Chap 4: Chỉ là khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Bà nội! Bà bình tĩnh đi! Rốt cuộc có chuyện gì?_Khẽ phiền toái thở hắt, Thánh Lãm thơ ơ hỏi chuyện, thân hình cao gầy từ từ bước vào trong ôtô, đầu hơi nghiêng ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Lại chuyện gì đó cần anh ra tay quán xuyến rồi. Bởi vì sinh ra trong một gia đình tính cách từ già đến trẻ nối đuôi nhau y chang trẻ con, suy nghĩ đơn giản, hay bốc đồng nên anh thường xuyên phải ra mặt xử lí những chuyện trọng đại của gia đình dẫu còn trẻ chán. Điển hình như cái chuyện vô đề này chẳng hạn.

-Xoảng! Xoảng! 

-Đình Thy! Bình tĩnh đi được không!

-Phu nhân! Tất cả đều là bình cổ của lão già, phu nhân đừng đập nữa! Lão gia sẽ xót mà lên cơn hen mất

Vẳng đến tai Thánh là một chuỗi thanh âm hỗn náo nhiệt, như thay lời người gọi đến trưng phô điều cần nói.

-Thánh Lãm! Con đi vắng, cha con trở chứng đi tuyển bạn gái cho con... Chuyện này không cẩn thận đến tai mẹ con, mẹ con tính vốn đa nghi, nghĩ cha con già mà ham gặm cỏ non, muốn có thêm vợ 2, vợ 3 nên nổi giận làm ầm lên, nãy giờ nện không biết bao nhiêu đồ quý!_Bà nội Thánh Lãm khốn khổ 'trình báo', thi thoảng lại cùng đám gia nhân đót vài câu can ngăn_Con mau về ngăn bố con đi, nếu không mẹ con sẽ cho nổ tung cái biệt thự này mất!

-Tuyển bạn gái? Không phải con đã bảo ông ta thôi đi rồi mà! Con mới 18 tuổi đấy!_Nghiên răng ken két, Thánh Lãm lạnh giọng, bàn tay cầm chặt điện thoại đến run rẩy. 

-Biết là thế...nhưng cha con nói, con đến tuổi này mà không có bạn gái là ế lắm rồi! Con trai sinh ra trong trời đất phải thay bạn gái như thay áo mới xứng làm trai thiên hạ. Giờ thì con mau về Hà Thành đi! Đám nhà báo bắt mùi đang phao tin nhảm nào là con bị bệnh hiểm nghèo cần có con nối khố gấp, nào là con chưa thỏa mãn với 'nhan sắc' trời ban đi phẩu thuật thành dị dạng, buộc tìm vợ sớm kia kìa!

-Ông ta đúng là 'đồ phá gia chi tử'!_Bực bội ném một câu rồi ngắt kết nối ngay lập tức, Thánh Lãm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khoé mắt vằn đỏ cả lên.

Anh nên về...hay nán lại thêm chút nữa nhỉ?

Trong lúc đó, trên con đường cái rộng thanh thang của phố huyện nhỏ, Khánh Ni vẫn chưa thoát khỏi sự truy đuổi của đám người khủng bố chạy hoài không biết mệt kia.

Đưa mắt nhìn về đám người sắp đuổi đến gần phía sau, Khánh Ni nhăn mặt thở dài sượt một cái, chẳng để ý gì trên đường mà cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.

Bỗng, một chiếc xe thể thao màu xanh da trời đột ngột từ trong con hẻm nào đó lao đến, hướng thẳng về phía Khánh Ni với vận tốc lớn.

Quá bất ngờ với sự xuất hiện của chiếc xe nọ, Khánh Ni nửa đường đang chạy thì dừng hẳn lại, quay đầu nhìn nó, đôi mắt thất thần kinh ngạc đến tê dại.

Không hiểu sao, cô không thể chạy tiếp được, cả người như đơ cứng hoàn toàn mà chờ chết.

Tim bỗng đập lùng bùng lùng bùng nao núng.

-Thiếu gia! Ngài không sao chứ?_Thấy Thánh Lãm ngồi trên xe không yên, hết nhăn mặt nhíu mày khổ sở, bàn tay to ôm chầm lấy lòng ngực trái, Đỗ quản gia lo lắng hỏi, đoạn ra hiệu cho tên lái xe dừng ôtô lại.

-Không sao! Đi tiếp đi!_Thãnh Lãm khoát tay, thờ dài đánh sượt.

Anh...có bị bệnh tim đâu nhỉ?

Đám cận vệ của Thánh Lãm nhìn thấy Thiếu phu nhân bọn họ cần bắt sống sắp bị xe tông thì hốt hoảng cả lên, không suy nghĩ nhiều mà quả cảm liều chết xông ra giữa đường, cố gắng vận hết tốc lực bảo vệ chủ nhân. Nhưng ông trời vốn quen thói má hồng đánh ghen, tự dưng biến ra một cái hố to chưa thi công đón đường đám cận vệ, khiến bọn họ đồng loạt ngã bịch bịch xuống cái hố to khủng đầy bùn nhão.

Còn Khánh Ni, trong giây phút quyết định giữa sự sống và cái chết, cô vô lực nhắm tít mắt lại, hai chân bủn rủn đến khuyạ cả người xuống đất.

May sao, chủ chiếc xe kia là người biết tiếc tiền tiếc của, phản ứng nhanh nhạy nên đã lanh trí thắng phanh ngay lập tức, đồng thời quẹo xe đâm sầm vào quầy hàng của một bà cô nào đó bên lề đường.

Bạt vía kinh hồn vuốt ngực, Khánh Ni vui mừng nhìn chủ xe bị bà bán hàng mắng té tát, không ngừng cảm tạ trời đất rồi tự thân vận động đứng dậy, vội vàng rời khỏi hiện trường.

***

Ngồi ê mông trên trực thăng suốt 30 phút dài, đế giày Thánh Lãm cuối cùng cũng giẫm lên được mảnh đất Hà Thành chật chội.

Không cần nghỉ ngơi, anh đi thẳng một mạch đến nơi cần phải đến, sát khí từ đôi mắt anh bao trùm lên mọi vật.

Vào thời điểm đó, tại một cửa hàng lớn có tiếng, một bầu không khí chộn rộn và căng thẳng đang bao trùm lên nó.

Người qua đường kể lại, họ thấy có nhiều cô gái ăn mặt rất chỉnh chu, dung mạo mĩ miều như tiên nữ trượt vỏ chuối ngã xuống trần gian, đi xe ôtô cao sang bước vào trong rồi không lâu sau lại mang bộ mặt bơ phờ thất vọng ra về, sắc xuất giảm đi không thương tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro