chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Qua trên tay vẫn cầm dĩa, nhất thời không hiểu, sững sờ gật đầu: “Đúng vậy, Lộc Hàm ở trong nhà họ Lộc chúng ta, nhỏ hơn anh, cũng không phải là em trai ư? Em để mắt tới nó, không chính là em rể thì là gì?”

Một bên Lộc Qua nói đúng tình hợp lý, bên này Lộc Lê Lê vừa nghe liền cười: “Ai, đúng là như vậy. Nói như vậy thì Ngô Thế Huân cũng phải gọi chị một tiếng chị nha. Đến đây, gọi một tiếng nghe thử một chút.”

Đôi mắt nhỏ của Ngô Thế Huân càng híp lại, rất lạnh nha. Lộc Hàm nhìn các anh họ chị họ của mình chỉ sợ thiên hạ không loạn liền hiểu rõ nguyên nhân Ngô Thế Huân biến sắc. Hình như Ngô Thế Huân còn là bạn học của Lộc Lê Lê, kết quả chỉ vì Lộc Hàm liền thay đổi thành chị. Vậy đừng nhắc tới Lộc Qua vẫn còn nhỏ hơn Ngô Thế Huân hai tuổi.

Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt kia có chút vô tội, quệt quệt miệng, mắt híp lại, giống như vầu xin tha thứ. Như vậy cũng không thể trách cậu nha, cậu không thể làm chủ được vấn đề năm sinh của mẹ mình được.

Ngô Thế Huân tức giận quét Lộc Hàm một cái, giống như là đang nói: “Nhìn gì.” Lộc Hàm liền ngượng ngùng thu hồi đôi mắt của mình. Ngô Thế Huân híp mắt nhìn hai chị em đang vui vẻ kia, âm thanh bí ẩn, không nhanh không chậm bắt đầu nói: “Lộc Lê Lê, mình nhớ được sinh nhật của mình là tháng năm, còn cậu là tháng mười một?”

Lộc Lê Lê vẫn còn đang vui sướng, nghe Ngô đại gia hỏi câu này liền cảm thấy điên cuồng. Nhìn Ngô Thế Huân bình tĩnh không hiểu, lúc này Trình Thụy từ trong toilet đi ra, vội hỏi: “Chuyện gì chuyện gì?”

Lộc Lê Lê lướt mắt nhìn hắn không thèm để ý, sau đó nhìn Ngô Thế Huân nói, thế nào?

Khóe miệng Ngô Thế Huân nâng lên một nụ cười. Trình Thụy nghe Lộc Qua kể qua, lập tức muốn che miệng Lộc Lê Lê. Nhưng mà lời nói thì nhanh mà hành động thì chậm. Ngô Thế Huân tự đắc cười: “Vậy mình lớn hơn cậu, nhà chúng ta vừa thế giao, có phải hay không cậu nên gọi mình một tiếng anh?” Sau đó nhìn Lộc Qua và Lộc Thịnh: “Có phải hay không các cậu phải gọi tôi một tiếng anh?” Sau đó lại nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm:”Lộc Hàm là vợ của tôi, có phải hay không các người phải gọi một tiếng chị dâu?”

Miệng Lộc Lê Lê còn bị Trình Thụy che, vẫn còn đang giãy giụa. Lúc này coi như hiểu tại sao Trình Thụy lại bịt miệng mình. Nhưng chậm mất rồi, thì ra Ngô đại gia đang gặp chiêu phá chiêu đấy. Ba chị em đã nói lời không nên nói, Trình Thụy cũng tức giận. Người phụ nữ này về sau đừng hòng nghĩ vào nhà hắn, nếu mà như vậy mình còn phải gọi Ngô Thế Huân theo cô một tiếng anh, gọi đứa bé Lộc Hàm một tiếng chị dâu, không làm.

Lộc Đình nhìn mấy đứa trẻ đang tranh luận, trong lòng thật vui mừng. Đã bao lâu nhà họ Lộc không có náo nhiệt như vậy? Ông cũng có tuổi rồi.

Buổi tối Ngô Thế Huân lái xe đưa Lộc Hàm về, vừa vào cửa, Tiểu Yêu bị đói, cặp mắt long lanh nhìn giống như chịu uất ức như sắp khóc. Lộc Hàm đau lòng: “Ai u, thật xin lỗi, anh sai lầm rồi, lần sau nhất định sẽ cho em ăn thật ngon.”

Ngô Thế Huân đi qua nhìn thấy Tiểu Yêu, vừa nhìn chợt cảm thấy Tiểu Yêu bất tri bất giác đã lớn đến thế này rồi?

“Tiểu Yêu cũng mới được bốn năm tháng mà lớn như vậy rồi?”

Lộc Hàm ngẫm lại, đúng vậy. Tháng năm ra đời hiện tại cũng gần giữa tháng mười rồi. Bất tri bất giác cũng đã đến mùa thu. Nhưng thời tiết còn rất nóng, vẫn phải mặc quần áo mùa hè.

Hiện nay Lộc Hàm đang trong phòng làm việc nhìn tài liệu. Trải qua đấu tranh khó khăn gian khổ, rốt cuộc cậu cũng đã đánh bại Ngô đại gia, điều kiện là cho cậu làm việc. Ngô Thế Huân không vui, nói dễ nghe một chút công việc của Lộc Hàm là nhà quảng cáo, nói thật ra thì chính là liều mạng. Để duy trì quảng cáo mọi người đều biết, quảng cáo là việc ngày hai bốn giờ hận không thể là 48 tiếng, mỗi ngày vì khách hàng liều mạng sống chết, tăng giờ làm, một ngày có thể có sáu giờ để ngủ đã là quá xa vời.

Tiểu tử này cố tình lại thích làm, hỏi nguyên nhân, lý do của cậu khiến anh tức giận, cậu nói người quảng cáo rất có mùi vị.

Cái gì? Mùi vị? Mùi vị gì? Mùi chua? Bởi vì cả ngày đem tăng giờ làm không thể về nhà tắm nên người mình có mùi chua!

Đây là Ngô Thế Huân nói, cực kỳ tốt bụng giải thích cho Lộc Hàm nói trên người làm quảng cáo có mùi vị gì. Lộc Hàm liền nói: “Anh không nói chuyện không ai nói anh câm.” Huống chi khi Ngô Thế Huân nói quản lý bộ phận PR của R&D đang có mặt, khi nghe lời này của Ngô Thế Huân liền khóc ở trong lòng, nghĩ thầm lão bản dù chúng ta có mùi cũng bị anh nghiền ép nha.

Ngô Thế Huân không đồng ý, dùng sức quấn, cả ngày tới công ty đặt chỗ. Ngô Thế Huân hận ngày ngày không được nhìn thấy vị tổ tông này. Sau một thời gian Lộc Hàm cũng phát hiện ra, anh chính là sợ anh không nhìn thấy được cậu. Tốt lắm, khi trở lại công ty còn mang theo Tiểu Yêu, còn vô cùng không đạo đức để Tiểu Yêu ngồi giữa phòng làm việc. Thư ký cầm một chồng tài liệu đi vào liền nhìn thấy một con chó lớn uy phong ngồi ở giữa phòng, tài liệu trong tay rớt đầy xuống đất, chân ngã sõng xoài trên đất. Cô muốn gọi nhưng khi ngã xuống liền nhìn thấy ánh mắt ớn lạnh của lão bản lớn, nghẹn tại chỗ đi ra.

Lão bản lớn so với chó lớn đáng sợ hơn nhiều, kết quả thư ký bị dọa sợ nói không thành lời. Có người hỏi tại sao, không phải chỉ là một con chó thôi sao? Thật ra thì con chó kia nhìn cũng rất đẹp trai nha. Nhưng thư ký cũng hết cách rồi, cô chính là trời sinh sợ những thứ có lông dài. Anh để cô nuôi rắn cô không sợ, thậm chí cả một buổi tối ngủ cùng rắn cùng một chăn cũng được, nhưng đừng để cô nhìn thấy con vật có lông dài, hù chết người nha. Sau đó nghe nói Lộc Hàm thường ngủ cũng Tiểu Yêu, cái cảm giác kia, giống như người sợ rắn buổi tối nhìn thấy rắn vậy. Suy nghĩ một chút liền như sấm đánh.

Lộc Hàm coi như tạm ổn nhưng Tiểu Yêu không được như vậy. Phần lớn khi thư ký nhìn thấy Tiểu yêu uy phong lẫm liệt, cảm nhận đầu tiên chính là ở đây chó rất quan trọng? Sau đó rất có ý thức lui về một bước. Mặc dù Tiểu Yêu không cắn người nhưng mà ở phòng làm việc rất không tốt, trong phòng nghe thấy được rất nhiều âm thanh phong phú. Chú chó vui vẻ ngắm bình hoa, sơ ý một chút có thể nghe được tiếng vỡ “choang” một cái, hoặc là bình hoa bị Tiểu Yêu đẩy, hoặc là Tiểu Yêu thừa dịp Ngô Thế Huân không có ở đây nhảy lên tha tài liệu quan trọng, còn có thể trực tiếp cào một cái hố ở trên ghế sa lông trong phòng làm việc của tổng tài.

Ngô Thế Huân vừa vào cửa liền nhìn thấy phòng làm việc của mình bị dày vò, tất cả đều thành bọt biển rồi, tài liệu trên bàn làm việc bay toán loạn, một mảnh hỗn độn.

Ngô Thế Huân nhức đầu vỗ trán, anh không chịu nổi, gọi Lộc Hàm tới: “Được rồi, em muốn công việc thì công việc, nhưng mà anh cũng có điều kiện, đó là em phải làm việc ở công ty này. Em có thể làm trong bộ phận PR, nơi đó là nơi làm quảng cáo, không được thì không cần nói nữa, dù sao anh cũng sẽ không đồng ý cho em làm ở công ty khác.

Lộc Hàm vốn không nghĩ tới, hiện tại ở công ty này từ trên xuống dưới người nào không biết quan hệ của mình với Ngô Thế Huân? Nếu đi làm ở đây thì không phải giống trước sao, không tốn chút sức lực nào. Nhưng câu sau của Ngô Thế Huân đã chặn lại lời của cậu. Cậu không có đường khác để đi, vậy cũng được, dù sao làm việc vẫn hơn là mình mang theo Tiểu Yêu giày vò phòng làm việc của anh.

Hiện tại, Lộc Hàm đang ở trong phòng tìm tài liệu. Gần đây quản lý giao cho cậu một dự án về hợp tác của công ty. Nhưng cậu không hề hiểu gì, cái gì cũng phải từng chút từng chút tra rõ.Ngô Thế Huân gần đây bị lạnh nhạt, mặt càng đen hơn. Cũng biết không thể để cho cậu cưỡi lên đầu, kết quả là sao đây.

Bạch Hiền gọi điện thoại tới, đặc biệt hưng phấn gào khóc: “Bảo bối, mình tới đây!”

Lộc Hàm còn chưa kịp phản ứng: “Cậu nói cái gì? Cậu tới rồi hả?” Mỗi lần Bạch Hiền đều như vậy, đầu óc bình thường không thể hiểu được,……. Nói chuyện chính là như vậy.

Sân bay thành phố A, Bạch Hiền đeo một cái mắt kính to, hai tay trống không đứng đó. Nghe Lộc Hàm không hiểu hai tay chống nạnh. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Ách, không được, một tay còn phải cầm điện thoại, vậy thì một tay chống nạnh là được rồi: “Mình tới tìm nương tựa cậu, cậu nói cho mình chỗ nào!” Có chút tức giận rống một câu.

Tay cầm tài liệu của Lộc Hàm dừng lại, Bạch Hiền tới thành phố A rồi. Sau đó liền cầm điện thoại kích động hét lên. Cậu làm việc ở phòng riêng, nhưng phòng làm việc này thông với phòng quản lý bộ phận PR, quản lý mỹ nữ nghe thấy, tay cầm cốc cà phê run lên, tràn đầy ra ngoài, cố tình đổ lên một thân quần áo màu trắng. Nhìn cà phê dính trên quần áo, nhức nhối. Ngày hôm qua mới vừa mua xong, không ngờ vừa mặc vài giờ liền hỏng. Mắt yên lặng nhìn trần nhà, nghĩ thầm lão bản, bộ y phục này có thể chi trả cho tôi không, như vậy cũng tính là tai nạn lao động chứ?

Lộc Hàm tương lai sẽ là bà chủ, đây là bí mật công khai của toàn bộ công ty, cho nên đối với vấn đề bà chủ đi trễ về sớm không ai dám nói gì. Ngươi có thể nói gì, nếu cảm thấy không công bằng vậy trước tiên trách mình không đầu thai vào chỗ tốt đi, không oán người được.

Lộc Hàm kích động chạy từ thang máy xuống bãi đỗ xe, cậu muốn đi đón Bạch Hiền. Nhưng chạy đến đây rồi mới nhớ, hôm nay mình không lái xe. Không phải chỉ hôm nay không lái xe, mà kể từ khi tới thành phố A cậu đã không lái xe nữa. Đứng ở bãi đỗ xe tối tăm, Lộc Hàm nghĩ, Ngô Thế Huân thế nhưng không mua cho cậu một chiếc xe, thật keo kiệt.

Nghiêng đầu đi vào thang máy chạy thẳng đến phòng làm việc của Ngô Thế Huân. Thư ký thấy cậu, không ngăn lại, trực tiếp thả người đi vào. Lộc Hàm cũng không khách khí, liền đẩy cửa vào, kết qủa người ta đang tụ hội với mấy anh em.

Kim Chung Nhân cầm gậy chơi golf quơ quơ múa luyện bóng, Cố Tiêu ngồi trên quầy bar uống rượu, Ngô Thế Huân và Lý Duệ Thần nằm ngửa trên sô pha cầm ly rượu nói chuyện.

Lộc Hàm đi vào liền ngây ngốc, phòng làm việc của Ngô Thế Huân khi nào trở nên biết hưởng thụ như vậy? Lại có thể đánh golf? Nhìn sang bên cạnh, trực tiếp hôn mê, trong góc còn có một lối để chơi bowling nha.

Hơi nhức đầu, lông mày Lộc Hàm nhíu lại: “Ở đây có chuyện gì xảy ra? Em mới vài ngày không lên, liền thay đổi như vậy?” Đổi thành như vậy, đây là phòng làm việc nha. Biết phòng của Ngô Thế Huân lớn, cả tầng 66 là phòng làm việc của Ngô Thế Huân, không phải là lớn ư? Nhưng lớn cũng không thể làm như vậy, trực tiếp biến thành trung tâm giải trí cho xong. Khóe mắt quét phòng làm việc một lượt, nhìn một chút, bên kia đặc biệt còn có quầy bar, trên quầy bar có rất nhiều loại rượu. Nhìn vào bên trong, lại còn có cả bàn bóng bàn.

Lộc Hàm trực tiếp hiểu ra câu người có tiền sống đáng xấu hổ.

Càng nhìn càng cảm thấy đốt tiền, chậc chậc nói: “Có tiền a có tiền, Ngô Thế Huân anh đốt tiền đi, xem anh một ngày kia phá sản thì sẽ như thế nào. Bây giờ anh phá của vậy đến đó xem anh có dạng gì!”

Ngô Thế Huân mặc một cái áo sơ mi trắng nửa nằm ở trên sô pha mềm mại, ở hai cúc áo, một tay tựa trên ghế, xương quai xanh ở dưới cổ lộ ra trước mắt Lộc Hàm. Lộc Hàm nhìn bộ dạng này của anh, hận không thể xé rách anh, đây chính là bộ dạng của một tiểu thụ.

Lộc Hàm yên lặng chuyển tầm mắt, khóe miệng Ngô Thế Huân chậm rãi câu lên, chậm rãi đứng lên, một tay cầm ly rượu, say lảo đảo. Cậu vừa quay đã thấy anh ở trước mặt, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, phong tình vạn chủng chính là nói chỗ này. Kim Chung Nhân ở một bên nhìn, trực tiếp ném cây gậy chơi golf sang một bên nhìn náo nhiệt. Thân thể Cố Tiêu cũng chuyển một cái, ghế tròn cũng xoay theo, tất cả ánh mắt đều như xem kịch vui nhìn bên này.

Lộc Hamc nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân đi tới. Nhìn bộ dáng này của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm nói không thành lời, đôi mắt vụt sáng, nhìn một chút bên này rồi bên kia. Cuối cùng Ngô Thế Huân cũng tới gần, gần tới mức hơi thở truyền lên mặt đối phương. Thân thể của Ngô Thế Huân chặn tầm mắt của Lộc Hàm, hết cách rồi, Lộc Hàm liền cúi đầu nhìn ngực Ngô Thế Huân.

Người nọ nhìn như ăn hết Lộc Hàm, trong cổ họng phát ra tiếng cười: “Sao lại không dám nhìn anh? Hả? Vừa rồi xông vào trông rất gấp mà?” Nói xong tay không cầm ly đưa lên đầu Lộc Hàm, vừa rồi vì bước nhanh khiến tóc cô bị gió thổi rối lên rồi.

Lộc Hàm càng thêm xấu hổ, mắt len lén nhìn ba tên thần kinh đang ở một bên cười hề hề hà hà xem kịch vui. Chống lại ánh mắt mờ ám của ba người cái mặt của Lộc Hàm lập tức đỏ lên, dùng sức đẩy Ngô Thế Huân, ấp úng nói: “Cái đó……Cái đó……”. Chỉ nói được như vậy rồi không thốt thành lời, cậu đang suy nghĩ, mới vừa rồi mình đi lên đây để làm gì?

Đầu óc của Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân quậy khiến cậu không nghĩ được gì, đầu óc choáng váng ra khỏi phòng làm việc của tổng tài, liền nghe thấy bên trong phát ra tiếng cười lớn. Sau đó không biết Ngô Thế Huân làm gì tiếng cười kia liền giống như không có,…. Đầu óc của Lộc Hàm vẫn còn loạn, mặt vẫn còn đỏ, cậu một đường chạy vào thang máy, không dám nhìn người khác nữa. Cho đến khi xuống bãi dỗ xe, lúc này cậu mới nhớ tới nguyên nhân mình lên tìm anh.

