CHƯƠNG 4: VỢ CHƯA CƯỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên bàn ăn gồm bảy người, ai ai cũng vô cùng vui vẻ. Hết người này tới người nọ thay nhau gấp đồ ăn vào chén Linh Đan, bây giờ chén cơm của cô như một ngọn núi nhỏ.

Minh Huân lại tiếp tục gấp cho cô một miếng cá, cô nhanh chóng nói "Ấy thôi, chén em đã đầy ấp đồ ăn rồi."

Ông cụ ngồi đầu bàn liền nói "Không sao, cháu cứ ăn nhiều vào, nhiều cháu ốm quá."

Thế là cô không nói lời nào liền cắm cúi ăn.

Ông Khiêm cất giọng hỏi "Dạo này ba mẹ con thế nào rồi? Có khoẻ không? Nghe Phương Du bảo ba con cũng mở một công ty, làm ăn có ổn không con?"

Linh Đan vội ngước lên trả lời "Ba mẹ con vẫn ổn ạ. Con và ba mẹ có xảy ra một số mâu thuẫn nên gần cả năm nay con không liên lạc với người nhà ạ. Chỉ vài tuần thì con gọi hỏi thăm họ hàng để đỡ lo thôi ạ."

Cả nhà nghe vậy cũng gật gật đầu, ông cụ tiếp lời "Không sao, tuổi trẻ hay nông nỗi như vậy. Khi nào có thời gian hãy thu xếp về thăm ba mẹ."

Linh Đan nghe thế cũng gật đầu, Tết năm nay cô nhất định sẽ về thăm ba mẹ.

Buổi ăn trưa cuối cùng cũng xong, Linh Đan phụ hai cô dọn chén đĩa xuống rồi định rửa chén thì bị mẹ Minh Huân ngăn lại "Linh Đan, con cứ để đấy bác rửa cho, con cứ đi ra ngoài sân chơi với mọi người đi. Bàn tay như búp măng non thế này ai lại để rửa chén."

Linh Đan nghe thế liền bật cười thành tiếng "Bác cứ để con rửa cho, nảy giờ ăn nhiều mà không phụ được gì cho hai người thì con ngại lắm ạ. Với cả lúc trước ở nhà con toàn bị mẹ bắt rửa chén thôi. Không sao đâu ạ."

Mẹ Phương Du dọn một số chén đi đến liền nói theo "Con bé này, cứ ra ngoài chơi đi, bếp này hai bác đã giành trước rồi."

Vì sự ngăn cản quá quyết liệt của hai người, Linh Đan đành bỏ cuộc rồi đi ra sân tìm mọi người.

Ngoài góc vườn, cô thấy Minh Huân mặc chiếc sơ mi xanh nước nhạt đang xắn tay áo phụ ba mình nhổ vài cây cải. Linh Đan đi tới thì thấy trong cái rổ mây bên cạnh chân ông nội có vài trái cà chua, ba của Phương Du thì đang bẻ vài trái cà tím. Ông nội đứng đó lúc thì chỉ cây gậy về hướng này, lúc thì chỉ cây gậy về hướng nọ "Khiêm, con bẻ vài trái cà tím nữa đi. Minh Huân cùng thằng Phương này, nhớ phủi thật sạch đất cát ở rể cây đấy nhé."

Linh Đan đứng bên cạnh thích thú nhìn những món hoa quả, rau sạch tươi ngon, nhìn vô cùng thích mắt.

Trên đường về, Linh Đan vui vẻ không nói ra lời, cứ mải mê ôm lấy trái cà chua to tròn "Nhà anh trồng cây thật là tốt, nhìn thật thích đó nha."

Minh Huân nhìn cô gái đang nâng niu trái cà chua trên tay thì cười "Em định sẽ làm gì với một giỏ lớn cà chua, một giỏ lớn cà tím và một túi lớn cải đây?"

Linh Đan nghe thế liền nghĩ ngợi "Tất nhiên là sẽ chế biến chúng rồi. Lúc đó sẽ mời anh và Phương Du sang ăn cùng. Em thật không ngờ nhà anh lại cho em hết mớ rau sạch này, thật là thích."

Minh Huân chỉ cười cười rồi im lặng lái xe, anh sẽ không cho cô biết những thứ đó đều là do mẹ anh một tay chăm sóc, không nỡ hái ăn cũng không muốn cho ai. Chỉ vì quá thích đứa con dâu này mà không chút nghĩ ngợi kêu mọi người hái hết đưa cho cô.

Về đến căn hộ của Linh Đan, Minh Huân phụ cô đem túi to giỏ nhỏ lên nhà, cả hai vừa leo cầu thang vừa nói chuyện vui vẻ. Căn hộ này là do ba mẹ mua cho cô, nằm ở tầng hai của toà nhà, tầng trệt chính là nhà của bà chủ tốt bụng, tầng một là nhà của chị gái thuê ở đấy. Cả hai cuối cùng cũng mang đồ đến cửa nhà, nhìn hai người đứng trước cửa nhà thì nụ cười trên môi Linh Đan cứng đờ. Nhìn thấy Linh Đan cùng người con trai khác đang đi tới, người phụ nữ đứng tuổi đi đến giơ tay đánh một cái vào mặt Linh Đan

Minh Huân: "..."

Linh Đan: "..."

Đứng hình vài giây, Minh Huân nhanh chóng bỏ hết mớ đồ ăn đang ôm trên người xuống, nhanh chóng xem xét vết đỏ trên mặt Linh Đan.

Người đàn bà đó thấy như vậy liền lớn tiếng cười "Ha, vừa bị con trai tao đá xong lại quay qua bám vào thằng này sao? Cái thứ đàn bà như mày bị con trai tao bỏ là quá đúng. Không biết hổ thẹn lại còn lớn tiếng chữi rủa con dâu tao sao?"

Linh Đan nghe thế cũng cười, giơ tay lau đi ít máu còn dính ngay khoé miệng "Ôi bà Trang, bà có lầm không? Con trai bà đá tôi sao? Bà đi về hỏi cái tên cặn bã đấy xem anh ta có cơ hội đá tôi không? Là tôi đây đá anh ta, lúc đó còn quăng cho anh ta cái cà vạt coi như quà chia tay rồi mà. Chê ít sao?"

Không đợi bà Trang nói tiếp, Linh Đan thong thả tựa người vào lan can "Cái cô con dâu yêu quý của bà, khí chất ngời ngợi, vòng vàng kim cương đem lấp lánh, một con nhà quê như tôi sao dám lên tiếng chữi rủa. Phải không "Hoa khôi" không có não – Huyền Thanh?"

Người con gái nghe thế liền chạy đến thút thít với bà Trang "Bác gái."

Bà Trang nhíu máy nhìn Linh Đan đang thong dong trước mặt, định bước tới giơ tay đánh thêm cái nữa thì bị Minh Huân nắm lại "Bà Trang, trước mặt tôi thì bà không nên đánh vợ chưa cưới của tôi chứ. Còn con trai bà, phiền bà và cô Thanh đây hãy quản cho chặt đừng để hắn chạy đến làm phiền vợ tôi."

Bà Trang nghe thế bật cười lớn "Vợ chưa cưới sao? Cậu có hứng thú với đồ sài qua của con trai tôi sao?"

Minh Huân cũng chỉ cười cười nhìn Huyền Thanh "Thế con trai bà có hứng thú với đồ sài qua rồi của em trai tôi sao?"

Giọng Minh Huân lại còn vui vẻ hơn "Huyền Trang, cô nhớ ba tháng trước cô khóc lóc nói đợi em trai tôi đi làm nhiệm vụ về không? Năm ngày nữa thằng bé sẽ về đấy."

Huyền Trang bất giác mặt trắng bệch, chàng trai trước mắt này là anh trai của Minh Hiển sao?

Linh Đan nảy giờ xem Minh Huân tự biên tự diễn có chút buồn cười, cô bước tới trước mặt bà Trang "Cái tát hôm nay tôi sẽ không nói tới, cũng không trả thù gì cả, coi như là trả công cho gia đình các người đã giới thiệu công việc gia sư của tôi. Nhưng nếu lần sau gia đình bà còn đụng tới tôi hay người xung quanh tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi. Tạm biệt bà và cô con dâu quý của bà nhá."

Nói rồi quay sang Minh Huân "Đi thôi anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro