Bà xã tôi là người nổi tiếng(Chồng hờ vợ tạm)...continue...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà xã tôi là người nổi tiếng(Chồng hờ vợ tạm)…continue…

Nguồn hihihehe.com

Tác giả:KenBoo

Chap 16: phò mã gia

Hôm nay là một ngày trọng đại của tất cả thành viên của the blue. Có thể nói đây là biến cố lớn nhất từ khi thành lập công ty. Và đêm qua là một đêm mất ngủ của khá nhiều người. Tất cả đều rất lo lắng và hồi họp, họ không biết rồi số phận của họ sẽ về đâu. Nếu tổng giám đốc Hoàng Minh Chánh thành công lên ngồi chức chủ tịch hội đồng quản trị và điều hiển nhiên hệ thống điều hành của công ty nhất định sẽ có một sự thay đổi rất lớn vì vốn dĩ quan mới lên nhận chức thì không thể nào dùng thuộc hạ của người đã từng đối đầu với mình.

Nhìn quanh phòng họp đã thấy hầu hết những ông chủ lớn nhỏ của công ty đều có mặt và dĩ nhiên Bảo Nghi và Bảo Lâm cũng không ngoại lệ. Mặc dù hiện tại Bảo Nghi đã không còn là cổ đông của công ty nữa, nhưng cô ấy vẫn có tư cách để bầu cử về chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị nếu như hai cổ đông bằng cổ phần vì vốn dĩ cô ấy mang họ Hoàng và công ty này được biết như thuộc quyền sở hữu của họ Hoàng mà thôi.

Trên khuôn mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng và hồi họp đến ngạt thở. Với ba thì ông luôn nở nụ cười nhẹ nhàng đến phúc hậu , mặc dù ba k nắm chắc phần thắng vào tay nhưng ba không hề tỏ ra lo lắng một chút nào. Điều đó đủ làm cho đối thủ của ông phải kiếp sợ bởi vẻ điềm tỉnh ấy. Còn với kẻ bán đứng tình thân ruột thịt kia thì lại rất vui mừng và háo hức vì ông ta nghĩ rằng cuối cùng mình đã đạt được những gì mình mong đợi bao năm qua, nhưng ông không hề biết rằng đó chính là giây phút cuối cùng ông có thể vương mình trong cái chiến trường vinh quang kia. Suốt cuộc đời dàn dựng một vở kịch để rồi ông lại quên mất một câu nói "Tham thì Thâm".

Còn riêng tôi lại có một cảm giác gì đó bất an. Nếu như ông Robert đã ra tay giúp đỡ cho ông Chánh thì nhất định ông ấy đã hiểu rõ cuộc sống hiện tại của tôi. Và người đó chính là người duy nhất điều khiển ván cờ, ông Robert cũng chỉ là một trong những con cờ trên bàn mà thôi. Ông ấy đã bỏ hai năm ra tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra được vì tôi hiểu rõ điều đó nên mới đổi thành họ Phương thay vì họ Lâm. Như ba đã nói thì những cổ đông khác đã chịu ủng hộ cho ba và phần trăm thành công cũng không phải là thấp, nhưng với tôi lại có một cảm giác không an tâm , không hiểu làm sao ông ấy lại có thể chơi một trò chơi 50/50 như thế. Vốn dĩ con người đó không bao giờ làm gì khi không nắm chắc được phần thắng trong tay. Nhất định còn một điều gì đó mà cả ba và tôi đều không biết được, nhưng nó là gì?

Cuộc họp bắt đầu...

-(Ông Chánh) Như các vị đã biết thì hiện tại tôi đang sở hữu 50%, cũng chính là người đang giữ cổ phần nhiều nhất của công ty. Nên hôm nay tôi muốn được bầu lại chức chủ tịch hội đồng quản trị

-(Ba im lặng không nói gì thay vào đó thì chú Hưng đứng lên trình bày) Dạ thưa giám đốc! Chủ tịch của chúng tôi hiện cũng đang có 50% cổ phần nên tôi nghĩ việc yêu cầu của ngài sẽ không thể được chấp nhận

-Anh nói vậy là sao! Anh ấy làm sao có được 50% cổ phần của công ty

-Dạ! Chủ tịch hiện có 35% và sự ủng hộ 5% của cậu Gia An, 5% của những cổ đông khác và cuối cùng là 5% của cô Bảo Lâm. Vậy đồng nghĩa với việc chủ tịch đang có 50% cổ phần

-(Ông Chánh quay qua nhìn Bảo Lâm) Bảo Lâm con...

-(Bảo Lâm) Con xin lỗi ba

-Đúng là đồ khôn nhà dại chợ

Những người khác thì chỉ biết há hốc tròn xoe mắt thể hiện sự tò mò khó hiểu, 20% cổ phần của Bảo Nghi thì lại vào tay ông Chánh trong khi đó Bảo Lâm lại đi ủng hộ bác hai của mình mà k phải là người đã sinh ra cô ấy...

-(Chú Hưng) Theo như quy định của công ty nếu hai cổ đông có số cổ phần bằng nhau thì khi đó chức chủ tịch hội đồng quản trị sẽ do các cổ đông, giám đốc, và trưởng phòng bầu chọn. Bây giờ chúng ta sẽ có một cuộc biểu quyết nhé

Sau câu nói của chú Hưng thì mọi người ai cũng khá hài lòng vì thật sự đối với tất cả những nhân viên của công ty thì ba luôn là vị chủ tịch đáng kính nhất.

-(Chú Hưng) Chủ tịch Hoàng Minh Phong

Mọi người bắt đầu đưa tay biểu quyết. 3/4 những người có mặt ở đây đều đưa tay lên ủng hộ cho ba

-(Chú Hưng) Còn tổng giám đốc Hoàng Minh Chánh

Cũng có vài người đưa tay lên nhưng họ đều là tay chân của ông Chánh mà thôi

-(Chú Hưng) Như vậy kết quả đã rõ ràng, nên chắc có lẽ chúng ta sẽ k có gì thay đổi về chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị

Ông Chánh k còn có thể nói thêm được đều gì, cứ nghĩ là đã nắm chắc phần thắng k ngờ cuối cùng bị lật ngược ván cờ một cách đau đớn thế này.Và Điều mà ông k bao giờ ngờ đến là Bảo Lâm, đứa con gái duy nhất của ông lại là người giúp cho đối thủ hạ gục ông chỉ trong một đòn quyết tử.

-(Ba) Bây giờ với vị trí là chủ tịch hội đồng quản trị của The Blue, tôi xin tuyên bố loại bỏ chức vụ tổng giám đốc điều hành của ông Hoàng Minh Chánh. Kể từ ngày hôm nay thì ông Hoàng Minh Chánh chỉ đơn thuần là một trong những cổ đông của The Blue mà thôi và tôi sẽ giao lại chức vụ này cho Gia An, phó giám đốc. Thay vào đó cô Hoàng Bảo Lâm thư ký hiện tại của phó tổng sẽ đảm nhận chức vụ của phó tổng

-(Ông Chánh tức giận đến đỏ mặt) Anh dám...

Cánh cửa phòng hợp đột nhiên mở tung ra trong dáng vẻ lo lắng của cô thư ký vì đã cố gắng ngăn cản những người đang cố tình xông vào bên trong phòng họp. Vị khách bất ngờ đó không ai khác chính là Hiền Quân và hai người nước ngoài cao to. Họ đã tự nhận là luật sư.

-(Cô thư ký trông thật lo lắng) Dạ! những người này...

-(Cô ấy chưa kịp nói dứt câu thì chú Hưng đã lên tiếng) Xin lỗi đây là cuộc họp hội đồng quản trị của công ty người không phận sự không thể vào được

-(Hiền Quân mỉm cười nhìn chú Hưng) Xin lỗi nha! Tôi đến đây với tư cách là người đại diện cho công ty KP đến đảm nhận chức vụ hội đồng quản trị của The Blue

-(Ba) Cậu đang nói cái gì đó?

-(Hiền Quân lấy ra một sấp hồ sơ) Trong tay tôi là bản hợp đồng giữa công ty KP và ông Hoàng Minh Chánh. Do ông Chánh hiện đang thiếu của KP với số tiền là 10 tỷ mỹ kim, ông không có khả năng chi trả số tiền đúng thời hạn nên trong hợp đồng đã ghi là ông ấy phải nhường lại 50% cổ phần của mình cho KP

-(Ông Chánh đứng dậy) Cậu nói cái gì? Tôi chỉ mượn của KP có 1 tỷ mỹ kim, tại sao bây giờ lại là 10 tỷ

-(Hiền Quân) Như lúc đầu hai bên đã ký hợp đồng thì nếu ông k thể chi trả số tiền đúng thời hạn thì ông phải đền cho công ty KP gấp 10 lần khoản nợ hoặc nếu ông là chủ tich của The Blue thì ông có thể giúp đỡ KP thu mua Vinpearl coi như tiền công KP trả cho ông. Nhưng thưa ông thời hạn của bản hợp đồng đã kết thúc nhưng ông vẫn k đủ khả năng để chi trả nên công ty của chúng tôi theo như pháp luật sẽ lấy 50% của ông coi như trả nợ. Nếu ông có thêm thắc mắc gì thì có thể làm việc với luật sư của tôi (Hiền Quân nhìn qua hai người đàn ông cao to)

-Không phải bản hợp đồng có thời hạn là một năm sao?

-Hình như ông đã quá già nên đã đọc nhầm. Bản hợp đồng chỉ có thời hạn là 1 tuần mà thôi

Hiền Quân để bản hợp đồng lên trước mặt ông Chánh. Ông liền mở ra xem một cách gấp gáp và thật sự bản hợp đồng chỉ có thời hạn là 1 tuần mà thôi. Đó chính là kết quả của sự tráo đổi ở khách sạn hôm đó.

-(Ông Chánh) Các người đã gài bẫy cho ta bước vào. (Ông chỉ mặt Hiền Quân) Mày là thằng khốn. (Ông bất lực thả người ngồi phệt xuống ghế)

Ba chỉ biết lắc đầu nhìn đứa em. Cả một đời luôn cho rằng mình thông minh, đến cuối cùng lại để thua trong tay một tên nhóc. Chỉ trong phút chốc đã mất trắng tất cả.

-(Hiền Quân lại lấy ra một sấp giấy khác) Và đây là 3% cổ phần do ông Vương Hùng đã ký bán lại cho KP

-(Ba) Cái gì?

-(Hiền Quân lại mỉm cưới với vẻ đắc thắng) Ông Vương Hùng đã bán cho KP 3% cổ phần của ông với giá gấp 3 lần thị trường. Ông ấy còn gởi lời xin lỗi đến chủ tịch đấy

-(Ba thật k ngờ người bạn lâu năm của mình lại có thể đối xử với mình như thế) Mày...

-(Hiền Quân lại mỉa mai nhìn ba) Ông thấy thế nào hả chủ tịch. Khi người bạn thân nhất của mình lại thẳng thần từ chối giúp đỡ trong lúc mà mình khó khăn trên bờ vực thẩm. Ngày xưa ba tôi cũng như ông cũng bị một người bạn thân bạc tình bạc nghĩa thấy chết k cứu

Cơn tức giận đã làm cơn đau tim của ba tái phát. Ba ôm lấy tim...Bảo Nghi hoảng hốt đứng phắt dậy và chạy đến đưa tay lên ngực ba xoa xoa tim.

-(Bảo Nghi) Ba ơi! hãy bình tĩnh nha ba. Ba đừng làm con sợ

-Ông thấy thế nào hả chủ tịch? Đau lắm sao? Ngày xưa ba tôi cũng như ông cũng ôm lấy tim mình trong sự bao quanh hò hét của những chủ nợ. Và ông ấy đã phải mất luôn cả mạng sống của mình

-(Bảo Nghi) Anh thôi đi. Đủ rồi đó

-Thôi sao! Em có biết vì ông ta mà anh đã mất đi những gì không. Ông ta chính là người gián tiếp gây ra cái chết của ba anh, khiến mẹ anh phải lâm bệnh nằm liệt giường và cũng chính vì ông mà anh phải mất em cho một kẻ bất tài vô dụng kia

-Anh có biết vì sao anh đánh mất tôi k? Tất cả đều do lòng tham của anh quá lớn. Ba năm trước tôi đã năn nỉ anh về The Blue làm, ba đã hứa sẽ chỉ dẫn và giúp đỡ cho anh ,và cả chuyện chấp nhận hôn ước của chúng ta, nhưng anh đã thẳng thừng từ chối tôi như thế nào anh biết rồi đấy. Ba tôi không phải không giúp ba anh mà ba đã có liên lạc với các công ty khác, sau khi mọi chuyện kết thúc họ sẽ giúp ba anh mở lại công ty trong quy mô nhỏ hơn nhưng sẽ kinh doanh dưới sự bảo đảm của The Blue

-Ông ta có thật sự làm vậy sao?

-Ba của tôi thế nào thì tôi là người hiểu rõ hơn anh và tôi mong anh hãy thận trọng với lời nói của mình. Anh không có tư cách lăng mạ ba và chồng tôi. Chồng tôi có bạc tài vô dụng hay không thì anh ấy cũng là chồng tôi, mãi mãi tình yêu của tôi dành cho anh ấy cũng không thay đổi

Trong ánh mắt ấy, luôn ngập tràn những yêu thương , nồng nàng , sâu sắc khi lời nói yêu tôi được thốt ra. Hạnh phúc bất tận đang dần chiếm trọn con tim tôi...

-em yêu hắn???... và bây giờ tôi bắt chồng em và ba em phải thân bại danh liệt

-(Hiền Quân ngước mặt lên nhìn mọi người với ánh mắt đầy hận thù) Tôi! Thái Hiền Quân với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị của The Blue, tôi sẽ gạt bỏ chức vụ của ông Hoàng Minh Phong, Hoàng Minh Chánh và Phương Gia An

-(Hiền Quân bước đến gần bên ba) Tôi nghĩ với chiếc ghế này không còn thuộc về ông nữa. Mong ông hãy đứng dậy

Mọi người chỉ biết im lặng và cay cú nhìn vẻ mặt hốc hách của Hiền Quân. Thật sự không một ai có thể ngờ đến là ngày hôm nay chức vụ chủ tịch lại do Hiền Quân lên nắm. Một tên đã bị đá khỏi công ty vì tội bán tài liệu mật lại có thể hiên ngang đứng đây và sẵn sàng đuổi cổ bất kỳ một ai ra khỏi cái công ty này mà hắn ta muốn.

Tôi phải làm sao đây. Có nên im lặng k? Chắc chắn ông ta đã biết nên mới sai Hiền Quân đến đây. Nếu đã thế thì chẳng còn gì phải giấu nhau cả. Vậy thì để tôi lật tung ván cờ ra.

-(Tôi kéo ghế đứng dậy) Tôi Nghĩ chắc có lẽ cậu không thể ngồi vào chiếc ghế này

-(Hiền Quân quay qua nhìn tôi) Tôi không thể sao? Cậu vẫn chưa tỉnh mộng nhỉ. Cũng phải thôi từ 1 một thằng phục vụ bàn nghèo nàn vô học thức để cưới được một người vợ mơ ước của hàng triệu người đàn ông , cộng thêm một người ba vợ giàu có quyền lực đủ điều khiển cả một đất nước nên chắc cậu tưởng mình là phò mã gia nhỉ. Tỉnh dậy đi, một kẻ vô tài như cậu có được như ngày hôm nay đã có phước lắm rồi. Đây cũng là giây phút cậu nên thức tỉnh đấy

-Tôi có phải là một kẻ vô tài vô dụng như cậu nói hay k thì sự hiểu biết của cậu chưa thể nói lên điều đó. Ngày hôm nay tôi đứng đây khẳng định với cậu rằng sẽ không bao giờ cậu có thể ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị của The Blue

-(Hiền Quân cười thật to) Gia An ơi là Gia An! Cậu đang tưởng mình là ai thế? Cậu lấy tư cách gì mà không cho tôi ngồi vào chiếc ghế này?

-Với tư cách là Tổng Giám Đốc

-(Hiền Quân cười mỉa mai) Tổng giám đốc sao. Ba cậu mới cho cậu làm tổng giám đốc à! Cậu có biết cựu chủ tịch cũng không có cái quyền hạn đó. Cậu nghĩ cậu có thể sao?

-Cậu có biết ông Kingben Franklin là ai không?

-Cậu đang thử thách tôi đó sao! Ông Kingben Franklin chính là người sáng lập ra công ty KP và là ba của ông Kingscot Franklin, chủ tịch hiện tại của KP

-Vậy cậu có biết tên thật của tôi là gì không?

-Gia An à! Cậu đang hỏi cái quái gì thế?

-Để tôi nói cho cậu biết nha. Tên thật của tôi là Kinglee Franklin, đứa cháu duy nhất của ông Kingben Franklin, và cũng là tổng đài hành chánh, người đang giữ 50% cổ phần của KP

-Cậu đang đùa với tôi hả?

-Tôi không đùa. Nếu muốn hiểu rõ thêm thì cậu hãy điện thoại cho ông chủ của cậu, ông Robert Amission, nói với ông ta rằng đừng là người giật dây điều khiển nữa, cậu chủ Kinglee sẽ gặp ông vào một ngày sớm nhất

-(Hiền Quân tỏ ra rất bất ngờ, nhưng cũng bán tính bán nghi, cậu ta không tin lời tôi nhưng thấy tôi biết cả ông Robert Amission nên cậu ấy không dám khinh xuất. Hiền Quân liền điện thoại cho ông Robert) Dạ thưa ông! chuyện là...

-(Ông Robert đã cắt lời Hiền Quân như biết trước được sự việc) Tôi biết rồi, cậu hãy quay về khách sạn đi và tuyệt đối không được làm gì đến cậu chủ

-Nhưng...

-Đừng hỏi thêm, tôi sẽ cho cậu biết sau

Sau khi cúp điện thoại Hiền Quân không nói gì thêm nữa mà chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng hợp cùng hai vị luật sư đi cùng.

-(Tôi thay mặt ba nói vì tôi biết lúc này hầu như ai cũng đang rất tò mò và sững sốt về thân phận của tôi) Tôi xin tuyên bố sẽ không có sự thay đổi nào về chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của công ty. Còn tất cả những chức vụ khác sẽ như ba tôi nói lúc nãy

Cuộc họp coi như kết thúc trong sự bàn tán xôn xao của mỗi người về thân phận thật sự của tôi. Một điều chắc chắn sẽ không bao giờ có ai ngờ rằng tôi lại la đứa con duy nhất của ông chủ của tập đoàn KP. Kể cả tôi đây cũng không bao giờ nghĩ là mình sẽ nói cho mọi người biết vì thật sự tôi đang là một kẻ chạy trốn khỏi một cuộc hôn nhân chính trị mà.

Ở phòng ba...

Bảo Nghi, Bảo Lâm, và ba cả ba người đều hướng ánh mắt về tôi như muốn biết sự thật là như thế nào.

-(Ba) Gia An! về chuyện tập đoàn KP đó là...

-Dạ! con xin lỗi ba vì đã giấu mọi người trong suốt thời gian qua

-Con thật sự là tổng giám đốc của KP

-Dạ!

-Nhưng vì sao con lại làm phục vụ bàn?

-Dạ! Do con và ba đã xảy ra chút mâu thuẫn nên con đã quyết định rời khỏi công ty về lại việt nam, nơi con đã được sinh ra. Sự thật thì con không dự tính sẽ quay lại nơi đó cũng như cho bất cứ ai biết con là ai. Con chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, nhưng sự việc của ngày hôm nay nên con đành phải nói ra

-Uhm, ba hiểu rồi, đã từ lâu ba đã nghĩ con không chỉ đơn giản như thế và quả thật con hơn những gì ba đã từng nghĩ nhiều. (Ba quay qua hỏi Bảo Nghi và Bảo Lâm) Hai con có biết về chuyện này không?

-(Bảo Lâm thì chỉ lắc đầu) Dạ không ạ

Còn Bảo Nghi thì cuối mặt xuống vẻ mặt rất buồn, chắc là đang giận tôi đấy. Ba nhìn thì cũng nhận ra được điều đó nên ba có nháy mắt với tôi.

Trên đường về nhà Bảo Nghi không nói lời nào cả chỉ im lặng và nhìn đâu đâu. Khi vừa về đến cô ấy đã đi thẳng lên lầu, tôi chạy đuổi theo. Cánh cửa phòng được mở ra và đóng lại, tôi ôm chầm Bảo Nghi vào lòng...

-Bà xã đừng giận nữa mà, anh không có ý giấu em

-Không có ý mà lại không cho em biết. Kể cả chồng mình là ai và đã từng như thế nào em cũng không biết thử hỏi em có khác gì mọi người chứ

-Khác sao không. Không biết được anh là ai mà đã dám cầu hôn rồi cưới anh làm chồng, như thế quá đặc biệt còn gì

-Anh đừng có nịnh em

-Vợ không nịnh chứ nịnh ai

-Bây giờ em mới biết miệng của anh cũng ngọt lắm đấy, lúc đầu tưởng lạnh lùng ít nói, không ngờ lại là kẻ dẻo miệng

-Anh chỉ dẻo miệng với vợ thôi vì muốn vợ biết anh yêu vợ nhiều thế nào

-(Bảo Nghi mỉm cười buông tay tôi ra) Anh đấy , thử mà nói chuyện kiểu này với cô gái khác coi em sẽ xử anh thế nào

-Không có, anh không dám đâu anh chỉ như thế với bà xã thôi. Anh nghĩ chắc không ai nghĩ rằng siêu sao số một Hoàng Bảo Nghi nhà ta lại là người hay ghen đâu ha

-Anh nói gì đó

-Không, không gì

-Mà anh, sao anh với ba anh lại xung đột vậy?

-Về chuyện này thì (Tôi ngồi xuống sofa Bảo Nghi cũng ngồi xuống dựa lưng cho tôi ôm vào lòng) Ba anh bắt anh cưới vợ

-Hả! (Bảo Nghi quay đầu lại nhìn tôi)

-Uhm, ông ấy muốn anh phải cưới Princess Luskie Alexander con gái duy nhất của Prince Claus và nữ hoàng Beatrix. Prince Claus và nữ hoàng Beatrix có ba vị hoàng tử (Prince Willern Alexander, Prince Friso Alexander, và Prince Constantijn Alexander) và cuối cùng là nàng công chúa Luskie Alexander. King Claus đã mất khi tuổi còn trẻ nên đất nước do nữ hoàng Beatrix cai trị. Ý nguyện của bà là sẽ giao lại ngôi vị cho cô công chúa duy nhất của mình. Em cũng biết là gia đình anh là một quý tộc ở Netherland, nên việc hôn nhân của anh cũng là thuộc về chính trị hoàng gia và phải môn đăng hộ đối. Từ nhỏ Princess Luskie Alexander đã rất thích chơi cùng anh và điều bí mật nữa là cô ấy đã biết anh là con gái nhưng vẫn muốn cưới anh làm chồng

-Vậy mọi người không biết anh là con gái sao?

-Không, chỉ duy nhất ba anh và sau đó là Princess Luskie

-Sao ba anh lại muốn anh làm con trai?

-Vì ông nội muốn có đứa cháu trai để vui lòng gia tộc, nên ba mới bắt anh phải là một người con trai thật sự thậm chí là trên giấy tờ

-Vậy mẹ anh đâu?

-Mẹ anh mất từ giây phút anh vừa sinh ra trên thế gian này vì do sanh khó

-(Bảo Nghi quay lại ôm lấy tôi) Em xin lỗi! Anh đừng buồn nha. Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa chồng yêu của em

-Hihi, bây giờ anh chỉ lo thế nào ba anh cũng về việt nam, ông ấy sẽ không dễ gì để yên cho anh đâu

-Ba muốn anh làm gì?

-Ông ấy bắt anh phải cưới Princess Luskie cho bằng được. Anh hiểu ông ấy mà, cái gì ông đã muốn thì không ai có thể cản được

-Anh không được phép bỏ em để đi lấy cái cô công chúa kia đâu

-Bà xã ghen à?

-Hứ

-Vậy thì phải coi bà xã anh gợi cảm thế nào

Tôi ngã mình xuống sofa. Bảo Nghi nằm lên người tôi, chúng tôi lại tiếp tục thắp lên ngọn lửa của đêm qua. Cuồng nhiệt và say đắm với những môi hôn và yêu thương. Không cần biết rồi ngày mai sẽ thế nào, chỉ cần biết rằng ngay lúc này chúng tôi thuộc về nhau.

Chapter 17: Cuộc Chiến Bắt Đầu

Hotel…

-(Hiền Quân) Tại sao ông lại không nói trước cho tôi biết về thân phận của cậu ta? Thật sự ông đang muốn làm gì?

-(Ông Robert) Muốn cậu Kinglee trở thành The King of Netherland

-Tôi không hiểu?

-Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Đừng cảm thấy cậu đã thua cuộc, mà hay vui vì cậu đã được thử sức với một đối thủ đáng nể.

-Vậy sao?

-Đừng nhìn cậu Kinglee bề ngoài có vẻ ngốc nghếc, mà xem thường cậu ấy. Cậu có biết cậu ấy đã tốt nghiệp đại học năm cậu ấy bao nhiêu tuổi không! Khi bao nhiêu người vừa có cho mình bằng tốt nghiệp cấp 3 là hành trang vào đời thì cậu ấy đã nắm trong tay bằng đại học với thành tích Honor Student và là người đại diện cho tiểu bang New York được mời đến White House gặp President George W. Bush. 18 tuổi tốt nghiệp đại học, 23 tuổi với hai bằng thạc sỹ và một bằng tiến sỹ tại đại học Harvard. Tôi nhớ khi đó tôi được chủ tịch cử đi cùng cậu Kinglee qua mỹ và cũng để giúp công ty mở rộng thị trường ở Châu Mỹ.

Chủ tịch đã dự tích 8 năm cho việc mở rộng chi nhánh, nhưng cậu Kinglee chỉ dùng có 4 năm thời gian để đưa công ty đi vào quỹ đạo. Những gì cậu ấy có được ngày hôm nay đều do một tay cậu ấy làm nên, không phải như những cậu ấm khác dựa vào quyền thế của cha mẹ mình.

-Ông có nói muốn cậu ta làm The King of Netherland, tôi không hiểu về điều này?

-Trước khi cậu Kinglee cưới Hoàng Bảo Nghi thì cậu ấy đã có hôn ước với Princess Luskie Alexander, người trong tương lai sẽ lên ngôi nữ hoàng của Netherland

-Là…

-3 ngày nữa chủ tịch sẽ về Việt Nam và sau đó cuộc hôn nhân của hai người họ sẽ kết thúc. Hãy nhân cơ hội này giữ lấy người mà cậu yêu đi

-Nhưng làm thế nào để hai người họ ly dị

-Về chuyện đó cậu không cần phải biết. Chủ tịch có cách làm của ông

Công ty…

-Em đang làm gì thế?

-Em đang ở phim trường. Hôm nay làm xong sớm nên chút nữa có gì em sẽ đi siêu thị mua chút đồ về nấu cơm cho ba và anh ăn

-Hay anh đến đón em nha!

-Thôi, anh lo làm việc đi, em đi một mình được mà

-Uhm, bà xã đi cẩn thận đấy

-Dạ! Bye chồng yêu nhé, chút nữa vợ về với chồng

-Uhm, hôn anh đi

-Đang có chị quản lý ở đây

-Thì có sao nào, hôn nhanh đi

-(Bảo Nghi kề điện thoại đến gần bờ môi và hôn lên đấy) Thế được chưa

-Vợ yêu đi đường cẩn thận nha. Bye em

Lo nói chuyện điện thoại mà Bảo Nghi không biết là chị quản lý đứng sau lưng mình từ khi nào. Chị quản lý bước đến vỗ vai Bảo nghi.

-Dạo này chị thấy em lãng mạn với chồng quá

-(Bảo Nghi cười mắc cỡ) Hihi, chị! Chút nữa đi siêu thị với em nha

-Chắc không được rồi em, chị đã hẹn với bác sỹ đi khám sức khỏe

-Uhm, vậy em đành đi một mình

Trên đường…

-Chú ơi ghé qua tiệm hoa một chút nha

-Dạ

-Con đã nói nhiều lần rồi mà chú cứ thế. Chú cứ “Dạ”, “Thưa” với con. Con không thích thế đâu

-Dạ, đã quen rồi mà tiểu thư

-Con không biết đâu, chú mà cứ như thế nữa là con sẽ đổi tài xế đó

-(Chú tài xế mĩm cười hiền hậu nhìn Bảo Nghi qua kính kiếng hậu xe) Chú biết rồi

Chú tài tấp vào một tiệm hoa bên đường…

-Tiểu thư có cần đội nón không?

-Dạ không sao đâu chú, cháu mua nhanh mà

-Có gì điện thoại kêu chú nha

-Dạ

Bảo Nghi rất thích hoa, nhất là hoa cẩm chướng, loài hoa xuất xứ từ thiên đường được rơi xuống trần gian tượng trưng cho tình yêu trong sáng, đậm đà, và tha thiết. Khi vừa bước vào tiệm là Bảo Nghi đã để mắt ngay đến một bình hoa cẩm chướng được kết hợp chủ yếu là màu trắng, tím và hồng được cấm rất đẹp và tỉ mỉ.

-Chị ơi cho em lấy giở hoa này

-(Người bán hàng vui cười bước đến) Em đúng là có mắt thẩm mỹ. Giở hoa này là giở hoa duy nhất trong tiệm được chính thợ cấm giỏi nhất của tiệm cấm cho hôm nay đấy. Mà…(Chị ấy đang nói lửng lơ câu nói thì đột nhiên nhìn Bảo nghi một cách chăm chú. Mắt thì mở thật to như đang xác định chắc chắn một điều gì đó.)

-Em la…Hoàng Bảo Nghi phải không?

-Dạ! Chắc chị nhìn nhầm rồi, em không phải Hoàng Bảo Nghi đâu ạ. Lâu nay ra đường em cũng hay bị nhầm lẫn như thế, nhưng chắc chắn em không phải là cô ấy đâu

-Nhìn em rất giống Hoàng Bảo Nghi mà, không thể nhầm được đâu. Hoàng Bảo Nghi là thần tượng của chị mà (Chị ấy có vẻ rất chắc chắn với nhận định của mình)

Vài người làm và khách trong tiệm cũng quay lại nhìn Bảo Nghi một cách châm châm.

-Jacky! Con đã mua hoa xong chưa? Daddy hơi đói bụng, mình đi ăn nhé (Tiếng nói của một người đàn ông cao to đứng cách đó khoảng vài mét. Chỉ cần nhìn vào là người ta có thể nhận ra ngay đó là một người nước ngoài da trắng, tóc vàng. Có thể nói ông ấy có một vẻ đẹp được ví như một diễn viên tài tử điện ảnh Hollywood, điển trai và lãng tử. Nếu ông ấy không nói thì chắc có lẽ sẽ không ai nghĩ là ông ấy lại có thể nói tiếng việt một cách thành thạo như thế)

Bảo Nghi nhìn người đàn ông đó và trong suy nghĩ của cô đang xét nhận rằng có phải ông ấy đang nói chuyện với cô hay không, nhưng ro ràng là ông ấy đang nhìn thẳng vào cô mà nói.

-Jacky con sao thế? Con đã xong chưa?

Ông ấy nhấy mắt với Bảo Nghi một cái, giờ thì Bảo Nghi đã hiểu ra vấn đề và cô ấy cũng bắt đầu trổ tài diễn xuất của mình ra.

-Dạ! Con sắp xong rồi. Daddy đợi con một chút nha

-(Chị bán hàng) Ủa! Ông ấy là ba của em hả! Ba của em không phải Hoàng Minh Phong sao?

-Dạ! Hoàng Minh Phong là ba của Hoàng Bảo Nghi. Còn em không phải Hoàng Bảo Nghi đâu chị ơi. Người đó mới là ba của em (Bảo Nghi vừa nói vừa chỉ tay vào người đàn ông kia)

-Oh, vậy là chị nhìn nhầm người sao! Em cho chị xin lỗi nha

-Dạ! Không có chi. Chị tính tiền cho em cái này nha

-Uhm, cái này chị lấy em 1 triệu rưỡi

-Dạ (Bảo Nghi mở bốp vừa định đưa cho chị bán hàng thẻ ngân hàng thì người đàn ông kia lại lên tiếng ngăn lại)

-Để Daddy trả cho

-Dạ? (Bảo Nghi hơi thắc mắc là sao ông ấy lại muốn trả tiền cho cô trong khi đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Đến giúp cô thoát khỏi bao vây của fans giờ còn muốn giúp cô trả tiền. Thật ra ông ta là ai?)

-Con định trả tiền bằng thẻ sao! Như thế thì con phải ký tên đấy. Tên của con là Jacky mà

-Oh (Giờ thì Bảo Nghi mới hiểu ra. Nếu cô ấy trả tiền bằng thẻ thì cô ấy phải ký tên, khi đó người bán hàng có thể nhìn tên của cô trên thẻ tính dụng)

Bảo Nghi cũng ngại khi làm phiền đến ông ấy, nhưng tính của cô thì lại không thích mang tiền mặt theo nên đa phần xài tiền cũng từ thẻ tính dụng. Với lại nếu mà không để ông ấy trả thì sợ chị tính tiền nghi ngờ. Nên đành mang ơn ông thêm lần nữa. Tính tiền xong cả hai cùng bước ra khỏi tiệm hoa.

-Dạ, con cảm ơn chú nhiều ạ

-Không có chi đâu cô bé

-Dạ! Để con gởi lại chú số tiền hồi nảy

-Không cần phải trả, coi như đó là quà ta tặng cháu

-Dạ, nhưng như vậy

-(Người đàn ông đó mĩm cười) Hãy nhận lấy đi

-Dạ, Vậy con cảm ơn chú

-Ta đi đây

-(Bảo Nghi vội kêu) Chú ơi! Chú tên gì thế?

-(Người đàn ông đó lại mĩm cười nhìn Bảo Nghi) Đừng lo cô bé. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại, khi đó cô bé sẽ biết được ta là ai

-Dạ! (Bảo Nghi ngắm nghía bó hoa hồng vàng trên tay ông ấy) Màu của hoa đẹp quá chú nhỉ

-Uhm, vợ ta thích nhất là hoa hồng vàng

-Chắc cô sẽ hạnh phúc lắm khi nhận được hoa của chú

-(Người đàn ông ấy bất chợt đôi mắt ẩn buồn sâu thẩm pha lẫn một chút gì đó rất tha thiết) Uhm, đã rất lâu rồi ta mới về lại nơi đây. Chắc cô ấy đã nhớ ta nhiều lắm

-Dạ?...

-Thôi ta đi đây

Bảo Nghi vừa định hỏi thêm nhưng ông ấy đã cắt ngăn câu nói của cô. Nhìn vào đôi mắt của ông, Bảo Nghi cảm nhận ra được một cái gì đó rất thân thuộc. Ánh mắt ấy hình như cô đã được gặp ở đâu đó.

Nói rồi ông bước lên một chiếc BMW đã chờ sẵng và dần khuất xa…

Biệt thự ở netherland….

-Ngày mai theo tao vào hoàng cung thưa chuyện với nữ hoàng về hôn ước của mày và công chúa luskies

-Ông nói gì?

-Đám cưới của mày dự kiến sẽ tổ chức vào 3 tháng sau

-Tôi có nói là tôi sẽ đám cưới với công chúa luskies sao?

-Đó là chuyện của mày và những gì tao đã nói thì mày phải làm theo

-Ông làm ơn đi được không, làm ơn cho tôi một chút quyền để quyết định cho tương lai gia đình của mình

-Mày là con của tao và mày nên biết tao chỉ nói một lần, mày phải cưới công chúa luskies.

Ông ấy luôn là như thế,những gì Ông đã nói ra thì tất cả mọi người phải làm theo,dù cho người đó có muốn hay không thì cũng phải phục tục mệnh lệnh.

Tôi đây cũng giống như bao người,không bao giờ được cải lại mà chỉ biết là phải làm theo và làm cho thật tốt.Từ ngày tôi bước chân đến đất nước này là ngày tôi đánh mất quyền tự do của chính mình.Tôi chính là một tù nhân và ngôi nhà này chính là nhà tù cao sang và tráng lệ cho riêng tôi.

Dã 14 năm rồi, từ ngày tôi đánh mất đi người thân yêu nhất của mình,người luôn bên tôi chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ. Ngoại là người duy nhất ở bên tôi từ ngày tôi chào đời cho đến giây phút cuối cùng ngoại rời xa tôi.

Tôi đã phải đánh mất mẹ mình vì sinh khó, cả ba mình là ai tôi cũng không biết,chỉ cho khi đến ngoại ra đi thì tôi mới được gặp người mà luôn luôn được ví như núi thái sơn kia.Tôi vẩn nhớ mãi cái ngày hôm đó.Ong ấy đứng trước mặt tôi và chỉ nói duy nhất một câu.

-Ta là ba của con.Bây giờ chúng ta về nhà.

-“Ba”Nó cho tôi một cảm giác thật xa lạ.Tôi tự hỏi đây chính là người đả sinh ra tôi sao,người đã bỏ rơi tôi trong suốt 10 năm qua để rồi ngày hôm nay ông ấy quay về và muốn đưa tôi đi “về nhà”Nơi đâu là nhà của tôi?ngoại đã mất.tôi đã mất hết tất cả.không còn một người thân nào nữa.Tôi không muốn ở lại cái nơi này nữa.Tôi đã quyết định theo ông ấy,người cha của tôi.

14 Năm trôi qua ,chưa một ngày nào tôi cảm nhận được tình thương gia đình trong cái nhà tù tráng lệ này.Và ngày hôm nay lại một lần nữa tôi đánh mất chính mình,tôi phải phục tùng một mệnh lệnh và nó chói buộc cả cuộc đời tôi.Tôi đã quá mệt mõi với mọi thứ xung quanh.Tôi không muốn mình trở thành con lật đật đánh bên nào thì ngã bên đó nữa.

Tôi muốn được là chính tôi.Và tôi đã quyết định bỏ hết tất cả .Ngay tối hôm đó,tôi đã lên máy bay rời khỏi nertherland.Tôi đã phải đi rất nhiều nơi đễ đánh lạc sự điều tra của ông ấy,đến cuối cùng tôi mới đáp chuyến bay về việt nam.

Vừa mở cửa phòng thì tôi thấy bảo nghi vẩn ngồi đợi tôi….

-(Bảo Nghi chạy dến ôm lấy tôi)sao vậy em ?

-Muốn ôm anh

Tôi khẽ mĩm cười siết chặt vòng tay ôm lấy bảo nghi,cảm giác như dược ôm lấy cả một bầu trời,dịu dàng và êm đềm.

-Ba kêu anh đến khách sạn có chuyện gì vậy?

-Không gì đâu ba chỉ hỏi thăm thôi.

-Ba có nói gì về em không ?

-Vợ anh tuyệt vời như vậy thì có gì để nói chứ.

-Hihi,thiệt không.

-Uhm.

Tôi không nói cho bảo nghi biết chuyện ba uy hiếp tôi.Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng vì chính bản thân tôi cũng chưa biết đuọc mình nên làm gì nữa.Nếu không làm theo nhửng gì ông ấy yêu cầu thì nhất định ba và bảo nghi sẽ xảy ra chuyện còn nếu rời xa bảo nghi thì….Tôi không thể nghỉ thêm được gì,tôi không biết tất cả rồi sẽ ra sao,nhưng tôi hiểu cái gì củng có cái giá của nó.

-Anh!ba anh thương mẹ anh lắm đúng không?

-Sao em hỏi vậy?

-Em cảm nhận được ba rất thương mẹ.

-Em chưa hiểu dược ba anh đâu.

-Em thấy anh và ba rất giống nhau,Nhìn bề ngoài thì làm người ta có cảm giác khó gần và rất quyết đoán,nhưng bên trong lại tràn đầy tình cảm và sâu sắc.

-Em hiểu chồng em đến thế sao.?

-Dĩ nhiên rồi,chồng em mà!

-Vậy thì…

Tôi khẽ đá long nheo với bảo nghi và bất ngờ ẩm bồng cô ấy lên và tiến đến chiếc giường thân yeu kia….

Qua ngày hôm sau thì báo chí đã cặp nhật được tin tức về thân thế của tôi.Từ một anh chàng phục vụ bàn đến trở thành phò mã gia rồi bây giờ lại là người thừa kế duy nhất của KP.

Trước đây mọi người luôn cho rằng tôi không hề xứng đáng với một nàng công chúa Hoàng Bảo Nghi thì ngày hôm nay mọi người lại lật ngược cho rằng là do bao nghi đã biết được thân phận của tôi nên mới bất chấp moi.

Thứ để lấy được tôi.Đúng là miệng đời có như thế nào thì họ cũng nói được,và mình dù cho có nỗi tiếng hay quyền lực đến thế nào thì cũng chỉ là một cái gì đó rất nhỏ nhoi trong cuộc sống này.

Phim trường…..

-(Chị quản lí) bao nghi! Em có biết là em đang phá kỉ luật không ?

-Kỉ luật gì chị?

-Em được nằm trên trang nhất của 15 tờ báo và 20 website liên tiếp 3 ngày liền.Công nhận tin tức về gia an hot thật.Mà chị cũng không ngờ thật sự gia an lại là người thừa kế của gia đình franklin.

-Em cũng vậy.

-Vậy là em cũng mới biết thôi hả.?

-Uhm,trước chị cũng mới mấy ngày

-Cứ tưởng gia an chỉ có một mình,bây giờ lại có một người cha.và còn giàu đến như thế.Mà em đã gặp ba gia an chưa?

-Có gặp hai lần,nhưng lúc đó em không biết chú ấy là ba của anh gia an.

-Vậy là em đã gặp cha chồng em rồi hả?ông ấy ở ngoài thế nào?có đẹp trai như trong hình không?

Cốc…. cốc….

-(chị quản lý)Vào đi

-Dạ thưa chị!Có người cần gặp chị bảo nghi ạ

-(chi quản lý)Ai vậy.Lại là cánh nhà báo nào nữa phải không?

-Dạ không ạ! Người đó nói là cha chồng của chị bảo nghi ạ!

-(bảo nghi hơi bất ngờ)ha!

-Dạ chú ấy đang đợi chị ở ngoài ạ

Quán cafe………

-(Trong dáng vẻ của bảo nghi hơi rung)Cứ tự nhiên đi giống như lần trước con gặp ta vậy.

-Dạ!

-Biết tại sao hôm nay ta đến kiếm con không?

-Dạ không ạ!

-Con có biết rằng trước khi cưới con gia an đã có hôn ước?

-Dạ con biết ạ! Nhưng anh an nói anh ấy không yêu prinsess luskies.

-Con có chắc là mình hiểu gia an không?

-Con không hiểu ý của chú.?

-Con có biết vì sao gia an cưới con không.?

-Vì anh ấy yêu con.

-Sai rồi!nó làm điều đó vì ta muốn nó như thế.

-Dạ?

-Ta muốn mở rộng chi nhanh và thu từng thị trường việt nam nên ta quyết định cho gia an tiếp cận con vì gia đình con là người đang nắm quyền lực mạnh nhất của đất nước này.

-Không thể nào có chuyện đó được đâu.

-Đó là sự thật.

-Con không tin đâu,nếu là như thế thì chú phải để anh ấy tiếp tục chứ sao lại nói cho con biết.

-Vì ta không muốn tiếp tục kế hoạch này nữa,và nữ hoàng đã bắt đầu muốn gia an quay về để chuẩn bị hôn lễ cho hoàng gia.

-Gia an không phải như chú nói.

-Thật chắc hai đứa con chưa từng đăng ký kết hôn nên trên pháp luật gia an và con không hề có mối quan hệ gì.Con cũng đủ sức hiểu gia an không phải là một người đàn ông thật sự,nên cho dù có thế nào thì pháp luật việt nam cũng không công nhận mối quan hệ của hai đứa .

-Con sẽ không tin đâu.

-Vậy thì con hãy về hỏi gia an đi.

Cố trốn tránh,cố đấu tranh để được là chính mình nhưng cuối cùng tôi vẫn là người thất bại.Mãi mãi tôi vẫn là một cái bóng của ba mình mà thôi.Cái bóng thì vốn không bao giờ được làm những gì mà nó muốn.

Ngày hôm qua……….

-Ông kêu tôi đến có chuyện gì không?

-Mày suy nghĩ thế nào về yêu cầu của tao rồi?

-Tôi nhất định sẽ không bao giờ ly dị với bảo nghi đâu.

-Vậy sao!hãy suy nghĩ kỉ lại trước khi quyết định một điều gì.Để tao giúp mày có quyết định sau cùng nha.

Ông ấy đưa cho tôi một đống giấy tờ…..

-Trên tay mày là những bằng chứng tham nhũng tiền của công ty của chú út mày đấy và điều đáng chú ý là Hoàng Minh Chánh còn dùng tên và chữ ký của con gái của ông ta trong quá trình gian lận tiền công quỷ.Mày nghỉ sau nếu những tài liệu này được đưa cho cảnh sát,khi đó Hoàng Minh Chánh và Hoàng Bảo Lâm sẽ thế nào nhỉ?

-Trong chuyện này không hề liên quan đến Bảo Lâm.

-Nhưng trên những giấy tờ này có chữ kí của con bé đó.Cho dù nó không hề biết gì về chuyện này nhưng pháp luật lúc nào cũng nhìn vào chứng cớ và những chứng cớ này đang uy hiếp nó.

-Ông muốn gì thì hãy nhầm vào tôi,làm ơn đừng làm hại những người khac.

-Chưa thế còn chưa đủ đâu.Tao muốn cho mày coi một bằng chứng nữa.Nó sẽ rất thú vậy đây.Mày hãy mỡ cái hồ sơ tiếp theo đi.

-Đây là……..

-Không nhận ra sao!Đó chính là ba vợ mày đấy.Tuy đã là 17 năm rồi nhưng khuôn mặt của ông ấy vẫn không thay đổi cho lắm.Mày có biết người phụ nữ kế bên là ai không!Người đó chính là mẹ vợ của mày đấy.Cách đây 17 năm,Hoàng Minh Phong và Vợ mình đã xảy ra tay nạn giao thông và người vợ đã không may chết ngay tai chổ.Sự việc này đã được cảnh sát cho rằng chỉ là một tai nạn giao thông bình thường.

Nhưng thực chất bên trong không phải là như thế,ngay hôm đó họ đã xảy ra tranh chấp,Hoàng Minh Phong đã uống rượu rất nhiều ,có thể nói ông ấy gần như không còn biết gì,nhưng vẫn điều khiễn xe để rồi xảy ra tai nạn khiến vợ mình phải chết.Sau vụ tai nạn cảnh sát đã thử máu để đo lượng cồn trong cơ thể của ông ta và quả thật nó đã vượt chỉ tiêu rất nhiều,nhưng sau đó ông ấy không bị gì.Mày nghỉ nguyên nhân là vì sao.Tao có đù bằng chứng và nhân chứng để chứng minh Hoàng Minh Phong do say rượu lái xe gây cái chết cho người khác.

Tao không biết Hoàng Bảo Nghi sẽ như thế nào nếu như nó biết được rằng người ba mà nó thương yêu nhất chính là người đã gây ra cái chết cho mẹ nó.Nếu như mày vẫn cố chấp không chịu buông tay thì mày phải hiểu tất cả những người trong nhà họ Hoàng sẽ xảy ra chuyện.Hoàng Minh Phong,Hoàng Minh Chánh và Hoàng Bảo Lâm đều phải ngồi tù.Con bé kia thì bị sự tẩy chay của xã hội vì lấy một người chồng đồng tính.

Bảo Nghi vừa về đến nhà là lật đật lên phòng kiếm tôi.Trong lúc đó tôi đang dọn dẹp quần áo vào vali…….

-Uả!Anh đang làm gì thế?

-(Không dám quay mặt qua nhình cô ấy mà tôi chỉ biết có tập chung để xếp quần áo bỏ vào vali)…

-Anh soạn quần áo đi đâu vậy?

-..............

-Sao anh không trả lời em?

-(Tôi quay qua nhìn Bảo Nghi)Anh phải đi.

-Đi đâu?

-Về netherland.

­

-(Bảo Nghi có vẻ hơi bất ngờ)Tại sao?

-(Tôi cố che giấu cảm xúc,để nói ra được từng chử xót xa)Chúng ta kết thúc nha.

-Anh nói cái gì?thật sự là sao?

-Không tại sao hết.Anh muốn quay về đó và kết hôn với Princess luskies.

-Chẳng lẽ những gỉ Ba anh nói điều là sự thật sau.

-(Tôi hơi thắc mắc là ông ấy đã nói gì với Bảo Nghi)Ba anh đã nói gi?

-Thì ra là như thế.Thật sự anh đến với tôi chỉ vì muốn chiếm lấy thị trường việt nam sao?

-(Thì ra ông ấy đã nói như thế với Bảo Nghi)Anh xin lỗi!

-Xin lỗi sao?Những gì giữa chúng ta nó là gì đối với anh vậy?

-Không là gì hết.Những gì cần biết thì em đã biết.Anh đi đây.

Tôi quay lưng bước đi.Tôi hiểu Bảo Nghi đang rất đau nhưng trong lúc này tôi không thể làm được gì cho cô ấy ngoài việc ra đi.Nỗi đau này tuy lớn nhưng như thế sẽ tốt hơn là cô ấy phải chịu đựng nỗi đau về cái chết về mẹ mình và cả Bảo Lâm và Ba sẽ phải ngồi tù vì tội.

Cố gắng gượng cười để bước đi nhưng sao những giọt nước mắt chua xót kia cứ xé nát trái tim tôi.Tôi là một kẻ hèn nhát và không đủ bản lảnh để bảo vệ người tôi yêu.Nếu như không có tôi thì chắc có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.Cuộc sống của cô ấy sẽ bình yên hơn rất nhiều.

-(Bảo Nghi gục xuống và òa khoc)Tại sao vậy?Tại sao anh lại đối xữ với em như thế?

Anh buông tay em ra rồi sao?Anh tự hỏi chính mình những gì anh đang làm liệu có thể mang lại hạnh phúc cho em không?Tình yêu anh luôn cho rằng sẽ không có gì có thể ngăn cản được,nhưng hôm nay anh gục ngã trước sự khó khăn kia.

Anh biết rồi sẽ có một ngày anh sẽ hối hận với những quyết định của ngày hôm nay,nhưng anh không thể làm được gì ngoài cách rời xa em.Hạnh phúc anh đã không mang lại cho em,chỉ biết lặng thầm nhìn theo em mà thôi.

Nhà Ông Chánh...

-(BL) Ba ơi! Ba dậy ăn chút gì đi, Ba đã không ăn 3 ngày rồi

-(Ông Chánh trông rất sơ xát và yếu đuối do đã nhịn đói mấy ngày cộng thêm việc khủng hoảng tâm lý sau vụ bị Hiền Quân lừa) Ba không đói, ba ăn sau cũng được

-Ba à! Ba đừng có như thế. Ba làm con lo lắm ba biết không! Chúng ta đâu có thiếu thốn gì. Tại sao còn phải muốn chiếm lấy công ty!

-Tại sao ta dùng gần hết cả cuộc đời để xây dựng công ty, đến hôm nay lại tay trắng. Sao ba ta lúc nào cũng xem trọng anh hai hơn ta. Ta thua gì anh ấy?

-Không, ba của con rất giỏi rất tài. Ba cũng biết công ty được như ngày hôm nay đều do công sức của ba và bác hai, làm sao bác hai lại quên đi ba được. Dù cho ba có làm gì, có như thế nào thì ba cũng là em trai duy nhất của bác ấy

-Ta đã mất trắng rồi, chẳng còn gì nữa

-Không, ba vẫn còn có con, con sẽ mãi ở bên ba mà

Bàn tay yếu ớt ôm lấy đứa con gái vào lòng như đó là món quà quý báu nhất mà ông có được...

Bảo Lâm buồn bã bước ra khỏi công ty. Mấy hôm nay cô ấy rất là lo lắng cho ba mình. Ông ấy cứ không chịu ăn uống, nan nỉ lắm thì chỉ ăn được một chút. Nếu cứ tiếp tục như thế cô ấy chỉ sợ ba mình sẽ gục ngã mất. Bây giờ cô ấy đang giữ chức phó tổng giám đốc, công việc rất bận rộn, không có nhiều thời gian để được bên ba.

Vì quá lo lắng cho ba mà Bảo Lâm cũng không để ý là Đăng Khoa đã đi sau lưng cô và gọi cô rất nhiều lần. Cho đến khi Đăng Khoa bước đến và vỗ vai cô...

-Lâm

-(Bảo Lâm giật mình quay lại) Hả!

-Làm gì mà thất thần vậy?

-Không có gì đâu Khoa

Nhìn thật sâu vào ánh mắt của Bảo Lâm, Đăng Khoa làm sao không nhận ra được những muộn phiền của cô ấy. Vẫn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để che giấu những nổi niềm, nhưng mấy ai biết được người con gái ấy vẫn luôn cần một vòng tay bảo vệ. Không nói lời nào Đăng Khoa nắm lấy tay Bảo Lâm và kéo đi...

Sân thượng của công ty...

-Sao lại kéo Lâm lên đây?

-(ĐK quay qua nhì Bảo Lâm, vẫn không nói lời nào và sau đó nhìn vào khoảng không trung) Á...Á...Á...

BL nhìn Đk với ánh mắt thật tò mò, không biết là ĐK đang làm gì nữa...

-La lên đi Lâm sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều đấy

-Lâm không sao mà

-Thật là không sao?

-Uhm, không sao

-Đừng tự lừa gạt mình nữa

-Lâm không lừa gạt ai hết, Lâm thật sự không sao

-Chia tay với anh An mà cảm thấy không sao ah?

-(BL cảm thấy rất bất ngờ trước câu hỏi của ĐK, BL không biết là DK đã biết được những gì nữa) Khoa vừa nói gì?

-Xin lỗi, Khoa chỉ vô tình nghe được

Hôm ở Nha Trang, lúc mà tôi quay về kiếm Bảo Nghi, dặn Đk và BL đến nhà hàng đợi. Vì do đợi hơi lâu nên ĐK có nói là ra ngoài một chút, nhưng thật ra là về lại khách sạn. Thằng nhóc đó đã nhận ra là tôi và BN đang giận nhau, nó sợ chúng tôi lại cãi nhau nữa nên về lại khách sạn, có gì chúng tôi gặp nó ở đó cũng sẽ nể mặt nó mà tạm dừng cuộc chiến, nhưng thật sự nó không ngờ là khi quay lại nó lại vô tình chứng kiến cảnh đôi co giữa HQ, BN, và tôi. Nó không thể tin vào những gì nó được nghe. Nó cảm thấy rất đau, đau đớn cho người mà nó vẫn luôn yêu thương vì nó đã nhận ra được một điều mà cả tôi và BN lúc đó cũng không hề hay biết, đó chính là tình cảm của chúng tôi dành cho nhau, đó không đơn thuần là một bản hợp đồng hôn nhân nữa.

Ngày mà BL hẹn tôi ở bờ hồ thì ĐK cũng đã đi theo và nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Khi tôi bỏ đi thì BL đã khóc rất nhiều. ĐK vẫn đứng đó nhìn người mà nó yêu đang đau khổ vì một người khác. Nó không thể làm được gì, cũng không biết nên làm gì, chỉ biết đứng lặng lẽ, ầm thầm nhìn theo Bảo Lâm mà thôi...

-Lâm xin lỗi

-Tại sao phải xin lỗi? Lâm có làm gì có lỗi đâu. Nếu mà có sai thì cũng là tình cảm đã đặt sai chỗ. Nhưng dù sao Khoa chỉ muốn nói với Lâm rằng dù chuyện gì xảy ra, dù cho Lâm có như thế nào thì Khoa cũng sẽ ở bên Lâm, nên Khoa xin Lâm hãy chia sẻ những gánh nặng trên vai mình với Khoa đi được không?

-Lâm...

Đk bước đến ôm chầm lấy BL. BL đã cố gắng thật nhiều. Cô ấy luôn nói với chính mình rằng, không thể khóc trước mặt mỗi người. Không thể để bất kỳ ai biết được rằng trái tim nhỏ bé ấy đang ỉ máu từng ngày. Phải cố gắng không để tôi và Bảo Nghi phải lo lắng, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì cô ấy càng đau khổ bấy nhiêu. Cô ấy đã che giấu rất tốt nhưng rất tiếc không thể qua mắt được DK. Bởi vì mỗi cử chỉ của cô ấy, dù nhỏ thế nào nhưng đối với ĐK nó điều rất ý nghĩa và quan trọng. Và bây giờ sự mạnh mẽ trong con người ấy, đã được ĐK ôm chặt lấy để cô ấy có thể hóa thành cô bé bé bỏng trong vòng tay một người đàn ông luôn dành cho cô ấy những yêu thương nồng nàng nhất. BL đã bật khóc nức nở, cô ấy cảm nhận được bờ vai ấy rất an toàn, làm cô ấy đủ tin tưởng để vứt bỏ cái vỏ bề ngoài kia.

Hôm nay cả nhà chúng tôi đến dự tiệc kỷ niệm 40 năm ngày cưới của chủ tịch nước. Mặc dù chủ tịch nước là cậu của ba nhưng so với tuổi tác thì chỉ hơn ba khoảng 5-6 tuổi mà thôi vì ông ấy vốn là con út còn ông nội của Bảo Nghi lại là anh cả. Khi chủ tịch nước chỉ vài tuổi thì ông nội đã đám cưới và đã sinh ra ba, nên từ nhỏ hai cậu cháu chơi rất thân với nhau, giống như bạn cùng lứa.

Đó là một biểu tiệc dành cho những thương gia vừa có tiếng tâm vừa có quyền lực trong giới chính trị, những quan chức cao trong và ngoài nước...

Bên trong buổi tiệc...

-(Chủ tịch nước) Để ông coi nào. Hình như cháu của ông đám cưới rồi nhìn đẹp ra nhỉ

-(BN mỉm cười) Con chúc ông và bà mãi mãi hạnh phúc

-(Ông mỉm cười vỗ đầu đứa cháu cưng) Ngoan

-(Ba) Mợ đâu rồi cậu?

-Bà ấy vào trong lo chút việc. Ah, cậu có chuyện này nói với con. Chút nữa cậu giới thiệu con biết một người. Ông ấy là một người sẽ giúp rất nhiều cho công ty con đấy

-Ai vậy cậu?

-(Chưa nói hết lời thì chủ tịch nước đã lên tiếng) Ah, ông ấy đến rồi kìa

Chúng tôi cùng nhìn về hướng người đàn ông mà chủ tịch nước vừa nhắc đến. Trông ông ta thật lịch lãm trong bộ vest màu đen, áo sơ mi xanh nhạt, bên cạnh là khá nhiều vệ sỹ. Ông ấy nở một nụ cười hướng về phía chúng tôi.

Trong giây phút này, BN cảm thấy rất là bất ngờ, cô ấy không thể tin được là người đàn ông mà cô ấy gặp hôm trước ở tiệm hoa lại xuất hiện ở nơi đây trong một vai trò mà cô ấy cho rằng rất quan trọng và đặc biệt. Còn riêng tôi chỉ biết chết lặng nhìn người đàn ông đó, người đang chảy chung một dòng máu huyết thống với tôi. Đã hơn 2 năm rồi, tôi thật sự không ngờ có một ngày chúng tôi lại gặp nhau và nhất là trong hoàn cảnh thế này.

-(Chủ tịch nước bắt tay với ông ta) Chào anh! Rất vui được đoán tiếp anh

-(Ông ấy) Chúc mừng anh!

-Cảm ơn anh, để tôi giới thiệu nha. Đây là cháu ruột của tôi, kim chủ tịch hội đồng quản trị của công ty The Blue, thương gia giàu có nhất việt nam. Còn đây là ông Kingscot Franklin, đại sứ của Hà Lan. Ông ấy cũng chính la chủ tịch hội đồng quản trị của đại công ty KP

Chắc có lẽ ba đã nhận ra được ông ta là ai ngay giây phút gặp mặt. Khi biết về thân phận của tôi thì ba đã điều tra tìm hiểu thêm về ba tôi và công ty KP.

-(Ông ấy mỉm cười bắt tay ba) Chào anh! Tôi nghĩ anh biết tôi là ai chứ

-Vâng, tôi biết

-(Chủ tịch nước thắc mắc hỏi) Hai người biết nhau sao?

-(Ông ấy) Vâng, mà còn là rất thân nữa (Ông ấy quay qua nhìn tôi) Đúng không con trai của ba!

-(Chủ tịch nước) Cậu ấy là?

-Nó là đứa con duy nhất của tôi. Lúc đám cưới của nó tôi đã không thể về dự và cộng thêm tính nó không thích phô trương nên vì thế mà rất ít người biết nó chính là cậu chủ của KP, người thừa kế của dòng họ Franklin

-(Chủ tịch nước) Thì ra hai người là xui gia sao. Quả thật rất là bất ngờ

Để lại cho những người lớn nói chuyện tôi là Bảo Nghi ra ngoài hoa viên...

-Anh! chú ấy là ba của anh sao?

-Uhm, sao vậy em!

-Anh ơi! em đã gặp chú ấy một lần rồi

-Em gặp ông ta ở đâu?

-Ở trong một tiệm hoa, chú ấy còn giúp đỡ em nữa

-Vậy sao

-Đúng rồi, em thấy hình như lúc đó chú ấy biết em là ai. Hay là lúc đó chú ấy đang thử em. Anh ơi! em tiêu rồi, gặp ba anh mà em không biết chào gì hết, chắc là mất điểm lắm

-Không sao đâu mà, em đừng lo

-Nhưng sao đột nhiên ba anh lại về đây vậy

-Anh nghĩ ông ấy đã bắt đầu ra tay rồi

-Là sao anh?

Trong lúc đó thì một vệ sỹ bước đến...

-Da! thưa cậu và cô, lão gia mời hai vị vào ạ

Bên trong...

-(Ba) Gia An! khi nảy ba con có nói là chút nữa muốn hai đứa đến khách sạn gặp ông ấy

-(Tôi thầm nghĩ ông ta đang muốn làm gì đây) Dạ con biết thưa ba, nhưng hôm nay để con

đi gặp ông ấy một mình trước được không ba!

-Sao vậy con?

-Da! con có một chút việc muốn giải quyết với ba con

-Uhm, tùy vào hai đứa thôi

-(Tôi quay qua nói với Bảo Nghi) Em theo ba về trước nha, anh sẽ về sau

-Nhưng em muốn đi cùng anh, với lại ba anh có nói là muốn gặp hai đứa mình mà

-Anh hiểu, nhưng em để anh gặp ông ấy trước nha, yên tâm đi không có chuyện gì đâu, lần sau anh sẽ dẫn em đến gặp ba anh sau nha

-Uhm, anh đi về sớm đó

-Anh biết rồi

Sau bữa tiệc Bảo Nghi và ba về nhà trước còn tôi thì theo ba mình về New World Hotel...

Phòng...

-Tại sao không cho con bé đến đây?

-Lần sau gặp cũng được. Mục đích của ông về đây là gì?

-Mày vẫn không thay đổi nhỉ, thẳng thắng vào vấn đề, nhưng mày nên nhớ tao là ba của

mày và những gì của mày đều liên quan đến tao

-Vậy sao! Ông vẫn giữ mãi cái mục đích đó, muốn tôi cưới Princess Luskie

-Đúng, và tao đã nói với mày nhiều lần rồi cái gì mà Kingscot này muốn thì không gì là không được

-Và ông cũng đừng quên tôi là con của ông, những gì tôi đã làm không gì là không làm được

-Vậy thì hãy để coi trong cuộc chiến này tao hay mày sẽ thắng

-Được thôi, tôi sẽ ký giấy để lại tất cả cổ phần của tôi cho ông

-Mày biết tao đâu cần thứ đó, cái tao cần là danh dự của Hoàng Gia. Chỉ cần mày ly dị với con bé kia thì cả KP sẽ thuộc về mày và mày sẽ trở thành The King of Netherland

-Còn nếu không thì sao?

-Thì khi đó vợ mày, ba vợ mày và cả cái công ty The Blue kia sẽ phải trả giá cho sự cố chấp của mày

-Ông định làm gì?

-Mày nghĩ sao nếu chuyện mày là con gái được đưa lên mặt báo. Với cái xã hội phong kiến như cái đất nước Việt Nam này thì việc một diễn viên bật nhất như Hoàng Bảo Nghi lại đi cưới một người đồng tính thì mày nghĩ con bé đó sẽ bị mỗi người kinh bỉ và tẩy chay như thế nào! Còn về The Blue thì mày biết tao đủ sức để bốp nát cái công ty đó, biến nó thành từ một con số 1 của Việt Nam để rồi chỉ còn là cát bui mà thôi

-Ông nghĩ khi chuyện đó đưa ra thì ông không bị gì sao? Nữ hoàng sẽ không chấp nhận cho hôn ước của tôi và Princess Luskie nữa

-Mày không cần lo, tao đã bàng bạc với Princess Luskie rồi và cô ấy đã thưa chuyện với nữ hoàng. Bà ấy đã chấp nhận cho chuyện của mày. Mày phải hiểu Netherland là nơi hôn nhân đồng tính được cho phép nên chuyện của mày đối với nữ hoàng không quá khó để chấp nhận

-Tại sao ông không bao giờ ông để tôi được làm những gì tôi muốn

-Vì mày là con của tao và mày đang mang dòng máu của Hoàng Gia. Mày không có sự lựa chọn, hãy suy nghĩ kỹ lại những gì tao vừa nói

Tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng...

Hồi ức lại quay về ngày hôm ấy, ngày mà tôi quyết định từ bỏ tất cả mà ra đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#roni