Thở phì phò gọi điện cho Ngô Thế Huân.Ngô Thế Huân vừa mới bị dáng vẻ mơ mơ màng màng của Lộc Hàm khiến cho tâm tình vô cùng tốt, khóe miệng luôn treo nụ cười. Kết quả Lộc Hàm vừa mới đóng cửa lại, ba người kia liền cười ầm lên. Khóe miệng Ngô Thế Huân vừa treo nụ cười, trong nháy mắt khí lạnh bao trùm. Nghiêng đầu nhìn sang, ba người kia trực tiếp bị khí lạnh làm cho đông lại.

Lộc Hàm gọi điện thoại tới, Ngô Thế Huân chậm rãi lấy điện thoại ra. Ngô đại gia liếc tên người gọi, thấy tên của Lộc Hàm lần nữa biến sắc, khí lạnh lập tức được thay bằng ấm áp, Lộc Hàm giận giữ hầm hừ: “Ngô Thế Huân, anh giàu như vậy thậm chí một chiếc xe cũng không mua cho em, keo kiệt chính là keo kiệt.” Lộc Hàm nói xong còn chưa hến giận, vừa nói vừa giơ chân giậm tại chỗ.

Ngô Thế Huân nghe lời này, mắt nhảy lên: “Thật sao?” Lộc Hàm nói anh mới nhớ tới, hình như đúng là không mua cho Lộc Hàm một chiếc xe. Nhưng lại nhớ tới một vấn đề, nhân tiện liền hỏi: “Em có bằng lái không?”

Lộc Hàm nghe trực tiếp cắn răng, Ngô Thế Huân nói lời này dùng âm điệu cao, ngân dài ra. Trong lòng Lộc Hàm liền nổi lên phản ứng hóa học, nổi giận tại chỗ: “Ngô Thế Huân, anh xuống ngay cho em!”

Ngô Thế Huân cầm điện thoại cách xa lỗ tai, lông mày nhướng lên cúp điện thoại. Cũng không để ý đến ba người kia, xoay người cầm chìa khóa trên bàn làm việc quay đầu bước đi. Kim Chung Nhân nhìn thấy lên tiếng: “Ai ai, Ngô Thế Huân, hạng mục mình còn chưa bắt đầu nói, cậu làm gì thế?” Ngô Thế Huân đầu cũng không quay lại liền đi, để lại Kim Chung Nhân lắc đầu: “Đầu năm nay thế nào khắp nơi toàn kẻ ngu nha, thậm chí có người còn không muốn kiếm tiền, thật khờ.”

Về điểm này, ngược lại Lý Duệ Thần lại biết, hắn cảm thấy yêu Lộc Hàm chính là chuyện xui xẻo nhất của người này. Nhưng nếu bị Lộc Hàm yêu lại là chuyện khó khăn nhất. Cậu ta chính là thằng ngốc, làm sao cố tình chọn Lộc Hàm chứ.

Khi thang máy xuống tới bãi đỗ xe, Đầu tiên Ngô Thế Huân theo thói quen quét mắt một vòng. Không có ai, Ngô Thế Huân đi lên hai bước, còn chưa tới đuôi xe liền nghe thấy tiếng còi báo động. Ở nơi bãi đỗ xe tối om này, âm thanh kia giống như là sấm đánh, hiệu quả đặc biệt tốt.Ngô Thế Huân  cảm thấy đầu mình có chút đau, tiếp tục đi về phía trước, lúc này mới thấy Lộc Hàm đang gắt gao lôi kéo cửa xe, như muốn phân cao thấp với nó.

Ngô Thế Huân bước nhanh tới lôi Lộc Hàm lại, đau lòng nhìn xe bảo bối, chân mày nhíu lại: “Em muốn tiểu lão bà của anh thành như thế nào?”

Lộc Hàm tại chỗ trợn tròn mắt, tiểu lão bào? Còn nói cái giọng đau lòng, giống như thật sự là tiểu lão bà của anh vậy. Khinh thường nguýt một tiếng, cong miệng lên: “Không phải chỉ là một đống sắt vụn thôi sao, còn nói tiểu lão bà. Bà lão kia không biết thương người. Còn anh, tiểu lão bà của anh rất thương anh nha, yêu một đống sắt, vậy anh không sợ một ngày nào đó tiểu lão bà nổi đóa đè chết anh sao?” Đều nói xe hơi là tiểu lão bà của đàn ông, cậu cũng không hiểu, không có một chút sinh mạng của người lại đề cao giống như con người?

Ngô Thế Huân vẫn còn đau lòng, cẩn thận nhìn qua một lần, không vấn đề gì, sau đó mở cửa xe quăng cho người phía sau một câu: “Lên xe thôi.”

Lộc Hàm quyệt miệng, bất mãn đứng ở bên ghế lái vươn tay ra với Ngô Thế Huân: “Lấy ra.”

Ngô Thế Huân nâng mắt nhìn cậu một cái, giả bộ không hiểu: “Làm gì nha, muốn cái gì?”

Lộc Hàm nghiêm mặt, âm thanh có chút không kiên nhẫn: “Đưa chìa khóa cho em… Em muốn đi đón Bạch Hiền, nhanh lên một chút chớ nói nhảm nhiều. Cậu ấy đang chờ.” Nói xong cũng kéo Ngô Thế Huân ra.

Sức Ngô Thế Huân rất lớn, anh không muốn động Lộc Hàm tuyệt đối kéo không nhúc nhích, cho nên Lộc Hàm thở hồng hộc kéo người, kết quả người cao ngựa lớn không chút động tĩnh. Lộc Hàm sắp khóc rồi, nhân tiện liếc nhìn đồng hồ, lập tức nổi giận: “Anh nhanh ra ngoài, cũng mấy giờ rồi, còn có nhường hay không?” Cũng đã trễ như thế này, Bạch Hiền sẽ mắng cậu chết.

Ngô đại gia cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn đi theo. Ngại vì có mặt Ngô đại gia, Bạch Hiền mặc dù chờ đến nỗi bốc lửa, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể ôm Lộc Hàm khóc nức nở. Lộc Hàm cũng ôm Bạch Hiền, an ủi: “Ngoan nha, tới nhà mình gặp Tiểu Yêu.”

Sau đó khóe miệng Bạch Hiền không nhịn được co rút. Cậu bây giờ vẫn còn nhớ khi đó Tiểu Yêu ở nhà đại tiểu tiện tùy tiện, trong phòng rất thối a. So với Ngô Thế Huân mặt thối bên cạnh còn thối hơn.

Lộc Hàm cười nói: “Được rồi, đừng náo loạn, nhanh đi về, không phải cậu rất mệt mỏi sao?” Sau đó nhìn lướt qua sau lưng Bạch Hiền, hồ nghi mở miệng: “Ai? Phác Xác Liệt đâu, hành lý của cậu nữa?” Sau lưng Bạch Hiền cái gì cũng không có, một túi hành lý cũng không thấy.

Bạch Hiền vốn đang vui mừng lập tức xị xuống, mặt nghiêm đen lại. Lộc Hàm hiểu, là cãi nhau? Nhưng gây gổ cũng không thể không mang hành lý đi: “Vậy cậu chỉ mang có thế này đến đây? Không mang theo quần áo và tiền sao?”

Bạch Hiền mắt trợn to, sau đó nhìn Lộc Hàm . Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không có biện pháp, cuối cùng bi thảm ôm Lộc Hàm khóc rống: “Lộc Hàm, từ nay về sau cậu phải nuôi mình nha.”

Câu này trực tiếp khiên Lộc Hàm hết ý kiến. Mà Ngô Thế Huân ở phía trừng mắt, người đàm ông này có phải hay không đầu óc có vấn đề? “Không mang hành lý không mang tiền mà ra cửa, cũng may lần này có điện thoại, nếu điện thoại di động cũng không mang vậy làm sao bây giờ? Đoán chừng ở sân bay chờ bị người bán.”

Lộc Hàm trực tiếp bỏ qua ánh mắt kia: “Có biết nói chuyện hay không vậy, cái gì mà bị bán? Hơn nữa người như Bạch Hiền ai dám mua chứ?” Lời này của Lộc Hàm tuyệt nhiên không phải là cố ý, chỉ là thuận miệng nhạo báng theo Ngô Thế Huân. Ai biết được cứ như vậy thành nói cho Ngô Thế Huân rồi. Nói xong cũng cảm thấy Bạch Hiền trừng ở sau, cứng ngắc quay đầu lại nhìn, nhếch miệng cười, cầu xin tha thứ: “Bạch Hiền, mình sai lầm rồi, không phải mình nói cậu. Tất cả đều là do Ngô Thế Huân.”

Bạch Hiền trực tiếp hết ý kiến, hết cách rồi, cậu cũng nhìn ra từ khi Lộc Hàm đến thành phố A đã thay đổi rất nhiều. So với trước vui hơn, như vậy quá tốt rồi.

Bạch Hiền cười hắc hắc, cười khiến trong lòng Lộc Hàm cảm thấy sợ hãi. Bạch Hiền trực tiếp đi lên, đến gần Lộc Hàm liền nhéo loạn. Ngô Thế Huân làm sao có thể nhìn nàng dâu của mình bị người khi dễ? Đương nhiên là không thể. Anh cũng từ từ lấy điện thoại ra, tìm được số điện thoại liền bắt đầu nói chuyện, còn cố ý nói to một chút: “Alo, Phác Xác Liệt à……”

Bạch Hiền nghe thấy tên Phác Xác Liệt liền không dám chuyển động, lập tức cứng lại, thiếu chút nữa nhào lên cướp lấy điện thoại của Ngô Thế Huân. Nhưng Lộc Hàm nhanh hơn một bước, trực tiếp che miệng Ngô Thế Huân lại, tịch thu điện thoại di động. Lộc Hàm cười khan: “Ha ha, Phác Xác Liệt à……” Sau đó phát hiện có gì đó không bình thường.

Lộc Hàm cau mày nhìn điện thoại Ngô Thế Huân một cái, căn bản là chưa thông. Lộc Hàm tức giận, ném điện thoại vào người anh, trực tiếp đập vào ngực, rất đau. Lộc Hàm tức không chịu được: “Anh lấy trò này để trêu người.”

Nghe lời này của Lộc Hàm trong lòng Ngô Thế Huân buồn bực, anh làm chuyện này để cứu cậu, thế nào cậu lại quay đầu phản mình? Bạch Hiền còn chưa lên tiếng, không cảm thấy cậu nói quá sớm?

Bất đắc dĩ thở dài, tiến lên một bước ôm Lộc Hàm: “Không phải anh nhìn thấy em bị cậu ấy khi dễ, nên cứu em hay sao? Em nghĩ một chút đi, cậu ấy là đàn ômg, anh muốn xông lên cứu em chỉ có thể dùng cách này.”

Nói xong cũng không cho Lộc Hàm thời gian phản ứng, nhìn về phía Bạch Hiền cười xã giao: “Bạch Hiền ở đây là tốt rồi, về phần quần áo…… Lát nữa cùng Hàm Hàm đi chọn mấy bộ, dù sao cũng đều là người nhà mình, không cần khách khí.”

Bạch Hiền nghe câu người nhà mình không cần khách khí, trong lòng nhất thời nở hoa. Cậu rất thích câu này, cười hì hì lôi kéo Lộc Hàm: “Tốt tốt, Hàm Hàm, hiện tại mình đi thôi, nếu không tối mình không có đồ mặc.”

Lộc Hàm nhìn Bạch Hiền trong nháy mắt biến sắc im lặng nhìn trời, bộ dạng tham tiền của Bạch Hiền thật là… Im lặng đưa tay siết chặt mặt của Bạch Hiền, giả bộ ngoan nói: “Tại sao cậu không bị tiền đè chết rồi chứ, đè chết khẳng định cậu sẽ không tiếc đâu.”

Bạch Hiền chuyển đầu một cái: “Nếu mình bị đè chết cũng tốt, chết như vậy là kiểu chết hạnh phúc nhất rồi.”

Lộc Hàm trực tiếp hết ý kiến.

Nhìn hai anh em tốt hi hi ha ha trước mặt,Ngô Thế Huân không còn gì để nói. Cầm điện thoại lên, Nếu anh không phải sớm biết Bạch Hiền là người ham tiền, còn nghĩ là đang nhìn thấy Tiểu Yêu.

Bên kia Phác Xác Liệt đang đang tìm người loạn lên hết lên,Ngô Thế Huân  gọi điện thoại tới, tức giận đáp một tiếng: “Có chuyện gì, không có chuyện gì thì cúp.”

Ngô Thế Huân nghe liền nhướng lông mày lên, nửa đùa nói: “Này, người anh em, nàng dâu của anh chạy tới gieo họa với vợ mình. Cậu còn ở bên kia bị cậu ấy chọc tức tìm người khắp nơi, nàng dâu của cậu rất có khả năng nha.”

Phác Xác Liệt nghe xong lời này liền an tâm, thở dài một hơi: “Chạy tới chỗ cậu?”

Ngô Thế Huân chậm rãi liếc mắt nhìn hai người đang ôm nhau cười như kẻ điên bên cạnh: “Đúng vậy, nhanh chóng mang về đi, ở đây một ngày sẽ lây bệnh cho vợ mình, ngày nào đó cáu kỉnh với mình lại học vợ của cậu trốn đi thì toi.” Cái gì gần mực thì đen, Ngô Thế Huân hiểu rất rõ. Mình bình thường đối phó với người ngoài như thế nào chứ, chính là dùng một chiêu như vậy. Sao lại quay đầu lại chạy lên đầu vợ mình? Lôi đi nhanh lên, Ngộ nhỡ một ngày kia Lộc Hàm nhìn anh không thuận mắt lại học theo Bạch Hiền, lại trốn đến chân trời góc biển mất. Suy nghĩ một chút những ngày không có Lộc Hàm,Ngô Thế Huân  không biết bốn năm kia mình trải qua như thế nào. Nghĩ lại những ngày khổ cực kia, không bao giờ nghĩ đến, đó không phải cuộc sống của con người.

Phác Xác Liệt mệt mỏi, gọi thư ký đến giao phó hai tiếng: “Không cần tìm nữa, tìm được rồi, mọi người dừng thôi.” Thư ký yên lặng rơi lệ, vợ của lão bản rốt cuộc là hàng gì a, thật khổ.

Khi thư ký đi ra ngoài Phác Xác Liệt nặng nề ngồi xuống ghế thở: “Người anh em, mình nói với cậu, đàn ông không thể cưng chiều. Một khi đã cưng chiều liền lên trời, cậu theo cũng không được. Ở trước mặt cậu ấy phải kiên cường, sơ ý một chút cậu ấy liền lấn tới. Cậu cứ nhìn mình đi, không phải là đang chịu khổ sao.”

Ngô Thế Huân nghe liền cười: “Đó là Bạch Hiền nhà cậu làm khổ, đừng đánh đồng với Lộc Hàm nhà mình.Chuyện của cậu là của hai người cậu, không có chút quan hệ với chuyện của mình.”

Phác Xác Liệt cũng cười theo: “Người anh em, đừng coi mình là đặc biệt, cậu có biết đàn ông được cưng chiều thì sẽ có bộ dạng gì không? Không phải bốn năm trước cậu cũng đã từng trải qua? Sao lại không nhớ chút gì cơ chứ?”

Cúp điện thoại, Ngô Thế Huân cảm thấy nguy cơ đang đến, Phác Xác Liệt nói cũng không sai. Trước kia lúc hắn theo đuổi Lộc Hàm, là người đáng yêu mê người nha, ai biết được theo đuổi thành công lại thành như vậy!

Nhìn hai người đàn ông đang kề vai sát cánh trước mặt,Ngô Thế Huân quyết định, bắt đầu chỉnh đốn tác phong.

Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, hai người nói đến mua đồ lập tức như điên lên, nhà cũng không nghĩ, phân phó Ngô Thế Huân thả người ở trung tâm là được. Ngô Thế Huân lái xe phía trước, hai người  phía sau bắt đầu líu ríu nói.Ngô Thế Huân  nhìn không nổi, hai thiếu gia ngồi phía sau, chỗ ngồi ở ghế phụ Lộc Hàm vẫn luôn chiếm dụng giờ trống không, như thế nào cũng cảm thấy anh giống như tài xế.

Bất mãn với lão bà của mình thấy bạn quên sắc, anh liền không nhịn được đề nghị: “Bạch Hiền vừa mới xuống máy bay, mệt không? Không bằng về nhà trước nghỉ ngơi một chút?” Nói xong liền muốn chuyển tay lái.

Hai người  phía sau thiếu chút hét ầm lên, Bạch Hiền lập tức nói: “Không cần không cần, chỉ một giờ bay, tôi còn mua khoang hạng nhất, rất thoải mái, không mệt mỏi chút nào.”

Bạch Hiền nhanh chóng nói chuyện, như sợ mình không chiếm được tiện nghi, Ngô Thế Huân trực tiếp hết ý kiến. Lộc Hàm cũng nói: “Anh lái xe về nhà, Bạch Hiền không mang gì đến, anh để cho cậu ấy về lấy cái gì mà dùng? Mau quay lại mau quay lại.”

Sau đó hai người lại bắt đầu líu ríu, không biết nói đến đâu lại chuyển tới Tiểu Yêu, Lộc Hàm mắt lấp lánh: “Ai nha, cậu không biết đâu, hiện giờ nó rất đẹp trai, rất uy phong. Buổi tối ba chúng ta cùng ngủ cậu có thể xem một chút. Ai nha, lông của nó mềm mại……Blabla” nói một tràng. Ngô Thế Huân ở phía trước coi như đã hiểu, buổi tối này không những chiếm đoạt lão bà còn chiếm đoạt cả chó của anh!

Không được, người này ngày mai phải đi, nếu không sẽ trực tiếp đoạt nhà của anh. Vậy thì còn đâu vị trí nhất gia chi chủ của anh nữa!

Khi hai người xuống xe, anh nói: “Chú ý an toàn, mua xong gọi cho anh, anh đến đón hai người!”

Lời còn chưa nói hết, hai người  trực tiếp xem thường bước đi khiến cho Ngô Thế Huân tức giận, trực tiếp gọi cho Phác Xác Liệt ra lệnh: “Ngày mai phải đem người dẫn về cho mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro