Bị chặn ở cổng trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt hạnh xinh đẹp của Manh Manh hơi mụ mị.

Nếu là đứng nghe giảng, vậy chơi game như thế nào đánh?

Nghĩ đến chỉ mới đánh một nửa trò chơi, nàng nhàn nhạt nói: "Phùng đường dễ lão những lời này hình dung lão khó có thể đắc chí. Lý Quảng khó phong, than thở công cao không tước, vận mệnh sai lầm."

Nguyễn Manh Manh nói chuyện ngữ điệu không cao không thấp, thanh âm mềm mà ôn nhu, tựa như suối nước giống nhau thấm vào con người.

Thời điểm nàng dịch, đôi mắt hạnh thủy lượng vẫn luôn đón ánh mắt xem kỹ của Lý Tú Lệ.

Lý Tú Lệ nhíu mày: "Kia sau lưng điển cố đâu, liền mặc kệ?"

"Lão sư, tôi còn chưa nói xong đâu." Nguyễn Manh Manh gợi lên môi, liền biết Lý Tú Lệ sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Nàng không chút hoang mang nói: "Phùng đường dễ lão cái này điển cố xuất từ <sử ký · phùng đường liệt truyện phùng đường> ở Hán Văn Đế, Hán Cảnh Đế khi không bị trọng dụng, chờ đến Hán Vũ Đế khi bị tiến cử, đã là chín mươi hơn tuổi, thời gian đã muộn."

"Mà Lý Quảng, thân là Hán Vũ Đế khi danh tướng, nhiều lần cùng Hung nô tác chiến, quân công lớn lao, lại trước sau chưa hoạch phong tước."

Thực hoàn mỹ trả lời, tất cả học sinh ban 13 nghe xong đều mở to mắt.

"Các người có hay không nhìn thấy, thời điểm nàng trả lời, liền chú giải cũng chưa xem."

"Đúng vậy, nàng cư nhiên trả lời rành mạch như vậy, hơn nữa một chữ không kém."

Lư Văn Văn khinh thường nhìn lại: "hứ, này tính cái gì, bất quá là học bằng cách nhớ đồ vật."

Tuy rằng cô ta nói như vậy, nhưng đồng học chung quanh vẫn là nhìn Nguyễn Manh Manh với con mắt khác.

Ít nhất ở ban 13 bọn họ, ngay cả học bằng cách nhớ đồ vật, cũng chưa có bao nhiêu người có thể nhớ sâu sắc được một chữ như vậy.

Nhưng là, nghe được đáp án hoàn mỹ của Nguyễn Manh Manh, Lý Tú Lệ lại không có lập tức cho nàng ngồi xuống.
Ngược lại là dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đem nàng trên dưới đánh giá hai lần, mới vung tay lên, "Ngồi xuống đi."

Nguyễn Manh Manh không chút do dự ngồi xuống, đôi tay với vào ngăn kéo, cầm lấy di động thao tác.

Lý Tú Lệ đứng ở trên bục giảng, lại có chút thất thần.

Bà ta cúi đầu, nhìn về phía một bài thi được kẹp trong giáo án.

Đó là một bài thi, viết tên "Nguyễn Manh Manh", môn ngữ văn.

Nhìn mặt tờ giấy, không viết được thể văn ngôn phiên dịch, Lý Tú Lệ càng nhăn mày chặt hơn.

Bà hiện tại, càng ngày càng xem không hiểu nữ hài Nguyễn Manh Manh này.

《 Đằng Vương Các Tự 》,rõ ràng là đề mục Nguyễn Manh Manh rất quen thuộc, nàng vì cái gì không muốn làm, một chữ cũng không viết?

*

Chơi trò chơi một ngày, rốt cuộc cũng chờ tới thời gian tan học.

Nguyễn Manh Manh thu thập hảo cặp sách, đi theo mấy người Mộ Cảnh Hành cùng nhau hướng ngoài cổng trường đi.

"Manh Manh, cậu như thế nào trở về, nhà bọn họ sẽ an bài người tới đón cậu sao?" Mộ Cảnh Hành quan tâm hỏi Nguyễn Manh Manh.

Thời điểm buổi sáng, Nguyễn Manh Manh đã đem chuyện mẹ nàng không chết, hơn nữa còn tái giá nói cho Mộ Cảnh Hành.

Bất quá, nàng chưa nói thân phận của Lệ Quân Ngự, chỉ nói mẹ nàng gả cho một kẻ nhà có tiền.

Mộ Cảnh Hành tuy rằng cảm thấy mẹ nàng quá phận, nhiều năm như vậy đều mặc kệ nàng cùng Nguyễn Thơ Thơ.

Nhưng hiện tại, ít nhất có thể làm Nguyễn Manh Manh có nơi nương tựa, so với đám người Nguyễn gia kia đều tốt hơn.

"Tớ nói với bọn họ tan học không cần đến, tớ trước đi đến nhà cậu."

"Đi nhà tớ làm gì?" Nhà hắn chỉ cách Nguyễn gia một vách tường, đến lúc đó đụng mặt người Nguyễn gia, lại thêm nhiều phiền toái.

"Đi lấy trang bị của tớ."

Nguyễn Manh Manh trừng hắn một cái: "Cậu quên sao, chị của tớ lúc trước tịch thu trang bị của tớ, tớ đã đem nó qua cất ở nhà cậu."

Quản gia chuẩn bị laptop cho nàng tính năng cũng không tệ lắm, nhưng bàn phím cùng con chuột đều không phải là thứ nàng quen dùng, hơn nữa tai nghe cũng không được.

"Kia hảo, cậu ở nhà tớ ăn cơm chiều, lại hồi......" Lời nói còn chưa nói xong, một đám người đột nhiên chắn bọn họ ở cổng trường.

Ở trong đám người, bị chủng tinh vây quanh, là người Nguyễn Manh Manh đã từng mê luyến nhiều năm —— Cố Huyễn.

Cố Huyễn bề ngoài lớn lên cực hảo, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn tiêu sái, mang theo một loại quý công tử tự phụ, nhưng cố tình cười rộ lên lại có một cổ anh trai nhà bên ôn nhu.

Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn đã từng đối với nàng rất tốt, Cố Huyễn ca ca.

Mà hiện tại...... Nhìn nam nhân đã từng ái mộ, ôm Nguyễn Kiều Kiều như chim nhỏ nép vào người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Nguyễn Manh Manh đột nhiên phát giác, giống như mê luyến dung mạo, cũng không tính là cái gì.

So với Lệ Quân Ngự ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, Cố Huyễn quả thực là có
một khuôn mặt với vóc dáng vô cùng tầm thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro