Chương 956 - 960

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 956: Để tôi yên tĩnh (4)

"Được rồi, hôm nay trước hết cứ tới đây đã, em tắm rửa sớm nghỉ ngơi một chút đi, anh ngủ phòng khách." Lãnh Tư Thần nói xong, quay người rời đi.

"Được..."

Lãnh Tư Thần vừa mới rời đi, Hạ Úc Huân lập tức chống đỡ không nổi, cả người ngả xuống ngã ngửa trên giường.

Sau khi nằm một lát, khôi phục được chút sức lực, lúc này mới bước vào nhà tắm.

Vừa mới cởi quần áo, mắt cô trợn tròn.

Dì cả tới rồi...

Khó trách hai ngày nay sức chiến đấu của cô yếu như vậy...

Làm sao bây giờ?

Sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc này, hơn nữa lại còn là trong nhà của Lãnh Tư Thần!

Hạ Úc Huân ở trong toilet mà bực bội vòng đi vòng lại, không thể không mở cửa, thăm dò kêu một tiếng —— "Lãnh Tư Thần... Lãnh Tư Thần..."

Rất nhanh cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, Lãnh Tư Thần đi đến, cách cửa phòng tắm hỏi cô, "Chuyện gì?"

"Tôi..." Hạ Úc Huân thực sự không biết nói gì lúc này.

"Làm sao?"

Lãnh Tư Thần đợi nửa ngày mà không thấy cô nói gì, có chút bực tức nói, "Đến cùng là thế nào? Nói chuyện!"

"Thân thích của tôi tới thăm, tôi lại không mang theo cái kia... Làm sao bây giờ?" Hạ Úc Huân vẻ mặt đầy quẫn bách.

"Thân thích?" Lãnh Tư Thần sửng sốt một chút mới phản ứng được, lập tức mở miệng nói, "Em đợi một chút, anh đi mua cho em."

Lãnh Tư Thần nói xong liền cầm áo khoác đi ra cửa.

Chẳng trách lúc trước cô luôn tỏ ra khó chịu như vậy, lúc ở trên xe còn rên rỉ kêu đau, đoán trừng là do tới kì nên mới đau bụng.

-

Lãnh Tư Thần vừa mới chân trước chân sau từ trong trang viên đi ra, trong bụi hoa,đằng sau cột điện, ven đường... trong các ngõ ngách đám phóng viên ngay lập tức tác nghiệp, hung phấn không thôi.
Nắp thùng rác bị đẩy ra, lộ ra một ống kính máy ảnh, lóe sáng lên như đôi mắt của mèo hoang.

Một tên phóng viên đầy kiên nhẫn mà trốn trong thùng rác hôi thối, vừa khổ lại vừa thấy vui, rất có tâm trạng mà thì thào than thở, "Đêm tối cho ta con mắt màu đen, ta lại dùng nó đến tìm kiếm gian tình..."

Lãnh Tư Thần đã trễ thế này mà còn một mình ra ngoài là sao?

Một đám nhỏ phóng viên nhao nhao đi theo.

Rất nhanh, Lãnh Tư Thần từ trong siêu thị đi ra, lúc đi ra trong tay mang theo một cái túi.

Giờ phút này, thông qua đủ loại phương pháp, đám phóng viên cuối cùng cũng soi ra thứ đựng trong cái túi của Lãnh Tư Thần sau đó liền kinh ngạc trợn tròn mắt .

Lãnh Tư Thần mua cái này. . . Đây đều là cái gì?

Băng vệ sinh?

Còn có gừng đường đỏ...

Ách...

Lãnh Tư Thần sau khi thả xuống quả bom nguyên tử kia, khiến cho người ta tò mò không thôi rốt cuộc quan hệ thật sự của Lãnh Tư Thần và Nam Cung Huân là gì, đa phần mọi người đều cho rằng Nam Cung Huân là tình nhân bí mật của Lãnh Tư THần.

Dù sao nếu là người yêu quang minh chính đại, tại sao thời điểm lúc trước Nam Cung Huân bị công kích lại không nói ra?

Nhưng mà, tận mắt thấy được Lãnh Tư Thần nửa đêm nửa hôm còn đi ra ngoài mua thứ đồ phụ nữ kia, đám phóng viên liền quả quyết cho rằng giữa họ là quan hệ người yêu.

Người đàn ông kia thật sự đối với bạn gái của mình quan tâm đến thế?

Hơn nữa còn là Lãnh Tư Thần một người đàn ông lạnh lùng tới vậy!

-

Không tới 10 phút Lãnh Tư Thần đã quay trở lại, gõ cửa phòng tắm.

"Nhanh như vậy..." Hạ Úc Huân mở he hé cửa.

Lãnh Tư Thần đem đồ vật đưa cho cô qua khe hở, "Anh nhớ em lúc trước là dùng nhãn hiệu này, không biết bây giờ còn dùng hay không."

Ách, cô trước kia dung nhãn hiệu gì anh đều nhớ? Hạ Úc Huân quẫn bách mà nói tiếng cám ơn, lập tức đột nhiên nghĩ đến cái gì liền gọi anh quay lại, "Chờ một chút... Cái kia, anh không phải nói bên ngoài có phóng viên sao? Vậy anh giúp tôi mua cái này, sẽ không phải đều bị bọn họ..."

Chương 957: Để tôi yên tĩnh (5)

"Hẳn là đều thấy được." Lãnh Tư Thần trả lời.

Hạ Úc Huân như gặp phải sét đánh, "Móa! Sáng mai chắn chắn là lại lên báo a? Tôi không muốn sống..."

"Tin tức như vậy đăng báo cũng không phải chuyện xấu." Lãnh Tư Thần nói.

"..." Mặc dù sau này thương xuyên phải show ân ái nhưng cô cũng không muốn dùng cách này, quá mất mặt đi...

Hạ Úc Huân vừa cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen, liền nghe điện thoại di động đang vang lên bên ngoài.

Thật đúng là tắm một cái cũng không yên?

"Lãnh Tư Thần, anh còn đó chứ? Có phải có người gọi điện thoại cho tôi không?"

"Là Âu Minh Hiên."

"Là học trưởng a, vậy anh bắt máy giúp tôi! Chắc chắn là hỏi thăm chuyên bát quái tối nay, anh tiện thì giải thích giùm đi!" Theo tính cách của Âu Minh Hiên nếu lúc này không bắt chuyện hắn, hắn liền không ngừng khủng bố mà gọi tới.

"Được."

Lãnh Tư Thần vừa nhấn nút nghe, bên kia Âu Minh Hiên liền bắn liên thanh, "Uy, Hạ Úc Huân, em đang ở đâu? Em không sao chứ? Tên Lãnh xấu xa kia không làm gì em chứ?"

Lãnh Tư Thần: "Là tôi."

"Ách, Lãnh Tư Thần... Sao lại là anh, Úc Huân đâu?"

"Đang tắm."

"Xem ra tôi gọi không đúng lúc rồi?" Âu Minh Hiên hiển nhiên hiểu lầm .

"Tiểu Huân nhờ tôi giải thích giúp, thắc mắc cái gì hỏi nhanh." Lãnh Tư Thần tỏ vẻ không kiên nhẫn.
"A! Vậy tôi không khách khí nha! Vừa rồi có người trong nhóm bạn gọi điện nói cho tôi biết trong bữa tiệc từ thiện chiều nay, anh ngay trước mặt mọi người nói nha đầu kia là người phụ nữ của mình phải không?" Âu Minh Hiên đưa ra câu hỏi như một phóng viên thực thụ.

"Đúng." Lãnh Tư Thần lời ít mà ý nhiều.

"Tôi nhổ vào! Lãnh Tư Thần anh ỷ thế hiếp người! Nha đầu kia không có giết anh?" Âu Minh Hiên chấn kinh .

"Không có."

"Anh cái tên này, cũng quá biến thái, tự mình thích đi trêu chọc khi dễ người ta đến khi người khác làm vậy lại xù lông! Vậy anh náo loạn tới dạng này rồi đinh xử lý thế nào đây?" Âu Minh Hiên nóng vội nói.

"Tổ chức buổi họp báo công khai quan hệ của chúng tôi."

"Nha đầu kia tuyệt đối sẽ trực tiếp đem anh đi giết?"

"Cô ấy đồng ý."

"Cái gì? Lãnh Tư Thần đến cùng là anh đang nằm mơ hay tôi đang nằm mơ?"

"Vấn đề này không thuộc phạm vi trả lời của tôi."

"Tốt a, anh đến cùng làm sao thuyết phục được cô ấy?"

"Trên thực tế, là bác sĩ Tần thuyết phục."

"A? Vợ tôi? Trời! Vợ tôi làm sao đối với anh tốt như vậy! Lãnh Tư Thần, vợ tôi giúp anh ân tình lớn như vậy, anh phải chăng là nên có chút gì đó gọi là báo đáp?"

"Báo đáp à, giúp bác sĩ Tần thoát khỏi bị anh dây dưa à?"

"Không!"

...

Cùng Âu Minh Hiên nói chuyện điện thoại xong, để tránh Hạ Úc Huân lại cần cái gì, Lãnh Tư Thần ở lại trong phòng mà không dời đi.

Buổi đêm nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy an tâm đến lạ.

Hạ Úc Huân tắm rửa xong đi ra liền thấy Lãnh Tư Thần ngồi trên ghế, nghiêng đầu chống lên tay, sắc mặt thất thần, không biết là đang suy nghĩ gì.

"Điện thoại gọi xong rồi sao?" Hạ Úc Huân thuận miệng hỏi một câu.

"Ừm." Lãnh Tư Thần lấy lại tinh thần.

"Anh nói với học trưởng thế nào?" Hạ Úc Huân một bên xoa tóc một bên hỏi.

"Nói với hắn chúng ta sẽ tổ chức họp báo công khai quan hêj." Lãnh Tư Thần trả lời.

"A, báo trước cho hắn một tiếng cũng tốt..." Hạ Úc Huân gật gật đầu.

"Em uống cái này đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Hạ Úc Huân lúc này mới để ý thấy trền đầu giường có một bát nước nóng đang bốc hơi, là nước đường đỏ, Hạ Úc Huân không giấu được sự cảm kích nói, "Cảm ơn."

Chương 958: Để tôi yên tĩnh (6)

Uống một lúc cô tựa như cảm thấy có gì đó không ổn, yếu ớt ngẩng đầu hỏi, "Anh... Anh nhìn chằm chằm làm gì?"

"Không có gì, ngủ ngon." Lãnh Tư Thần thân thiết nói một tiếng ngủ ngon, sau đó đứng dậy rời đi.

Hạ Úc Huân, lần này nếu để em chạy thoát, ba chữ Lãnh Tư Thần này liền viết ngược! ! !

"A, ngủ ngon..." Hạ Úc Huân cảm thấy sau lưng có chút lành lạnh, có cảm giác như bị thứ gì vô cùng nguy hiểm để mắt tới.

-
Sáng ngày hôm sau, Hạ Úc Huân ngủ một liền một giấc đên khi tỉnh.

Nghĩ đến hôm nay là cuối tuần không cần đi làm, thế là chuẩn nhắm mắt ngủ tiếp.

Kết quả, vừa nhắm mắt lại không tới mấy phút, điện thoại di động ở đầu giường vang lên.

Ngô, tại sao lại là Âu Minh Hiên?

Hạ Úc Huân mất hứng lầu bầu, chậm rì rì nhận, "Alô..."

"Nha đầu chết tiệt kia, đừng với anh là em vẫn còn ngủ nha!" Ở đầu bên kia điện thoại Âu Minh Hiên tựa hồ nhue đang rống lên.

"Đúng thế em đang ngủ a! Hôm nay không phải cuối tuần sao?"

"Là cuối tuần! Nhưng hôm nay trường học có hoạt động gia đình, em quên rồi sao? Các bậc phụ huynh đều tới hết, chỉ còn mình em. Tiểu Bạch còn đang đứng trơ trọi một mình, em cũng thật nhẫn tâm?" Âu Minh Hiên tức giận nói.

"Anh nói cái gì? Hoạt động gia đình? A a a! Đúng đúng đúng! Gần đây bận tới phát điên rồi! Em thế mà đem chuyện này quên sạch luôn!" Hạ Úc Huân phát điên.

"Thật sự là bó tay với em luôn, vậy em cuối cùng là có đi hay không a?"

"Đáng chết... Đến đến đến, đương nhiên đến!" Hạ Úc Huân ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng hỏi, "Anh đi cùng chị Mộng Oanh sao?"

"Bọn anh đã đến từ sớm rồi!"

"Tốt tốt tốt, hai người giúp em chiếu cố Tiểu Bạch chút nha, em tới liền đây!"

"Khoan khoan khoan khoan, em định đi một mình sao?" Âu Minh Hiên gọi cô lại hỏi.

"Không thì sao chứ?"

"Em cùng tên Lãnh xấu xa kia săp sửa công bố quan hệ rồi, đương nhiên là phải mang anh ta theo a! Chờ lát nữa thi đấu, Niếp Niếp còn muốn cùng với nhà hai người cùng giành quán quân đó!"

"Đi cùng anh ta?"

Đúng thế... Hình như cũng có lý...

Cô nhất thời còn không kịp thích ứng với chuyển biến này...

Lãnh Tư Thần đã vài ngày ngủ không ngon giấc, cho nên hôm nay ngủ dậy có chút muôn, kết quả, đang trong lúc mơ màng ngủ, đột nhiên nghe thấy sát vách bỗng truyền tới tiếng động ầm ĩ, thế là vội vàng đứng dậy đi xem một chút chuyện gì xảy ra.

Hạ Úc Huân bởi vì đứng dậy quá mau, người đập vào tủ đầu giường, liền khung ảnh đồng hồ rồi đủ thứ linh tinh rơi vỡ hết,tiếng động ầm ĩ cũng từ đó mà ra.

Giờ phút này, cô đang cuống cuồng lẩm bẩm, "Xong, xong, đến muộn rồi...", chân trần chạy khắp phòng mà tìm kiếm.
"Túi của mình đâu? Túi xách đâu?"

Hạ Úc Huân loay hoay tìm kiếm khắp nơi, lục lọi từng ngõ ngách, chăỵ lăng xăng khắp phòng, từ trong phòng tắm, trên giường, trong tủ, sau cùng là chổng mông mà nhòm xuống gầm giường.

Áo ngủ của cô cũng không dài, động tác này của cô làm cho chiếc quần lót màu hồng thấp thoáng mà ló ra ngoài.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, Lãnh Tư Thần bỗng cảm thấy đau đầu, anh tốt hơn hết là đi ra ngoài.

Thế nhưng là vừa định quay người, cô liền kêu to một tiếng, "Ai u! Đau quá..."

Cô gái kia một tay cầm cái túi xách vừa tìm được, một tay xoa xoa đầu vì vừa rồi vội vàng quá đầu va vào ván giường.
Lãnh Tư Thần cực kỳ bất đắc dĩ thở dài.

Hạ Úc Huân cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, lúc này mới thấy người đàn ông kia đang đứng trước cửa phòng cô, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng như đang xem chuyện vui, khiến cô ảo não không thôi.

Lầm bầm lầu bầu vỗ quần áo đứng lên, cố tình lờ anh đi, tiếp tục công việc của cô.

Chương 959: Cả nhà cùng vui  (1)

Lãnh Tư Thần nhìn cô, khóe miệng không tự giác mà cong lên, thật đúng là náo nhiệt a! Chỉ có cô và cái giường thôi mà cũng náo nhiệt như thế, quả nhiên là rất có năng lực. Rất lâu rồi không có cảm giác như vậy, vì có cô ở đây, anh không còn cảm giác một mình cô đơn nữa.
Hạ Úc Huân bận bịu nhưng lại nhịn không được mà đưa mắt nhìn trộm người trước mặt.
Thấy anh tóc tai lộn xộn, trên người mặc độc cái quần cộc, chân đi dép lê, nghiêng người lười biếng dựa vào khung cửa, nhìn anh như vậy nhưng không cảm thấy mất hình tượng chút nào, mà còn có chút cảnh đẹp ý vui.

"Anh bình thường ở nhà đều mặc như vậy?" Hạ Úc Huân đưa mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút chế giễu.
Lãnh Tư Thần thành thật trả lời: "Không phải. Bởi vì có em ở đây mới mặc thành thế này."

"Lãnh Tư Thần, anh biến thái!" Hạ Úc Huân lập tức trừng anh thở phì phò tức giận.

Lãnh Tư Thần một mặt vô tội, "Bình thường đều không mặc gì ."

Chí ít ôm nay anh còn mặc cái quần đùi.

Hạ Úc Huân bó tay rồi, một đám quạ bay qua, mặt đen lại.
Cô thế mà quên mất, cái tên này có thói quen ngủ khỏa thân.

Hạ Úc Huân không để ý đến anh nữa, chạy đến cửa tủ tìm kiếm lung tung, tiện tay chọn lấy một bộ quần áo tương đối hiền lương thục mẫu, với hoạt động hôm nay.

Hạ Úc Huân cầm quần áo, đang muốn thay, thế nhưng thấy Lãnh Tư Thần một chút tự giác cũng không có, thế là quơ lấy chiếc gối trên giường ném tới, "Đi ra ngoài một chút, tôi muốn thay quần áo!"

Gối đầu nện vào lồng ngực anh, trượt xuống trong tay, anh dứt khoát đem gối đầu ôm vào trong ngực, trên mặt gối còn đọng lại hơi ấm nhiệt độ của cô.

"Dạng quần áo hiền huệ thế này là muốn đi đâu? Cuối tuần cũng phải đi làm?" Lãnh Tư Thần cau mày hỏi.

"Không đi làm, tôi tới trường học, sắp không kịp tham gia hoạt động gia đình cùng Tiểu Bạch rồi!" Hạ Úc Huân một bên lo lắng nói, một bên chạy tới đẩy anh ra ngoài, "Đây là hoạt động gia đình đầu tiên trong kì này của Tiểu Bạch! A đúng rồi, cái kia, anh...Anh có muốn đi cùng hay không?"

Hạ Úc Huân vùng vẫy nửa ngày vẫn hỏi anh một câu.

Lãnh Tư Thần nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, "Chuyện quan trọng như vậy, sao không sớm nói cho anh?"

Lãnh Tư Thần cấp tốc đoạt lấy quần áo trong tay cô, tiện tay ném sang một bên, sau đó nghiêng người chen vào, mặt khác chon lấy một bộ âu phục màu vàng nhạt, "Mặc bộ này."

Tiếp lấy liền không nói một tiếng đi ra ngoài.

Hạ Úc Huân nhìn một chút, bộ này đúng là khá đẹp.

Được rồi, vì Tiểu Bạch, cô liền vứt bỏ cốt khí mà tin tưởng vào thẩm mĩ của Lãnh Tư Thần.

Trong khi cô còn đang vật lộn với đống cúc áo, Lãnh Tư Thần đã trang phục phẳng phiu mà đứng trước mặt cô.

Hình tượng của anh lúc này so với vừa rồi chênh lệch quá nhiều không khỏi khiến cho Hạ Úc Huân ngây ngẩn, "Lãnh Tư Thần, anh biết thuật biến thân à?"

"Em sao tới giờ này chưa chuẩn bị xong?" Lãnh Tư Thần không kiên nhẫn đi qua, tiếp nhận động tác trong tay cô, ngón tay linh hoạt giúp cô đem cả hàng cúc áo xử lý xong xuôi.

"Đi thôi." Sau đó liền nhanh chóng lôi kéo cô ra cửa.

-

"Ăn chút điểm tâm trước đã." Lãnh Tư Thần vừa lái xe một bên đưa cho cô cái túi.

Bên trong có mấy cái bánh bông lan nhỏ cùng một hộp sữa bò.

Hạ Úc Huân ăn uống no đủ, thấy Lãnh Tư Thần đang lái xe, quay ra cầm lấy chiếc bánh nhỏ đưa tới trước miệng anh, "Anh ăn không?"

Lãnh Tư Thần hơi nghiêng đầu cắn một cái.

Trong lúc chờ đèn đỏ, từ trong chiếc xe đỗ song song bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng tách.

Hạ Úc Huân quay đầu nhìn lại, thấy có người trong tay cầm chiếc máy ảnh, hướng bên này mà chụp, sau khi bị phát hiện thì tranh thủ thời gian mà chuồn mất dạng.

"Không cần để ý." Lãnh Tư Thần mặt không chút thay đổi nói.

Hạ Úc Huân không còn gì để nói, xem ra sau này chuyện bát gặp ân ái là bình thường ... Đám chó săn này quả thật vô cùng tận tâm với công việc.

Chương 960: Cả nhà cùng vui  (2)

Xe mới chạy một lúc, điện thoại di động bỗng gieo lên, có vẻ là Nghiêm Tử Hoa gọi tới.

"Sữa bò." Lãnh Tư Thần ánh mắt loe lóe liếc qua, nói một câu.

Hạ Úc Huân đành phải luống cuống tay chân đem ống hút cắm vào hộp sữa một bên trả lời điện thoại.

"Alô, Nghiêm đại ca, anh có phải là biết chuyện tối qua rồi hay không?" Hạ Úc Huân cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Tiểu thư, cô cùng Lãnh Tư Thần đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tôi không phải là muốn quản việc riêng của cô, nhưng lần này..."

"Lãnh Tư Thần là chồng của tôi, chúng tôi năm năm trước đã kết hôn ." Hạ Úc Huân một hơi đáp.

Vừa dứt lời, Lãnh Tư Thần ngồi bên cạnh bỗng kịch liệt ho khan, mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng chợt vừa nghe đến câu kia "Lãnh Tư Thần là chồng của tôi", vẫn khiến cho anh có chút kích động.

"Tiểu thư... Cô nói cái gì?"

"Ba ngày sau chúng tôi sẽ tổ chức họp báo công khai chuyện này, làm sang tỏ những lời đồ gần đây, cho nên, Nghiêm đại ca, anh không nên lo lắng nữa! Bởi vì việc này của tôi mà liên lụy tới công ty, thật xin lỗi. Nghiêm đại ca... Nghiêm đại ca?"

"Cô vừa mới nói Lãnh Tư Thần là chồng cô, mà hai người năm năm trước đã kết hôn?" Nghiêm Tử Hoa giọng nói tràn đầy trấn kinh.

"Đúng thế."

"Tiểu thư tại sao trước giờ không hề nói tới chuyện này?"

"Chuyện này nói ra phức tạp lắm, nói qua điện thoại có chút bất tiện..." Nhưng thật ra vẫn không phải là cùng Lãnh Tư Thần có quan hệ tốt gì, "Tóm lại, Nghiêm đại ca, anh giúp tôi sắp xếp một chút, xế chiều ngày mai liền mở cuộc họp đi, việc này tôi tốt xấu gì cũng muốn cùng mọi người nói một chút, cũng là trấn an mọi người."

"Tốt, tôi đã biết." Nghiêm Tử Hoa cúp điện thoại nhưng vẫn chưa hết kinh ngạc.

Anh cuối cùng cũng hiểu vì sao chủ tịch lại không nóng lòng mà giúp đỡ tiểu thư...

Cô lại là... vợ của Lãnh Tư Thần...

Quan hệ giữa hai người họ tuyệt đối không đơn giản như những gì cô vừa nói, nhưng khẳng định một điều rằng, mặc kệ bọn họ có náo tới bộ dạng gì, thời khắc mấu chốt, Lãnh Tư Thần tuyệt đối sẽ ra tay giúp cô.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Hạ Úc Huân lắc lắc hộp sữa, uống xong liền đem hộp ném vào trong thùng rác. Tên gia hỏa này không biết lại ăn nhầm cái gì mà cứ nhìn cô chằm chằm không biết...

"Không có gì." Lãnh Tư Thần lại nghiêng đầu đi, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Anh chỉ là đang muốn hưởng thụ câu nói kia của cô một chút mà thôi.

-

Trường tiểu học Nam Căn, bên trong hội trường lớn các bạn nhỏ cùng với phụ huynh và giáo viên đang náo nhiệt không thôi.

"Cảm tạ các vị phụ huynh đã bỏ chút thời gian quý báu mà tới đây tham dự lễ hội gia đình vui vẻ ngày hôm nay, hoan nghênh mọi người!" Trên đài, chủ nhiệm vui mừng phát biểu.

Các vị phụ huynh bên dưới đều là tai to mặt lớn, học sinh đều là các cậu ấm cô chiêu, có thể ở tại trường Nam Cân này mà giảng dạy, chính mình đều thấy rất tự hào.
"Tiểu Bạch, đều đã bắt đầu, dì Hoa tại sao vẫn chưa tới?" Niếp Niếp leo lên trên ghế, mong ngóng mà nhìn hướng cổng đi vào,
Mà người đương sự lại cúi thấp mặt thờ ơ, trong tay cầm một quyển bài tập toán số, giống như mọi sự náo nhiệt xung quanh đều không có quan hệ gì tới cậu.
"Niếp Niếp, cẩn thận một chút, ngã bây giờ." Âu Minh Hiên cẩn thận nhắc nhở.

"Hừ, không cần ba lo." Niếp Niếp khuôn mặt nhỏ uốn éo, ngồi xuống bên người Tiểu Bạch.

Âu Minh Hiên sờ mũi một cái gượng cười, kéo Tần Mộng Oanh tay, "Lão bà, em nói giúp anh mấy câu!"

Tần Mộng Oanh cho anh một cái ánh mắt thương mà không giúp được gì, con gái quật khởi như vậy cô cũng không có cách nào.

"Tiểu Bạch, có muốn dì gọi điện thoại cho mẹ con một chút không?" Tần Mộng Oanh đề nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro