Lệ Quân Ngự tặng quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Manh Manh, cậu mau cùng tớ chơi đi. Cậu lâu như vậy không chơi, khẳng định tay có chút không thành thục như lúc trước, bây giờ có cơ hội liền luyện tập."

Nguyễn Manh Manh đưa mắt nhìn vết nứt trên màn hình, lại dán đến bên tai: "Không được, điện thoại tớ hỏng rồi, chờ thêm mấy ngày đi mua cái mới rồi nói."

"Vậy không chơi nông dược được cũng đúng a, chúng ta chơi LOL, cậu dùng máy tính."

Nguyễn Manh Manh biết chỉ cần nhắc tới game, gia hoả Mộ Cảnh Hành này so bất luận kẻ nào đều tích cực hơn.

Cô thở dài:

"Cũng không được, cậu quên tớ đang ở nhà bạn sao, dùng máy tính của người khác không tiện cho lắm."

Mộ Cảnh Hành suy nghĩ một chút, cũng đúng a.

Chỉ có thể vứt hứng thú sang một bên thở dài. Đang muốn tắt điện thoại, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Nga, đúng rồi Manh Manh, có chuyện tớ thiếu chút nữa quên cùng cậu nói...... Cái kia, chính là chuyện về Cố Huyễn. Hắn...... Hắn hiện tại giống như cùng Nguyễn Kiều Kiều kết giao." ( người yêu )

Kỳ thật mấy ngày hôm trước, Mộ Cảnh Hành đã biết tin tức này.
Nhưng hắn vẫn luôn do dự, không dám nói cho Nguyễn Manh Manh.

Nhưng hiện tại, chuyện này cơ bản đã lòng vòng luẩn quẩn bên người bọn họ, sớm muốn cũng bị truyền đi khắp nơi, chỉ sợ sẽ nhanh chóng truyền tới tai Manh Manh.

Hắn nghĩ để những người khác thêm mắm thêm muối nói với cô làm chuyện đi theo hướng khác thì không bằng chính hắn nói.

"Anh Cố Huyễn.......Cùng Nguyễn Kiều Kiều?"

Nguyễn Manh Manh yết hầu hơi khàn, có chút gọi tên theo thói quen thế nhưng nhất thời có chút khó khăn.

"Ân, đúng vậy. Nghe nói kết giao được
một thời gian."

Mộ Cảnh Hành cảm thấy đau đầu, Nguyễn Manh Manh thích Cố Huyễn hơn nữa đã từng cùng Cố Huyễn đính hôn, những người trong cuộc ai cũng biết chuyện này.
Nhưng hiện tại, Cố Huyễn chẳng những cùng Nguyễn Manh Manh giải trừ hôn ước, còn cùng Nguyễn Kiều Kiều kết giao.

Cố gia biết Nguyễn Manh Manh cùng Nguyễn Kiều Kiều có quan hệ, làm như vậy rõ ràng là không đem tình cảm ở
quá khứ của Manh Manh để trong lòng.

Mộ Cảnh Hành muốn nói, Cố Huyễn trừ bỏ là phú nhị đại lớn lên đẹp một chút, năng lực hơi cường đại một chút, thì loại người này thật là không có gì hiếm lạ.
Nhưng cố tình, Nguyễn Manh Manh lại đem lòng đi thích tiểu tử Cố Huyễn kia.

Cô luôn là người thích ở phía sau hắn, ngọt ngào kêu hắn là anh Cố Huyễn.

Đối với người khác, Manh Manh có thể hung hãn nhưng đối với Cố Huyễn, từ trước đến nay luôn đóng vai tiểu bạch thỏ, liền nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Cố gia là công ty giải trí, Nguyễn gia là công ty chuyên về Internet, bởi vì hai nhà quan hệ hảo, còn cho hai người bọn họ đính hôn.

Ai biết, chị cô ngoài ý muốn qua đời thì Cố gia lại đưa ra ý kiến muốn cùng Nguyễn gia giải trừ hôn ước.

"Ân, tớ đã biết...... chuyện của Cố Huyễn, về sau không cần lại nói cho tớ.......Tớ không muốn biết......"

Nói xong, nàng cắt đứt điện thoại.

"Ai là Cố Huyễn?" Ai ngờ, đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.

Nguyễn Manh Manh hoảng sợ, theo bản năng xoay người, vừa lúc va vào lồng ngực lạnh băng kiên cố nhưng cũng có phần ấm áp.

"Ngô......" chóp mũi cô đỏ lên, đau đến mức thiếu chút nữa đem nước mắt đều muốn chảy ra.

Trước nay chỉ có cô làm khóc người, không có bị người làm khóc. ( ý chỉ là không có người nào làm mình khóc được đến khi gặp anh Quân Ngự này kkkk )

Nguyễn Manh Manh che lại cái mũi, lui về phía sau một chút. Cũng không biết lồng ngực của Lệ Quân Ngự như thế nào phát triển, cư nhiên có thể cứng như một bức tường thép như vậy.

"Anh như thế nào lại không gõ cửa liền chạy vào? Cửa của Lệ gia, tất cả đều là trang trí sao!"

Đôi mắt to ngập nước của Manh Manh tràn đầy uỷ khuất.

Nhưng Lệ Quân Ngự căn bản không dao động, môi mỏng khẽ mở, lặp lại một lần: "Ai là Cố Huyễn? Là hắn ở
trên người của cô lưu lại những dấu vết đó?" ( lạy 2 người, thế mà cũng không nhớ nhau đấy àaa )

Lệ Quân Ngự sắc mặt trầm lãnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt
kia đen kịt, ngưng tụ rất nhiều hàn khí chỉ chờ đến lúc bộc phát.

"Tôi không biết anh đang nói cái gì......" Nguyễn Manh Manh cúi đầu, tránh đi tầm mắt hắn.

Đương nhiên không phải Cố Huyễn, sao có thể là Cố Huyễn!

Nhưng cô không thể trực tiếp phủ nhận, bởi vì có tật giật mình, cô càng sợ Lệ Quân Ngự phát hiện bí mật của mình.

Lệ Quân Ngự ánh mắt thâm thuý cứ như vậy dừng trên người Manh Manh.

Thẳng đến khi nhìn đến mức cô cảm giác da đầu mình đã dần tê dại, phía sau lưng phát lạnh thì hắn mới đột nhiên đi tới phía trước một bước.

"Lạch cạch ——"

Một bàn tay to cầm cái gì đấy đặt ở trên bàn.

Nguyễn Manh Manh nghiêng đầu xem, ánh mắt không khỏi trợn lên.

Đó là một cái smart phone cao cấp còn chưa bán trên thị trường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro