Từ hôm nay trở đi, tôi quản cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả phản ứng của Nguyễn Manh Manh phản ứng đều nằm trong dự kiến của Lệ Quân Ngự.

Anh hơi nhướng mày, lãnh lệ trong con ngươi hiện lên một đạo rét lạnh, cũng không che dấu tâm tình mình đối với chuyện này không hề kiên nhẫn.

"Đây là do ba tôi ra lệnh, từ hôm nay trở đi, cô ăn, mặc, ở, đi lại, giáo dục tu dưỡng, thân thể hay tâm lý khoẻ mạnh, toàn bộ là do tôi quản."

Nói đến đây, Lệ Quân Ngự đứng dậy sải ra chân dài đến bên cạnh Nguyễn Manh Manh.

Anh cúi người về phía trước, tự mình động thủ, đem chân trái đang vắt lên của cô bỏ xuống. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đặt trên đầu gối cô hơi dừng lại.

Anh cúi người xuống, dựa đến gần.

Nguyễn Manh Manh mơ hồ cảm nhận được sự lười biếng cùng hơi thở lạnh băng của Lệ Quân Ngự bao phủ quanh người mình.

Lệ Quân Ngự đem hai chân Nguyễn Manh Manh khép lại, khiến cho cô về lại dáng ngồi quy củ, cực kỳ ra dáng thục nữ.

"Không được ngồi vắt chân, không có lần sau."

Ở bên tai cô dùng tiếng nói cực kỳ trầm thấp uy hiếp, nói xong anh mới thu tay đứng lên.

Nguyễn Manh Manh toàn bộ hành trình đều đắm chìm ở một loại trạng thái mông lung, mặt dại ra. Đầu óc của cô còn chưa hoạt động kịp, còn đang từ từ tiêu hoá câu nói vừa rồi của Lệ Quân Ngự.

Một lúc sau, Nguyễn Manh Manh mới ngốc lăng ngẩng đầu, không thể tin được ngước mắt nhìn anh.

"Anh, vừa rồi anh nói muốn bảo hộ tôi? Dựa vào cái gì, tôi họ Nguyễn, anh họ Lệ."

Tuy rằng chậm nửa nhịp, nhưng Manh Manh tốt xấu vẫn là tìm được lại lí trí.


"Rất đơn giản, chỉ bằng ba tôi là Lệ Diệu Dương, mà Trần Tình Chi là vợ ông."

Trần Tình Chi...

Trần, Tình, Chi!

Lệ Quân Ngự nói xong, như có một đạo sét đánh giữa trời quang, ầm vang một tiếng bổ thẳng vào Nguyễn Manh Manh. Cô hồn bay phách tán đến choáng váng hoa mắt, hơn nửa ngày vẫn thất thần.

Trần Tình Chi...

Trần Tình Chi...

Trần Tình Chi là tên của mẹ cô!

Là người của mười một năm trước không chịu được chồng mình hoa tâm, tiểu tam bức bách, bà nội khi dễ.

Không còn cách, mẹ cô đã tự sát, sớm đã không còn trên cõi đời này!

"Không, không có khả năng." Nguyễn Manh Manh ra sức lắc đầu, con ngươi luôn toả sáng đã đẫm nước mắt.

"Mẹ tôi đã sớm không còn nữa, mẹ tôi đã mất từ mười một năm trước, mẹ tôi không có khả năng còn sống, nếu mẹ tôi còn sống sao có thể không đến gặp tôi với chị tôi? Tôi không tin, tôi không tin!"

Manh Manh có một đôi mắt lấp lánh toả sáng, con ngươi trong suốt như biết nói.

Cô nhìn anh cười cười, đôi mắt hạnh lấp lánh như có nhật nguyệt và vô vàn ánh sao. [nhật là mặt trời, nguyệt là mặt trăng]

Nhưng hiện tại, tia sáng trong đôi mắt lại nhiễm một tầng hơi nước mỏng.

Nhìn cô như vậy, Lệ Quân Ngự không kìm được nhíu mày. Từ trước đến nay ánh mắt không hề có gợn sóng, nhăn mi nhưng bây giờ cảm xúc kỳ quái bỗng loé qua.

Anh vừa rồi thế nhưng lại mạc danh kỳ diệu dâng lên một tia đồng tình với cô.

A, thật là buồn cười.

Bất quá cái người bị dưỡng phế ăn chơi trác táng căn bản không đáng làm Lệ Quân Ngự anh hao tốn tâm tư suy nghĩ. Cũng chỉ vì đối với Trần Tình Chi đâm sâu vào lão nam nhân mới có thể để ý loại sự tình này.

Nghĩ đến ba mình, Lê Quân Ngự đôi mắt thu vài phần, sâu không thấy đáy, cuối cùng một chút thương hại cũng bị khói mù dày đặc che giấu.

"Tin hay không là chuyện của cô, cùng tôi không quan hệ. Tóm lại, từ giờ trở đi tôi chính là người giám hộ của cô."

"Không, anh không phải!" Manh Manh không chút nào khoang nhượng, dùng đôi mắt hạnh ẩm ướt trừng anh.

"Tôi đã là thành niên, tôi năm nay 19 tuổi, anh đừng hòng quản tôi!"

"Đáng tiếc cô còn đang ở tuổi đi học, nghe nói lớp 12 cô đã học lại 2 năm. Nhìn cô ở tình huống hiện tại, bao lâu nữa cô mới được tốt nghiệp?" Lệ Quân Ngự không chút che dấu khinh thường của mình.

Đôi mắt nhìn về phía Manh Manh, không có một chút độ ấm.

Anh sớm đã điều tra, tiểu thư thứ hai của Nguyễn gia từ 5 tuổi đã nhập học. Kết quả lúc học đến lớp 12, vẫn là học thêm 2 năm. Cho nên đã 19 tuổi, vẫn không được tốt nghiệp.

"Đó là chuyện của tôi, tôi không cần anh quản! Tôi có ba, tôi có nhà, tôi căn bản không cần anh đến làm người giám hộ."

Manh Manh quật cường quay đầu đi, cố tình nói cho chính mình không cần nhìn đến ánh mắt trầm lãnh cũng miệt thị của anh ta. Đây là chuyện của Manh Manh tôi, người khác không rõ ràng, trước không cần bất kì công đạo gì!

"Nếu là như thế, vậy cô không muốn gặp mẹ mình? Ừ, cô đi đi, tôi không ép."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro