ba xa than thanh ( chap 17 ) - DBSK - yunjae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7h sáng

_TÌM RA CHỊ HAI TỤI BÂY CHƯA?- Yunho hét lên một cách bực dọc qua điện thoại khi đàn em gọi về lần thứ 8

“dạ….dạ chưa…”

_CÓ MỘT NGƯỜI MÀ TÌM KHÔNG RA LÀ SAO HẢ? TÌM HẾT CÁC KHÁCH SẠN NHÀ NGHỈ LỚN NHỎ Ở ĐÂY, LẤY ẢNH CHỊ HAI MÀY RA MÀ KIẾM TÌM, TAO CHO TỤI BÂY MƯỜI PHÚT NỮA, NẾU KHÔNG TÌM THẤY THÌ ĐEM ĐẦU VỀ ĐÂY GẶP TAO

“BỐP!”

Yunho ném điện thoại xuống sàn khiến nó vỡ tan ra từng mảnh và khiến Shin Dong lẫn Chae Young giật mình lùi ra sau. Họ đã từng nhìn thấy gương mặt của anh khi tức giận nhưng chưa bao giờ họ nhìn thấy một Jung Yunho đang điên lên đến đỉnh điểm như bây giờ. Anh không nói nhiều, không ném cái nhìn giận dữ lên bất cứ ai hay trút giận lên bức cứ ai như những tên đại ca khác từng làm với đàn em của mình, anh chỉ ngồi đó và nhìn ra ngoài. Bàn tay nắm chặt lấy nhau. Chắc hẳn bây giờ anh cảm thấy bất lực lắm, người anh yêu thương nhất đang ở một nơi mà không ai tìm ra được

_anh hai ah! anh cần nghỉ ngơi một chút, anh đã tìm chị hai suốt đêm rồi!- Chae Young nhẹ nhàng lại gần anh và nói một cách nhỏ nhẹ nhất

_đi đi, anh không mệt.

_anh hai ah!

_đi đi, đừng nói chuyện với anh vào lúc này- Yunho một lần nữa khoát tay ra hiệu cho Chae Young ra ngoài khiến cô cũng lắc đầu mà bước ra đứng cùng Shin Dong. Chỉ một buổi tối thôi mà anh có vẻ hốc hác và mệt mỏi đến như thế. nếu không tìm được Jaejoong thì anh sẽ ra sao đây?

Riêng Yunho, lòng anh đang nóng như lửa đốt, Jaejoong đã bao giờ đi như thế chứ? Cậu đã đi đâu hay là bị ai đó bắt cóc rồi? chúng nó sẽ làm gì Jaejoong? Sẽ đánh? Sẽ mắng, sẽ…. càng nghĩ, Yunho càng trở nên mất bình tĩnh. Chưa bao giờ anh cảm thấy vô dụng như thế này. Anh đã tìm khắp nơi mà cậu có thể đến, gọi điện về nhà ba mẹ vợ và những người bạn thân thiết của cậu. chẳng ai biết cậu đi đâu cả và điều đó càng khiến anh lo lắng hơn nữa. bất lực, anh lấy điện thoại trên bàn mình mà gọi đến số của cậu, hy vọng rằng Jaejoong sẽ vì anh mà nghe máy

……………

_ Jaejoong ah! em mệt lắm phải không? Anh xin lỗi nhưng em càng khóc thì anh càng không thể kiềm chế được em ah

Jiro vừa hôn lên đôi môi đã đỏ lên vì hôn quá nhiều của Jaejoong và thì thầm vào tai cậu trong khi bàn tay hắn không ngừng xoa lên bờ ngực trắng và mịn màn của cậu trong khi cậu vẫn nằm im lìm như chưa có chuyện gì xảy ra, đôi mắt bây giờ ráo hoảnh và gương mặt không còn chút cảm xúc.

_ Jaejoong ah! anh sẽ cưới em làm vợ. anh không quan tâm em là vợ của Jung Yunho. Anh không quan tâm bọn xã hội đen nói anh là lấy của thừa người khác, anh cũng không quan tâm đến sau này. Anh sẽ lấy em và chúng ta sẽ bên nhau nhé- Jiro tiếp túc độc thoại khi hắn lật người Jaejoong nằm trên hắn

_.............

_ Jaejoong ah! tên em thật là đẹp. anh muốn gọi tên em mãi thôi Jaejoong ah, bà xã ah!

Jaejoong lập tức có phản ứng với từ mà Jiro vừa nói “bà xã ah!”. nước mắt một lần nữa lại rơi. “bà xã ah!” cái danh xưng mà Yunho vẫn thường gọi cậu khi đi làm về, “bà xã ah”- anh luôn gọi khi làm điều gì đó có lỗi với cậu, “bà xã ah!”- cái tên mà cậu luôn luôn tự hào khi về nhà chơi, “bà xã ah!”

Giọt nước mắt nóng hổi rơi lên khuôn ngực trần săn chắc của Jiro khiến cho hắn không khỏi ngạc nhiên. Jaejoong lại khóc và gương mặt cậu xinh đẹp hơn bao giờ hết. hắn ôm chặt cậu vào lòng và hôn mạnh lên mái tóc mềm mại thơm mùi dâu của cậu. sao trên đời này có người xinh đẹp và quyến rũ ngay cả khi khóc như thế chứ? Cậu có phải là thiên sứ được thượng đến phái xuống cho hắn không? Chỉ vì hắn gặp cậu quá trễ nên cậu mới không là của hắn sớm hơn

_ huh u hu, ông xã ah! huh u hu, ông xã ah!

Jaejoong nất lên từng hồi khi nghĩ về ba từ “bà xã ah!” mà Jiro vừa nói. Cơn ác mộng đêm qua lại trở về, cậu mất hết rồi, mất tất cả rồi. nụ hôn của cậu, cơ thể của cậu mất cả rồi. làm sao cậu có thể nhìn mặt Yunho đây? Làm sao có thể đối diện với anh khi bản thân cậu đã trở nên nhơ nhuốt, dù có gột rửa bao nhiêu lần thì vết nhơ vẫn còn đó, nỗi đau vẫn còn đó…

_ Jaejoong ah! anh yêu em

Jiro thì thầm vào tai cậu là khi “cái” của cậu và hắn chạm vào nhau. Hắn lại ham muốn, lại cương lên một cách dữ dội khi làn da mát lạnh của cậu tiếp xúc với hắn nhưu thế này. Đôi tay tham lam lại một lần nữa lướt trên làn da trắng mỏng manh và đi xuống cặp mông tròn trịa xinh đẹp của cậu, một lần nữa hắn đi vào cậu bằng hai ngón tay, một lần nữa…. hắn có được cậu

………..

1:00 pm

“RẦM! RẦM! RẦM!”

_anh hai ah! xin anh hãy bình tĩnh. Bọn nó sẽ tìm ra chị hai ngay cho anh, anh hai!

Shin Dong và kang In vội vã chạy lại ôm chầm lấy Yunho khi anh đang làm vỡ toàn bộ đồ đạt trong phòng mình với một sự tức giận đến đỉnh điểm, một ngày một đêm đã trôi qua mà cậu vẫn không có tung tích gì, cuối cùng cậu đã đi đâu? Cậu đã đi đâu rồi?

_ JEAJOONG AH! ƯM Ở ĐÂU? EM ĐANG Ở ĐÂU JAEJOONG AHHHHHHHHHH!!!!!!!!

……….

Mặc quần áo lại một cách chỉnh tề, Jiro hôn mạnh lên đôi má bầu bĩnh của cậu một lần nũa trước khi mở chuông điện thoại của Jaejoong lên và đặt nó trong bàn tay yếu ớt của cậu, đã đến lúc hắn thực hiện kế hoạch của mình mặc dù hắn vẫn chưa muốn xa cậu

_ Jaejoong ah! anh đi đây. Anh sẽ gặp lại em sớm nhất. chờ anh nhé, nhất định em phải chờ anh đấy biết không- Jiro vuốt nhẹ tóc cậu và hôn lên cặp mông của cậu một lần nữa. có máu? Có lẽ hắn đã quá nặng tay với cậu rồi, có lẽ là “nó” bị xước do “yêu” cậu nhiều quá đây mà.

_anh yêu em

Cánh cửa phòng lạnh lùng đóng lại, bỏ lại một người đang nhìn mọi thứ với đôi mắt vô hồn đến đáng sợ

“tit tit tit”

Tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu trước khi Jaejoong đưa nó lên lỗ tai mình

_ ông xã ah!

“JAEJOONG! BÀ XÃ AH! TẠ ƠN CHÚA VÌ EM ĐÃ NGHE ĐIỆN THOẠI CỦA ANH. EM Ở ĐÂU? EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY? JAEJOONG AH!”

_ông xã ah!- Jaejoong mếu máu nhìn ra cánh cửa- ông xã ah!

“ANH ĐÂY! KHÔNG SAO RỒI JAEJOONG AH! ANH SẼ TỚI NGAY. EM ĐANG Ở ĐÂU VẬY? NÓI ANH NGHE ĐI EM! EM ĐANG Ở ĐÂU?”

_ông xã ah! em đau lắm- Jaejoong bậc khóc nức nở và nói với anh- em đau lắm ông xã ơi, em không muốn mà, huh u hu, em đau lắm, em sợ lắm ông xã ơi huh u hu

Bên kia đầu dây, Yunho cũng khoogn kềm được nước mắt khi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của Yunho, dường như cậu đã bị một chấn động nào đó to lớn lắm nên mới như thế. cậu chỉ có thể nói đi nói lại câu “ông xã ah! em đau lắm huh u hu, em không muốn đâu mà, em đau lắm ông xã ơi” của cậu. cũng may là trong nhà lớn có hệ thống dò tìm qua điện thoại nên sau một phút anh đã xác định ra nơi mà cậu đang ở- khách sạn Young- khách sạn thuộc quyền quản lý của Dragon. Cậu ở rất gần anh, rất gần anh vậy mà anh lại không tìm ra.

Căn phòng số 2133A ở dãy hành lan B khu VIP đã dần hiện ra trước mặt anh, bước chân ngày càng trở nên dồn dập, anh đang đến với cậu, anh đang đến đây

“cạch”

_BÀ XÃ AH, E…

Yunho và bọn đàn em của mình đông cứng tại chổ khi nhìn thấy một Jaejoong đang tàn tạ nằm trên giường mà không có một mảnh vải che thân. Anh vội vã đóng cửa lại nhưng không tiến đến bên cậu, cảnh tượng này thật quá sức chịu đựng đối với anh. Jaejoong- người mà anh yêu thương và trân trọng đang nằm trên giường một cách hờ hừng. tay cậu vẫn cần điện thoại và nói những câu vô nghĩ với nó. Trong mắt cậu không có anh, cậu không nhìn thấy anh

_ông xã ah! em đau lắm, ông xã ơi! Em đau quá

_ bà xã ah- môi Yunho run lên khi gọi tên cậu, đôi chân đông cứng từ nãy giờ đang nhích từng bước đến bên chiếc giường nơi mà người anh yêu đang nằm đó- Jaejoong ah!

_ông xã ah! em không muốn mà. Ông xã ơi! Em đau ông xã ơi

_ Jaejoong ah!- giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, Yunho tiến chầm chậm lại bên cậu, anh nhẹ nhàng quỳ xuống đối diện với gương mặt xanh xao và vô cảm của cậu- em ah!

Tay anh run run chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cậu trong khi cậu vẫn nói những câu như thế, đôi mắt cứ đờ đã nhìn về phía cửa và chiếc điện thoại vẫn áp sát tai như thể cậu không nghe anh nói vậy.

Cố gắng bình tĩnh nhất có thể,  Yunho nhanh chóng chạy vào phòng tắm để lấy khăn lau mình cho cậu, anh lau sạch gương mặt đang lem luốt vì khóc quá nhiều của cậu, lau những vết cắn còn đỏ hỏn trên cổ, ngực và đùi cậu, lau đi những vệt tinh trùng còn mới trên bụng

_không sao rồi Jaejoong ah! anh đến rồi- Yunho vừa nói vừa lau mình cho cậu, anh đã rất cố gắng nhưng không thể, anh đã khóc…- anh….anh xin lỗi em ah! anh….anh đến quá trễ

_ông xã ơi, em đau lắm

_anh….a…anh xin lỗi em….

Yunho vừa khóc vừa đỡ Jaejoong ngồi dậy, nhưng khi vừa ngồi dậy, một thứ đập ngay vào mắt anh khiến cho anh hoảng hốt

Máu?

Máu nhiều quá

_ Jaejoong ah! sau nhiều máu đến thế này hở em- Yunho hốt hoảng nhìn Jaejoong, anh vội vàng bế cậu lên và choáng váng khi nhìn xuống chiếc nệm mà cậu đang nằm đang có rất nhiều máu, chúng đều là máu tươi cả

_em ah! Jaejoong ah! đừng sợ, anh …anh sẽ….

Yunho giống như trở thành người mất trí, anh cuống cuồng lấy quần áo mặc lại cho cậu và bế cậu r axe để đi đến bệnh viện. đôi tay ôm chặt lấy cậu, anh hôn lên mái tóc đang bết lại của cậu và thì thầm “ sẽ không sao đâu em ah!, nhất định em sẽ không sao đâu”

Chiếc băng ca nhanh chóng đưa cậu vào phòng mổ, những tên đàn em ở đó không ai dám nói nửa lời, tất cả bọn chúng cũng như anh vậy cũng đang đau thương cho chị hai của chúng, tuy rằng cậu chưa một ngày ở nhà lớn, chưa một ngày nói chuyện với chúng nhưng chúng đã bên cạnh bảo vệ cậu bao nhiêu năm trời, nhìn thấy cậu cười cậu nói, nhìn thấy cậu nổi giận mà rượt anh hai chúng chạy khắp nhà, chị hai chúng xinh đẹp và sống động  như thế mà bây giờ đang nằm không biết như thế nào phía sau cánh cửa phòng mổ kia

20p sau

Đèn phòng mổ được tắt, Yunho cùng mọi người vỗi vã chạy đến bên Jaejoong, Yunho nắm lấy tay cậu một lúc rồi nhìn vị bác sĩ già

_vợ tôi sao rồi bác sĩ?

_anh Jung, anh vào phòng với tôi

Vị bác sĩ đẩy cao gọng kính và ngồi xuống một cách từ tốn khi anh đóng cửa phòng lại

_anh Jung, tôi rất tiếc, vợ anh….

_vợ tôi như thế nào?- Yunho vội hỏi, gương mặt hiện rõ nét lo lắng- tôi…tôi thấy máu chảy ra từ người em ấy nhiều lắm, toàn là máu tươi, em ấy….em ấy bị gì vậy bác sĩ?

_vợ anh có dẫu hiệu bị cưỡng bức quá độ dẫn đến việc động thai, tôi rất tiếc kho phải nói rằng đứa bé trong bụng của vợ anh tôi đã không giữ được dù đã cố hết sức

_đứa bé?- Yunho ngồi phịch xuống ngế

_vâng! Sáng hôm qua, cậu ấy có đến đây khám vì bị đau bụng và tôi chính là người đã trực tiếp khkasm cho cậu ấy. cậu Jaejoong đã có mang được bốn tháng rưỡi rồi nhưng do cậu ấy nịt bụng lại vì không biết nên thai không thể phát triển và bụng không thể to được, thai đã yếu sẵn rồi

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt anh khi nghe vị bác sĩ nói, lúc này anh mới nhớ lại giọng nói hồ hởi và vui mừng của Jaejoong khi gọi cho anh, nhớ đến câu “tui không thèm sinh con cho anh nữa” của cậu khi giận dỗi, hóa ra điều cậu muốn nói là đây ư? Và bây giờ anh phải chính tai nghe bác sĩ này nói rằng tình yêu của anh và cậu, kết tinh của anh và cậu đã không còn nữa ư? Anh chưa kịp hưởng hạnh phúc của một người cha, cậu chưa có được một ngày làm mẹ trọn vẹn mà, sao lại ra nông nỗi này chứ?

_nhưng xin anh đừng quá đau buồn, vợ anh mang thay song sinh và may mắn thay anh đã đưa cậu ấy đến bệnh viện kịp lúc nên chúng tôi đã giữ lại được một bé, tuy nhiên bé yếu lắm, bụng của cậu Jaejoong bị chấn động quá mạnh cộng với việc mất sức do…- vị bác sĩ ngừng lại khi đôi mắt của anh trở nên đỏ ngầu vị giận dữ, nhưng ông cũng cố gắng nói tiếp- điều cần thiết bây giờ là phải chăm sóc cho cậu ấy đầy đủ, tránh xúc động mạnh. Hai mẹ con cần có nhiều chất dinh đưỡng bổ sung cho cơ thể

_ông cho thuốc đi ạ-Yunho nói với giọng bình tĩnh nhất

_và…còn một điều nữa

_chuyện gì?

_vợ anh….có lẽ không thể bình thường như trước được

_ý ông là sao?- Yunho trừng mắt nhìn ông

_cậu ấy đã trải qua súc sốc tinh thần quá lớn khiến cho não bộ bị chấn động mạnh, có lẽ cậu ấy sẽ không nhận thức được anh là ai cũng như những người xung quanh, tôi nghĩ nên để cậu ấy ở bệnh viện để chúng tôi tiện theo dõi và chăm sóc cậu ấy

Yunho bất động trước âu nói của bác sĩ, Jaejoong bị chấn động não? Cậu sẽ không nhìn ra anh ư? Sẽ không nhận ra anh là ai nữa ư?

_được rồi, tôi sẽ có cách

Yunho bước vội ra ngoài, anh tựa lưng vào tường và ngồi xuống một cách bất lực, sao lại ra nông nỗi như thế này chứ? Sao Jaejoong của anh lại chịu cảnh như thế nào? Anh sẽ đối diện với cậu như thế nào khi anh chính là kẻ đã khiến cho cậu trở thành người như thế này chứ? Sao lúc cậu bỏ đi, anh không giữ cậu lại? sao anh lại rút hết người bên Jaejoong đi chứ? Sao anh lại không về nhà sớm hơn? Sao anh lại…. có quá nhiều câu hỏi vang lên trong đầu anh khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi, Jaejoong của anh…. Con của anh….tất cả của anh….mất hết rồi

_ bà xã ah! anh xin lỗi! anh xin lỗi em bà xã ah huh u huh u

End chap 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro