Chương 1086 - 1090

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1086: Lần này thật sự buông tay (6)

"A —— a a a nhả ra nhả ra a!" Âu Minh Hiên lập tức kêu thảm một tiếng, muốn đem tay lôi ra ngoài, thế nhưng là nha đầu kia thật sự quá độc ác, hắn không làm sao lấy tay ra được đau đến sắp khóc .

Tần Mộng Oanh thấy thế tranh thủ thời gian nắm hai bên hàm dưới Hạ Úc Huân, ôn nhu dụ dỗ nói, "Úc Huân, buông ra... Úc Huân ngoan..."

Đại khái là nghe được tiếng của Tần Mộng Oanh, Hạ Úc Huân cuối cùng nới lỏng, lại chép miệng vẻ như tiếc nuối còn cắn chưa đủ.

Âu Minh Hiên thừa cơ rút tay về, đầy bi phẫn nhìn xem bàn tay mình dấu rang sâu tới rớm máu cả giận nói, "Nha đầu chết tiệt kia! Em tốt xấu cũng không phân biệt được, đến cả anh cũng dám cắn!"

Tần Mộng Oanh nhìn hắn một cái, "Cô ấy chính là ân oán rõ ràng mới cắn anh đấy."

"A?" Âu Minh Hiên không hiểu ra sao.

"Uất Trì tiên sinh trước đó nói với tôi qua điện thoại, Hạ Úc Huân rất bài xích Lãnh Tư Thần tới gần..."

"Cho nên?" Âu Minh Hiên không hiểu hỏi.

"Có khi là tiềm thức có bản năng gần lợi tránh hại." Tần Mộng Oanh trả lời.

"Tránh hại... Lãnh Tư Thần còn hiểu được... anh thế nào cũng thành hại..." Âu Minh Hiên chợt nghĩ tới mấy chuyện trong quá khứ, thanh âm lập tức nhỏ xuống, lảng sang chuyện khác, "Vậy em là lợi coi như xong, vì cái gì Tiêu Mộ Phàm cũng là lợi a?"

Tần Mộng Oanh thần sắc giật mình, kéo lại chăn đắp cẩn thận cho Hạ Úc Huân, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Còn nhớ ước định của Tiểu Huân với Lãnh Tư Thần không?"

"Đương nhiên nhớ! Nha đầu kia dám bước một bước dài như thế không phải nhờ công lao của anh hay sao! Em không phỉ muốn nói, nha đầu này thích Tiêu Mộ Phàm? Hai người bọn họ mới biết nhau mấy ngày a?" Âu Minh Hiên một mặt không phục, mặc dù có đôi khi rất chán ghét Lãnh Tư Thần, nhưng so với tên lai lịch bất minh mới xuất hiện này vẫn tốt hơn nhiều.

Tần Mộng Oanh thần sắc bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu đúng là thích, cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng này. Chỉ là trong tiềm thức hi vọng mình có thể thích hắn, đem hắn trở thành cây cỏ cứu mạng, chỉ tiếc, vẫn không lừa được chính mình.

Kỳ thật chứng sợ hãi không giam cầm của Hạ Úc Huân đã đỡ hơn trước rất nhiều, nhưng lần này đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy, có thể do trong thời gian này áp lực của cô ấy quá lớn..."

Âu Minh Hiên có chút kinh ngạc gãi gãi đầu, "A? Hoàn toàn nhìn không ra..."

"Quen biết nhiều năm như vậy, tính tình của nha đầu này anh còn không biết sao? Trong lòng càng khó chịu, bên ngoài càng biểu hiện như không chuyện gì..."

"Không phải thích ai là liều chết à..." Âu Minh Hiên nhỡ miệng, lập tức lấp liếm thở dài nói, "Thế nhưng, muốn vượt qua quá khứ, quá trình này là tất nhiên, nếu không cô ấy sẽ chỉ một mực trốn tránh, đau ngắn còn hơn đau dài ..."

Thấy Tần Mộng Oanh nhìn mình, Âu Minh Hiên lập tức đắc ý ưỡn ngực tiến tới, "Thế nào, có phải thấy anh rất cơ trí không?"

"Ừm, rất không ngu ngốc."

"..." Hắn đây cũng là được khen a? Bà xã khen người đúng là không tầm thường,nếu có thể cho hắn một danh phận thì quá tốt rồi!

"Anh đi về trước đi, Niếp Niếp còn ở nhà một mình!"

"Được rồi!" Bị nàng dâu "Khen" về, Âu Minh Hiên tâm tình rất tốt, ngoan ngoãn về nhà chăm sóc bọn trẻ.

...

Sáng ngày thứ hai.

Cha hiền Âu Minh Hiên đưa Niếp Niếp đi học xong, lại lập tức mua bữa sáng chạy tới bệnh viện.

Nha đầu kia còn chưa tỉnh, ôm eo vợ hắn ngủ say, Tần Mộng Oanh thì ngồi dựa vào đầu giường, trong tay còn cầm quyển sách đọc.

Chương 1087: Lần này thật sự buông tay (7)

Thấy hắn đến, Tần Mộng Oanh lập tức ra hiệu hắn nói nhỏ thôi.

Âu Minh Hiên chỉ chỉ bữa sáng trong tay , hỏi cô có muốn ăn không.
Tần Mộng Oanh nhìn Hạ Úc Huân một chút, sau đó lắc đầu, ý muốn đợi Hạ Úc Huân tỉnh rồi cùng ăn.

Âu Minh Hiên đành phải đem bữa sáng đặt xuống, ngồi chờ ở một bên.

Chờ ới hai mắt đều muốn nhắm lại,rốt cuộc người trên giường cũng tỉnh giấc.

"Mộng Oanh tỷ..."

"Tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?" Tần Mộng Oanh úp tay chạm nhẹ lên trán cô, đã hạ sốt .

Nhìn thấy Tần Mộng Oanh, Hạ Úc Huân lập tức cảm thấy an tâm, đầu óc dù vẫn mơ hồ nhưng không sốt ruột, lười biếng ôm eo Tần Mộng Oanh cọ xát, lầu bầu hỏi, "Em bị sao vậy?"

"Hôm qua em vơi Tiêu Mộ Phàm cùng đi leo núi không may bị rơi xuống hố sâu..."

"A! Đúng rồi... Tiêu Mộ Phàm đâu? Cậu ấy thế nào?" Hạ Úc Huân lập tức trở mình toan đứng lên.

"Yên tâm đi, vẫn tốt! Người em nên hỏi thăm lúc này là anh mới đúng!" Bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh đầy bất mãn.

Hạ Úc Huân nghiêng đầu nhìn, thấy Âu Minh Hiên đang ngồi trên ghế bên cửa sổ, "Học trưởng... Sao anh cũng ở đây? Anh làm sao?"

Âu Minh Hiên tức giận liếc cô một cái, sau đó nâng bàn tay tối hôm qua bị cô cắn lên ủy khuất nói, "Em nhìn xem chuyện tốt em làm này! Bị em cắn tới tàn phế luôn!"

Hạ Úc Huân nhìn Âu Minh Hiên biểu hiện không phải đang nói choi hơi khó xử hỏi, "Đây...thật sự do em cắn hả?"

"Không phải em thì ai! Em định chơi xấu chối tôi a!"

"Khục, xin lỗi, hôm qua có chút không tỉnh táo lắm..."

"Nào chỉ là không tỉnh táo lắm, rõ ràng là mật trí, ai cũng không cho đụng, bắt phải ai cắn người ấy, còn lôi kéo tay Tiêu Mộ Phàm không thả, chỉ có vợ anh có thể đến gần em, cả Lãnh Tư Thần đều không được... Tên kia chắc đã tan nát cõi lòng..."

Hạ Úc Huân liền giật mình, cau mày nói, "Lãnh Tư Thần... Lãnh Tư Thần đâu?"

Âu Minh Hiên hận không thể đánh miệng một cái, nhìn Tần Mộng Oanh một chút, sau đó vội vàng trấn định lại, đáp, "Hắn tối hôm qua tới cũng tới đây, nhưng vì công ty có việc gấp, nửa đêm đành đi công tác..."

"Đi công tác..." Hạ Úc Huân cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại không tể nói rõ là chỗ nào.

Lúc này, cửa phòng bị gõ vài tiếng cộc cộc, lập tức một người đẩy cửa tiến đến.

Dù cho trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang, hoàn toàn không thấy rõ mặt, nhưng vẫn đem tới cho người nhìn cảm giác thời thượng không tầm thường.

"Nam Cung tiểu thư, cô đã tỉnh, hết sốt rồi sao?" Người đàn ông sau khi nhìn thấy cô đã tình vẻ mặt lập tức tỏ ra mừng rỡ.

"Đã không sao, cạu thì sao?"

"Tôi cũng không có việc gì."

Hạ Úc Huân nghe vậy rốt cục nhẹ nhàng thở ra, vất vả lắm mới trả được ân tình lần trước, nếu lần này có chuyện gì cô quả thật không gánh vác nổi

Tần Mộng Oanh như có điều suy nghĩ mắt nhìn hai người, lập tức mở miệng nói, "Úc Huân, chị hôm qua vội tới đây, không mang quần áo thay,chị về một chuyến buổi chiều lại tới."

"A a, tốt, Mộng Oanh chị mau trở về nghỉ ngơi đi, không cần gấp, chăm sóc em cả đêm chị cũng mệt rồi!" Hạ Úc Huân vội vàng đứng dậy.

Tần Mộng Oanh đem cô ấn trở về, "Không cần tiễn, nằm nghỉ đi."

Nói xong kéo Âu Minh Hiên vẫn ngồi lì trên ghế dậy.

Hắn cùng bà xã mà rời đi không phải trong phòng chỉ còn hai người này thôi sao? Âu Minh Hiên có chút không muốn đi, nhưng nghĩ bà xã làm vậy hẳn là có dụng ý, đành cùng theo về.

Chương 1088: Lần này thật sự buông tay (8)

Tần Mộng Oanh cùng Âu Minh Hiên vừa rời đi, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Hạ Úc Huân cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì, có chút không để tâm, cho đến khi Tiêu Mộ Phàm gọi một tiếng cô mới phản ứng lại.


"Chuyện gì?" Hạ Úc Huân ngẩng đầu hỏi.

"Tôi mang cho cô chút cháo, cô có muốn uống không? Từ hôm qua tới giờ không ăn gì hẳn cũng đói rồi!" Tiêu Mộ Phàm một bên nói một bên giúp cô mở bình giữ nhiệt ra, sau đó đem thìa lau qua.

"Cảm ơn." Hạ Úc Huân nhận lấy thìa hắn đưa tới.

Cô đem từng nuốt xuống, mà Tiêu Mộ Phàm ngồi cạnh cứ nhìn chằm chằm cô như mất hồn.

Hạ Úc Huân thấy hắn tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nghi ngờ ngẩng đầu, "Tiêu tiên sinh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

"Ừm." Tiêu Mộ Phàm gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm cô, mở miệng nói một câu: "Tôi thích cô."

"Khụ ——" Hạ Úc Huân lập tức bị sặc cháo, ho đến thở không ra hơi.

Tiêu Mộ Phàm vội vàng ôn nhu vỗ lưng cô, "Không sao chứ?"

"Khụ khụ khụ... Tiêu tiên sinh, cậu đang đùa à?"

Tiêu Mộ Phàm lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, "Vì sao cô luôn cảm thấy tôi đang đùa? Từ lần đầu tiên gặp được cô, mỗi chuyện tôi đối với cô đều là nghiêm túc ! Ba chữ kia, cũng là dũng khí tích góp từ cả một đêm không ngủ mới dám nói ra!"

Hạ Úc Huân ánh mắt mở lớn, một lát sau chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, "Cậu... Vì sao lại thích tôi?"

"Vừa thấy đã yêu." Tiêu Mộ Phàm bỏ khẩu trang trên mặt xuống, gương mặt lộ vẻ trắng bệch mệt mỏi nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng.

Hạ Úc Huân: "..."

Đã từng mơ mộng một thời thần tượng vừa thấy đã yêu mình, nhìn mình chăm chú như nhìn cả thế giới, rõ ràng đây đều là mơ ước của hàng vạn cô gái, nhưng giờ phút này cô lại chẳng thấy rung động chút nào.

Tiêu Mộ Phàm khẩn trương quan sát sắc mặt của cô, thấy cô trầm mặc, thế là hít sâu một hơi tiếp tục nói, "Bởi vì biết cô đã kết hôn rồi, cho nên không dám hi vọng xa vời, mới đưa ra đề nghị bao nuôi hoang đường như vậy.

Nghe cô nói rất yêu chồng của mình, tôi lúc đầu đã quyết định rời khỏi, chỉ hi vọng cô cùng đón sinh nhật với mình,để giữ lại chút kí ức đẹp.

Nhưng không nghĩ tới... Mặc dù chỉ có thời gian ngắn ngủi một ngày, càng cùng ngươi ở chung, lại càng phát hiện cô đặc biệt, phát hiện sự hấp dẫn của cô với tôi... Nhất là lúc dưới đáy hố, khoảnh khắc cô sợ hãi nhào vào ngực tôi, tôi từ cam tâm từ bỏ lại dấy lên hi vọng thử tranh thủ một lần

Nói đến đây, Tiêu Mộ Phàm có chút kích động giữ chặt tay Hạ Úc Huân , biểu cảm có chút thống khổ cùng giãy giụa, "Tôi biết thế này sẽ làm cô khó xử, nhưng tôi thật sự không thể khống chế được tình cảm của mình, mặc kệ kết quả thế nào, chí cũng muốn cô biết được tâm ý của tôi, để cô biết, tôi thích cô... Cô... cô đã có khi nào thích tôi chưa... Dù chỉ là một chút động tâm thôi..."

Miệng thì nói thế nhưng trong nội tâm thật sự của hắn lại nghĩ thế này: Người phụ nữ chết tiệt,kĩ năng diễn xuất tích lũy một đời tôi cũng tung hết ra rồi, nếu cô dám trả lời một chữ không tôi đập đầu vào đậu hũ tự tử cho cô coi!

Không biết qua bao lâu, Hạ Úc Huân rốt cục ngẩng đầu, sắc mặt kiên định, gằn từng chữ đáp: "Không có."

Tiêu Mộ Phàm: "..."

Hẳn là tai hắn có vấn đề rồi,không thì do đầu óc của người phụ nữ này không bình thường, đứng thế là đầu óc cô ta không bình thường

Chương 1089: Lần này thật sự buông tay (9)

Lúc này Âu Minh Hiên và Tần Mộng Oanh vừa rời khỏi bệnh viện.

Âu Minh Hiên trên đường đi trong lòng đều không thoải mái, cuối cùng vẫn nhịn không được vừa lái xe, vừa cẩn thận từng li từng tí lẩm bẩm một câu, "vợ à, sao em lại để cho hai người họ có cơ hội ở chung? Em không phải đang đứng về phía Tiêu Mộ Phàm chứ? Em thấy vừa lòng với hắn à?"


"Nói bậy bạ gì đó!" Tần Mộng Oanh tuy không giận nhưng cũng mắng hắn một chút, nhàn nhạt nói, " Yên tâm, Úc Huân sẽ không lựa chọn Tiêu Mộ Phàm ."

"Vì sao em lại khẳng định như vậy? Tiêu Mộ Phàm kia có mặt có dáng, lại là thần tượng của nha đầu kia, lần này lại đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân cùng nhau đón sinh nhật, còn trong đêm đen mưa gió điên cuồng cùng nhau ở nơi núi rừng chung hoạn nạn, sinh ra tình cảm mập mờ là việc không thể bình thường hơn, không thấy tối qua cô ấy nắm ty hắn nhất quyết không núi rừng chung hoạn nạn, sinh ra tình cảm mập mờ là việc không thể bình thường hơn, không thấy tối qua cô ấy nắm ty hắn nhất quyết không chịu thả, nhỡ đâu suy nghĩ một thời gian Ức Huân lại quyết định chọn hắn..."

Tần Mộng Oanh trực tiếp ngắt lời hắn: "Tối hôm qua, cô ấy gọi một tiếng A Thần."

Âu Minh Hiên: "Ây..."

Trong phòng bệnh.

"Thật xin lỗi, Tiêu tiên sinh..."

"Cô nói dối!" Lúc này Tiêu Mộ Phàm tâm tình thực kích động, không phải là diễn xuất mà thực sự kích động, gắt gao giữ chặt nói rằng cô là fan hâm mộ của tôi, tại sao đối với tôi lại không động tâm chút nào, cô..."

Tiêu Mộ Phàm xém chút thốt lên "có phải cô mù rồi không", nhưng cũng may lí trí kịp thời trở về tiếp tục nói, "Thậm chí khi nhìn thấy ánh mắt của cô tôi thấy cô đối với toi không chỉ có thích mà còn có yêu..."

"Có đúng không..." Hạ Úc Huân nghe vậy có chút kinh ngạc, miệng cong lên nở một nụ cười đắng chát.

Tiêu Mộ Phàm phát giác có điều không bình thường, nhưng giờ phút này hắn không quản được nhiều như vậy, không cam lòng truy vấn, "Cô phải cho tôi một lời giải thích, đừng nói với tôi... đừng nói là tôi nhìn nhầm!"

Hạ Úc Huân hít sâu một hơi mở miệng nói, "Tiêu tiên sinh, thật rất xin lỗi để cậu hiểu lầm , kỳ thật lý do tôi trở thành fan của cậu, là bởi vì..."

"Bởi vì cái gì?" Tiêu Mộ Phàm lập tức khẩn trương hỏi.

"Bởi vì nhìn từ góc độ nào đó,cậu rất giống một người." Hạ Úc Huân nhìn hắn, đáp.

"Lãnh Tư Thần? !" Tiêu Mộ Phàm lúc này rốt cục cũng thông minh hơn chút , đồng thời cũng bị chân tướng này làm cho sợ ngây người, nhưng mệt là chân tướng này hắn không thể phản bác, nói hắn có chút giống Lãnh Tư Thần cứ cho là có khả năng đi,nhưng sao đến cả hắn cũng không nhìn ra nhỉ? Hắn – một minh tinh phong ha tuyết nguyệt như thế có điểm nào giống tên mặt lạnh nghìn năm không đổi kia?

Hạ Úc Huân nhắm mắt lại, cuối cùng tỏ vẻ quyết tâm gật đầu, "Đúng vậy, lần đầu tiên chú ý tới cậu, là trong chương trình "siêu cấp ca vương", lúc ấy cậu ở trong hậu trường đợi trang điểm, nhìn góc quay đó, tôi còn tưởng rằng đó thực sự là A Thần... Tưởng rằng Lãnh Tư Thần lên ti vi , còn cố ý chạy tới hỏi hắn..."

Tiêu Mộ Phàm đã hoàn toàn minh bạch , cảm thấy mình thật giống như mọt thằng ngốc.

Thế thân...Tự đại... Tự mình đa tình... Trong nháy mắt tâm trạng hắn như rớt từ đỉnh Himalaya xuống!

Người phụ nữ... Quả nhiên là khắc tinh của hắn!

"Tiêu tiên sinh, thật xin lỗi... Cũng cám ơn cậu..."

Cám ơn cậu để cho tôi hết hi vọng!

Nếu như ngay cả Tiêu Mộ Phàm cô cũng không cách nào động tâm, như vậy chỉ sợ bị tên miệng quạ đen Lãnh Tư Thần kia nói trúng, cả đời này ô thật sự không thể yêu người đàn ông nào khác ngoài anh...

Chương 1090: Lần này thật sự buông tay (10)

Tiêu Mộ Phàm dã hoàn toàn chết tâm cũng không đẻ ý tại sao cô lại nói lời cảm ơn, tự mình chìm nổi trong thế giới riêng...

Đang thất thần,bỗng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, thần trí lập tức khôi phục, , đồng thời một tay kéo Hạ Úc Huân vào trong ngực, trước khi kịp để Hạ Úc Huân đẩy ra đã cấp tốc mở miệng, "Chỉ một lát thôi... Đây là cô nợ tôi! Ai bảo cô dùng ánh mắt ấy nhìn tôi!"


Hạ Úc Huân thật sự có nỗi khổ không nói được, cô cũng không phải cố ý nhìn hắn như thế,nếu không phải Tiêu Mộ Phàm nói ra đến chính cô cũng không nhận thức được điều này...

Kỳ thật đến bây giờ cô luôn cảm thấy tình cảm Tiêu Mộ Phàm đối với mình đến quá nhanh, có lẽ bởi vì cô luôn quen với việc "lâu ngày sinh tình" nên khó tiếp nhận được việc "Vừa thấy đã yêu"có chút sáo lộ này...

Cho tới khi xác định người đã rời đi, hắn mới từ từ buông Hạ Úc Huân ra, hắn thật sự bị bức tới điên luôn, hi vọng hành động mới từ từ buông Hạ Úc Huân ra, hắn thật sự bị bức tới điên luôn, hi vọng hành động vừa rồi mang lại chút hiệu quả.

Bất quá, Lãnh Tư Thần khôn khéo như vậy, sẽ bị thủ đoạn đơn giản này của hằn lừa sao? Mẹ nó, đến cả người phụ nữ ngu ngốc này hắn cũng không lừa nổi...

Được rồi được rồi, dù sao việc hắn nên làm đều đã làm hết, tiếp theo đành phải nghe ý trời vậy

...

Tập đoàn Thiên Lâm.

Nghiêm Tử Hoa mới vừa tới công ty, đúng lúc gặp Lãnh Tư Thần đi tới.

Lãnh Tư Thần tối hôm qua không phải bị cảnh sát mang đi phối hợp điều tra sao? Anh cũng đang lo lắng chuyện này, không nghĩ nhanh như vậy được thả rồi, chắc cũng không có chuyện gì.

"Lãnh Tổng, ngài đã không sao chứ?"

Thấy Lãnh Tư Thần vẫn vô ý thức đi tiếp không phản ứng lại, Nghiêm Tử Hoa lo lắng lại gần goi một tiếng, "Lãnh Tổng?"

Lãnh Tư Thần lúc này mới dừng chân lại, chậm rãi xoay người, thần sắc có chút đờ đẫn nhìn Nghiêm Tử Hoa"Nghiêm Phó tổng, cậu tới bệnh viện?"

"Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị tới thăm tiểu thư."

"Vậy cậu giúp tôi một chuyện."

"Chuyện gì? Ngài cứ nói?" Nghiêm Tử Hoa cảm giác Lãnh Tư Thần trạng thái có chút là lạ .

Lãnh Tư Thần văn kiện trong tay cho anh, "Giúp tôi đem cái này giao cho tiểu Huân."

Nghiêm Tử Hoa nghi ngờ nhận lấy, kết quả Lãnh Tư Thần lại siết chặt văn kiện không buông tay, anh nghi ngờ nhìn Lãnh Tư Thần một chút, Lãnh Tư Thần lúc này mới buông tay ra đem văn kiện giao cho anh.

Nghiêm Tử Hoa tiện tay mở ra nhìn qua, không cách nào tin lẩm bẩm nói, "Thư thỏa thuận ly hôn... Lãnh Tổng, ngài đây là ý gì?"

"Cậu giao cho cô ấy, cô ấy sẽ rõ." Lãnh Tư Thần thần sắc đạm mạc trả lời.

"Lãnh Tổng, ngài cái này. . ."

Lời còn chưa dứt, Lãnh Tư Thần đã cấp tốc lái xe rời đi.

Nghiêm Tử Hoa không kịp nghĩ nhiều, tranh thủ thời gian cầm củ khoai lang bỏng tay này vội vàng hướng bệnh viện mà đi.

Trong phòng bệnh, Hạ Úc Huân đang định xuống giường, gặp Nghiêm Tử Hoa liền lên tiếng chào hỏi, "Nghiêm đại ca, anh tới rồi!"

"Tiểu thư, thân thể cô thế nào? Đã tỉnh lâu chưa? Đúng rồi, tôi có việc..."

"Tốt tốt... Có chuyện gì để nói sau!" Hạ Úc Huân nói liền vội vội vàng tiến vào toilet tìm quần áo của mình thay ra, Tần Mộng Oanh đã giúp cô giặt sạch .

"Tiểu thư, cô định đi đâu?" Nghiêm Tử Hoa nhìn Hạ Úc Huân thay đồ rất nhanh sau đó lao ra ngoài tìm túi đeo.

"Đi tìm Lãnh Tư Thần!" Không biết vì sao, từ lúc tỉnh lại tới giờ, cô luôn cảm thấy trong lòng bất an , càng nghĩ càng ngồi không yên, mà hiện tại đúng lúc cô có chuyện muốn nói với Lãnh Tư Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro