Cáo trạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phong tiến lên muốn cản trở nhưng bước chân Lệ Quân Ngự căn bản không ngừng, ngược lại là vệ sĩ hắn mang đến không chút lưu tình nào xông lên trước đẩy ngã Diệp Phong xuống đất.

"Nơi này là trường học, các ngươi không thể đánh người!" Lúc này, Lý Tú Lệ cũng phản ứng lại, tiến lên ngăn cản.

Mặt khác hai người Hội Học Sinh bị âm thanh hô to này nhắc nhở, cũng xông lên hỗ trợ.

Đáng tiếc, bọn vệ sĩ ngăn lại đường đi gắt gao, thẳng đến khi thân ảnh của Lệ Quân Ngự cùng Nguyễn Manh Manh biến mất ở cửa thang lầu, cũng không có người có thể tiếp cận.

Sau một lát, đám vệ sĩ rời đi, Diệp Phong mới phẫn nộ nói với Lý tú lệ.

"Lý lão sư, chuyện này người nhất định phải cùng tôi đi gặp hiệu trưởng báo cáo. Nguyễn Manh Manh không tuân thủ nội quy trường học, tự tiện đem bạo lực vào trường. Vừa rồi những người đó chính là người do cô ta mang đến, còn có, tôi hoài nghi cô ta đang được người khác bao dưỡng. Cô ta vừa rồi cùng nam nhân kia rõ ràng có không quan hệ chính đáng, người nhất định phải thay chúng tôi làm chứng!"

"Này......" Lý Tú Lệ vẫn là do dự, Nguyễn Manh Manh tuy rằng không đúng nhưng bà hiện tại lại cảm thấy Diệp Phong bên này có chút hùng hổ doạ người.

"Lý lão sư, đừng do dự. Tác phong của Trí Học chúng ta không thể loạn, người cùng chúng tôi đi thôi!"

*

Bên kia, Nguyễn Manh Manh ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực của Lệ Quân Ngự, khuôn mặt nhỏ chôn ở ngực hắn sớm đã ửng đỏ.

Nguyễn Manh Manh mộng mị......

Lệ Quân Ngự sao lại thế này? Như thế nào lại ôm kiểu công chúa?

Thời điểm hắn ở nhà rõ ràng đối với chính mình lãnh đạm thật sự a.

Chính là vừa rồi, nàng bất quá tùy tiện khóc lóc, kể khổ vài chuyện, hắn cư nhiên tin là thật!

Nguyễn Manh Manh hiện tại kỳ thật so với ai cũng đều hỗn độn hơn.

Lúc nàng ở Nguyễn gia, trước nay đều là bị Nguyễn Kiều Kiều đổ tội cáo trạng. Lâu dần nàng cũng có thói quen, có chuyện gì đều cường ngạnh, không lộ một tia ủy khuất, không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng hiện tại, người đàn ông đang ôm nàng cư nhiên thật sự bởi vì hốc mắt nàng đỏ lên cùng ngữ điệu khóc nức nở, mà tin tưởng nàng......

Nguyễn Manh Manh có điểm ngượng ngùng.

Nàng không phải cố ý lừa Lệ Quân Ngự, chỉ là vừa rồi nhìn hắn đến một khắc kia, cũng không biết như thế nào đột nhiên lại làm như vậy.

"Cái kia...... Anh có thể thả tôi xuống dưới......" Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo Lệ Quân Ngự, nhút nhát sợ sệt nói.

Nàng khẽ nâng đầu ngẩng lên, trong đôi mắt còn mang theo nước mắt chưa khô, thoạt nhìn rất thanh khiết, trong sáng.

Lệ Quân Ngự cúi đầu xuống, vừa lúc thấy được ánh sáng mê người đang loé ra từ đôi mắt hạnh.

Cứ như vậy nhìn mình bằng ánh mắt bất lực, giống như là muốn hắn che chở, lại càng như con thỏ nhỏ bị thương.

Ôm nàng thon dài hai tay, không bỏ được buông ra, ngược lại thu đến càng khẩn.

"Anh......" Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng nói: "Tôi, tôi có thể tự mình đi."

Hai người dựa rất gần, ở trong lồng ngực của hắn cô có thể cảm giác hơi thở hormon nam tính mãnh liệt.

Nguyễn Manh Manh cảm thấy cơ thể có chút mềm, ngay cả trái tim mạnh mẽ từ trước đến nay bây giờ đã nhảy lung tung rối loạn.

Loại cảm giác này quá kỳ quái, nàng muốn chạy trốn aa.

Nàng lại không biết, kia âm thanh nũng nịu, mềm như bông gọi "anh" nghe vào trong tai nam nhân lại dị thường hưởng thụ.

Hắn có ba người em trai, liền có thêm một người em gái cũng không sao.

Chỉ cần nàng ngoan, Lệ Quân Ngự kỳ thật cũng không bài xích, có cái đáng yêu nghe lời em gái.

"Chân của cô quá ngắn, theo không kịp." Nói thầm với chính mình rằng, hắn chỉ là muốn ôm thêm em gái trong chốc lát nữa thôi.

Lệ Quân Ngự dùng một cái cớ cực kỳ sứt sẹo, làm Manh Manh chúng ta ngậm họng nhìn trân trối.

Ngắn?
Nàng chân ngắn?!

Nàng thân cao một mét sáu năm, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, đối với nữ sinh không tính cao, nhưng đôi chân cũng tuyệt không tính là ngắn.

Nguyễn Manh Manh không nghĩ tới có một ngày, chính mình cư nhiên sẽ bị nói là "chân ngắn".

Một mét chín ghê gớm a!

Mặc quần áo cũng muốn lãng phí mấy mét vải dệt có được không!

Nàng dứt khoát thành thành thật thật ngốc tại trong ngực hắn, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.

......

Một lát sau, văn phòng Lí sự trưởng.

Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự nhẹ nhàng đặt ở trên sô pha.

Hắn đột nhiên đến thăm, người tiếp đãi bọn họ là trợ lý Lí sự trưởng, bây giờ cũng đã vội vã đi tìm Lí sự trưởng đến.

"Chúng ta đến đây làm gì?" Nguyễn Manh Manh kéo lấy ống tay áo Lệ Quân Ngự,nhỏ giọng hỏi.

Nam nhân rũ mắt, ánh mắt lười biếng cùng câu hồn làm mặt cô gái nhỏ nóng lên.

"Cáo trạng." Hắn thấp giọng nói.

*

Cùng lúc đó, bên kia.

Diệp Phong đã mang theo Lý Tú Lệ cùng tên đám người của tên mập kia đi tới văn phòng hiệu trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro