Mặc kệ cô hay là dỗ dành cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Manh Manh vẫn ở trong lồng ngực của Lệ Quân Ngự, biểu tình vẫn như cũ có chút thất thần, tựa như bộ dáng bị dọa sợ một dạng

Lệ Quân Ngự một cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái ngốc lăng trong lòng mình.

Mặc mi bỗng chốc nhăn lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng phủ lên hàn ý người lạ chớ lại gần.

Hắn ôm Nguyễn Manh Manh bước nhanh ra khỏi nhà ăn, toàn thân đều lộ ra hơi thở sắc bén.

Bên sảnh, nhân viên phục vụ tránh đường còn không kịp đều bị đại khí cường hãn trên người Lệ Quân Ngự phát ra sợ tới mức phía sau lưng lạnh toát.

May mắn còn có một quản lý nhạy bén, nhìn thấy Lệ Quân Ngự đi ra liền lập tức chạy ra trước thông báo với tài xế.

Chờ thời điểm Lệ Quân Ngự đi tới cửa, chiếc Maybach xa hoa màu đen đã vững vàng ngừng ở dưới bậc thang.

Lệ Quân Ngự cất bước lên xe, đem cô gái ôm ở trong ngực đặt trên ghế da thật cao cấp.

Cửa xe đóng lại, không khí bên trong xe nháy mắt lạnh băng đến cực điểm.

"Nguyễn Manh Manh, đầu óc của cô có vấn đề phải không? Thấy bình hoa rõ ràng như vậy muốn đập thẳng lên đầu mình, cô vẫn không biết né sao?" Lệ Quân Ngự liền tính là sinh khí, cũng hiếm khi lộ ra cảm xúc tức giận như vậy ra ngoài.

Hắn có thói quen không hỉ nộ với tất cả mọi chuyện, cho dù núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc.

Nhưng vừa rồi tò mò Nguyễn Manh Manh đi lâu, sợ vật nhỏ này lạc đường nên mới chạy đi tìm nàng, nào biết nhìn đến một màn nguy hiểm kia, lại làm ngực hắn bỗng dưng buộc chặt.

Thời điểm hoảng loạn kia làm tâm tình hắn khó chịu.

Hắn chán ghét mình vô pháp khống chế cảm xúc.

Lệ Quân Ngự đè nặng âm thanh trách cứ, giữa mày thậm chí cất giấu một tia lệ khí.

Cơ hồ chưa thấy qua đại thiếu gia phát giận, tài xế sớm đã sợ tới mức run bần bật, quay đầu nhìn thẳng, cực lực giảm bớt tồn tại của mình.

Mà Manh Manh bị Lệ Quân Ngự răn dạy, lại không có bất luận phản ứng gì.

Nàng tựa như một búp bê Tây Dương xinh đẹp nhưng lại không có linh hồn, ngồi ở chỗ đó, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn mọi thứ, phảng phất như không nghe thấy hắn nói chuyện.

Thói quen Nguyễn Manh Manh nghịch ngợm gây sự, cùng bộ dáng chính mình đối nghịch, nhìn nàng lộ ra biểu tình trống rỗng như vậy, mắt đen Lệ Quân Ngự dần dần trầm lãnh.

"Vừa rồi bình hoa kia, giá trị hai trăm vạn. Cô ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm về sau không hề vi phạm loại chuyện ngu xuẩn này, tôi cho người nói với cảnh sát kia là bình hoa đồ cổ, ít nhất giá trị hai ngàn vạn."

Nguyễn Manh Manh......

"Tôi đếm ba tiếng, cô lại không mở miệng, tôi sẽ sai người không buông tha cho hai người kia."

Nguyên bản chỉ nghĩ uy hiếp, ai ngờ đều không cần hắn đếm.

Vừa dứt lời, Lệ Quân Ngự liền nhìn lông mi xinh đẹp của Nguyễn Manh Manh chớp chớp.

Một giọt nước mắt trong suốt không hề có báo trước từ hốc mắt cô gái nhu mì nhỏ giọt xuống.

Lệ Quân Ngự căng thẳng, lạnh lùng nói: "Khóc cái gì mà khóc, đem nước mắt cô thu hồi lại."

Hắn giáo huấn mấy cái em trai, xưa nay đã như vậy.

Khóc là hành vi của kẻ yếu, chỉ có mềm yếu mới dùng nước mắt giải quyết vấn đề.

Cho rằng răn dạy như vậy, có thể làm Nguyễn Manh Manh thu hồi nước mắt.

Ai ngờ, chờ hắn nói xong, nước mắt cô gái không những không dừng lại, ngược lại càng chảy nhiều hơn.

Một giọt lại một giọt, nước mắt trong suốt cứ thi nhau lăn ra từ hốc mắt.

Từ trước đến nay Lệ Quân Ngự luôn chán ghét kẻ yếu, lãnh mắt nhanh chóng hiện lên một mạt phiền chán.

Hắn là muốn nhìn, nàng có thể khóc bao lâu!

Lệ Quân Ngự hạ quyết tâm mặc kệ Nguyễn Manh Manh, hành vi tiểu nữ sinh khóc sướt mướt, không thể quản.

Nhưng hắn nhìn nhìn, thấy cô gái nhỏ khóc đỏ hốc mắt, khóc đỏ chóp mũi, nước mắt trong suốt như viên trân châu cứ lăn xuống khuôn mặt, trong lồng ngực thế nhưng nổi lên một loại cảm xúc kì quái.

Ngón tay thon dài của nam nhân kéo kéo cà vạt, ánh mắt khẽ biến, trong lòng có phiền muộn khó có thể miêu tả.

Hắn nghiêng mắt nhìn về phía ghế tài xế, vừa lúc từ kính chiếu hậu bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của người nọ.

"Ngươi, xuống xe." Giọng nam trầm lãnh giọng, cố áp lửa giận muốn bộc phát.

Tài xế lập tức cởi bỏ đai an toàn, nhanh chóng độ rút lui.

Không có mệnh lệnh của thiếu gia, đánh chết hắn, hắn cũng không dám lên xe!

Chờ tài xế đi xuống, không có người thứ ba ở đây, Lệ Quân Ngự cương mặt nhìn Nguyễn Manh Manh khóc.

Tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đem Tiểu Nãi Miêu ngồi bên cạnh bế lên, ôm tới ngồi trên đùi mình.
"Hảo, ngoan, không khóc......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro