Chương 1051 - 1055

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1051: Lãnh gia chỉ có người con dâu này (6)

"Tốt tốt tốt... Mẹ không vội... Không vội..."

"Tư Thần, con khó về nhà được một chuyến,cùng ta nới chuyện?" Lãnh Hoa Duệ ho nhẹ một tiếng, chủ động mở miệng muốn nói chuyện cùng con trai cả.
"Ừm." Lãnh Tư Thần gật đầu đi theo.

Hai cha con đi ra sau viện.

Lãnh Hoa Duệ đưa lưng về phía anh, đứng bất động, chỉ một bóng lưng cũng đủ nhận ra tâm sự nặng nề.

Lãnh Tư Thần cũng không thúc giục, chỉ đứng bình tĩnh ở đó chờ đợi.

Sau một lúc lâu, Lãnh Hoa Duệ rốt cục mở miệng, "Tư Thần... Những năm này... Con hận ta sao?"

"Hận người?"

Lãnh Hoa Duệ tựa hồ có chút khó mở miệng, "So sánh với Tư Triệt,ta đối với con không tốt, mà mẹ con... Cũng thế..."

"Không có." Lãnh Tư Thần trả lời. Anh nói đúng lòng mình, xác thực trước đây từng oán hận, nhưng dù sao cũng là cha mẹ ruột, sao có thể hận được .

Lãnh Hoa Duệ nghe vậy bóng lưng có chút run rẩy, sau đó thở dài một tiếng, ngữ khí nghe cỏ vẻ bình tĩnh, nhưng lại ẩn lộ vẻ khẩn trương, "Con gần nhất...Có nhìn thấy ì không... Ví như cảm thấy có mấy người kì quái?"

"Người kỳ quái?" Lãnh Tư Thần không hiểu, "Có ý gì?"

"Không có gì... Không có gì..." Lãnh Hoa Duệ bận bịu khoát tay, nói được nửa câu đột nhiên lại không nói, đổi đề tài, " Đêm nay nha đầu kia cùng Tiểu Bạch cũng tới?"

"Ừm, vừa rồi cùng đi ra ngoài với con." Lãnh Tư Thần mặc dù hồ nghi, nhưng bởi vì không quen nói chuyện cùng ông, nên cũng không hỏi nhiều, dự định sau khi trở về nhờ Lãnh Tư Triệt để ý giúp.

Lãnh Hoa Duệ cười khổ, "Ta và mẹ con lần này cuối cùng cũng không kéo chân con nữa ..."

...

...

"A... Mẹ, sao ở nơi này cũng có Tinh Vũ Quán?"

Thấy mẹ ngẩng đầu nhìn chăm chú biển hiệu Tinh Vũ Quán treo trước mặt, Tiểu Bạch có chút hiếu kì.

Cậu biết mẹ có mở một võ quán, tên gọi Tinh Vũ Quán.

"Nơi này mới thật sự là Tinh Vũ Quán." Hạ Úc Huân lầm bầm trả lời.

"Dạ." Thấy cảm xúc của mẹ có chút kì lạ, Tiểu Bạch cũng không dám hỏi nhiều.

Hạ Úc Huân đứng cách võ quán tầm mười bước, cứ đứng như vậy không biết đã bao lâu, cuối cùng mới nhấc chân từng bước lại gần gian nhà kia... Hướng tới đại môn, đại môn đỏ thắm đã nhiễm vẻ cũ kĩ ...

Cô nhớ cánh cửa này bị người của Nam Cung Lâm làm hư, hôm sau bọn họ liền đưa tới một cái mới...

Một bước...

Hai bước...

Ba bước...

Rốt cục cũng chỉ còn cách một bước, Hạ Úc Huân thân thể khẽ run vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vòng cửa bằng đồng đã hoen gỉ...

Đầu cô buông thõng, bàn tay chợt dùng sức... Nhưng lại nhanh chóng rụt tay lại, xoay người sang chỗ khác, thân thể ngày càng run,hô hấp càng dồn dập...

"Mẹ..." Tiểu Bạch phát hiện trạng thái bất thường của mẹ mình, mặt tràn đầy lo lắng giật giật góc áo cô.

Nơi này rốt cục là chỗ nào?

Vì sao cảm xúc của mẹ lại trở lên khác thường như vậy?

Một tiếng gọi của Tiểu Bạch như đưa cô kéo ra từ đầm lầy đen tối!

Hạ Úc Huân toàn thân như mất hết lực ngồi xổm xuống, đem Tiểu Bạch ôm chặt vào ngực, cả người không ngừng run rẩy...

Tiểu Bạch đau lòng vô cùng, hôn nhẹ lên mặt cô một cái, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ về lưng cô an ủi, "Mẹ đừng sợ... Mẹ đừng sợ... Có Tiểu Bạch ở đây... Tiểu Bạch sẽ bảo vệ mẹ..."

Chương 1052: Lãnh gia chỉ có người con dâu này (7)

Hạ Úc Huân chôn đầu trên hõm vai non nớt của Tiểu Bạch, hốc mắt dần ửng đỏ...

"Nếu ông ấy có thể nhìn thấy con thì tốt biết bao..."


Ông luôn hi vọng cô có thể hạnh phúc kết hôn sinh con đẻ cái...
Ở phía sau hai mẹ con không xa, người đàn ông vững trãi đứng sừng sững, từ xa nhìn ngắm hai người, âm thầm bảo vệ...

Anh biết hôm nay đưa cô về đây, không tránh khỏi việc cô nhất định tới đây nhìn, nhưng anh vẫn lựa chọn đưa cô tới.

Trốn tránh được nhất thời, lại không trốn tránh được cả đời, nếu như cô không thật sự buông xuống, cứ coi như sau ba tháng anh thắng, nhưng cũng không thắng được hạnh phúc chân chính của cô...

Thứ anh muốn không phải là sự thỏa hiệp của cô,không muốn sự chấp nhận, không muốn cô phải ủy khuất cầu toàn, điều anh muốn là cô có được hạnh phúc chân chính...

-

Đêm khuya, Lãnh Tư Thần nằm ở trên giường, trắng đêm không ngủ.

Cho nên khi phía bên kia con thỏ bông phát ra tiếng nói mớ đầy thống khổ, anh lập tức phát hiện, tiện tay đem con thỏ kia ném xuống giường, sau đo khẩn trương ngồi dậy nhìn cô.

Chỉ thấy cả người cô co rúm lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, thân thể dù quấn kín trong chăn nhưng không ngừng run rẩy, cũng không biết đến cùng đang mơ cái gì.

"Tiểu Huân... Tiểu Huân dậy đi..." Lãnh Tư Thần hô vài tiếng, Hạ Úc Huân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng vẫn lầm bầm mấy câu không rõ.

Lãnh Tư Thần lông mày nhíu chặt, kéo cô ra khỏi đống chăn, đem cô ôm chặt trong ngực.

"Không muốn... Đừng chết... Đừng chết... Cha... Con sai rồi... Con biết sai ...Đừng chết..."

Lãnh Tư Thần cũng nghe được cô đang nỉ non, càng xiết chặt cánh tay, bàn tay ấm áp không ngừng vỗ về trấn an sau lưng cô, âm thanh trong cổ họng phát ra có hơi khô chát, "Không sao, tiểu Huân, không sao, đã không sao..."

Nhưng mà, lần này, sự trấn an của anh không hề có tác dụng, người cô càng run rẩy mạnh hơn...

Nhìn tình trạng này của cô, Lãnh Tư Thần lòng đau như cắt, lúc này ở cửa đột nhiên truyền tới một tiếng kẽo kẹt, nhờ vào ánh sáng mờ mờ bên ngoài, thấy rõ thân ảnh nhỏ bé đang đi tới.

"Tiểu Bạch?"

"Ba, con ngủ cùng hai người được không?"

"Đến đây đi, đừng để bị lạnh." Lãnh Tư Thần lập tức mở miệng.

Tiểu Bạch lúc này mới lanh lẹ chạy tới, Lãnh Tư Thần đỡ nhóc lên giường, sau đó nhanh chóng nhét cậu vào trong chăn ấm, nằm giữa ba và mẹ.

Cảm giác được mẹ run rẩy, tiểu gia hỏa lập tức lo lắng nói, "Mẹ thế nào?"

Lãnh Tư Thần lông mày nhíu chặt, "Thấy ác mộng."

Tiểu Bạch lập tức mặt mũi tràn đầy đau lòng sờ lên gương mặt Hạ Úc Huân, sau đó đưa tay vuốt nhẹ lên hàng lông mày đang cau chặt lại của cô, vỗ về, "Mẹ đừng sợ... Mẹ đừng sợ... Chỉ là mơ thôi... trong mơ đều là giả

Cảm nhận được đôi tay bé nhỏ đang vuốt ve khuôn mặt mình, lại nghe được âm thanh non nớt vang bên tai, Hạ Úc Huân trong nháy mắt bình tĩnh lại, lông mày đàn giãn ra, thân thể cũng không run rẩy nữa, hô hấp bình ổn...

Nhìn con trai có thể dễ dàng dỗ vợ mình như thế, Lãnh Tư Thần trong lòng không rõ tư vị gì, mặc dù có chút chua xót cùng ghen ghét, nhưng nhiều hơn lại là cảm kích, cảm kích ông trời đã để Tiểu Bạch đến với thế giới này.

Sau khi chăm sóc tốt cho mẹ, rồi hôn nhẹ một cái lên mặt mẹ, Tiểu Bạch trở mình đối mặt với ba, hơi do dự một chút gọi nhỏ, "Ba..."

"Ừm? Chuyện gì?"

Chương 1053: Sinh nhật kinh hỉ (1)

"Hôm nay chúng ta đi chỗ kia, nơi đó cũng có một Tinh Vũ Quán, tại sao lại như vậy? Có phải nơi đó mẹ đã từng đến trước đây rồi không? Mẹ vừa nhìn thấy nơi đó liền trở nên rất khó chịu..." Tiểu Bạch cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi.

"Đúng thế." Lãnh Tư Thần cũng không gạt Tiểu Bạch, thanh âm khàn khàn giải thích nói, " không chỉ có là từng tới qua... Kỳ thật, nơi đó từng là chỗ ở của mẹ con... Nơi đó... có một số hồi ức mẹ con không muốn nhớ đến..."


"Thì ra là như vậy..." Tiểu Bạch mặc dù vẫn chưa hiểu ró, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, hai mắt mở lớn nói, "Mấy hôm nữa là sinh nhật mẹ rồi, chúng ta hay cho mẹ một bất ngờ lớn, để mẹ vui vẻ một chút đi!"

"Ừm, ba đang chuẩn bị, có có ý kiến gì không?"

"Vậy, để con nghĩ lại..."

Trong đêm tối tĩnh mịch, hai cha con thì thầm thảo luận...

-

Mấy ngày tiếp theo, Hạ Úc Huân mỗi ngày đều tới bệnh viện một lần, xác nhận chắc chắn thân thể Tiêu Mộ Phàm không có vấn đề.

Cũng may Tiêu Mộ Phàm không hề nhắc lại chuyện ngày đó, Hạ Úc Huân dần dần thả lỏng, xem chừng chuyện kia hẳn chỉ là Tiêu Mộ Phàm nói đùa, mặc dù trò đùa này có chút kinh dị.

Rốt cục chờ ngày Tiêu Mộ Phàm xuất viện, thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng, Hạ Úc Huân mới sáng sớm đã mua sẵn hoa tới bệnh viện đón người.

Lúc đầu cô muốn anh tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, bất quá Tiêu Mộ Phàm yêu nghề quá mức muốn nhanh chóng quay xong quảng cáo, để tránh ảnh hưởng tới thời gian tuyên truyền ra mắt sản phẩm, điều này lại khiến Hạ Úc Huân thêm băn khoăn.

Đứng ở cửa phòng bệnh, Hạ Úc Huân liên tục gõ cửa hai lần nhưng bên trong không có ai trả lời.

Hạ Úc Huân lại gõ thêm một hồi, của phòng không đóng chỉ khép hờ, đành tự động đi vào.

Liếc mắt thấy trong phòng không có người.

Hạ Úc Huân đi vào phòng bệnh, đem hoa đặt ở đầu giường, chần chờ kêu một tiếng, "Tiêu tiên sinh? Tiêu tiên sinh... Cậu có ở đây không..."

Lời còn chưa dứt, phòng rửa tay ở đối diện đột nhiên mở ra, một bức tranh mĩ nhân đang tắm cứ như vậy hiện lên trước mắt cô...

Hạ Úc Huân ngây người hai giây, sau đó tranh thủ thời gian nhắm mắt lại một bộ phi lễ chớ nhìn, lung túng không thôi cúi đầu nói, "Thật xin lỗi thật xin lỗi... Cửa phòng không có đóng... Tôi gõ của không có ai đáp mới tự ý đi vào ... Không biết cậu đang tắm... Cái kia, quần áo, cậu mặc xong chưa?"

"Mặc xong."

Nghe được Tiêu Mộ Phàm trả lời, Hạ Úc Huân mới dám mở mắt, kết quả lại bị dọa cho hết hồn, Tiêu Mộ Phàm không biết từ khi nào đã bước tới bên cạnh cô, cô lúc này đang đứng bên cạnh tủ đầu giường mà Tiêu Mộ Phàm đã yên vị ngồi trên giường ngay sau lưng cô, nhưng quan trọng là miệng nói mặc xong rồi nhưng anh căn bản vẫn chưa mặc gì...

Hạ Úc Huân trợn trong hai con mắt, đột nhiên cổ tay xiết chặt, sự việc sau đó thật sự khiến cô muốn mắc bệnh tim luôn, cô thế mà ngồi trên đùi của nam thần ... Trên đùi...

Ông trời ơi! Cô thế mà ngồi trên đùi nam thần a!

Hạ Úc Huân như bị điện giật bật dậy, liên tiếp lui về sau, cứ lùi, cứ lùi đến tận mép bàn cạnh cửa sổ, đụng đến rầm một cái.

Hạ Úc Huân nhe răng trợn mắt che lấy eo bị đâm đến đau nhức, sau đó chưa tỉnh hồn mà nhìn người đàn ông yêu nghiệp đang ngồi trên giường, cười khan nói, "Khụ khụ... Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi vừa rồi không cẩn thận..."

Bởi vì vừa rồi bị cô đặt mông ngồi lên, trên khăn bên hông thứ duy nhất che đi thân thể của Tiêu Mộ Phàm có chút buông lỏng, mơ hồ lộ ra cảnh sắc bên trong...

Chương 1054: Sinh nhật kinh hỉ (2)

Tiêu Mộ Phàm cũng không phản bác cô, vẫn ung dung đem cánh tay đặt ở trên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn cô, "Nam Cung tiểu thư định cân nhắc thế nào đây?"
"A? Cân nhắc? Cân nhắc... Cái gì?" Hạ Úc Huân ngơ ngác hỏi.


"Chuyện bao nuôi tôi." Tiêu Mộ Phàm tiếng nói như tiếng đàn tranh động lòng người quyện với gió xuân thổi vào từ của sổ...

"..." Hạ Úc Huân ngây ra như phỗng! Trong đầu đầy tiếng gào thét! Vì sao cậu ấy tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?

"Ừm?" Tiêu Mộ Phàm hơi nhíu mày thúc giục.

Hạ Úc Huân khó khăn nuốt nước bọt, lắp bắp nói, "Cái kia, không phải lần trước đã trả lời cậu rồi..."

"Tôi có chỗ nào không tốt sao?" Tiêu Mộ Phàm thanh âm nghe có mấy phần sa sút.

Hạ Úc Huân vội vàng khoát tay, "Không có không có! Không phải vấn đề của cậu! Cậu rất tốt! Chỗ nào cũng tốt!"

"Hay cô không tin kĩ thuật của tôi? Nếu không bây giờ cô có thể dùng thử trước..." Tiêu Mộ Phàm vừa nói lại định kéo khăn tăm bên hông xuống.

"A a a! Không muốn! Tỉnh táo! Tỉnh táo!" Hạ Úc Huân đưa hai tay, kêu lên sợ hãi.

"Vì cái gì?" Tiêu Mộ Phàm nhìn cô chằm chằm, ngữ khí đầy vẻ chắc chắn, "Cô rõ ràng cũng thích tôi , không phải sao? Chớ chối, ánh mắt của cô không lừa được tôi!"

Hạ Úc Huân giật mình, trong lòng hơi hồi hộp, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, vuốt vuốt mi tâm nói, "Là... Tiêu tiên sinh cậu nói không sai, tôi rất tích cậu. Nói ra cũng sợ cậu chê cười, kì thật tôi là fan cuồng của cậu, từ khi cậu mới ra mắt tham gia <<ta là ca vương>> tôi đã bắt đầu thích cậu. Về sau bởi vì lớn lên cũng như có nhiều chuyện xảy ra, tôi đã không còn giống năm đó hâm mộ điên cuồng như vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng chú ý tới một số tin tức về cậu, cho nên khi biết được có thể mời cậu đóng quảng cáo cho chúng tôi, tôi thật sự rất cao hứng..."

Nghe đến đó, Tiêu Mộ Phàm thần sắc có chút kinh ngạc, con người như tỏa sáng, phản chiếu vô vàn ánh sao, "Không nghĩ tới Nam Cung tiểu thư lại là fan hâm mộ của tôi, đã như vậy, đề nghị của tôi cô hẳn nên đồng ý mới phải chứ?"

"Ách, cậu nghe tôi nói hết đã!" Hạ Úc Huân lau mồ hôi, tiếp tục nói, "Bởi vì sai lầm trong làm việc của nhân viên chúng tôi mới phát sinh sự việc này, trong tôi đặc biệt áy náy, nếu như tiên sinh có gì yêu cầu, chỉ cần tôi có thể làm được, liều chết tôi cũng làm, nhưng... Nhưng với đề nghị kia của cậu... Tôi thật sự không có cách nào...
Dù sao đối với một fan hâm mộ mà nói, sự tồn tại của cậu giống như thần thánh vậy, mặc dù đám fan hâm mộ trong âm thầm cũng đùa vui muốn bao nuôi nam thần,nhưng tôi không có khả năng thật sự làm như thế, đối với cậu như vậy là một sự vũ nhục..."

"Không sao, tôi không ngại." Tiêu Mộ Phàm nháy mắt nhìn cô.

"..." Đã nói đến như thế rồi, không nghĩ tới một câu liền bị chặn đứng , Hạ Úc Huân xạm mặt lại.

"Còn có vấn gì đề sao?" Tiêu Mộ Phàm lại làm thế chuẩn bị rút khăn tắm.

Hạ Úc Huân đầu muốn hỏng mất, lo lắng lấy tốc đọ cực nhanh nói, " Có! Có vấn đề! Tôi rất yêu chồng mình cho nên không có khả năng làm chuyện có lỗi như vậy với anh ấy! Cho nên thật sự rất xin lỗi!"

"Ồ?" Tiêu Mộ Phàm hơi nhíu mày, ý vị thâm trường nói, "Nam Cung tiểu thư xác định lời nói của mình là thật , không phải vì muốn cự tuyệt tôi mà lấy cớ?"

Chương 1055: Sinh nhật kinh hỉ (3)

Bị ánh mắt Tiêu Mộ Phàm nhìn chằm chằm, Hạ Úc Huân không hiểu sao có chút chột dạ, cố gắng duy trì trấn định nói, "Làm sao có thể là lấy cớ, quan hệ của chúng tôi rất tốt! Những ngày này cậu cũng tận mắt thấy ..."

"Như vậy, dường như cũng không có cách nào..." Tiêu Mộ Phàm ngữ khí tiếc nuối trầm ngâm.


"Thật có lỗi... Cậu ra yêu cầu khác đi! Lần này tôi nhất định làm được!" Hạ Úc Huân lập tức nghiêm túc nói.

"Yêu cầu khác... Để tôi nghĩ lại..." Tiêu Mộ Phàm suy tư một hồi, sau đó mở miệng nói, "Như vậy, ngày 12 tháng này cô có thể ra ngoài với tôi không? Thành phố A tôi cũng chưa được thăm quan, cũng lâu không được đi leo núi..."

"A? Ngày 12?" Hạ Úc Huân ngẩn người, "Ngày 12 không phải sinh nhật của cậu sao?"

Tiêu Mộ Phàm khẽ cười một tiếng nhìn cô, cảm thấy sau khi cô tháo xuống bộ mặt xã giao lễ phép thật thú vị, "Xem ra Nam Cung tiểu thư đúng là fan hâm mộ của tôi."

"Khục... Đúng vậy!" Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, "Mặt khác cũng bởi vì, tôi thật ra là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với cậu..."

"Trùng hợp như vậy?" Tiêu Mộ Phàm quả thực không nghĩ tới chuyện này, lập tức tiếc nuối nói, "Nếu như vậy, ngày 12 cũng không được rồi, cô ngày đó chắn hẳn phải đi cùng với Lãnh Tổng..."

Hạ Úc Huân cắn cắn môi, sau đó lập tức vỗ ngực nói, "Không có vấn đề, tôi có thể dời sinh nhật với người nhà sớm hơn một ngày, đến lúc đó nhất định bồi Tiêu tiên sinh cho tận hứng!"

"Như vậy cũng được?"

"Đương nhiên có thể! A đúng, tôi suýt quên mất, có cái này cho cậu..." Hạ Úc Huân nói vội vàng từ trong túi lấy ra một bình nhỏ màu trắng, "Đây là cao trừ sẹo, là lạnh... Là chồng tôi sai người đi lấy từ một bác sĩ Tây Tạng, nghe nói hiệu quả rất tốt!"

Tiêu Mộ Phàm cười như không cười nhìn bình thuốc nhỏ kia, nhẹ giọng từ chối nói, "Không cần, cũng không để lại sẹo."

"Sao lại thế... Vết thương nghiêm trọng như vậy..." Hạ Úc Huân cho là anh đang cố ý tự an ủi mình.

Tiêu Mộ Phàm nghe vậy liền quay người lại, ra hiệu cho cô tận mắt nhìn.

Lúc này, Hạ Úc Huân mới dám đưa mắt tiến đến gần, kết quả nhìn thấy vai anh trơn bóng như mói, hoàn toàn không nhìn thấy dấu hiệu của vết thương kia.

"Tiêu tiên sinh có phương thuốc bí truyền sao?" Hạ Úc Huân kinh ngạc hỏi.

"Không phải!" Tiêu Mộ Phàm cười lắc đầu, "Cũng bởi thể chất của tôi tương đối đặc biệt, trước kia cũng bị một số vết thương nhỏ, cũng không để lại sẹo, lần này có nghiệm trọng hơn nhưng vẫn không có chuyện gì, thời gian dài một chút là tự tiêu tan. Bây giờ nhìn còn hơi mờ mờ một chút, lúc quảng cáo dùng phấn che lên là ổn rồi."

"Kia thật là quá tốt rồi!" Hạ Úc Huân che ngực nhẹ nhàng thở ra, sau đó lung túng nói, "Tôi đi ra ngoài trước, cậu mặc quần áo đi..."

Sau khi rời khỏi bệnh viện, do Tiêu Mộ Phàm quá cố chấp cho nên hai người trực tiếp lái xe đến trường quay quay nốt quảng cáo còn dở dang.

Lần này may mắn không có chuyện gì xảy ra nữa, buổi quay thành công vang dội.

Buổi tối, Hạ Úc Huân mời Tiêu Mộ Phàm cùng trợ lý, người đại diện của anh đến khách sạn Minh Châu ăn bữa cơm, trong bữa tiệc ngoại trừ Tiêu Mộ Phàm bị thương không thể uống, còn lại ai cũng nhấp một hai ly .

Trước khi đi Hạ Úc Huân muốn gọi tài xế, nhưng Tiêu Mộ Phàm lại muốn đưa cô về, thịnh tình không thể chối từ, cô cũng không cự tuyệt nữa.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự.

Hạ Úc Huân xuống xe, vẫy tay với Tiêu Mộ Phàm, "Cảm ơn, trên đường đi chậm một chút."

"Ừm, trở về nghỉ ngơi sớm một chút." Tiêu Mộ Phàm ngữ khí ôn nhu nói một tiếng, "Ngủ ngon" .

"Ngủ ngon." Hạ Úc Huân cười khúc khích tiếp tục vẫy tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro