Ba y thien ha - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi trị thương cho con chó nhỏ, Đoạn Vân phát hiện nơi này có vô số loại thảo dược Trung Quốc, hơn nữa đều là cực phẩm. Đi dọc theo con suối nhỏ, Đoạn Vân có một cảm xúc muốn giết người. Xem kìa, trên thạch nham kia là cái gì ? Linh chi, lớn vậy sao, sợ ít nhất cũng phải mấy ngàn năm rồi ; lại nhìn tảng lớn trên mặt đất phía trước kia là cái gì ? Mẹ ơi! Ai mà trồng nhân sâm hảo hạng như vậy ở đây thế này? Bất quá nếu là người trồng thì tại sao lại có những năm tuổi khác nhau chứ? Hơn nữa lại có rất nhiều loại hơn một ngàn tuổi như vậy ; mau nhìn đi, lại một khoảng đất kia là cái gì kìa .... ?

Tim Đoạn Vân đã sớm bị kích thích đập thình thịch như muốn lọt cả ra người.. mặc kệ, cứ thu hoạch trước rồi tính sau. Cái gì ? Không có đồ để đựng hả? Cởi quần ra, mặc cái quần lót là được, hái sạch mấy củ nhân sâm ngàn năm nhồi vào đó cái đã. Cái gì nữa dây? Linh chi sẽ bị đè dẹp hả. Đúng đó! Bất quá không thể làm khó được người tài hoa hoành dật, thượng thông thiên văn hạ hiểu địa lý như Đoạn Vân, Đoạn đại tài tử. Dùng nhánh cây và dây leo đan một cái giỏ, chứa những cực phẩm linh chi vào đó, những cây nào chưa đủ năm ngàn năm không có tiêu chuẩn vào được cái giỏ này. Ngoài ra hắn còn tùy tiện hái các loại thảo dược khác bỏ vào giỏ.! Rốt cục mới thấy được nhân phẩm tham lam của hắn bộc phát ra !

Chẳng lẽ nơi này là một hậu hoa viên của một bác thần tiên đại nhân nào đó sao?

Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao bây giờ Đoạn Vân đã có một hình tượng mới. Chỉ thấy hắn, chân xỏ giày da cá sấu, mang vớ trắng, bất quá vớ trắng của hắn đã thành màu cứt ngựa; không có quần, chỉ có một tam giác màu đen bó sát người che chắn bộ phận cần che. Trong khi đi thỉnh thoảng lại ẩn ẩn hiện hiện, hở hở hang hang như các người mẫu trên sàn diễn, làm cho người ta rất thẹn thùng khi phải chào hỏi. Bất quá nơi này vốn không có ai ; Áo thì hoàn hảo, trên lưng có một giỏ đầy dược thảo và linh chi, lại còn có một tiểu bạch cẩu kỳ quái đang ngủ say ; Đoạn Vân đầu tóc bờm xờm, tay trái kéo cái "túi" trước kia vốn là quần của hắn bây giờ chứa đầy nhân sâm, tay trái cầm một cây gậy gỗ quơ quơ về phía trước đi tới. Nhìn kia vẻ mặt cười cười ngớ ngẩn của hắn, không ai hoài nghi hắn sẽ tùy thời nói với bất kỳ người nào mình gặp phải " Tiên sinh, cho xin vài xu đi!".

Đã giữa trưa rồi, Đoạn Vân buông tất cả hành lý trên người xuống nghỉ ngơi. Lúc này tiểu bạch cẩu đã tỉnh lại, vừa tỉnh lại nó liếc mắt đánh giá thân thể rất kỳ quái bên cạnh mình, rồi khựng lại ấp úng nhìn Đoạn Vân. Khi nó phát hiện Đoạn Vân không mặc quần lót vào giờ tý, mà lại mặc giữa trưa thì gò má của nó nhất thời đỏ hây hây.

Nghe tiếng động phát ra từ giỏ thuốc, Đoạn Vân biết nhất định là con chó nhỏ đã tỉnh rồi. Hắn ôm con chó nhỏ lên, cũng không hề chú ý tới biểu hiện ngượng ngùng trên mặt của nó, cứ thế nói nửa ngày về chuyện dược thảo một cách hưng phấn với tiểu bạch cẩu. Giảng nửa ngày xong hắn mới phát hiện tiểu bạch cẩu vẻ mặt rất nghi hoặc, Đoạn Vân biết ngay nó căn bản nghe không hiểu gì cả. hắn không khỏi thở khịt ra nói : " Tính ra không nói nữa. Vết thương của ngươi hẳn là không sao nữa đâu. Được rồi, ngươi sau này cứ đi theo ta. Cam đoan ăn gió uống sương. Được rồi, a a! Ta nói việc này làm gì chứ, ngươi đâu có hiểu đâu. Lúc nãy thấy cử động của ngươi có vẻ rất nhân tính, ta còn tưởng rằng có thể tìm kiếm một bạn để nói chuyện nữa! Ai! Tính ra, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục đi thôi !"

Còn con chó nhỏ lúc này càng thêm nghi hoặc, đang muốn múa tay nói cái gì, nhưng vừa thấy vẻ mặt đau thương của Đoạn Vân vội dừng lại, lém lỉnh dựa vào ngực Đoạn Vân rúc nhẹ, như đang an ủi hắn. Đoạn Vân cười với tiểu bạch cẩu rồi nói : " Không nghĩ tới ngươi còn biết nịnh nọt nữa, tốt lắm, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Bạch. Chúng ta nghỉ ngơi một hồi rồi tìm đường đi, chỉ mong có thể tìm được loài người sớm một chút. Ngươi đói bụng hả ? Lấy củ nhân sâm này ăn đi, thân thể ngươi đang rất suy nhược, cần ăn đại bổ. Cái gì ? Sợ đắng hả, đắng mấy cũng phải ăn, đây là nhân sâm ngàn năm đó! Đừng tưởng xấu xí. Sợ nhiễm trùng hả, ta giúp ngươi sát trùng. Muốn rửa hả? Ngươi là một con chó nhỏ như vậy mà lắm thứ vệ sinh thế?"

Đoạn Vân dụ dỗ nửa ngày mới cưỡng chế Tiểu Bạch ăn được củ nhân sâm ngàn năm kia. Mấy ngày nay sau, bọn Đoạn Vân đói ăn dã quả, khát cũng ăn dã quả. Còn mỗi ngày Đoạn Vân đều bắt Tiểu Bạch ăn một gốc nhân sâm và một chút dược thảo phối trí. Đương nhiên Đoạn Vân cũng nhân đó lấy vài nhánh nhân sâm hoặc linh chi làm lương thực. Trong lòng Đoạn Vân thầm hô xa xỉ, cảm thấy mình quả là lãng phí. Vào ngày thứ ba, vì quá nặng, Đoạn Vân không thể không vứt bỏ cái quần nhân sâm, chỉ lựa ra vài nhánh nhân sâm quí nhất bỏ vào giỏ linh chi. Hắn có cảm giác tựa như đang vứt đi một nắm nhân dân tệ, à không, là đô la mỹ. Những nhánh nhân sâm đó đều là trân bảo, còn quí hơn tiền nhiều lắm! Lấy ra mấy nhánh cực phẩm nhân sâm bỏ vào giỏ sau lưng, Đoạn Vân rốt cục lại xỏ quần vào như trước.

Đã bảy ngày rồi, Đoạn Vân cũng vẫn không tìm được người nào. Tiểu Bạch được Đoạn Vân cẩn thận liệu lý đã sớm có thể tự do hoạt động rồi, nó cả ngày hoạt bát chạy tới chạy lui quanh quẩn bên chân của Đoạn Vân tựa như một tiểu thiên sứ. Hơn nữa cách trao đổi giữa bọn họ cũng có điều biến thái: Đoạn Vân lúc này có khả năng giải thích các ngôn ngữ cơ thể của Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch nhưng lại không thể hiểu Đoạn Vân cả ngày đang nói những gì.

Hôm nay một người một thú đang nghỉ ngơi. Tiểu Bạch thấy Đoạn Vân lại hướng về phía nó xổ ra một tràng ngôn ngữ không thể giải thích được, ánh mắt chớp chớp nghi hoặc, con ngươi trong veo như thủy tinh cứ xoay chuyển vòng vòng, dường như có một quyết định gì đó. "Tiểu Bạch, tới đây nào. Tiểu Bạch! Tiểu Bạch, ngươi có nghe không." Mặc dù không hiểu tiếng Hán, nhưng Tiểu Bạch thông minh đã có thể hiểu được Đoạn Vân khi gọi "Tiểu Bạch" Là chỉ mình, hơn nữa cũng đã tiếp nhận cái tên mới này. Bình thường chỉ cần Đoạn Vân gọi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức sẽ nhảy tưng tưng lên chạy về phía Đoạn Vân. Khả Đoạn Vân rất kỳ quái là hôm nay hình như Tiểu Bạch không có phản ứng gì cả?

Tiểu Bạch bị Đoạn Vân lớn tiếng gọi sực tỉnh lại. Con ngươi một lần nữa xoay tròn, đứng dậy nhảy đến trước mặt Đoạn Vân. Nhìn Đoạn Vân rồi nhếch miệng, đưa chân trước lên nắm chặt lấy tay của Đoạn Vân. Đoạn Vân vừa thấy tức thì hiểu ngay là nó muốn gọi hắn. Mặc dù không rõ nó muốn làm gì. Đầu của Tiểu Bạch rụt lại, lúc này Tiểu Bạch bắt đầu nhảy múa những vũ điệu kỳ quái, một hồi quay vòng vòng, một hồi sau lại dùng mũi chân sau trụ xuống đất, giơ cả hai chân trước cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa trong miệng phát ra những âm thanh kỳ quái rất có tiết tấu.

"Tiểu Bạch đang làm gì nhỉ? Chẳng lẽ nó muốn nhảy múa cho ta xem ? Nó không phải không hiểu ta nói gì sao? Bất quá này vũ đạo này cũng rất hấp dẫn ! Ha ha !" Đang lúc Đoạn Vân nghi hoặc, trên người Tiểu Bạch bỗng nổi lên trận trận bạch quang, đến lúc này thì cho dù Đoạn Vân là thằng ngu cũng hiểu được sự tình không đơn giản rồi, nụ cười trên mặt nhất thời tắt lịm. Nhưng trước giờ do luôn luôn tín nhiệm Tiểu Bạch nên Đoạn Vân cũng cũng không lui lại. Đột nhiên, một đạo bạch quang từ mi tâm của Tiểu Bạch chợt bắn ra, hơn nữa lại bắn thẳng vào mi tâm của Đoạn Vân. Khoảng cách quá gần, Đoạn Vân còn chưa không có phản ứng xem xảy ra chuyện gì, thì đã cảm giác đầu mình như bị cái gì đập trúng, sau đó là trống rỗng, rồi ngây ngốc.

===========================

"Tiểu Bạch đáng chết, dám đánh lén ta ! Ủa mà có chuyện gì thế? Làm sao trong đầu mình dường như lại hiện ra một thứ ký tự gì thế nhỉ?"

Đại khái phải hơn mười phút sau, Đoạn Vân mới dần dần tỉnh lại. Khi hắn tỉnh lại thì việc đầu tiên chính là muốn tìm Tiểu Bạch tính sổ. Trong quá trình hôn mê, hắn cảm giác thấy đầu mình dường như bị cái gì rất lớn xoáy vào làm xóc óc rất khó chịu, trong ý thức thỉnh thoảng có những nét chữ kỳ quái hiện lên. Hơn nữa sau khi khôi phục lại ý thức, hắn cảm giác mình đã nắm bắt được cái đó. Đúng rồi, là ngôn ngữ ! Trải qua cơn chấn động do Tiểu Bạch gây ra, Đoạn Vân trong nháy mắt đã thành thạo được một thứ ngôn ngữ mới.

" Quá thần kỳ, nhớ hồi trước ở trường đại học mà được vậy thì đỡ quá, Anh Ngữ cấp bốn không cần phải thi lại rồi. Cứ như vậy vài lần thì mình chẳng phải trở thành siêu nhân rồi sao? Ha ha ! Tiểu Bạch, ngươi thấy có gì mắc cười hả ? Sao không làm vậy thêm vài lần đi, như vậy ta có thể trở thành một bác học đó. Đây là ngôn ngữ gì, sao mà kỳ quái như vậy! Không phải là ngôn ngữ thú vật chứ?"

Đoạn Vân khúc trước chỉ dùng tiếng Hán để nói, còn vài câu khúc sau Đoạn Vân lại thử dùng tân ngữ mới học được để nói với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hiển nhiên nghe hiểu được, trừng mắt nhìn hắn có vẻ rất tức giận. Thấy Tiểu Bạch dường như chuẩn bị đại chiến với mình, với vẻ mặt cực kì mất hứng, Đoạn Vân xoa dịu : " Thôi thôi, đừng có hẹp hòi như vậy, nói một hai câu đâu có chết ai đâu.."

Từ việc Tiểu Bạch nghe được khúc sau, hắn biết Tiểu Bạch hiểu những gì hắn nói. Do đó Đoạn Vân cứ thế cả ngày đè Tiểu Bạch ra mà hỏi đông hỏi tây. Hơn nữa thường xuyên hỏi một vài vấn đề rất ngu ngốc. Việc này làm Tiểu Bạch cực kì buồn bực, lòng chán ngán lên không biết bao nhiêu lần. Đang suy nghĩ không biết có nên tiếp tục hỏi vài câu nữa không, để hắn chính thức trở thành ngu ngốc, Đoạn Vân bỗng nói. " Nghe coi, phía trước có tiếng đánh nhau, hơn nữa là tiếng binh khí va chạm, thật tốt quá. Rốt cục cũng gặp được người rồi !" Đoạn Vân nhanh chóng ôm lấy Tiểu Bạch, cực kỳ cẩn thận bước nhè nhẹ về phía trước nơi có đám đánh nhau.

Trong chốc lát, bọn họ chỉ còn cách nơi có tiếng đánh nhau rất gần. Khi xuyên qua một đám bụi cây hỗn loạn và vùng cỏ rậm rạp mọc thấp, Đoạn Vân đã thấy được một vài thân ảnh. Những người đó đang giằng co nhau trong một căn nhà. Cẩn thận nhìn khắp căn mao thảo hình bát giác, cảnh tượng trên mặt đất làm Đoạn Vân cũng có thể có một vài suy đoán nhất định.

Chỉ thấy sáu gã Hắc y nhân đang cầm trường kiếm đứng quây tròn bao vây một ông già mặc trường bào, còn có ba gã Hắc y nhân nằm dưới đất, hiển nhiên đã chết. Ông già tay cầm một cây pháp trượng, trên người lộ vẻ rất mệt nhọc, tiếng thở hào hển nặng nề thỉnh thoảng lại đứt quãng.

Lúc này một Hắc y nhân tiến từng bước một về phía ông già quát tháo, những gì hắn nói làm cho Đoạn Vân rất kích động. Những lời nói đó hiển nhiên là ngôn ngữ mà Tiểu Bạch truyền cho hắn. Nhìn Tiểu Bạch cảm kích xong, Đoạn Vân tiếp tục quay sang chú ý đến tình huống bên dưới.

"Phổ Hi Kim, ngươi nên đầu hàng đi! Ngươi trốn không thoát đâu. Chỉ cần ngươi giao Hiệp nghị thư giữa Thiên Long Đế Quốc và Long Tộc ra, ta sẽ cho ngươi đi." Hắc y nhân đang nói hiển nhiên là đầu lĩnh của đám Hắc y, hắn đang thuyết phục để ông già tự nguyện khuất phục. Bất quá khi hắn nhắc tới Long Tộc làm cho Đoạn Vân rất cảm thấy hứng thú, thế giới này lại có rồng à!

"Ha ha ! Phong chi Kiếm thánh Bỉ Đặc, ngươi cũng quá coi thường Phổ Hi Kim ta rồi. Ta là Thánh ma pháp sư, chẳng lẽ đầu hàng đám sát thủ các ngươi sao? Buồn cười quá, nếu ngươi là ta thì ngươi có đầu hàng không ? Đến đây đi ! Đừng có nhiều lời nữa !" Ông già nói rất kiên cường.

"Ta kính nể khí tiết của ngươi, bất quá, ta phải xin lỗi rồi. Ta chỉ là một sát thủ ! Lên, giết chết rồi tính sau !" Vẻ mặt Hắc y đầu lĩnh có chút tiếc nuối. Tay Hắc y thủ lĩnh bỗng vung lên hạ lệnh cho thuộc hạ. Năm tên kiếm sĩ còn lại thực lực cũng rất khá, lập tức vọt lên, bắt đầu phát động tiến công mãnh liệt. Chỉ thấy một màn kiếm khí màu vàng kim công kích thẳng tới ông già. Ông già không ngừng di chuyển tìm mọi biện pháp để nới rộng khoảng cách, trên người thỉnh thoảng hiện lên một chút bạch quang chống cự với kiếm khí, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn phát ra vài luồng khí kình mạnh mẽ cuốn lấy xung quanh các Hắc y nhân khiến cho các vết thương cũ của bọn chúng vỡ ra, máu tươi tóe ra rải rác.

Kiếm khí hoa lệ cùng ma pháp tinh kì tỏa ra bốn phía, chỉ đứng một bên nhìn lén mà Đoạn Vân đã phải trợn mắt há mồm. Quang cảnh cuộc chiến quả thực quá huy hoàng, quá chấn động. Nếu có cái camera quay lại cảnh này nhỉ. Chắc chắn còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả phim HồngKông ấy chứ. Cái gì, ngươi nói gì cơ? Hơi bạo lực hả? Nói đùa ... thầy thuốc như ta còn ngại gì chuyện máu me, mà dạo này trên TV chiếu mấy cảnh phim còn đậm đặc máu tanh hơn cả vạn dặm ấy chứ!

Thấy năm tên thủ hạ lần lượt ngã xuống gần hết, Hắc y nhân thủ lĩnh rốt cục cũng phải ra tay. Cao thủ đúng là cao thủ có khác, chỉ thấy hắn vừa nhảy lên liền có màn kiếm khí màu trắng vung ra, đánh thẳng vào người ông già, còn ông già đang mải đối phó với mấy tên thủ hạ du đấu, vì không để ý, nên bạch quang hộ thể trên người bị kiếm khí bạch sắc chém rách. Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc vừa xuất một kiếm, kiếm khí chém xuống lưng Phổ Hi Kim gây nên một vết thương rất sâu. Tấm áo ma pháp của ông già bị phá vỡ, phía sau lưng hoàn toàn lộ ra, trên lưng lưu lại một vết thương rất rõ ràng, chỉ chốc lát, máu đỏ tươi đã phún trào ra. Đang lúc Đoạn Vân cho rằng ông già này coi như đã tiêu đời, thì ông già gầm lên một tiếng, lẩm bẩm phóng xuất vài câu chú ngữ. Đột nhiên, một đạo sóng công kích mà mắt thường có thể thấy được từ ông già này hình thành một vòng tròn khuếch tán ra chung quanh. Nhất thời bốn phía bụi đất bốc lên mù mịt, tất cả đám Hắc y nhân vội vã dừng lại. Ông già bỗng ngã gục xuống, nằm dài trên mặt đất một cách vô lực, hiển nhiên đã không diên trì được nữa rồi. Chuyện kế tiếp mới làm cho năng lực chịu đựng trong lòng Đoạn Vân lại một lần nữa bị khiêu khích. Chỉ thấy vây quanh chỗ ông già nằm là xác năm tên Hắc y nhân đều bị chém thẳng vào eo, thân thể chia làm hai đoạn, kinh khiếp hơn nữa còn có vài người cũng chưa hoàn toàn chết, bọn họ trong miệng liên tiếp hộc ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nửa trên thân thể còn lấy tay cào loạn ra phía trước. Còn Hắc y thủ lĩnh Bỉ Đặc cũng không thể hoàn toàn ngăn cản và né tránh lần công kích này. Kết quả là hai chân của hắn đang muốn nhảy lên tránh né vẫn bị trúng thương nặng, cả hai chân đều bị chém nát mất quá nửa, ngay cả xương đùi cũng đã lộ ra.

" Không, không hổ là Thánh ma đạo sư sắp trở thành Pháp thần, đã bị kiếm thánh của ta đánh cho một kích trí mạng mà vẫn có khả năng liều mạng việt giai (vượt qua năng lực của mình) xuất ra một thần kỹ - Cuồng Phong Công Kích Ba (sóng cuồng phong công kích). Mặc dù ngươi phế đi đôi chân của ta, nhưng ngươi cũng không sống nổi nữa,... ục!."

Nói xong, Bỉ Đặc ói ra một búng máu, vì hai chân gần đứt lìa khúc dưới nên gục xuống, nằm trên mặt đất lăn lộn rất khổ sở. Còn ông già cũng nhắm mắt lại mặt lộ vẻ thống khổ bi thương...

Quá kích động mà! Thật là quá huyết tanh mưa máu, bạo lực quá đi thôi. Cho dù đã xem qua vô số phim ảnh, và mặc dù là một thầy thuốc, Đoạn Vân cũng vị tất có thể chịu được cảnh máu me như vậy dù rằng đã được trang bị đầy đủ lực miễn dịch tới tận chân răng. Thấy đâu đâu cũng đều là máu tươi tràn lan tanh khét, rải rác nơi nơi đều là cánh tay gãy lòi xương rồi những miếng thịt vụn be bét, Đoạn Vân rốt cuộc không chịu được nữa, bao nhiêu dã quả vừa ăn xong, không thể giữ lại trong bao tử được nữa, ọe lên một tiếng rồi ói ra bằng sạch.

Hiển nhiên lúc này Đoạn Vân đã bị bại lộ rồi. Bị phát hiện thì cũng bị phát hiện rồi, mặc kệ chứ, dù sao bọn họ đều ngắc ngoải sắp chết cả rồi. Hơn nữa, mình lại không có cừu hận gì với bọn họ, hẳn là họ sẽ không gây khó dễ cho mình đâu! Đi ra ngoài thôi! Xem ông già có còn cứu được hay không. Hắc y nhân thì không cần quan tâm, theo như các phim ảnh bình thường thì đám Hắc y nhân đều là người xấu cả. Nghĩ vậy, Đoạn Vân hướng về phía lão ma pháp sư kia đi tới. Còn Tiểu Bạch cứ ở nguyên tại chỗ, không dám lò dò đi về phía trước, cứ ở chỗ đó mà kêu Đoạn Vân. Ông già cố gắng mở mắt ra một cách khó khăn, giật mình nhìn Đoạn Vân, còn Bỉ Đặc cũng có vẻ kinh ngạc: " Lại có người ở chung quanh sao? Vậy mà ta không có hề phát hiện ra." Ông già Phổ Hi Kim thử muốn nhổm người lên, nhưng vết thương nghiêm trọng trên lưng cùng với bị ma lực cắn trả mãnh liệt làm cho lão già đáng thương không thể nhúc nhích được chút nào. Đoạn Vân cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và những cơn đau quặn thắt trong bụng tiến đến trước mặt lão pháp sư già.

Đoạn Vân cẩn thận đánh giá vết thương của ông già, thấy lão muốn đứng lên, vội ngăn lại nói : " Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, ngài bây giờ bị thương rất nặng, nếu không lập tức trị liệu, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó, do đó xin ngài đừng có lộn xộn mà cử động!"

Lão pháp sư cười cười vẻ khó khăn, nói đứt quãng : "Tiểu.. tiểu tử... ta... ta chắc... chắc không xong rồi. Ngươi có thể... có thể giúp... giúp ta một việc, ngươi... ngươi cầm khế ước trong ngực ta mang về ..."

Còn không đợi cho lão pháp sư nói xong, Đoạn Vân ngắt lời luôn : " Ngươi nhờ ta cầm cái khế ước đó mang về Thiên Long quốc phải không ?"

Lão pháp sư khẽ gật đầu một cách khổ sở. " Không thể, ta muốn ngươi phải tự mình đi. " Nghe Đoạn Vân không đáp ứng, Phổ Hi Kim lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đoạn Vân, cố hết sức nói : " Tiểu tử, chúng ta... chúng ta có thể hứa cho ngươi bất kỳ điều kiện gì. Bản khế ước đó, thật sự... thật sự rất trọng yếu." Thấy vẻ kích động của lão già, Đoạn Vân lập tức lấy tay đè lại vết thương của lão, vội vàng nói : " Lão gia gia, ngài đừng kích động. Ý của ta là ta có thể chữa lành cho ngươi, sau đó ngươi tự mình đi làm."

Nghe Đoạn Vân nói, Bỉ Đặc cách đó không xa lập tức trào phúng nói leo vào:" Ha ha ha, khắc khắc! Nói đùa chứ, đã bị trúng một kích trí mạng của Kiếm thánh Bỉ Đặc ta, hơn nữa còn dám vượt cấp sử dụng ma pháp nữa, nay đang bị ma lực cắn trả nghiêm trọng. Trừ phi ngươi là thần, không, ngươi phải là thần cấp tế tự mới có thể chữa được. Bằng không, không có khả năng cứu hắn đâu. Anh bạn trẻ, ta khuyên ngươi không cần uổng phí sức lực nữa. Biến đi ! Bỉ Đặc trước nay không giết người bình dân tay không, sức không trói chặt con gà như ngươi đâu."

"Đúng vậy, tiểu... tiểu tử, ngươi... ngươi không cứu được ta đâu." Vẻ mặt ông già rất thống khổ, trong ánh mắt lại toát ra mấy phần nhu tình, rồi còn chảy ra vài giọt nước mắt long lanh trong suốt nữa chứ.

Mẹ kiếp, cảm giác bị người coi rẻ rất là khó chịu. Rồi khi nghe lão pháp sư già nói đế theo làm Đoạn Vân càng không phục. Nhìn ánh mắt lão pháp sư đầy thâm tình càng làm Đoạn Vân thêm kiên định với ý nghĩ cứu người. Hắn lấy ngân châm và thủ thuật đao ra, lập tức múa lên.

Hắn trước tiên dùng ngân châm đâm vào các mạch máu chủ yếu của lão pháp sư để cầm máu. Sau đó hắn cẩn thận rạch bỏ những chỗ thịt da bị kiếm rạch nát. Lúc đầu lão pháp sư còn muốn giãy dụa, Đoạn Vân vì đảm bảo trị liệu có hiệu quả nên phải dùng ngân châm chế trụ vài huyệt đạo của ông già làm cho lão không thể cựa quậy nữa. Kế tiếp là dùng thuốc. Châm cứu, bó thuốc. Những khâu này đúng là những gì mà Đoạn Vân sớm đã thành thục. Lục đục một lát sau, Đoạn Vân cầm tay Phổ Hi Kim bắt mạch, phát hiện nội tức của ông già rất loạn. Vì vậy phải dùng phương pháp châm cứu điều trị cho ông già một chút. Cuối cùng, nén nỗi đau lòng lấy vài nhánh cực phẩm nhân sâm và linh chi cùng với vài thứ thảo dược có tác dụng tiêu viêm điều chế một hồi, rồi cũng vắt ra chút nước ép ông già uống vào. Có câu: "Nhân sâm tục mệnh, linh chi bổ khí dưỡng huyết". Với số cực phẩm dược tài nhiều như vậy, chỉ cần miệng còn thở vẫn có thể cứu sống, huống chi ông già này đúng là một lão gia hỏa có thực lực cường hãn.

Sau khi làm những việc này xong, Phổ Hi Kim chìm vào giấc ngủ một cách rất thanh bình. Còn Tiểu Bạch cũng đã ở dưới chân Đoạn Vân. Lúc nãy tên chủ nhân vô lương tâm của nó đã bế nó ra đây khi quay về lấy dược tài.

Đoạn Vân suốt quá trình điều trị lão ma pháp sư được Bỉ Đặc xem không sót một chi tiết nào. Thấy vẻ giật mình của Bỉ Đặc, Đoạn Vân nhìn hắn cười cười. Đoạn Vân cầm lấy công cụ, lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Bỉ Đặc, nhanh chóng lẩn đến sau lưng hắn, lấy một cây châm đâm vào cổ anh chàng Kiếm thánh một phát rất nhanh. Bỉ Đặc thóat khỏi cảm giác khiếp sợ, vừa phục hồi tinh thần lại đã cảm thấy đau đau ở sau cổ, hoảng sợ định cầm lấy kiếm, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện ra mình cả người toàn thân trên dưới đều không thể động đậy được. Cả cái cổ có cảm giác như bị phong chập làm hắn hiểu ra thủ đoạn của Đoạn Vân thần kỳ như thế nào. Kỳ thật với thực lực của Đoạn Vân, hắn chỉ cần né một chút là thoát khỏi cây châm của Đoạn Vân mà Đoạn Vân cũng chẳng làm gì được hắn. Bất quá hắn không có cơ hội nữa.

"Thế nào, sát thủ tiên sinh. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ đây? Giết ngươi à? Hay là ......"

Từ khi tên y sư vô lương tâm Đoạn Vân này chữa cho lão già bất tử lúc nãy, trong lòng Đoạn Vân đã nổi lên chủ ý lợi dụng vị kiếm thánh này rồi. Kiếm thánh hẳn là rất có giá trị, nếu có khả năng biến hắn thành thủ hạ của mình cũng tốt.

" Ngươi muốn gì ? Muốn giết ta thì cứ động thủ phắt đi cho xong ".

Đoạn Vân cũng không làm cho hắn câm mồm, nhưng cả người trên dưới đều không thể nhúc nhích làm Bỉ Đặc rất sợ hãi. Hắn dùng cái phương pháp gì mà có thể khống chế thân thể mình như vậy, hắn không phải là vong linh ma pháp sư đó chứ? Bất quá trên người ta lại không có ma lực ba động gì cả, Bỉ Đặc thầm nghĩ!

"Được, ta muốn ngươi đứng trước các thần linh mà thề, làm thủ hạ cho ta ... "

"Không bao giờ, Bỉ Đặc ta mặc dù hai chân bị phế, nhưng tốt xấu gì cũng là cấp bậc Kiếm thánh. Với lại, ta đã là phế nhân, ngươi muốn ta làm gì đây?" Đoạn Vân còn chưa nói xong Bỉ Đặc đã cự tuyệt rồi.

Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi nói: " Nếu ta có thể trị khỏi cho ngươi thì sao?"

"Không có khả năng, ta đã bị thương tổn từ pháp thần, chỉ có tế tự cấp mười, mà theo ta được biết trên đời này không hề có tế tự cấp mười. Nếu muốn chữa khỏi vết thương của ta, trừ phi ngươi là thần."

"Vết thương của ngươi đối với ta mà nói không phải là cái gì khó khăn quá mức. Ngươi xem, ông già kia cũng được ta cứu sống rồi đó? Hắn xem ra còn bị thương nặng hơn ngươi nhiều !" Đoạn Vân chỉ Phổ Hi Kim đang ngủ vùi.

Người này có năng lực kỳ lạ như thế, tế tự thuật với phương thức cứu người kỳ quái vô cùng, hơn nữa lại không có cấp bậc gì, tiền đồ quả thực không thể hạn lượng. Ta đi theo hắn, nếu so với việc làm sát thủ không biết lúc nào chết sống thì .... Bỉ Đặc ngẫm nghĩ cẩn thận, rốt cục đưa ra một quyết định mà hắn cho rằng là một quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời hắn : "Được, ta lấy danh nghĩa nữ thần xin thề: nếu ... ủa mà xin hỏi ngài tên gì ? "

"Đoạn Vân"

"Nếu Đoạn Vân thiếu gia có thể chữa khỏi cho ta, cho ta khôi phục năng lực của hai chân, Bỉ Đặc ta sẽ phục vụ cho Đoạn Vân thiếu gia, cả đời thuần phục !"

Đoạn Vân thấy rằng cổ nhân rất mê tín, họ không dám dùng thần linh để gạt gẫm. Bỉ Đặc đã phát thệ như vậy thì sẽ không phản bội mình đâu, nếu hắn không trung thành với mình, cũng tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ân nhân cứu mạng. Sau đó bắt tay vào trị thương ngay.

Ài! Số ta làm sao mà khổ như vậy chứ, còn phải trị thương cho thủ hạ nữa ? Đây là cái đạo lý gì vậy ! Thấy thủ hạ mới nằm còng queo, Đoạn Vân không khỏi cảm khái thở than mãi trong lòng.

Chữa vết thương cho Bỉ Đặc xong, Đoạn Vân ôm Tiểu Bạch ngồi xuống. Bỉ Đặc hoàn toàn bị phương thức trị liệu của Đoạn Vân làm cho khiếp sợ : trong cả quá trình điều trị hắn lại không hề sử dụng ma pháp gì, quả thực đúng là bất khả tư nghị. Cảm giác máu lưu thông từ vết thương ở hai chân mình vừa đau đớn lại vừa sung sướng thống khoái. Nhìn Đoạn Vân mà Bỉ Đặc cứ mắt tròn mắt dẹt miệng há hốc ra, muốn nói cái gì đấy nhưng lại không dám nói. Hiển nhiên, ở phương diện câm mồm này thì Bỉ Đặc tuyệt đối là một thủ hạ vĩ đại. Còn Đoạn Vân không thèm để ý đến thái độ của hắn, tiếp tục sửa soạn túi dược tài của mình .

Một lát sau, Đoạn Vân nói với Bỉ Đặc : " Xem ra chúng ta phải tìm một chỗ kín đáo dưỡng thương thôi, mùi máu tươi nồng nặc ở nơi này rất có thể sẽ kéo đám dã thú tới. Ta đưa ngươi sang sơn động bên kia trước rồi tính sau ." Đoạn Vân mất khá nhiều sức lực mới kéo được hai kẻ trọng thương tới một sơn động cách đó một đoạn hơn ngàn thước.

Buổi tối, Đoạn Vân rốt cục không phải ăn dã quả nữa. Vì sao? Thủ hạ tương lai của hắn có một cái Không Gian Giới Tử, bên trong có không ít thức ăn. Nhìn không gian giới chỉ của Bỉ Đặc, Đoạn Vân thật muốn làm mặt dày trấn lột quá. Nhưng vừa nghĩ đã cảm thấy làm như vậy quả là mất thể diện. Ai lại lấy đồ của thủ hạ mình chứ. Hơn nữa Bỉ Đặc cũng còn chưa chính thức gọi hắn là chủ nhân .

Một đêm an lành yên tĩnh trôi qua. Sáng sớm ngày thứ hai Đoạn Vân bị một loạt những thanh âm tranh cãi dựng đầu dậy. Chẳng lẽ hai người đang đánh nhau. Nghĩ vậy, cơn ngái ngủ của Đoạn Vân hoàn toàn tiêu tan, hắn nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra xem .

Chỉ thấy Bỉ Đặc và Phổ Hi Kim đang giằng co nhau. Lão đầu cố phát ra ma pháp, nhưng lão đã quá suy yếu căn bản không phát ra được cái gì. Bỉ Đặc trải qua một đêm điều dưỡng đã có thể đứng lên. Bỉ Đặc hiển nhiên không muốn làm ông già khó xử, nhìn thấy Đoạn Vân tỉnh lại, hắn nhìn về phía Đoạn Vân, rồi cúi mình vái chào Đoạn Vân, nói : "Đoạn Vân thiếu gia !" Đoạn Vân đi đến bên hai người nói với Bỉ Đặc : " Ngươi sao lại đứng lên như vậy, ta không muốn có một thủ hạ tàn phế đâu."

"Thủ hạ? Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Bỉ Đặc? Hắn làm sao có thể trở thành thủ hạ của ngươi chứ?" Nghe Đoạn Vân nói, ông già giật bắn cả người lên.

Nguyên lai là lão hiểu lầm thôi, Đoạn Vân cúi mình vái chào Phổ Hi Kim, cười nói "Phổ Hi Kim gia gia, ngài đừng hiểu lầm. Ta cũng chỉ là vừa mới thu Bỉ Đặc làm thủ hạ thôi. Hơn nữa hắn đã lấy danh nghĩa của sinh mạng nữ thần mà thề: nếu ta chữa lành chân của hắn, hắn sẽ nhận ta là chủ nhân. Bỉ Đặc, có phải thế không? Bây giờ ngươi đã tin ta có thể chữa lành đôi chân què của ngươi chưa!"

"Đúng vậy, thiếu gia. Hôm nay vừa tỉnh ta đã phát hiện chân của ta đã có thể cử động được rồi, hơn nữa lại cảm giác những cơ bắp bị rách nát ngày hôm qua nay cũng đã khép lại rồi. Chỉ là còn có chút đau và ngứa."

"Vậy là ổn rồi, đau và ngứa là tốt..." Đoạn Vân tự nhiên hiểu rằng đây là triệu chứng do máu bắt đầu lưu thông. Bất quá tên Bỉ Đặc trời đánh này có thể chỉ trong một đêm mà khôi phục đến mức này, không khỏi làm Đoạn Vân cảm thán : người nơi này thật sự là biến thái!

Ông già hiển nhiên đã hiểu được mọi chuyện. Ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Đoạn Vân : " Tiểu tử, ngươi cần phải suy nghĩ cho chu đáo, hắn trước kia là một sát thủ, để hắn theo ngươi, có thể gây cho ngươi rất nhiều phiền toái đó."

Đoạn Vân hiển nhiên không để ý tới điều này, ở cái thế giới hoàn toàn xa lạ này, có một thủ hạ dù sao cũng tốt hơn so với một mình mò mẫm hòa nhập vào. Hắn nở một nụ cười quỷ dị nói với Phổ Hi Kim : "Phổ Hi Kim gia gia, Bỉ Đặc đã bị ngài sử dụng ma pháp đánh chết khi tìm cách ám sát ngài, còn hộ vệ của ta tên là Diệp Cô Thành. Phải không, Diệp Cô Thành!"

Bỉ Đặc một hồi sau mới phản ứng được, ôm quyền nói : "Dạ, thiếu gia. Kỳ thật biết được diện mục chân chính của ta ngoại trừ thủ hạ thân tín thì không còn ai khác. Do đó thiếu gia không cần lo lắng về thân phận của ta. Hộ vệ Diệp Cô Thành xin thỉnh an thiếu gia !"

Phổ Hi Kim cũng hiểu ra : " Được rồi ! Đã như vậy. Ta cũng không truy cứu chuyện cũ nữa. Anh bạn trẻ, không nghĩ tới ta lại còn có thể còn sống. Chỉ là đáng tiếc một thân ma lực của ta.... Ai! Tiểu tử, ta còn chưa biết tên của ngươi, đến từ nơi nào? Không ngờ ngươi tuổi còn trẻ, mà cấp bậc tế tự đã rất cao rồi ."

Mẹ kiếp đúng là họa vô đơn chí. Bỉ Đặc, à không, vấn đề thân phận của Diệp Cô Thành vừa được giải quyết xong. Lại lòi ra vấn đề về thân phận của mình, thật sự là rách việc ! Chẳng lẽ nói mình không phải người của thế giới này sao, đến từ một nơi xa xôi tên gọi là địa cầu? May mà Đoạn Vân sớm đã nghĩ ra một câu chuyện lâm li. Nhìn ánh mắt tò mò của hai người, Đoạn Vân bắt đầu kể về một câu chuyện xưa rồi lồng vào đó chi tiết ngụy tạo chế biến ra một thân phận cho mình. Còn lúc này tên hỗn đản Tiểu Bạch cũng đã ra ngoài để xem náo nhiệt .

Câu chuyện của Đoạn Vân hiển nhiên chính là bản Dị Giới Hoa Đà. Trong câu chuyện đó, tổ tiên của Đoạn Vân là một thần tế tự có năng lực kỳ lạ sống cách đây cả ngàn năm trước, hơn nữa ở dân gian có danh dự rất cao, được mọi người tôn xưng là thần tế tự. Có một lần, tổ tiên của Đoạn Vân được Hoàng đế mời đến xem bệnh. Tổ tiên Đoạn Vân chẩn đoán rằng trong óc của Hoàng đế có khối u, cần phải giải phẫu để trị liệu. Ái chà, giải phẫu có nghĩa là bửa cái đầu ra. Nhưng Hoàng đế Bệ hạ vốn đa nghi cho rằng tổ tiên Đoạn Vân muốn giết hắn. Vì vậy vô cùng giận dữ, đem tổ tiên Đoạn Vân xử tử. Về sau tổ tiên Đoạn Vân được bằng hữu trợ giúp chạy thoát, để tránh bị truy sát nên thay tên đổi họ. Đoạn Vân trong lúc vô ý xúc động mò vào Truyền tống trận của gia tộc mới vô tình bị truyền tống đến đây. Trong câu chuyện đó, hắn gọi y thuật là cổ tế tự thuật.

Diệp Cô Thành và Phổ Hi Kim hoàn toàn tin thân phận của Đoạn Vân, còn Tiểu Bạch vốn biết một chút chi tiết về hắn lại trợn mắt trắng dã mà nhìn hắn.

"Không nghĩ tới tổ tiên Đoạn Vân lợi hại như vậy, mà gia tộc ngươi lại có một câu chuyện lâm li như vậy. Gia tộc của ngươi quả là không đơn giản, lại còn có Truyền tống trận. Tốt lắm, tiểu tử, ngươi đã cứu ta. Bây giờ ngươi có yêu cầu gì không? Cứ nói ra đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ đáp ứng ngay!" Phổ Hi Kim mở miệng nói .

Đoạn Vân nghĩ ngợi, rồi nói : "Phổ Hi Kim lão gia gia, ta cứu ngươi không phải cần báo đáp gì, đó là chức trách của một thầy thuốc, à à, thầy thuốc ý là muốn nói đến tế tự đó ."

"Được ! Tốt lắm ! Nhưng mà, ngươi có chức trách của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta. Nói đi ! Ngươi có chuyện gì, chỉ cần ta có khả năng làm được ta sẽ giúp." Ông già hiển nhiên không thích thiếu nợ ân tình của người khác.

Thấy cái bộ dạng nghiêm túc của lão già, Đoạn Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói : " Ta nghĩ là bái ngươi làm vi sư !"

"Cái gì ?" Diệp Cô Thành và ông già đồng thanh kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thiên