàm nhíu mày, không hài lòng oán trách: “Rõ ràng chính anh không nhịn được nên không chọn được nơi chốn, động tác thô lỗ như vậy làm đau em. Bây giờ quay đầu lại còn nói em không tập trung. Ừ…” Hô hấp cậu hơi dồn dập, giọng yêu kiều thở dốc,Ngô Thế Huân  nghe thấy càng giống như bị trúng độc không kịp chờ chen vào giữa hai chân cậu.

Lộc Hàm lập tức như bị kinh sợ, ánh mắt vốn mê ly bỗng mở to, thất kinh. Tại sao anh có thể, tại sao có thể ở trong thang máy…

Trong lúc đó, thang máy ‘đinh’ một tiếng, mở ra, Lộc Hàm càng thêm sợ hãi, vội vàng đẩy Ngô Thế Huân ra, hai mắt hoang mang rối loạn quét ra ngoài thang máy. Không có ai. Lộc Hàm không yên lòng, tiếp tục nhìn xung quanh.

“A…” Trong lúc Lộc Hàm sợ đến mức không đi được,Ngô Thế Huân  cười nhẹ, anh thích dáng vẻ hoang mang sợ hãi của cậu vợ nhỏ. Hai mắt thật to không ngừng nháy mắt, hàng mi thật dài không ngừng vụt sáng, rất đẹp, khiến anh nhớ lại thủy tinh xinh đẹp trong kia.

Đi đến ôm cậu vợ nhỏ đang giận tái mặt, Lộc Hàm còn tưởng rằng còn có người bên ngoài, tại sao người này có thể phóng túng trước mặt người ngoài như vậy?

Giờ phút này tóc cậu cũng bị Ngô Thế Huân làm rối loạn lên,  xem ra càng rối càng trở nên hấp dẫn. Càng thêm quyến rũ động lòng người là cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn hơi sưng hồng lên đang mím chặt, thỉnh thoảng cắn cắn môi dưới, vô cùng dễ thương.

Ngô Thế Huân không nói lời nào ôm cậu ra khỏi thang máy: “Đi, hay là…”Ngô Thế Huân  chợt nháy mắt mập mờ mấy cái, sau đó cố ý nhỏ giọng, vừa nổi lên dục vọng khiến cho giọng anh trở nên mê hoặc lòng người, khiêu gợi quyến rũ: “Hay là nói, em thích ở trong thang máy…”

Lộc Hàm thoáng làm mặt giận, người này hoàn toàn giống như trước đây, liều lĩnh cong môi bừa bãi. Bình thường Ngô Thế Huân chắc chắn sẽ cười nói cậu không tế nhị, nhưng bây giờ không giống trước, là anh có ý định với cậu, cậu chọc anh, thiêu đốt lửa dục vọng trong anh. Lúc này nếu anh chọc giận cậu, quay đầu lại người phải chịu khổ chính là anh rồi.

Thu lại vẻ cợt nhã trên mặt, bước lên bắt lấy tay cậu, dịu dàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ: “Tiểu hồ ly, lại muốn phạm phải tật xấu này rồi, còn không biết nơi nào thì bừa bãi sao?” Giọng nói thật sự rất dịu dàng, hai mắt nhỏ dài cũng dịu dàng giống như có thể nặn ra nước.

Lộc Hàm bị vẻ mặt này của Ngô Thế Huân đầu độc, nhẹ cong môi không hài lòng, nhưng tay vẫn mặc cho Ngô Thế Huân dịu dàng dắt đi. Thật ra đây là những căn hộ ở nơi này của Ngô Thế Huân đều hết sức hào hoa tráng lệ, diện tích chung tối thiếu phải là ba trăm mét vuông, còn một tầng này…

Lộc Hàm ý thức được mình bị Ngô Thế Huân đùa giỡn, trừng mắt, lúc này người này vẫn không quên trêu chọc cậu!

Ngô Thế Huân cũng mặc kệ nhiều như vậy, không đợi Lộc Hàm nói hết câu, anh đi lại ôm hôn cậu đi vào đẩy lên chiếc ghế sofa khổng lồ phòng khách.

Lộc Hàm bị đè ép, hô hấp chợt dừng lại, giống như bị máy móc đè ép lên người. Người đàn ông này quá nặng, hô hấp cực kỳ khó khăn, Lộc Hàm khổ sở nói: “Tránh ra, đè chết em!”

Dĩ nhiên Ngô Thế Huân biết, nhưng vẫn bất động, từ từ cúi đầu, sau đó hôn cậu thêm lần nữa, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. Lần đầu tiên của anh cũng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể nhéo ra nước.

Lộc Hàm mong muốn, mỗi người đàn ông lúc ở trên giường cũng sẽ như vậy. Chẳng lẽ bình thường Ngô Thế Huân đều rất ngang ngược trên thương trường, đến lúc lên giường đột nhiên thay đổi, trở nên dịu dàng?

Ngô Thế Huân cong cong mắt, tinh tế hôn miệng Lộc Hàm, sau đó quy củ theo từng bước. Đầu tiên là dịu dàng hôn cậu, từ từ dịu dàng hôn cổ cậu, từ từ chuyển đến xương quai xanh, sau đó theo trình tự cởi đồ của cậu. Trình độ cởi quần áo tương đối mạnh, lập tức nhẹ nhàng xé ra, bộ đồ vốn đang bó sát lấy người cậu lập tức bị kéo xuống.

Sau đó Ngô Thế Huân thay đổi chiêu thức dịu dàng như nước, đột ngột kéo eo nhỏ của cậu, tay dùng sức. Lộc Hàm còn chưa hiểu hết động tác ngang ngược của anh, cả người đã bị anh khống chế không ngừng động.

Lộc Hàm hối hận, ai nói đàn ông trên giường với thực tế hoàn toàn khác nhau. Sao Ngô Thế Huân có thể giống kẻ cực kỳ thô bạo trên người cậu như vậy, duỗi chân, dùng sức đạp anh thật mạnh, đạp chết anh!

Trong lúc người đàn ông không ngừng nỗ lực, người đàn ông này rõ ràng vô cùng hưởng thụ, sao còn phóng mắt nhìn anh chằm chằm. Trong lòng anh cười, bắt đầu sử dụng kỹ xảo của mình, lúc chín cạn một sâu, lúc sáu cạn một sâu, nhưng thích nhất là ba cạn một sâu. Không hiểu tại sao, trong lúc dùng sức cố gắng nỗ lực, dường như trên người vẫn chưa dùng tận dụng hết sức.

Cả phòng tràn ngập hương vị ái tình, thở gấp.

Một đêm này là đêm tuyệt vời, với những người vừa biết thân phận Ngô Thế Huân mà nói, đây là một đêm khó ngủ, quả thật có thể sánh ngang trời sập.

Lý Lệ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nở nụ cười khổ trên mặt. Lúc nãy Chu Khải không nể tình tát một cái khiến cô ta hoàn toàn bừng tỉnh. Chuyện ập lên đầu, không thể nhờ vả một ai, không phải là phải dựa vào hai tay mình để bắt được tất cả sao!

Nếu Lộc Hàm là ôg chủ tương lai của R&D trong truyền thuyết của thành phố A, vậy mình khẳng định càng không phải là đối thủ. Nghĩ tới hôm nay vừa tới nhà họ Lộc, Lý Lệ nhếch mép cười, rất tự tin, chỉ cô ta mới biết, gia nghiệp nhà họ Lộc mạnh hơn nhà họ Ngô rất nhiều. Dù những năm gần đây Ngô Thế Huân đứng lên với tập đoàn R&D, chiếm ưu thế về tiền tài, nhưng nhà họ Lộc không thiếu khoản tiền đó, chỉ cần vững vàng khóa nhà họ Lộc lại, còn sợ ngày nào đó cô ta thua sao!

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Lộc Hàm mở mắt lập tức nhìn thấy một đôi mắt phát sáng, cười tủm tỉm, giống như con sói trong bụi rậm. Lộc Hàm giật mình, chợt đứng dậy, lúc này mới nhìn rõ là Ngô Thế Huân. Cậu vỗ vỗ trái tim bé nhỏ của mình, “Ngô Thế Huân, anh làm gì đấy!” Giọng nói hơi cáu giận, nhưng cũng rất dịu dàng, êm tai.

Ngô Thế Huân nằm nghiêng cả người, hai tay vén tóc, trên người còn chưa mặc quần áo, trước ngực sau lưng đều xuất hiện những vết đỏ cong cong hết sức vui mắt. Lộc Hàm nhìn, nhanh chóng dời mắt, thầm nghĩ, sao tối hôm qua cậu để lại trên người anh nhiều dấu vết như vậy? Có phải rất đau hay không!

Ngô Thế Huân thấy mặt cậu ửng hồng, không nhịn được nhếch môi cười, cúi đầu liếc nhìn những nhân chứng kiêu ngạo tối qua, rất hài lòng: “Đã tỉnh rồi sao?” Bởi vì cũng vừa thức dậy, trong giọng nói còn hơi khàn khàn, Lộc Hàm nghe cảm thấy khá ngứa ngáy.

Lộc Hàm càng đỏ mặt, khẽ gật đầu, cảm giác mặt mình nóng bừng, không muốn để Ngô Thế Huân đoán được, nghiêng đầu giả vờ như đang nhìn trần nhà.

Ngô Thế Huân nhướn lông mày, cũng không vạch trần, trực tiếp vén chăn, cả người trần truồng đi ra. Lộc Hàm nhìn thấy anh trực tiếp để truồng đi lại trong phòng, ánh mắt trở nên luống cuống. Cả căn phòng lớn như vậy, vì sao không tha cho cậu một đôi mắt?

Ngô Thế Huân cả người trần truồng nhặt quần áo trên đất muốn vào phòng tắm, lúc anh bước một bước đầu tiên, Lộc Hàm thoáng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đi. Nào biết, Ngô Thế Huân chợt quay người lại, sau đó Lộc Hàm chưa kịp tránh né mắt dõi theo từng bước chân anh.

Lộc Hàm bỗng trợn mắt thật to, không thể thở được nữa, cố gắng đè nén không dám thở gấp, chỉ sợ vật kia sẽ nổi loạn giống như tối hôm qua.

Ngô Thế Huân cười ha ha, tâm trạng vô cùng tốt, nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lộc Hàm, không có ý định đùa giỡn nữa, xoay người đi vào phòng tắm.

Biết cửa phòng tắm thật sự đã đóng chặt, bên trong có tiếng nước chảy róc rách, Lộc Hàm mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, sau đó hơi cảm thấy buồn bực, người này bị sao vậy!

Nhưng tại sao cái đó lại xấu như vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua là cái xấu xí đó khiến cho cậu vui vẻ thét lên sao? Lộc Hàm thực sự không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ngoài cái đó ra không còn cái nào khác.

Đến lúc nấu ăn, sau khi hai người tắm xong bắt đầu đau đầu về vấn đề bữa sáng. Hai người này thế nào, đều là người giỏi giang, có thể nói là cao thủ tài năng vẹn toàn, nhưng trên người lại thiếu một tài, tài nấu nướng.

Năm đó trong nhà họ Ngô không thiếu người giúp việc, đâu cần bọn họ phải học nấu nướng, trong nhà chỉ cần tìm một người nào đó cũng có thể làm được một bữa tiệc Mãn Hán. Cho nên Ngô Thế Huân phát triển toàn diện cũng không ý thức được, thật ra học nấu cơm vẫn là chuyện quan trọng nhất, lúc ở thành phố G với Phác Xác Liệt Lộc Hàm và anh cũng đã ý thứ về vấn đề này.

Tay nghề Phác Xác Liệt khá tốt, mỗi lần thấy Phác Xác Liệt bận rộn trong phòng bếp nửa ngày, bưng ra một món ăn lại Lộc Hàm ăn đến mức say sưa, trong lòng mình cũng có cảm giác chua chua. Nói không rõ là cái gì, chỉ là hơi giống với vợ mình, làm gì cũng chỉ thích việc chồng mình làm, bao gồm cả việc chồng vào bếp nấu ăn.

Nói thử xem, khi đó Phác Xác Liệt là người đàn ông làm mồi cho hai người đàn ông này. Đây được coi là gì, đây được coi là một người đàn ông níu kéo dạ dày hai người đàn ông, từ đó đồng thời nắm bắt được trái tim của hai người đàn ôg? Đây là suy nghĩ của Ngô thế Huân sau khi trở về từ từ ngẫm lại.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhìn thấy Bạch Hiền không chớp mắt vui vẻ ăn món ăn Phác Xác Liệt làm, anh khá hâm mộ, rất hâm mộ. Có thể khiến người đàn ôg của mình nhìn mình như vậy, đó quả thật là một chuyện hạnh phúc dường nào!

Sáng nay, chuyện nấu ăn rất khốc liệt. Lộc Hàm không biết làm, Ngô Thế Huân cũng sẽ không làm. Vậy làm sao bây giờ? Đi ra ngoài ăn? Chuyện như vậy Lộc Hàm sẽ không nói. Vậy hai người không nấu ăn cũng không đi ra ngoài ăn là sao? Chẳng lẽ anh muốn đói chết sao!

Ngô Thế Huân vô cùng phản đối: “Chúng ta tự nấu, anh tin tưởng chỉ số thông minh của cả anh và em cũng đã hơn ba trăm, anh không tin không giải quyết được một bữa cơm.”

Nói đến thông minh, chỉ số thông minh của hai người rất cao,Ngô Thế Huân còn cao hơn cả Lộc Hàm, 180 mà Lộc Hàm là 140, trí thông minh cao như vậy hai người liền tranh luận với nhau về một bữa cơm.

Vốn Lộc Hàm còn đang ở trong phòng bếp, kết quả Ngô Thế Huân đứng bên kia một lúc thì làm rơi vỡ trứng gà, một lúc cho quá nhiều dầu. Lộc Hàm vừa nhìn, cả phòng bếp đầy vỏ trứng gà, lòng đỏ trứng gà vàng vàng trên đất, bên trên còn có thêm một lượng dầu ăn. Không được. Lộc Hàm liếc mắt nhìn Ngô đại gia đang quơ múa cái xẻng, lắc đầu một cái, hết cách rồi. Quá khốc liệt! Bây giờ không nhìn nổi nữa, chỉ có thể nhón chân lặng lẽ đi ra ngoài.

Ngô Thế Huân ở trước mặt mồ hồ đầm đìa, trời nóng bức khiến anh không hề dễ dàng, chỉ là muốn nấu ăn thôi mà. Khi đó nhìn thấy Phác Xác Liệt hạ bút thành văn*, còn tưởng rằng rất dễ dàng, cùng lắm anh chỉ cần làm đơn giản một chút cũng có thể làm được, nào biết rằng sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Thật ra thì, bọn họ không hề có kinh nghiệm nấu nướng, máy hút khói trong phòng bếp cũng không biết mở, trực tiếp mở ga nấu nướng. Cả phòng bếp nháy mắt trở nên ngập khói, anh ho khan sặc sụa, chợt nhớ tới cậu vợ nhỏ phía sau mình, vội vàng quay đầu lại dặn dò: “Khụ khụ, nhanh đi ra ngoài đừng để bị sặc.”

A? Người đâu?

Đâu có thấy người đâu, Lộc Hàm người ta nhìn thấy tình cảnh như vậy đã chạy ra ngoài từ lâu. Ngô Thế Huân tức giận, cậu nói anh làm cơm cho cậu, kết quả cậu còn chạy trước.

Quay đầu nhìn lại thứ trong nồi hoàn toàn không thể nhận ra là thứ gì, Ngô Thế Huân càng đen mặt, cả trán cũng bị hun đến mức đen lên. Anh ném xẻng đi ra ngoài, trong phòng khách Lộc Hàm đang tìm mấy video dạy nấu ăn. Hai người không nấu cơm cũng không sao, mấy video dạy nấu ăn, trông khá đơn giản.

Ngô Thế Huân phía sau lên tiếng: “Em được lắm, một mình em không ngừng chiến đấu hăng hái với nồi niêu xoong chảo, kết quả mình em đào ngũ. Em đúng là người không có lương tâm, cũng không nghĩ vì ai anh mới làm như vậy!” Anh bước lên bóp cổ Lộc Hàm, lắc qua lắc lại, nhưng không thể dùng sức, vậy cũng chỉ dùng sức lắc lắc, đến mức khiến cậu nổ đom đóm mắt, thấy cậu hơi mơ màng mới buông tay.

Lộc Hàm nhăn mũi, không hài lòng lẩm bẩm: “Ngốc hết nói, anh nấu cơm cũng không chuẩn bị trước một chút, tối thiểu phải có một quyển sách dạy nấu ăn, anh nhìn em đây.” Nói xong cậu giơ bản ghi chép đi vào phòng bếp.

Kết quả cậu chưa đi vào liền chạy ra kêu to: “Ngô Thế Huân, vào nhìn xem anh làm được chuyện tốt gì này!”

Ngô Thế Huân không hiểu, anh làm gì rồi hả? Không phải chỉ biến trứng gà rán thành trứng đen sao?

Thở một hơi thật dài, xem ra Ngô Thế Huân anh đời này cũng không phải là tài năng vẹn toàn, ít nhất anh cũng không thể vào phòng bếp.

Đi tới bên cạnh Lộc Hàm, cậu nhóc này đang bĩu môi phùng má nhìn anh, không hiểu. Lộc Hàm bĩu môi, ám hiệu anh đi vào phòng bếp mà xem. Ngô Thế Huân bước thêm hai bước, nhìn vào, tối đen, cả căn phòng đều đầy khói đen!

“Khụ khụ, chuyện này?”Ngô Thế Huân không cẩn thận bị sặc, ho đến mức rớt nước mắt.

Lộc Hàm cũng không rõ: “Anh hỏi em thì em biết hỏi ai, Ngô Thế Huân, anh đã làm gì?”

Cuối cùng hai người anh nhìn em em nhìn anh, khói mù bên trong quá nhiều, không dám đi vào, dù có đi vào cũng không biết nguyên nhân. Ngô Thế Huân vỗ đùi, lấy điện thoại di động gọi người quản lý cao ốc đến. Người quản lý cao ốc bên kia vừa nghe điện thoại, hừ, vị đại gia này có lẽ đã đốt phòng bếp rồi, nhanh chóng đến xem.

Vừa vào phòng, hai nam đang ngồi yên trong phòng khách, quản lý không kịp chào hỏi chạy thẳng vào trong phòng bếp nhà Ngô Thế Huân. Bởi vì hắn là quản lí, cho nên không thể không biết mọi bố cục bố trí trong nhà, cho nên chạy thẳng, không hề trễ nãi.

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm nhìn vào trong phòng bếp, bên trong thỉnh thoảng còn vang lên tiếng ho khan của quản lý, sau đó hai người anh nhìn em em nhìn anh, ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi: “Có nên đi vào nhìn xem người nọ sống hay chết hay không?”

Lộc Hàm bĩu môi, hết cách rồi, Ngô Thế Huân ngồi yên, cậu phải làm.

Kết quả cậu còn chưa đứng lên, Ngô Thế Huân lập tức đè cậu lại: “Được rồi, em ngốc nghếch, để anh đi xem.” Nói rất hiên ngang lẫm liệt khiến Lộc Hàm không giải thích được, còn tưởng rằng anh sẵn sàng hy sinh.

Lúc này trong phòng bếp không có động tĩnh gì, quản lý đi ra, mặt hun khói đến mức sắc mặt thay đổi, nhìn hai người trong phòng khách bất đắc dĩ cười cười: “Tôi nói hai vị tổ tông, hai người không biết làm cơm thì thôi, ít nhất kiến thức an toàn phòng bếp cũng nên biết chứ? Hai người nói xem hai người cũng không biết tắt bếp, cũng may là tôi đến nhanh, nếu như muộn một bước có lẽ cả căn nhà này cũng cháy rồi.”

Quản lý dẫn hai người đi vào, hai người vừa nhìn, toàn bộ dụng cụ trong bếp đều thay đổi. Quản lý chỉ vào cái nút trên máy hút khói nói với hai người: “Thấy không, đây là khói dầu, lúc nấu nướng sẽ sinh ra khói dầu, sau này nấu nướng phải mở, nếu không cả phòng sẽ đầy khói dầu.”

Hai người ngoan ngoãn gật đầu.

Quản lý tiếp tục: “Sau này nấu nướng xong nhớ phải tắt bếp. Lần này là do hai người đi ra ngoài mà không tắt bếp, cho nên mới dẫn đến bốc cháy.”

Lộc Hàm liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt cười cười, nhưng cũng không bật cười thành tiếng. Hai người vừa nhìn quản lý vừa ngoan ngoãn gật đầu.

Quản lý hài lòng, hai học sinh ngoan, vừa cẩn thận dặn dò một hồi, vỗ vỗ tay đi ra.

Hai học sinh ngoan ngoãn đưa tiễn ông thầy, Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân vẻ mặt không vui, buồn cười cũng không dám cười, chỉ có thể xoay người về phòng khách.

Ngô Thế Huân không kiên nhẫn đi theo, dang tay ôm lấy cả người Lộc Hàm, cọ cọ liên tiếp lên khuôn mặt trắng hồng của cậu. Dám cười anh, anh cọ hết khói than trên mặt lên mặt cậu, xem cậu còn dám cười anh nữa không.

Lộc Hàm đen mặt, không thể không nói Ngô Thế Huân có lúc thật ngây thơ hết mức.

Cuối cùng bữa sáng còn chưa xong, Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, sắp mười một giờ. Thôi được rồi, bữa sáng bữa trưa kết hợp vào một bữa.

Hai người vào phòng tắm rửa mặt, sau khi Ngô Thế Huân sửa sang lập tức trở thành một quý công tử tao nhã, Lộc Hàm chọn bừa một chiếc áo sơ mi phối với quần short mát mẻ, đôi giày nhỏ nhắn xinh xắn muốn kéo Ngô Thế Huân ra ngoài như vậy.Ngô Thế Huân  cũng không cản cậu, từ nhỏ cậu đã thích mặc quần áo đơn giản.

Hai người lái xe chạy thẳng tới khách sạn sáu sao của mình, đầu bếp ở đó năm đó Ngô Thế Huân chỉ chọn được một người trong số một ngàn người. Vốn dĩ người này được tuyển chọn đặc biệt vì Lộc Hàm, ai ngờ Lộc Hàm rời đi, anh cũng không muốn lãng phí tài năng chuyển đầu bếp này đến khách sạn, không ngờ nhờ đó buôn bán cực kỳ thuận lợi.

Thức ăn đầu bếp này làm, rất hợp khẩu vị Lộc Hàm.

Vào phòng ăn, trưởng ca đã biết hai vị này đến, dẫn thẳng hai nhân vật quan trọng đến bàn chuyên dụng, vị trí này là vị trí tốt nhất để ngắm phong cảnh bên ngoài, mỗi lần anh tới đây đều chọn vị trí này để ngồi, bình thường cũng không dám để khách ngồi.

Vốn bữa cơm này có thể ăn thật ngon lành, ai biết rằng còn chưa bê món ăn ra Ngô Thế Huân đã nhìn thấy Phong Trác Hạo.

Người đàn ông này trông rất quen, hình như…

Ngô Thế Huân nheo nheo mắt, nhớ tới một lần ở trong bệnh viện thành phố G, không mấy thiện cảm, ánh mắt chuyển động nhìn Phong Trác Hạo đang đi về phía phòng ăn,Ngô Thế Huân  cười híp mắt nhìn Lộc Hàm.

“A, Ngô tiên sinh, sao hôm nay trùng hợp vậy?” Giọng nói trầm thấp sau lưng phá vỡ không khí yên tĩnh giữa Ngô Thế Huân và Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân quay đầu lại nhìn hắn, nhíu mày không vui: “Chúng ta quen nhau sao?”

Phong Trác Hạo đi thẳng tới, giống như nhìn thấy người quen, thả cậu con trai trong tay vào trong lòng Lộc Hàm, cười quyến rũ với cậu: “Giúp một việc.”

Lộc Hàm nhìn Nhục Đoàn Tử từ trên trời rơi xuống, sững sờ, cậu chưa từng ôm trẻ con, mặc dù cậu bé này khoảng chừng bốn, năm tuổi nhưng vẫn khiến tay chân Lộc Hàm cứng đờ, chỉ có thể mở to trừng mắt với Nhục Đoàn Tử bé nhỏ.

Phong Trác Hạo khẽ mỉm cười, kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó đưa tay ra ôm lấy con trai mình, đặt trên chân, lúc này mới nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân đang tức giận, khẽ mỉm cười: “Ngô tiên sinh không nhận ra tôi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở thành phố G!” Nói xong quay đầu lại nhìn Lộc Hàm, “Cậu Lộc, chúng ta cũng đã gặp nhau, đúng chứ?!”

Lộc Hàm sững sờ, thấy ánh mắt hơi nghi ngờ của Ngô Thế Huân đang nhìn Phong Trác Hạo mỉm cười, gật đầu: “Vâng, lại gặp nhau rồi.” Ngày hôm qua vừa gặp nhau ở nhà Kim Chung Nhân, sao có thể trùng hợp như thế, hôm nay còn gặp sao?

Phong Trác Hạo thỏa mãn gật đầu: “Cho nên chúng ta là bạn bè, ngồi chung với nhau cũng không việc gì đúng không?” Phong Trác Hạo nhìn thoáng qua Lộc Hàm, rồi lại nhìn Ngô Thế Huân vẻ mặt không vui, tâm trạng khá tốt, sao anh lại ham chơi như vậy, thật sự cảm thấy trêu chọc anh bạn trẻ này cũng không tệ.

Lộc Hàm giật giật mắt, người này đúng là không nể nang mặt mũi gì cả, rõ ràng đã ôm cậu bé ngồi bên cạnh rồi, bây giờ mới hỏi có thể ngồi hay không.

Ngô Thế Huân nhếch khóe miệng, cười nhạt: “Nếu như tôi nói không thể, vậy có thể nhờ anh ôm cậu bé rời đi không?”

Nụ cười trên mặt Phong Trác Hạo rất ngây thơ vô tội, liếc mắt nhìn con trai trong ngực, sau đó hai người đồng thanh nói: “Không thể.” Nhục Đoàn Tử nghĩ, sao người này không thích ba nó như vậy? Có thể vì ba đưa nó đến nên người này mới không thích không? Nhưng nó rất bé bỏng đáng yêu mà!

Kết quả là Nhục Đoàn Tử quyết định giải quyết ông chú khó tính trước mặt, quơ quơ móng vuốt múp míp nhỏ bé. Phong Trác Hạo biết rõ ý định của con trai, hết sức thận trọng cọ cọ vào người Ngô Thế Huân. Kết quả Nhục Đoàn Tử lập tức biến thành con bạch tuộc, dính chặt lên người Ngô Thế Huân không buông, hai tay cùng ôm lấy cánh tay Ngô Thế Huân ra sức cọ cọ.

Ngô Thế Huân kinh hãi, cố gắng rút tay, nhưng cậu bé nhỏ bé chợt như một lực sĩ đầy sức mạnh cọ cọ chui nhanh vào trong ngực Ngô Thế Huân: “Haha, chú à, chú có thích cháu không?”

Dù sao Lộc Hàm cũng không nhịn được, lập tức bật cười, cậu bé Nhục Đoàn Tử cười ngốc nghếch với Ngô Thế Huân cứng đờ người đến ngốc thực sự rất giống nhau.

Phong Trác Hạo rất hài lòng về con trai mình, trong lòng kiêu ngạo, ngoài mặt cũng rất đắc ý.

Ngô Thế Huân nhìn thẳng tới, nhưng dù gì anh cũng có mười bảy năm kinh nghiệm trông trẻ, không đến nỗi tay chân vụng về. Nói thật, mười bảy năm trước, khi anh nhìn Lộc Hàm như vậy cảm thấy khá dễ dàng, đừng nhìn bây giờ Lộc Hàm gian ác, trước đây khi còn bé cậu là một cậu hoàng tử nhỏ xinh đẹp dễ thương.

Ngô Thế Huân rất bình tĩnh ôm con trai Phong Trác Hạo, chỉ chốc lát sau trên mặt cũng rất thong thả bình tĩnh, vừa nói chuyện với Lộc Hàm đồng thời cũng không quên trả lời vấn đề của cậu nhóc trong lồng ngực. Cậu nhóc đùa nghịch đồng hồ trên tay anh một hồi, Ngô Thế Huân để mặc cho nó nghịch, mặt điềm tĩnh nói chuyện với Lộc Hàm, mà ba của đứa bé đang ngồi bên, trực tiếp bỏ qua không nhìn.

Phong Trác Hạo hơi thất vọng, xem ra người đàn ông Ngô Thế Huân này thật sự không đơn giản, ngay cả việc chăm sóc trẻ con cũng tốt hơn anh!

Đó là con trai anh! Phong Trác Hạo vừa mới biết Nhục Đoàn Tử chưa được mấy ngày, còn chưa có kinh nghiệm, cho nên đi đâu đều dẫn viên thịt nhỏ này theo. Không ngờ, vốn tưởng rằng anh đã rất lợi hại, kết quả một người ngoài còn lợi hại hơn anh!

Ngược lại Ngô Thế Huân không hề hay biết có gì khác thường, sau khi đồ tây được dọn lên, Ngô Thế Huân cắt một miếng nhỏ cho cậu nhóc nghịch không chán trong ngực. Nhục Đoàn Tử cũng không nhăn nhó, há mồm thật to nuốt vào, hoàn toàn quên mất nét mặt người ba bên cạnh mình như đang ăn thịt người.

Phong Trác Hạo lạch cạch từng nhát lên đĩa đồ tây, dáng vẻ như muốn biến bò bít tết trở thành thịt người. Lộc Hàm hơi kinh sợ, chủ động mở miệng nói chuyện với anh: “Sao hôm nay Phong tiên sinh lại ra ngoài vậy?” Lộc Hàm hỏi một câu, hôm qua vừa mới gặp lần đầu, hơn nữa Phong Trác Hạo còn là người nhà họ Lộc, hôm qua Lý Lệ cũng vừa đến nhà họ Lộc, thế mà hôm nay cậu lặng lẽ ra ngoài ăn cơm bất ngờ gặp phải Phong Trác Hạo. Có phải là hơi…trùng hợp không?

Phong Trác Hạo thu hồi vẻ bực bội trên mặt, nhướn mày kinh ngạc nhìn Lộc Hàm, cậu nhóc này hết sức thông minh!

“Thuận đường!” Phong Trác Hạo nói hai chữ.

Lộc Hàm cúi mắt, nhìn chằm chằm dao xiên thịt trong tay, Ngô Thế Huân đối diện vẫn lạnh lùng bỗng lên tiếng : “Thôi đi, cậu cả nhà họ Lộc, chúng tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy, anh nói là thuận đường tới, trùng hợp vậy sao? Chúng tôi vừa ngồi xuống đúng lúc anh đi vào? Còn có hơn một lần như thế, khéo vậy? Tôi và Hàm Hàm vừa trở về thành phố A anh lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi, hơn nữa còn có ý định như vô ý giúp Hàm Hàm loại trừ cái miệng xấu xa!” Tay Ngô Thế Huân không ngừng cắt bò bít tết trong dĩa, Nhục Đoàn Tử trong ngực anh hình như rất thích ăn bò bít tết loại này, hết cách rồi, phần thịt anh cắt đều đút cho cậu nhóc này, mình còn chưa được ăn miếng nào, ngoắc ngoắc trưởng ca tới, mang ra thêm một phần bò bít tết.

Phong Trác Hạo cũng đã đàm phán trên thương trường vài chục năm, có thể dễ dàng bị Ngô Thế Huân ngăn chặn khí thế như vậy sao?

Không được, nhưng nghĩ đến ông cụ trong nhà, Phong Trác Hạo hơi nhức đầu, sao có thể bảo cậu nhóc này nhận nhà họ Lộc đây?

Thoáng nhìn thấy được Ngô Thế Huân, mắt Phong Trác Hạo chợt lóe sáng, có cách rồi!

Cười ha ha, cười hiền lành, nói với Ngô Thế Huân : “E rằng Ngô tiên sinh đã biết nguyên do, đã như vậy, chúng ta cũng nên thẳng thắn nói rõ, ông cụ trong nhà hi vọng cậu Lộc đến một lần.

Lộc Hàm đối diện khẽ ngẩng đầu lên, nhìn hai người đàn ông này, trong mắt lấp lánh, nhưng tâm trạng hình như được giấu rất kĩ, không nhìn ra là đang vui hay buồn. Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm Lộc Hàm, sau đó cúi mặt, nhẹ cười, hơi châm chọc, “Phong tiên sinh, sao anh lại nói với tôi những chuyện này, ông cụ nhà anh muốn gặp Hàm Hàm, không phải tôi. Anh nói với tôi những điều này…có tác dụng gì không?” Ngô Thế Huân cố ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày, buông dao nĩa trong tay xuống, không ăn nữa, Nhục Đoàn Tử trong ngực cũng ngẩng đầu lên nhìn ba mình đang ở đối diện.

Phong Trác Hạo không chút hoang mang khẽ mỉm cười: “Tôi nghĩ chúng ta đều là người thông minh, không cần phải nói thẳng ra cũng hiểu đúng không?”

Ngô Thế Huân nháy nháy mắt, vừa hay nhìn thấy Lộc Hàm bên kia đang nhìn mình, chuyển mắt sang, vừa nhìn thấy Lộc Hàm đang do dự, Ngô Thế Huân chợt hiểu rõ suy nghĩ của Lộc Hàm, cậu nhóc này muốn đi nhưng không dám.

Thật ra ngay từ lúc anh bảo Ngô Tiểu Tam đi điều tra quan hệ giữa Lộc Tử Hoa và nhà họ Lộc cũng đã chắc chắn chín mươi phần trăm. Sau đó Phong Trác Hạo luôn cố ý như vô tình xuất hiện bên cạnh Lộc Hàm, anh nắm chắc thêm năm phần trăm, còn năm phần trăm còn lại chỉ cần đơn giản bỏ qua không tính.

Bây giờ còn tự mình tìm tới?

Ngô Thế Huân nhíu mày, lẳng lặng nhìn Phong Trác Hạo. Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau khoảng mười giây, xung đột ánh mắt, Nhục Đoàn Tử khịt khịt mũi, hình như có mùi lửa cháy!

Vốn mắt Ngô Thế Huân còn hơi lạnh lùng khẽ cong lên, vẻ mặt ngoài cười trong không cười lên tiếng: “Tại sao, năm đó là các người để mất Hàm Hàm, bây giờ nói Hàm Hàm là đứa bé nhà các người, muốn tôi để Hàm Hàm trở về sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”

Phong Trác Hạo lạnh lùng, lần nữa lên tiếng hoàn toàn không còn giọng tùy tiện lúc nãy, giọng nói trở nên trầm thấp vừa cẩn thận vừa chững chạc: “Vậy ý cậu là?”

Ngô Thế Huân giơ cằm lên, cười thản nhiên: “Mặc kệ chuyện năm đó là như thế nào, vẫn luôn là do các người không bảo vệ tốt Hàm Hàm, nói đến cuộc sống đen tối mười bảy năm trước của Hàm Hàm, là nhà họ Lộc các người thiếu cậu ấy. Bây giờ trái lại còn muốn Hàm Hàm đến nhà họ Lộc sao? Chuyện này hình như không được hợp tình hợp lý!”

Phong Trác Hạo hơi nheo mắt, một lúc lâu mới nở nụ cười, anh đã hiểu ý tứ Ngô Thế Huân, là muốn ông cụ tới đón Hàm Hàm.

Cười ngẩng đầu lên: “Như thế, rất tốt!” Bọn họ vốn dĩ cũng tính toán như vậy.

Ngô Thế Huân hơi giật mình, mà Phong Trác Hạo đã búng ngón tay về một góc khuất nào đó, Ngô Thế Huân nhìn sang, một ông cụ đầu tóc trắng bạc với một quản gia đang đứng lên từ phía sau.

Nói thật, Ngô Thế Huân yêu cầu là một việc, nhưng thật sự nhìn thấy ông cụ đã đến từ trước, đó là chuyện khác. Nhìn Lộc Hàm đối diện hình như đang kinh ngạc, trong lòng Ngô Thế Huân cảm thấy rất an ủi, xem ra nhà họ Lộc vẫn rất xem trọng Hàm Hàm, cho dù mình không đề cập tới yêu cầu đó, ông cụ nhà họ Lộc cũng sẽ tự mình tới đón cháu trai thất lạc nhiều năm của mình. Như vậy, rất tốt!

Phong Trác Hạo đứng dậy đỡ ông cụ, từ từ đến bên chỗ Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: “Ông Lộc.” thái độ rất kính cẩn.

Lộc Đình chống gậy nhìn người đàn ông cao lớn ưu tú bên cạnh Phong Trác Hạo, gật đầu một cái, rất hài lòng.

Sau đó chuyển tầm mắt, thấy Lộc Hàm vẫn đang cúi đầu không nói lời nào, biểu hiện trên mặt ông cụ vẫn rất bình tĩnh. Chỗ này là nơi công cộng, không thích hợp để ông làm chuyện kế tiếp, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Trác Hạo nói: “A Hạo, dẫn bọn họ đi trước, đây là nơi công cộng.”

Phong Trác Hạo kính cẩn gật đầu, đưa tay ôm con trai trong lòng Ngô Thế Huân. Ai ngờ cậu nhóc lắc đầu, tay chân bám lấy người Ngô Thế Huân, sửng sốt không muốn rời lồng ngực ấm áp của Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân bất đắc dĩ cười cười với ông cụ, ý rất rõ ràng: Tôi cũng không nghĩ sẽ như vậy, không phải tôi muốn lừa bán con cháu nhà họ Lộc, mà do tôi và con cháu nhà họ Lộc rất có duyên.

Không phải là có duyên hay sao? Năm đó Lộc Hàm cũng chính là dáng vẻ theo đuôi Ngô Thế Huân như vậy!

Ông cụ khẽ mỉm cười, không có gì đáng ngại, ông còn hết sức cảm kích người trẻ tuổi này, không có cậu ta hết lòng chăm sóc Hàm Hàm nhiều năm, đứa nhỏ Hàm Hàm này…

Đoàn người người trước người sau đến một căn phòng Phong Trác Hạo đã sắp xếp trước, Lộc Hàm đi sau lưng Ngô Thế Huân, dọc đường đi đều im lặng không nói. Ngô Thế Huân một tay ôm Nhục Đoàn Tử, một tay nắm tay Lộc Hàm, dáng vẻ một nhà ba người, lúc vào thang máy còn nghe người khác sợ hãi than: “Đúng là người một nhà xinh đẹp!”

Ngô Thế Huân nhìn Nhục Đoàn Tử trong ngực, thật sự rất xinh đẹp, Phong Trác Hạo cũng đẹp trai đến mức khiến người khác tức giận, con trai anh ta sinh ra dĩ nhiên cũng không kém, hơn nữa anh và Lộc Hàm cũng khá hời hợt. Ừm! Ngô Thế Huân rất thỏa mãn, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh con trai của anh với Lộc Hàm trong nháy mắt cũng có thể giết người, chỉ cần suy nghĩ cũng cảm thấy hãnh diện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro