Chương 1226 - 1230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1226: Chồng ơi, hẹn hò không? (96)

Anh nhíu nhíu mày, gọi điện thoại để trợ lý mang tới một bộ quần áo.
Trợ lý theo chỉ thị của ông chủ mang quần áo đặt trước cửa phòng, sau đó nhấn chuông cửa rồi rời đi.

Hạ Úc Huân giống như trước đó, vẫn đem anh khóa trên giường, sau đó đi thay quần áo.
Vừa thay quần áo vừa thầm nhủ, không nghĩ tới Đường Tước đột nhiên dễ nói chuyện như vậy...
Ừm, cũng không tính là dễ nói chuyện, hẳn là bị cô làm cho không còn cách nào chỉ có thể như thế mới đúng.
Hạ Úc Huân rất nhanh chóng thay xong quần áo, "Em thay xong rồi."
Nam nhân bị khóa trên giường lúc này quay xe lăn ra, ánh mắt liếc cô từ trên xuống dưới, cũng coi như hài lòng.
Cô gái mặc trên người một bộ váy liền dài tay, váy dài qua đầu gối, đặc biệt nhất là tay áo, xòe ra như lá sen.
Ngay từ đầu Hạ Úc Huân cũng không nghĩ bộ đồ này có gì đặc biệt, chờ tới khi đem còng tay còng lại trên cổ tay mình cô mới hiểu được thâm ý của anh. Cánh tay áo vừa dài lại vừa rộng, vừa khéo che đi chiếc còng trên cổ tay.

"Đi thôi!" Hạ Úc Huân biết anh có việc gấp, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xong, sau đó đẩy anh rời đi.

Vừa đẩy đi không bao xa, anh đột nhiên chụp lấy tay cô,ngăn không cho cô tiếp tục đẩy.

"Sao vậy?" Hạ Úc Huân vừa mới yên tâm được một lát giờ tim lại như treo trên cổ họng? Vẫn là nghĩ ra biện phát gì đối phó với cô?

Hạ Úc Huân đang bị những suy nghĩ của chính mình dọa sợ, anh thấy vậy đành vỗ trán, cực kì vô lực nói hai chữ, "Quần."

"A? Quần? Cái gì quần?" Hạ Úc Huân nhất thời không kịp phản ứng.

"Quần của tôi!" Thái dương anh hơi nhảy.

Hạ Úc Huân lúc này mới nhớ tới Đường Tước còn chưa mặc quần, mau chóng đẩy anh tới phòng tắm, đem quần giấu sau bồn tắm đưa cho anh, yếu ớt nói, "Có cần em giúp không?"

"Không cần." Anh nhận lấy chiếc quần, dừng một chút sau mở miệng nói, "Cô xoay người sang chỗ khác."

"À..." Hạ Úc Huân theo lời quay người. Đồ hẹp hòi, mặc cái quần cũng không cho nhìn...

...

Trước cồng khách sạn.

Một chiếc xe Maybach màu đen lẳng lặng đứng chờ, còn có hai người vệ sĩ mặc đồ đen cùng một nam trợ lý nghiêm chỉnh đứng trước xe.

Trợ lý trước đo vừa cúp điện thoại thì ông chủ lại gọi lại, còn tưởng dặn dò chuyện gì quan trọng, không nghĩ tới lại để cho hắn đi chuẩn bị một bộ đồ nữ, còn cố ý cẩn thận dặn dò số đo với kiểu dáng.

Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là, từ hôm qua lúc xuống máy bay tới tận bây giờ, ông chủ đều ở lại khách sạn này không hề rời đi.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này ông chủ ở khách sạn hẹn hò với phụ nữ?

Cái này sao có thể?

Tuyệt đối không có khả năng!

Lão bản vừa tới Sydney không lâu liền vô cùng lo lắng muốn trở về, biết sân bay bị đóng cửa về sau kích động đến muốn giết người, khẳng định là trong nước xảy ra chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng. Hắn thế mà lại đứng đây hoài nghi ông chủ đang hẹn hò cùng phụ nữ, quả thực là não ngắn

Trợ lý xua đi những ý nghĩ loạn xạ kia, thần sắc nghiêm trang đứng ở cửa xe, tiếp tục chờ đợi cung nghênh BOSS đại nhân của bọn họ.

Nhưng mà, đồng chí trợ lý vừa mới chỉnh lại cảm xúc của mình xong,một giây nội tâm đều vỡ vụn ...

Hắn hắn hắn... Hắn nhìn thấy cái gì kia?

Ông chủ lại cùng một người phụ nữ đi ra, quan trọng nhất người phụ nữ kia lại là bác sĩ Hạ.

Chỉ thấy tay trái của ông chủ bọn họ khác lên lan can, còn rất tự nhiên nắm lấy tay của người phụ nữ kia.

Cái này. . . Cái này là động tác thân mật! Hắn cũng không có cách nào tự lừa dối chính mình được nữa!

Hắn coi rằng như vậy đã đủ kinh người, nhưng một giây sau, khi dần tới gần ông chủ, hắn vô tình thấy được trên cổ của ông chủ, có một dấu hôn khi ẩn khi hiện nơi cổ áo...

Chương 1227: Chồng ơi, hẹn hò không? (97)


Đương nhiên, ngay cả mấy người vệ sĩ với lái xe đi cũng dường như cũng không tin vào mắt mình, nhưng những người đi theo Đường Tước .


Nửa giờ sau, xe đã tới cao ốc của Tập Đoàn Thịnh Đường

Đường Tước mặc áo khoác màu đen, trợ lý một thân tây trang đen, vệ sĩ đi bên cạnh cũng đều là quần áo đen đeo kính đen, duy nhất chỉ có bộ váy liền của Hạ Úc Huân là có màu sắc sáng sủa, nhưng đi giữa một rừng đen nhìn có chút chói mắt, đừng nói đến cô với Đường Tước còn đang nắm tay nhau càng khiến cho nhiều người ngứa mắt...

Nhưng thực sự Hạ Úc Huân và Đường Tước không hề cầm tay nhau, chỉ là ống tay áo của cô quá rộng che mất tầm nhìn khiến người ta rất dễ tưởng tượng hai người đang thân mật nắm tay .

Nhân viên công ty nhìn thấy cảnh này thì quên cả chào hỏi, như một đám ngốc đứng chôn chân, cho tới khi thấy người đã vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mới hoàn hồn lại, bắt đầu những tiếng nghị luận đầy hưng phấn.

"Trời ạ! Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế này! Đường Tổng mới đi công tác mấy ngày mà đã đem theo phụ nữ trở về!"

"Đường tổng thế mà cho phép phụ nữ động chạm!"

"Vừa rồi tôi mới nhìn thấy trên cổ Đường Tổng có một dấu hôn!"

"Nói bậy! Rõ ràng là hai cái! Bên dưới tai cũng có một dấu!"

"Ông chủ thế mà công khai mang phụ nữ tới công ty, đúng là trực tiếp vả vào mặt Tiết gia đây mà! Đây là định nghịch thiên sao?"

"Ai nói là ông chủ không gần nữ sắc? Tôi thấy chẳng qua là ánh mắt quá cao! Ngay đến cả Tiết tiểu thư ngực lớn nhan sắc hơn người cũng không sánh bằng vị tiểu thư khi nãy!"

"Mấy người đúng là đồ đàn ông nông cạn! Ông chủ chúng ta sao có thể là loại người ham sắc đẹp đánh khinh kia được? Ông chủ chẳng qua là hai chân thương tật sợ rằng không thể an ổn ngồi ở vị trí này được, về sau lại bị một số người rắp tâm tung tin đồn nhảm khắp nơi là nơi đó không được, không thể có con nối dõi, nên bây giờ mới ra chiêu này để phá vỡ mấy tin đồn kia!"

"Vậy sao ngài ấy không trực tiếp tìm Tiết tiểu thư?"

"Anh cảm thấy ngài ấy tìm Tiết tiểu thư hay người phụ nữ khác thì sẽ thuyết phục hơn? Với quan hệ của Đường gia với Tiết gia, coi như Tiết tiểu thư nói một vạn lần người đàn ông của tôi sinh lý rất tốt, người ta cũng chỉ cho rằng cô ấy vì che giấu cho Đường Tổng mới nói như vậy..."

...

Hạ Úc Huân tiến văn phòng liền thấy hai người vệ sĩ đang canh trừng một người đàn ông, người này hẳn là gian tế mà cô nghe được qua điện thoại .

Ây, trường hợp như vậy, cô là người ngoài hẳn là nên tránh đi...

Khổ một nỗi cô lúc này vì nguyên nhân khách quan, tuyệt đối không thể lánh đi được, lại nói cô cũng không phải là người ngoài nha, rõ ràng là người trong đấy được không!

Ôm tâm tình này, cô cũng cám thấy thoải mái hơn một chút.

Cô hơi đánh giá người đàn ông kia, đại khái cũn ngoài 40, bề ngoài cũng coi như đoan chính, chỉ là giờ phút này đầu bù tóc rối, trên mặt xanh tím một mảng, như chó nhà có tang co quắp trên mặt đất, vừa nhìn thấy Đường Tước lập tức run rẩy như bị giật kinh phong.

Hạ Úc Huân tưởng rằng một giây sau người này sẽ hô lên "Đại ma vương xin tha mạng" .

Đúng là cũng không sai biệt lắm.

Ngay lúc tên nội gian định bổ nhào xuống dưới chân Đường Tước liền bị vệ sĩ túm cổ áo ném ra xa, thế là lại chật vật trở mình bò lên, lúc này cũng không dám tới gần anh nữa mà đành quỳ xuống cách anh xa xa,nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, rên rỉ, "Đường tổng! Đường tổng ngài đại nhân có đại lượng, nể tình tôi vì công ty bán mạng suốt 12 năm, tha cho tôi cái mạng chó này đi! Tôi sai rồi! Tôi thực sự biết sai rồi!"

Chương 1228: Chồng ơi, hẹn hò không? (98)

Trợ lý đứng một bên nghe vậy trào phúng hừ một tiếng, "Ha ha, Tiền Bác Dương, uổng công mày cũng nói ra được lời này, mày thật đang bán mạng sao? Mày là bán công ty! Nếu không phải Đường Tổng liệu sự như thần, chúng tao bắt được mày tại trận, nếu không không chỉ thành quả cố gắng một năm nay của mọi người trong công ty mất trắng mà ít nhất còn tổn thất một trăm triệu!"

Trợ lý nổi giận đùng đùng sau khi nói xong, thành kính dùng hai tay dâng súng cho ông chủ mình - người đang ngồi trên xe lăn.


Tên nội gian vừa nhìn thấy súng đã bị dọa tới mất hồn, hai chân quỳ chặt dưới đất không ngừng dập đầu xin tha, rất nhanh đã thấy máu.

Trợ lý cũng không thèm nhìn tên nội gian một chút nhưng lại cố kỵ nhìn Hạ Úc Huân bên cạnh, nghĩ thầm đây là chuyện riêng tư, lại là việc xấu trong nhà, ông chủ không cần để cho người phụ nữ này tránh đi một chút hay sao?

Hắn vốn định nhắc nhở một câu, nhưng nghĩ tới nguyên tắc trước nay của ông chủ "nói ít sai ít", hắn vẫn lựa chọn ngậm miệng.

Mấy tháng này đi theo ông chủ, mặc dù vẫn không thể phỏng đoán được tâm tư, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu rõ phong cách làm việc của anh, lấy tâm tư của ông chủ, sao có thể xem nhẹ chuyện trọng yếu như vậy, nếu ông chủ không nói gì, hắn vẫn không nên lắm mồm, chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là tốt rồi

Sau đó không lâu đã chứng minh quyết định của hắn là vô cùng sáng suốt .

Nội gian dập đầu hơn nửa ngày, đầu cũng choáng váng, cuối cùng mới từ từ ngẩng đầu lên, trên trán lúc này đã là một mảng đỏ tươi, máu chảy che mờ cả mắt. Chỉ thấy anh vẫn im lặng ngồi trên xe lăn, từ đầu tới cuối không nói một lời, chỉ không nhanh không chậm vuốt vuốt súng trên tay, lại giống như đang giương cung, lúc nào cũng có thể thả tay.

Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy mấy người cấp cao không một chút chuẩn bị đã bị bắn một súng nổ đầu, cho nên hắn biết rõ, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đột nhiên bóp cò, loại cảm giác sợ hãi tột độ này còn khiến hắn đau khổ hơn cả chết.

Nhưng mà, thời gian từng giây từng phút trôi qua , từ đầu đến cuối anh cũng không nổ súng.

Áp lực tâm lý lại càng lúc càng lớn, mồ hôi trên trán hắn đã nhỏ thành vũng xuống nền nhà, cuối cùng dường như không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, hai tay nắm chặt thành quyền, bỗng mở miệng nói, "Lục Kính Trạch năm đó ở Thịnh Đường sắp xếp không chỉ mình tôi là tay trong! Hiện tại bên trong cao tầng Thịnh Đường còn ba người! Tôi có thể nói ra tên của bọn chúng! Chỉ cần... Chỉ cần Đường Tổng có thể tha cho tôi một mạng.Trợ lý nghe vậy không ngừng sợ hãi, trước đó khi lão đổng sự trưởng còn tại vị, bọn họ vì điều tra nội gián nhiều lần tiết lộ cơ mật công ty đã tốn hai năm ròng,còn giết nhầm hai người, còn lại chỉ bắt đưuọc mấy tiểu lâu Lâm Triết,từ đầu đến cuối không cách nào bắt được chủ mưu, cho tới khi tổng giám đốc tới nhậm chức, mới bắt được nội gian ẩn mình trong công ty suốt mười hai năm, nào biết được còn tới ba người nữa!!

Hắn vô thức nhìn ông chủ mình ngồi trên xe lăn, thấy sắc mặt anh vẫn không một gợn sóng, tựa như đã sớm ngờ tói, trong lúc nhất thời tâm tư sùng bái của trợ lý lại cao thêm một bậc.

Đáng sợ nhất là, anh không dùng hình, một câu cũng không nói, liền làm cho đối phương tự động khai.

Hạ Úc Huân đứng cạnh xe lăn nhìn mà than thở, vô ý thức chà xát cánh tay vì rét lạnh mà nổi một lớp da gà.

Có thể đem văn phòng làm việc sáng sủa hiện đại biến thành tam đường hội thẩm, anh cũng thật biết cách thẩm vấn...

Lúc này, bàn tay cô vẫn đặt trên xe lăn bỗng vô tình chạm vào một vùng ấm áp, là tay của anh.

Hạ Úc Huân cẩn thận liếc nhìn bàn tay anh đang mân mê cây súng ngăn, cô nâng tây lên, từng chút đưa gần về phía anh, cuối cùng lén lút đem bàn tay nhỏ của mình che đặt trên mu bàn tay anh...

Chương 1229: Chồng ơi, hẹn hò không? (99)

Tốn bao nhiêu tâm tư mới giành được cơ hội này, nhất định phải trân quý, nhất định phải bắt lấy từng cơ hội thông đồng với anh!

Nhận thấy trên bàn tay bỗng xuất hiện hơi lạnh tinh tết cũng với xúc cảm mềm mại, anh cúi đầu nhìn bày tay mình vẫn đang cầm súng mà giật mình, bàn tay dưới những ngón tay nhỏ bé không nhìn được khẽ run rẩy.

Sau giây phút thất thần ngắn ngủi,ánh mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày, anh lẳng lặng mà kiên định từng chút đem tay rút ra.

Khỉ thật! Thế mà lại bị chê!

Thấy anh lạnh lùng rút tay về, bao nhiêu dũng khí của Hạ Úc Huân bỗng tan tành hết, lòng tự trọng bị đả kích, sự phẫn nộ dâng cao, cô cắn nhẹ môi dưới, đem tay giơ lên cao.

Hậu quả sau đó chính là – tất cả mọi người ở đây sẽ nhìn thấy cái còng tay màu hường kia!

Anh đương nhiên hiểu được ý đồ của cô, sát khí quanh thân lại đậm thêm một phần, lúc này khôn còn cách nào khác chỉ có thế nắm chặt lấy tay cô, ngăn cô làm loạn.

Hạ Úc Huân đạt được ý nguyện liền bày ra vẻ mặt hết sức sung sướng, chỉ là tên kia sức lơn quá, tay cũng bị nắm tới đau..

Tên nội gian vẫn nằm trên mặt đất bất giác phát hiện vẻ mặt của ông chủ mình ngày càng âm trầm, còn tưởng là đang bất mãn với hành vi cò kè mặc cả của mình, bị dọa tới run lên cầm cập.

Trợ lý sau khi bĩnh tĩnh lại mới hỏi, "Ai biết lời của mày là thật hay giả, biết đâu lại là kế ly gián!"

Tiền Bác Dương lập tức vội vàng nói: "Là thật! Tôi có chứng cứ! Chỉ cần Đường tổng không giết, tôi có thể đem toàn bộ bí mật nói hết ra!"

"Mười hai năm ròng làm con mắt của Lục Kính Trạch... Lại tùy tiện phản bội vậy sao?" Trợ lý hiển nhiên vẫn không tin.

Tiền Bác Dương nghe vậy nhìn về phía Đường Tước, hít sâu một hơi mở miệng nói, "Tôi... Tôi còn có điều kiện khác!"

"Nói nghe thử xem." Lúc này, người đan ông trên xe lăn mới mở lời.

Tiền Bác Dương như thấy được tia sáng cuối đường hầm, vội vàng nói: "Vợ tôi đang trong tay Lục Kính Trạch... Cô ấy còn đang mang thai!

Vì thân thể tôi có vấn đề, lấy nhau nhiều năm nhưng hai vợ chồng không có nộir một mụn con, không lâu trước đó mới bất ngờ phát hiện cô ấy có thai.
Sau khi vợ tôi có bầu tôi cũng không còn muốn tiếp tục làm mấy việc này nữa, chỉ muốn sống an ổn, nhất là... Nhất là sau khi Đường Tổng kế nhiệm, tôi thật sự không chắc mình có thể tiếp tục gian dối dưới mí mắt ngài, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ...

Nhiệm vụ trước đây Lục Kính Trạch đưa ra tôi thực sự không muốn làm, nhưng hắn không chỉ không đồng ý, mà còn cho người bắt vợ tôi đi để uy hiếp.

Với tính cách của Lục Kính Trạch, nếu biết nhiệm vụ lần này thất bại hắn nhát định sẽ không tha cho vợ con tôi! !

Nếu Đường tổng giúp tôi cứu cô ấy., tôi... bảo tôi làm gì tôi cũng làm..."

Đường Tước cũng không biết có tin tưởng lời hắn nói không, ngón tay lại theo thói quen gõ gõ lên cán xe, sau đó chợt nhớ ra tay anh còn đang nắm chặt lấy tay cô, mới dừng động tác,mở miệng nói: "Dùng ba cái tên, đổi lấy ba mạng người?"

Tiền Bác Dương nghe nói vậy, trong đôi mắt đều là vẻ tuyệt vọng.

Cuối cùng vẫn là không được a...

Sớm nên biết...

Hôm nay chính là ngày giỗ của hắn...

Chỉ là hắn thật rất muốn sống tới khi tận mắt thấy được đứa con của mình chào đười, cho nên mới vùng vẫy giãy chết...

"Đổi hai mạng người cũng đưuọc! Chỉ cần cứu được vợ của tôi và đảm bảo an toàn cho cô ấy, tôi có thể chết..." Tiền Bác Dương há miệng run rẩy tháo đồng hồ trên tay xuống, rút từ bên trong ra một con chip, để trợ lý đưa lên cho Đường Tước, "Trong này không chỉ có danh sách nội gian, còn có tất cả mọi chuyện tôi đã từng làm trong nhiều năm qua..."

Chương 1230: Chồng ơi, hẹn hò không? (100)

Nói xong một chữ cuối cùng, Tiền Bác Dương đột nhiên đoạt lấy súng của một vệ sĩ đứng ngay cạnh, đem súng gí vào trán mình.

Hắn biết Đường Tước hận là bị người khách đem điều kiện ra uy hiếp,cũng chưa từng tha cho kẻ phản bội, đồng thời cũng không tin lời hắn nói, cho nên để lưu lại cho vợ con chút hi vọng sống, hắn chỉ có thể dùng mạng mình để chứng minh lòng thành.

Một giây sau , chợ đợi hắn không phải là cái chết, mà là súng trong tay đã bị một viên đạn khác hất văng trên mặt đất.

Hắn che lấy cổ tay đã tê dần, kinh ngạc nhìn vị sát thần đang ngồi trên xe lăn.

Đây ý là... Là tha cho hắn một mạng rồi?

Trợ lý cùng mấy người vệ sĩ cũng nghệt ra nhìn nhau, mắt bọn hắn , Tiền Bác Dương người này như đã chết, đừng cho rằng mấy lời cảm động hắn vừa nói có thể làm cho ông chủ mềm lòng? Chuyện cười!

Nhưng sự thật, Tiền Bác Dương không chỉ không chết, đến máu cũng không rơi một giọt.

Biết rằng anh có ý ngăn cản Tiền Bác Dương tự sát, nhưng nổ súng bắn vào cổ tay hắn dễ hơn bắn vào cây súng nhiều, mà ông chủ lại cố ý lựa chọn không làm tổn thương hắn.

So sánh với phong cách sát thần giáng thế trước đó của ông chủ, chuyện này đúng là không thể lý giải nổi!

Đường Tước bàn giao vài câu, sau đó đuổi hết người ra khỏi văn phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Úc Huân và Đường Tước.

Đường Tước đẩy xe lăn đến trước bàn làm việc, mở Laptop, đem con chip của Tiền Bác Dương bỏ vào.

Hạ Úc Huân đứng ở một bên, thấy anh không hề cố kị đem đồ cơ vật mở ra ngay trước mặt mình, trong lòng có chút thấp thỏm liệu mình có bình an ra khỏi nơi này không, một hồi do dự, lại nhịn không được đem ngón tay chọc nhẹ lên vai anh.

Anh vẫn đang chăm chú xem tư liệu trong con chip kia, cảm nhạn được hành động của cô có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, vất cho cô một ánh mắt như muốn nói "cô muốn gì?"

Hạ Úc Huân biểu cảm có chút sợ hãi, hơi kiêng kỵ nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói, "Đường tiên sinh... Không phải anh cũng muốn giết tôi chứ?"

Anh nghe vậy,sắc mặt đen đi mấy phần, dường như rất bất mãn với phản ứng lo sợ của cô.

Anh nghĩ đi nghĩ lại, vừa rồi mình đâu làm ra chuyện gì tàn án, cái ý nghĩ này của cô từ đâu mà tới vậy?

Gặp anh không nói lời nào, Hạ Úc Huân đành cẩn thận mở miệng, "Tôi vừa rồi hình như nghe được rất nhiều chuyện không nên nghe, với lại anh xem tài liệu cơ mật ngay trước mặt tôi... Có câu nói hay lắm, biết càng nhiều chết càng nhanh..."

Ý là, có phải anh đang chuẩn bị tìm cơ hội thủ tiêu cô không! Thêm nữa cô đã làm ra chuyện động trời với anh, lại còn khiến anh chịu khuất nhục như thế! Anh sao có thể dễ dàng tha cho mình ...

Cuối cùng biểu cảm của anh cũng hơi thả lỏng, nhưng nhìn qua vẫn không khá hơn chút nào, mặt không đổi sắc nói, "Nếu tôi muốn giết cô, vừa rồi đã động thủ rồi."

Hạ Úc Huân nháy nháy mắt, cũng đúng a, vừa rồi trong tay anh có súng, tùy tiện tìm một cơ hội cũng có thể cho cô ăn tỏi.

Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay lập tức một ý nghĩ không an phận lóe lên trong con ngươi màu tím xinh đẹp, "Vậy vì sao anh lại không giết em? Có phải anh thích em rồi không?"

Nghe vậy khóe miệng anh hơi giật, không nói gì chỉ chăm chú nhìn biểu cảm sáng lạn của cô lúc này.

Hạ Úc Huân đâu chỉ dừng lại ở đó, còn phải tiến thêm thước nữa, giọng chắc như đóng cột nói: "Anh ít nhất cũng có một nửa thích em!"

Cái gì gọi là một nửa thích cô?

Anh còn chưa kịp hiểu câu này của cô có nghĩa gì, liền nghe Hạ Úc Huân tiếp tục nói, "Trong lòng thì em không biết, thế nhưng mà a, thân thể anh chắc chắn thích em!"

"..." Biết vậy sẽ không cho cô cơ hội lên tiếng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro