6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em ngày ngày bám lấy chị, bám theo chị gây phiền phức, chị không ghét em sao?” Anh nói.

“Chị không ghét, chị đã nói là không ghét mà!” Giọng tôi cao lên vài độ.

"Được rồi, được rồi, nghe lời chị đó." Anh nói.

“Vậy chị không ghét tức là thích hả.” Anh lại hỏi tôi câu này.

"Có thích một chút." Tôi nói.

"Vậy chúng ta thoả thuận chút, làm bạn gái em nhé?" Anh ấy nói với tôi.

Tôi bỗng im bặt.

“Được không, đàn chị, chị tốt nhất quả đất luôn đí.” Anh làm nũng với tôi.

"Nishimura Riki, em giậu đổ bìm leo à." Tôi nói.

*giậu đổ bìm leo: là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta.

"Sao mà thế được, em thích đàn chị mò, đâu phải ngày đâu tiên chị biết đâu." Anh còn lý do lý trấu nữa.
_____

Từ ngày hôm đó, chúng tôi hẹn hò.

Tôi cũng dũng cảm đồng ý với anh ấy sẽ tố cáo kẻ đã gạ gẫm tôi. Công ty sa thải tôi và tôi không nhận được giấy chứng nhận thực tập.

Tôi buồn chán trong phòng, tôi nên nói gì với người hướng dẫn của mình đây. Niki gõ cửa nhà tôi.

“Tèn tén ten, đây là chuyện làm đàn chị lo lắng phải không?” Anh cầm một tờ chứng chỉ thực tập hỏi tôi.

“Làm sao anh lấy được vậy?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

Anh tiến đến, sát mặt về phía tôi: "Hôn anh đi rồi anh sẽ nói cho em biết."

Tôi vừa hôn anh, mặt anh đột nhiên quay lại, tay vòng qua eo tôi, dán vào môi tôi.

Đây là nụ hôn đầu của tôi, cũng là nụ hôn đầu của anh. Anh ấy vẫn còn khá ít kinh nghiệm, nhưng anh rất tập trung.

"Sao em nhìn anh? Chẳng lẽ là kỹ thuật của anh quá kém, em không chấp nhận được sao." Anh nói.

“Không đâu, Niki rất tuyệt.” Tôi nói.

"Không được, nhất định là như vậy, từ nay về sau, mỗi ngày em đều phải phối hợp với anh để luyện tập." Trong đầu ông này nghĩ gì thì trên mặt viết ra hết rồi.

Trong thời gian này, tôi không trả lời điện thoại của bố mẹ. Tôi bị họ làm cho tức giận vì mối quan hệ của chúng tôi.

Niki và tôi thu dọn đồ đạc để quay lại trường học.

Tôi không tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học. Niki có thể tiếp tục kỳ thi tuyển sinh sau đại học nếu học tốt, nhưng anh ấy nói rằng anh ấy có một ngôi trường muốn vào và anh ấy phải tự mình tham gia kỳ thi tuyển sinh.

Tôi đang chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và thỉnh thoảng viết một số bài luận để chia sẻ trên Internet. Anh ấy không có lớp học trong học kỳ tới, vì vậy chúng tôi ở cùng nhau suốt.

Đôi khi anh ngủ gật trong thư viện vào sáng sớm.  Tôi đưa tay sờ sờ mặt anh: "Anh về ngủ một giấc đi rồi lại tới."

“Anh không muốn.” Anh cúi xuống hôn tôi.

“Không được, thư viện là nơi linh thiêng, không thể làm chuyện này đâu.” Tôi nói với anh ấy.

Anh không hiểu các quy tắc và quy định tôi đặt ra, nhưng anh ấy vẫn tôn trọng ý kiến ​​của tôi.

“Vậy anh sẽ hôn trái tim của em, hôn trái tim lúc nào cũng được.” Sau đó anh ấy cứ nắm lấy tay trái của tôi, thỉnh thoảng lại hôn vào lòng bàn tay tôi.

Tôi hỏi anh muốn học trường nào tiếp theo thì anh không nói.

“Giữ bí mật làm gì thế?” Tôi khó hiểu nhìn anh.

“Anh chỉ muốn giữ bí mật thôi,” anh nói.

Khi tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình một lúc vào ngày hôm đó, cô gái đã tỏ tình với anh ấy lần trước lại xuất hiện.

“Tôi có bạn gái rồi, cô mù sao, cút đi.”

“Cô không biết giữ khoảng cách với người có bạn gái à?”

"Hơn nữa, lần trước tôi đã từ chối cô rồi, cô bị làm sao à?" Nishimura Riki rất tức giận, thiếu nữ đứng bên cạnh suýt chút nữa rơi nước mắt.

Tôi vội chạy đến nghe được câu trả lời khiến tôi kinh ngạc.

“Đừng khóc.” Tôi đưa khăn giấy cho cô, “Đừng buồn nữa.”

“Niki, anh nói chuyện với con gái phải nhẹ nhàng, đừng thô lỗ như vậy.” Tôi nói.

"Vậy chị có thể giao anh ấy cho em không? Anh ấy thế nào em cũng thích, thậm chí mắng em cũng được nữa." Tôi suýt ngất vì đau tim.

"Cô đang nói vớ vẩn gì vậy? Tôi khó khăn lắm mới theo đuổi được đàn chị đấy"

"Cô không đi phải không? Vậy chúng tôi đi." Niki đứng dậy thu dọn đồ đạc của tôi và anh ấy.

Kéo tôi ra khỏi thư viện. Thời tiết bên ngoài đẹp và hoa mùa xuân đang dần nở.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhận ra anh ấy đang nhìn chằm chằm tôi.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi anh.

“Chị sẽ không đưa anh cho cô ấy chứ?” Anh lo lắng nắm lấy tay tôi.

Tôi kéo anh đến một nơi không có nhiều người, nhón chân hôn nhẹ anh một cái: “Sao có thể chứ, Niki là bảo bối khó khăn lắm em mới có được mà.”

Sau khi trở lại trường học, anh rất ít ra ngoài vui chơi, bạn bè rủ đi chơi cũng không đi.  Thỉnh thoảng chơi bóng rổ với tôi, nhìn thấy tôi phơi nắng, có lẽ vì xót tôi mà nói rằng sẽ không bao giờ chơi nữa.

Thấy anh gác lại sở thích của mình vì tôi khiến tôi hơi khó chịu nhưng cũng không nghĩ ra cách nào để giải tỏa.

................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro