Chương 1196 - 1200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1196: Chồng ơi, hẹn hò không? (66)

"À, khụ khụ... Chỉ là hai bộ quần áo thôi! Nhưng em đang cần gấp! Chị gửi chuyển phát nhanh cho em nha!"

"Được rồi, chị biết rồi, giờ chị đi gửi."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Úc Huân vuốt ngực nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may Mộng Oanh tỷ không hỏi nhiều, không thì cô đúng là không biết nên trả lời thế nào, bên trong đúng là quần áo, nhưng chẳng qua là hai bộ quần áo lót...

Về phần tại sao nhất định phải là hai bộ này, chính là đây là đồ lúc trước Lãnh Tư Thần đưa cho cô .

Một phần bởi vì anh không cẩn thận làm rách đồ của cô nên coi như đền bù, nhưng một phần cũng là sau khi Thẩm Diệu An tặng cô cả một phòng hoa hồng, tên Lãnh Tư Thần nhất quyết đưa cho cô thêm một bộ...

-

Hương thành, buổi đêm, trong quán bar.

Tiêu Mộ Phàm bao hết lầu một và toàn bộ bể bơi, lúc này trong hồ bơi đều là một đám nam nữ trẻ tuổi sung sức, DJ vừa nhún nhảy vừa phối nhạc điệu nghệ, bầu không khí sôi động nóng bỏng.

Tiêu Mộ Phàm trái ôm phải ấp chơi tới sung sướng, mắt liếc thấy bóng người quen thuộc, lập tức dứt bỏ hai mỹ nữ bên cạnh, nhanh chân chạy về phía cửa, đón người vào.

"Mợ nhỏ! Sao giờ cô mới tới! Nhanh nhanh nhanh, mau tới đây!"

Hạ Úc Huân vỗ trán, "Sao nhiều người vậy, này, đổi xưng hô đi, OK?"

"A a, tôi quên, gọi cũng quen mồm rồi... Chuyện hôm nay là thế nào! Mau mau kể với tôi!" Tiêu Mộ Phàm kéo cô ngồi xuống một băng ghế dài, ân cần thay cô rót rượu, hắn không thể đợi đưuọc để nghe xem chủ ý của mình anh minh thế nào.

Hạ Úc Huân cũng kể lại chuyện hôm nay với hắn, Tiêu Mộ Phàm nghe tới say sưa,nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng vỗ đùi cái đét, "Tôi khẳng định luôn là cậu tôi có ý với cô! Chẳng qua chỉ đang làm cao thôi!"

Hạ Úc Huân lườm hắn một cái, "Biết thế thì có tác dụng quái gì? Quan trọng là anh ấy không chịu thừa nhận!"

Tiêu Mộ Phàm sờ cằm, trầm ngâm nói, "Hừm, chẳng lẽ mặc dù cậu ấy thích cô, nhưng cũng không thể vi phạm hôn ước với Tiết gia, cho nên nội tâm đang rối rắm khổ sở? Nếu như vậy, theo tính cách của Đường Tước, chuyện bị tình cảm chi phối khả năng xảy ra rất thấp, nói tới nói lui, cô vẫn không thoát được kiếp vợ hai!"

Cho nên bước tiếp theo của cô là phóng đại chiêu, kích thích Đường Tước khôi phục trí nhớ! Nếu như là giả vờ, vậy thì buộc anh phải hiện nguyên hình!

Hai người hăng say nói chuyện, mấy mỹ nữ bên cạnh, ai nấy đều nhìn Hạ Úc Huân với ánh mắt đầy thù địch.

"Phàm phàm, người đẹp kia là ai? Trước nay chưa thấy bao giờ! Niềm vui mới à?" Một cô gái tóc màu nâu sẫm ngồi trong đám đó ỏn ẻn hỏi.

Phụt...

Cái âm thanh điêu đà chảy nước kia, Hạ Úc Huân nghe đã muốn nổi da gà, cô tự nhận mình đã hao hết tâm lực diễn trò này nọ, hóa ra đều là trò trẻ con.

Một cô ả khác cũng dán vào người Tiêu Mộ Phàm, "Phàm phàm cũng quá tốt với cô ta rồi, vừa nhìn thấy đã tự mình nghênh đón, ngay cả em với Ella anh cũng mặc kệ!"

"Được rồi được rồi, đừng lộn xộn nữa, đây là trưởng bối của tôi đấy!" Tiêu Mộ Phàm thuận miệng giải thích một câu.

"Trưởng bối?" Mấy cô gái quay ra nhìn nhau.

"Phàm phàm anh nói dối! Cô ấy nhìn còn trẻ hơn anh!"

Hạ Úc Huân không hứng thú nghe một đám đàn bà tranh giành tình nhân, đang chuẩn bị phủi mông đi về ngủ một giấc, điện thoại Tiêu Mộ Phàm chợt rung lên,vừa mới nghe được mấy giây mặt đã tái mét.

"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Úc Huân đương nhiên cảm thấy có chuyện không tốt.

Tiêu Mộ Phàm mới vừa rồi còn nhảy nhót từng bừng giờ như hoa héo,nhìn cô mếu máo, "Mợ! Cứu cháu! ! !"

Chương 1197: Chồng ơi, hẹn hò không? (67)

Tên đần này! Trước mặt nhiều người như vậy gọi loạn cái gì?

Hạ Úc Huân kéo Tiêu Mộ Phàm ra ngoài, "Ai gọi điện thoại tới?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mộ Phàm giờ tràn đầy sợ hãi, run rẩy nói, " Trợ lý của cậu tôi! Bảo tôi phải lập tức đi công ty ở Nam Phi!"

Hạ Úc Huân đầy vẻ khó hiểu, "Không phải cậu nói biểu hiện của cậu rất tốt, Đường Tước còn khen cậu đấy sao? Sao đột nhiên lại muốn chuyển cậu đi?"

"Tôi cũng không biết! Tôi hôm nay một mực an phận , chẳng hề làm gì!" Tiêu Mộ Phàm gấp đến độ xoay quanh, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận tin dữ này. Một giây trước còn nhảy múa tưng bừng tưởng đã thoát được ải khổ, nào ngờ trong chớp mắt cánh cổng địa ngục lại mở ra? Hắn đúng là bị chơi đùa tới chết luôn!

Hạ Úc Huân liếc mắt nhìn hắn, "Kỳ thật có một vấn đề tôi luôn muốn hỏi, sao cậu lại nghe lời anh ấy thế? Cậu trước kia..."

Tiêu Mộ Phàm biết cô muốn hỏi chuyện gì, trực tiếp ngắt lời cô, "Trước kia là trước kia! Trước kia tôi hoành tráng,đến ông ngoại cũng không làm gì được tôi! Bởi vì chỉ cần ông ấy ép tôi, tôi chỉ cần dọa tự sát, cùng bọn họ cá chết lưới rách! Nhưng chiêu này đối phó với Đường Tước hoàn toàn không có tác dụng? Tôi kháng nghị muốn về ngành giải trí, cậu ấy không nói một câu trực tiếp hạ lệnh phong sát tôi, tôi trốn đông trốn tây, mặc kệ trốn ở đâu, cậu ấy đều cho người móc ra được,tôi nói muốn tự sát, cậu ấy liền đưa súng!"
"Ây..." Hạ Úc Huân lau mồ hôi.

"Tôi cũng là cháu ruột của cậu ấy cơ mà! Cậu ấy cứ đối xử với tôi dã man như vậy! Có còn nhân tính hay không" Tiêu Mộ Phàm nước mắt nước mũi bắt đầu trào ra, "Tôi thật sự không hiểu cậu ấy định suy tính chuyện gì, vì sao cứ nhất quyết giữ tôi lại Thịnh Đường, theo lý thuyết, tôi cũng xem như một uy hiếp đến quyền thừa kế công ty của cậu ấy, cậu ấy phải ước gì đuổi được tôi tránh xa công ty mới đúng! Nhưng hiện thực thì,hết lần này tới lần khác đặt tôi ở bên người tra tấn! Cậu ấy không phải là vì yêu tôi! Vì yêu sinh hận, cái gì mà yêu cho roi cho vọt..."

Hạ Úc Huân chịu không được nâng trán, "Xin cậu... Bình tĩnh một chút..."

"Tôi không thể tỉnh táo đưuọc nữa rồi mợ nhỏ ơi! Cô sờ đi, da tôi non mịn thế này, sang bên đó phơi nắng ba hôm không phải sẽ đen như than cốc chứ? Mà bên đó lại là chi nhánh của Thịnh Đường có điều kiện ác liệt nhất, kinh doanh kém nhất thì tôi phát triển làm sao? Đừng nói là ba năm, cho tôi ba mươi năm tôi cũng làm không nổi!" Tiêu Mộ Phàm còn tại tiếp bùng nổ.

"Đừng lay tôi, đau đầu!" Hạ Úc Huân kéo hắn lại, nghiêm túc nói, "Cậu suy nghĩ kĩ xem, có phải cậu đã làm chuyện gì không nên làm không? Không có chuyện anh ấy lại vô lý đối xử với cậu như vậy!"

"Tôi đâu có làm gì! Chiều nay tôi mở tiệc, đến giờ cũng được có mấy tiếng, máy tiếng này tôi đều ở đây, tôi và cậu ấy cũng không thân có thể làm ra được chuyện gì?" Tiêu Mộ Phàm nói xong đột nhiên yên lặng nhìn chằm chằm cô, "Không phải là chỗ cô có vấn đề gì chứ?"

Hạ Úc Huân đầy vẻ vô tội, "Tôi thì có vấn đề gì? Chuyện hôm nay không phải tôi đã kể hết cho cậu rồi sao?"

Tiêu Mộ Phàm lại bắt đầu xoay quanh vòng, "Không đúng không đúng... Nhất định là vấn đề của cô! Tôi vẫn còn một tin tức xấu chưa nói cho cô!"

"Tin tức càng xấu? Là gì?" Hạ Úc Huân nhăn mày, trong lòng lo sợ bất an.

"Cậu tôi Sydney!"

"Cái gì?" Hạ Úc Huân nghe vậy sắc mặt đột biến, "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Trợ lý nói vừa này trong phòng chờ máy bay tranh thủ gọi điện cho tôi, nói còn mấy phút nữa máy bay sẽ cất cánh, lúc này chắc đang trên máy bay rồi Tiêu Mộ Phàm cực nhanh nói.

Chương 1198: Chồng ơi, hẹn hò không? (68)

"Tại sao có thể như vậy... Anh ấy muốn đi bao lâu?" Hạ Úc Huân vội vàng hỏi.

Tiêu Mộ Phàm gãi gãi đầu, "Cụ thể bao lâu trợ lý cũng không nói, chỉ nói chí ít một tháng."

"Lâu như vậy?" Hạ Úc Huân nhức đầu không thôi thì thào, "Vì sao mọi chuyện cứ dồn dập vào lúc này... Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến tôi?"

"Chắc chắn! Chắc chắn là cô đã làm gì đó kích thích cậu ấy! Không thì đang thuận lợi trôi chảy, làm sao kịch bản lại sụp đổ được! Mợ nhỏ có chuyện gì nói cho tôi nghe xem?" Tiêu Mộ Phàm càng nghĩ càng có khả năng, mặc dù hắn không biết cụ thể điểm mấu chốt là gì, nhưng hắn nhận ra trước khi Đường Tước làm ra chuyện gì bất thường, đều đã tiếp xúc với cô trước đó.

Hạ Úc Huân sụp đổ, "Tôi cũng đâu làm gì? Không phải chỉ làm theo lời cậu dạy,làm một người con gái nũng nịu sao!"

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là bởi vì câu nói kia sao?

Cô lam sao biết được một câu thăm dò của cô "Đường tiên sinh, anh thích tôi" mà thôi, phản ứng của anh lại lớn như vậy, cô còn chưa xuất đại chiêu mà! Có lầm hay không?

"Tôi mặc kệ! Mợ! Cô nhất định phải cứu tôi!" Tiêu Mộ Phàm hạ quyết tâm bắt lấy cái phao lúc này là cô không thả.

Hạ Úc Huân nhéo nhéo thái dương đau buốt , "Trời cao hoàng đế ở xa, giờ đến người tôi còn không gặp được,cứu cậu thế nào?"

Tiêu Mộ Phàm sắc mặt trắng bệch, bộ dạng luyến tiếc không thể tả, "Tôi sai rồi, tôi thật sai rồi ... Lúc trước ngàn lần không nên hớp tác với Tiết Hải Đường ... Kết quả lại tự đào hố chôn mình..."

Hạ Úc Huân tức giận ngắt lời không để cho hắn tiếp tục hối tiếc bi ai, "Đừng ồn ào, cậu để tôi suy nghĩ!"

Tiêu Mộ Phàm đành phải im lặng, trông mong nhìn cô.

Hạ Úc Huân trầm mặt suy tư một lát, sau đó mở miệng hỏi, "Cậu có số điện thoại của Đường Tước... không địa chỉ email không?"

"Có , mợ nhỏ cô có cách sao?" Tiêu Mộ Phàm vội vàng hỏi.

"Tôi cũng không dám chắc, chỉ có thể thử một chút, gửi địa chỉ mail của anh ấy cho tôi, địa chỉ nhận thư công việc ấy."

Nếu như tên kia nếu như vì tránh cô mới chạy, nếu cô gọi điện thoại chắc chắn sẽ không nghe, gửi mail có thể thử qua một lần.

"Được được tôi gửi cho cô ngay..."

Tiêu Mộ Phàm sau khi gửi địa chỉ cho cô xong, Hạ Úc Huân lại suy nghĩ, sau đó nhanh chóng dùng di động viết một đoạn rồi gửi đi.

Tiêu Mộ Phàm thò đầu ra nhìn tò mò muốn biết cô gửi gì, "Mợ nhỏ, cô gửi cái gì thế? Cầu xin cho tôi sao?"

"Tôi độ tôi còn không xong, độ sao nổi cậu! Tóm lại cậu cứ đi Nam Phi trước đi, ngoan ngoãn đợi, tôi đã hẹn Đường Tước ba ngày sau tại Hương thành gặp mặt, nếu anh ấy đến tôi mới có cách cứu cậu."

Tiêu Mộ Phàm tràn đầy thất vọng, lầu bầu nói, "Nếu như cậu áy không tới?"

"Nếu như không tới..." Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, "Nếu anh ấy không tới, cậy tôi cũng không có cách nào khác, tôi sẽ về thành phố A, cậu cũng đừng tìm tôi nữa."

Tiêu Mộ Phàm quá sợ hãi, "Đừng mợ ơi! Mợ, cô trong thư nói thế nào, có mấy phần chắc chắn?"

Hạ Úc Huân nghiêng qua hỏi hắn, "Cậu muốn nghe lời thật lòng không?"

Tiêu Mộ Phàm mãnh lắc đầu, "Tôi không nghe..."

...

...

Đêm khuya, tại ngôi biệt thự nào đó ở đông thành.

"Chủ tịch, tin tức vừa mới truyền đến, tổng giám đốc đột nhiên đi Sydney công tác, nghe nói ít nhất phải đi một tháng." Một người đàn ông mặc tây trang màu đen một mực cung kính báo cáo.

"Ừm." Một lão nhân thần tóc trắng xóa, thần thái uy nghiêm ngồi trước bàn sách lớn bằng gỗ lim, nghe vậy chỉ hơi gật đầu.

Chương 1199: Chồng ơi, hẹn hò không? (69)

Thấy ông lão không có phản ứng gì, người đàn ông sắc mặt hơi trầm xuống,tiếp tục nói, "Đồng thời cậu ấy còn điều Tiêu phó tổng đến Nam Phi! Hiện nay trong công ty một người chủ sự cũng không có, vạn nhất..."

Đường Chấn từ đống sách ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, "Vạn nhất cái gì? Bọn họ còn dám tạo phản? Coi như tôi chết rồi sao?"

Người đàn ông lập tức kinh sợ cúi thấp đầu, "Không dám! Ngài ở đây, đương nhiên không ai dám loạn động! Chỉ là... Chỉ là hiện tại công ty vừa ổn định một chút, cậu ấy lại đột nhiên đi công tác, không phải tạo cơ hội cho mấy người có tính toán hay sao?"

Đường Chấn thần thái tự nhiên, trên mặt không có chút nào lo nghĩ, "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, công ty đã giao cho nó, tôi sẽ không nhúng tay vào."

Người đàn ông ánh mắt hơi đảo, biểu lộ thành khẩn nói, "Từ lúc Đường tổng kế nhiệm đến nay, những quyết sách của cậu ấy tôi không hề nghi ngờ, nhưng mà từ sau khi người phụ nữ kia xuất hiện, Đường tổng liên tiếp ra quyết định kì lạ, điều này không ổn! Chủ tịch, tôi biết ngài tin tưởng Đường tổng, nhưng người phụ nữ này ngài cũng mặc kệ sao? Đây chính là một quả bom hẹn giờ!"

Đường Chấn yên lặng nhìn hắn, chậm rãi hỏi, "Vậy theo ý của ngươi thế nào?"

Người đàn ông lập tức đáp: "Đương nhiên phải giải quyết thỏa đáng, nếu không người phụ nữ này liên tục xuất hiện trước mặt Đường tổng, vạn nhất cậu ấy nhớ ra chuyện gì..."

"Ừm." Đường Chấn trầm ngâm một lát sau gật gật đầu, "Vậy chuyện này giao cho cậu, nếu như sau này Tiểu Tước truy cứu ra, cậu đi gánh tội thay."

Nét vui mừng trên mặt người đàn ông còn chưa kịp lộ ra đã thay bằng biểu cảm lo sợ, "Chủ tịch, cái này. . ."

Đường Chấn hừ một tiếng, cảnh cáo trừng mắt nhìn hắn một chút, "Đừng cho là ta già, hồ đồ, không biết ai là người đã sai cậu nói mấy lời này. Đứa con gái kia không phải là bom hẹn giờ, cùng lắm chính là cái ngòi nổ, thằng con trai này của ta mời là quả bom nổ chậm! Cậu không động vào ngòi nổi, nó muốn cũng không nổ được, nếu cậu thực sự muốn động vào, vậy cứ đi thử đi, ta không cản..."

Người đàn ông hai chân khẽ run, "Chủ tịch, ta... Tôi không có... Tôi làm mọi chuyện đều là vì công ty! Với lại tôi cũng không nói sẽ tổn hại người phụ nữ kia, chỉ nghĩ dùng chút thủ đoạn, để cô ta biết khó mà lui!"

Đường Chấn thần sắc không kiên nhẫn khoát khoát tay ngắt lời hắn, "Được rồi, ta không rảnh nghe cậu nói nhảm, coi như nể tình cậu theo tôi nhiều năm như vậy, đây là lần cuối cùng ta cho cậu cơ hội, nếu cậu còn không biết cuối cùng ai mới là chủ của mình, vậy ta cũng không bảo vệ được cậu."

Người đàn ông sắc mặt trắng bệch cắn chặt môi, "Chủ tịch, tôi hiểu rồi!"

"Ừm, ra ngoài đi."

"Vâng."

Người kia nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, vừa rời đi biệt thự liền run rẩy ấn điện thoại gọi đi, "Xin lối, Tiết tiểu thư, lời nhờ vả của cô sợ là không dễ làm, tôi đã thăm dò rồi, chủ tịch không hề có ý nhúng tay vào chuyện này..."

Sau khi người kia rời đi, Đường Chấn lật quyển sách trong tay lấy ra một bức ảnh chụp đã cũ, ngày trên tấm ảnh là 30 năm trước, trong ảnh, một người con gái dung mạo nhã nhặn thanh tú ôm trong ngực một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say, mặt đầy ôn nhu tràn ý cười hạnh phúc...

Đường Chấn quyến luyến vuốt ve ảnh chụp trong tay, một lát sau lấy từ ngăn kéo ra một túi hồ sơ màu đen.

Trong hồ sơ ngoài mấy trang tư liệu cùng một số bức ảnh, trong ảnh là trước cổng trường tiểu học nào đó của Thành phố A, một cậu bé đẹp như ngọc đeo cặp sách nhỏ trên lưng, gương mặt nhỏ bé lạnh lùng không cảm xúc, nắm tay một cô bé đang vừa đi vừa ăn kem...

Đường Chấn yêu thích không buông tay nhìn đi nhìn lại mấy tấm ảnh kia, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi cất ảnh đi.

Nếu không phải đã đáp ứng với côn trai, ông cũng sớm không nhịn được đi nhận tiểu gia hỏa kia...

Chương 1200: Chồng ơi, hẹn hò không? (70)

Sau khi tiễn Tiêu Mộ Phàm vừa đi vừa kêu gào đến sân bay, Hạ Úc Huân mệt mọi về tới biệt thự.

Vừa ngồi trên ghế sa lon, còn chưa kịp thở,chuông cửa lại vang lên.

Vừa mở cửa, lại gặp đúng nhân vật phiền phức.

Hạ Úc Huân dựa vào khung cửa, "Đã trễ thế này, Tiết tiểu thư có việc gì?"

Tiết Hải Đường không trả lời, trực tiếp nghiêng người chen vào, tựa như rất quen thuộc nơi này, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà màu hồng thay vào, sau đó đi thẳng tới bên ghế salon ngồi xuống, hai tay bắt trước ngực, "Nam Cung Huân, chúng ta nói chuyện đi!"

Hạ Úc Huân nhún nhún vai cũng ngồi xuống một bên ghế, "Cô muốn nói cái gì?"

Tiết Hải Đường dùng sức vỗ bàn trà, "Cô đã biết còn hỏi! Cô không cảm tháy mình vô sỉ sao?"

Hạ Úc Huân sờ cằm, "Ha, tôi vô sỉ? Tiết tiểu thư, thế này có phải gọi là cô vừa ăn cướp vừa la làng không?"

Tiết Hải Đường tức giận trừng mắt nhìn cô, "Cô mới là đồ ăn cướp! Tôi nhớ tôi đã nói với cô rồi, anh ấy là người đàn ông của tôi, là người chồng mà tôi đã sớm nhận định từ ba mươi năm trước! Là cô cướp anh ấy từ trong tay tôi!"

Hạ Úc Huân khẽ cười một tiếng, "Tôi chỉ biết sáu năm trước tôi đã cùng anh ấy đăng kí kết hôn, là Tiết tiểu thư trăm phương ngàn kế cướp anh ấy đi, là chồng của tôi, là ba của con trai tôi. Nếu như nói theo logic của Tiết tiểu thư, nếu quen biết trước chính là chân lí, vậy thì còn có hôn nhân,pháp luật làm gì?"

Tiết Hải Đường nghe vậy không hề sợ hãi nhìn cô, "A, cô muốn cùng tôi chơi pháp luật đúng không, ta sẽ nói với cô pháp luật, theo pháp luật mà nói người cùng cô kết hôn là Lãnh Tư Thần, mà anh ấy là Đường Tước,không có bất cứ quan hệ nào với cô cả!"

Hạ Úc Huân ánh mắt đen lại, một lát sau thờ ơ ngẩng đầu, buồn bã nói, "Được! Vậy chúng ta nói tiếp theo pháp luật, theo pháp luật mà nói, Đường Tước với cô cũng không có bất cứ quan hệ nào, đừng nói với tôi rằng pháp luật thừa nhận chuyện hôn ước từ bé! Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tôi theo đuổi người đàn ông tôi thích thì có vấn đề gì?"

"Cô..." Tiết Hải Đường chán nản.

Hạ Úc Huân như có điều suy nghĩ nâng cằm lên, "Vậy, Tiết tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt vội vã tới tìm tôi là vì chuyện này sao? Không đủ tự tin à?"

"Nói bậy! Nếu là cô, cô có thể chịu đựng được người phụ nữ khác ở ngay trước mặt cô thông đồng với vị hôn phu của mình không?" Tiết Hải Đường cắn răng trợn mắt nhìn.

"Tôi đương nhiên có thể chịu được!" Hạ Úc Huân buông tay, mặt đầy vẻ chân thành.

Cũng không thử nghĩ xem tên Lãnh Tư Thần có bản năng kêu gọi ong bướm thế nào, dù là trước hay sau khi kết hôn, cô cũng đã nhịn hơn hai mươi năm rồi! Nếu có chút chuyện đó mà không nhịn nổi, cô sớm đã tức chết.

"Nam Cung Huân! Cô..."

"Tiết tiểu thư, tôi mạo muội hỏi một câu, vì sao nhất định cô phải gả vào Đường gia? Theo tôi biết trước khi Đường Tước tiếp nhận, Đường gia đã trên bờ vực sụp đổ..." Hạ Úc Huân ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Tiết Hải Đường.

Tiết Hải Đường sắc mặt không thay đổi nói, " Cô cho rằng ai cũng giống như cô, không có tiết tháo? Tôi một khi đã nhận định một người chắc chắn sẽ không đổi!"

"Ồ?" Hạ Úc Huân kéo dài thanh âm, nhìn chằm chằm đôi dép lên trên chân Tiết Hải Đường, trên kệ còn một đôi dép màu xám kiểu dáng y hệt nhưng dành cho nam, nhìn qua cũng biết là một cặp.

"Cô nhìn cái gì vậy?" Tiết Hải Đường vô ý thức rụt rụt chân.

Hạ Úc Huân nâng cằm lên, mỉm cười nhìn cô ta, "Tôi thấy, cô thật ra rất thích Diệp tiên sinh đấy chứ!"

"Thích cái con khỉ! Con mắt nào của cô thấy bản tiểu thư thích con ma bệnh kia!" Tiết Hải Đường vừa rồi còn trấn định giờ tức đến vỗ bàn đứng dậy.

"Không thích thì cô kích động như thế làm gì?"

Hai người đang tranh cãi, tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.

Tiết Hải Đường hầm chạy ra mở cửa, kết quả, thấy người người đứng trước cửa cô sửng sốt.

"Diệp! Cẩn! Ngôn!"

Diệp Cẩn Ngôn bị Tiết Hải Đường dùng ánh mắt như đang muốn giết người nhìn trừng trừng, vô ý thức lui ra phía sau một bước mắt nhìn bảng số nhà, "Tôi lại đi nhầm à?"

"Anh câm miệng cho tôi!" Tiết Hải Đường kiêng kỵ quay đầu nhìn Hạ Úc Huân trong phòng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro