Shot 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Chiến...dù cho sau này anh có bệnh tật hay ốm đau...dù cho sau này cuộc sống có như thế nào...em đều sẽ luôn bên anh...sẽ luôn yêu anh...chăm sóc cho anh..."

.

"Vương Nhất Bác...em nói thử xem...ngày ấy khi em nói câu này...em đã suy nghĩ kĩ chưa...hay chỉ đơn giản là bốc đồng nhất thời thôi"

Cầm lọ thuốc trong tay vân vê qua lại, tay tay còn lại đặt trên trước xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền nhìn tựa như vô cùng thanh thản vậy

"Đến nước này rồi...đôi chân của anh cũng vì em mà liệt...đôi mắt cũng chỉ vì muốn em vẫn được nhìn thấy thế giới này cũng chẳng còn...anh giờ đây...có khác nào một kẻ tàn phế đâu..."

.

Ngày ấy, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đi ra ngoài chơi. Lúc đi trên đường thì có một chiếc xe tải mất lái, đâm thẳng về phía hai người, Tiêu Chiến vì đẩy Vương Nhất Bác ra mà cả đôi chân bị bánh xe cán qua, đứt dây chằng, còn Vương Nhất Bác thì bị mảnh kính xe văng vào mắt, rách giác mạc.

Chỉ là người tỉnh lại trước lại là Tiêu Chiến, tự có thể cảm nhận được đôi chân như chẳng còn thuộc về cơ thể mình, anh cũng không suy nghĩ quá nhiều về nó, chỉ suy nghĩ làm sao để giúp hắn, giúp hắn nhìn lại được. Trong quá trình hắn hôn mê, cuộc phẫu thuật hiến giác mạc đều lặng lẽ diễn ra. Anh còn nhớ y nguyên ngày hôm ấy, cái ngày mà hắn tỉnh lại, hắn đã ôm chặt lấy anh, nước mắt thấm đẫm cả một bên áo của anh.

Nhưng có điều hắn có lẽ chẳng bao giờ biết, trước khi phẫu thuật, Tiêu Chiến đã dặn các bác sĩ đừng nói với hắn rằng mắt hắn bị bất cứ cái gì cả, chỉ nói rằng sau tai nạn ấy anh bị liệt rồi, đến đôi mắt cũng mù. Trong tiềm thức của hắn bây giờ, Tiêu Chiến ngày hôm ấy chỉ là cứu hắn mới bị như thế chứ không biết anh hi sinh cho hắn nhiều thế nào

Anh biết chăm một người tàn phế như anh hắn thật sự không làm được, cũng chẳng thể kiên trì nổi bởi hắn mới hơn 20, còn anh, một người đàn ông trưởng thành rồi. Đang ở một độ tuổi ăn chơi bốc đồng mà bắt cậu chỉ suốt ngày ở nhà chăm một người như anh là điều bất khả năng.

Khi anh chấp nhận trao cho hắn đôi mắt, anh đã bắt buộc phải chấp nhận mọi thứ...theo một hướng thực tế. Anh không hận hắn việc lạnh nhạt với anh, bỏ mặc anh...chỉ là trong lòng vẫn không tránh khỏi đau đớn.

Trong cơn mơ, anh dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ngày càng mờ nhạt của hắn. Tiêu Chiến cứ chạy...chạy mãi...vậy mà những thứ trong mắt anh chỉ có làn sương mù dày đặc. Có gào khản cả tiếng, lạc cả giọng cũng không nhận lại được bất cứ âm thanh nào từ cậu. Bật dậy khỏi cơn mơ, anh mới biết rằng bản thân mình không biết đã bao lâu rồi không được nghe thấy giọng nói của cậu.

Lắc đầu thật mạnh một cái, như muốn bản thân mình tỉnh táo lại, Tiêu Chiến không khỏi cười giễu. Tự chính mình đã ngộ ra được mình với hắn đã có bao nhiêu xa cách nhưng tâm trí lại không thể cản được tự nhấn chìm vào mộng cảnh.

Anh cũng không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, cũng không biết đây là ban ngày hay ban đêm, chỉ biết rằng chính mình đã phải cô độc trong căn phòng này suốt một thời gian dài, làm bạn với bốn bức tường. Cơm nước vẫn luôn được đưa đầy đủ, chỉ là con người anh bây giờ căn bản như kháng lại mọi thứ, có thể là do ảnh hưởng của việc một mình quá lâu trong không gian hẹp.

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân mình hiện tại như không còn thuộc về thế giới này nữa, tựa như có một thứ gì đấy muốn kéo anh đến một nơi khác. Ban đầu anh còn chống lại nó bởi căn bản anh khi ấy vẫn còn tin vào cuộc sống, tin vào bản thân cũng như tin vào tình yêu của hai người. Nhưng sức lực của anh ngày càng mất đi, thứ kia như ngày càng mạnh lên, chúng cứ từng ngày từng ngày một gặm nhấm lí trí của anh, đẩy cơ thể anh đến nơi chúng muốn đưa anh đến. Đến ngày hôm nay anh mới chợt ngộ ra một điều, bản thân mình vốn dĩ không cần có mặt trên cuộc đời này cũng chẳng sao bởi lẽ anh giờ có khác nào một phế vật, đến cả người yêu anh cũng vứt bỏ anh, còn sống làm gì nữa...

Lọ thuốc này vẫn luôn được để gọn trong ngăn kéo đầu giường nên việc lấy ra cũng khá dễ dàng. Đổ từng viên thuốc ra một, cho từng viên vào miệng từ từ cắn nát chúng. Mùi vị đắng chát hăng nồng xộc thẳng vào họng xong lên mũi. Nhưng giờ anh nào có ý định dừng lại, cứ thế lần lượt từng viên thuốc ngủ bị nghiền nát. Cả cơ thể cuối cùng cũng đến giới hạn, đổ rạp thẳng xuống sàn nhà. Đôi mắt xám đục mở ra, đến cuối cùng, thứ anh nhìn thấy cũng chỉ là bóng tối vô tận...không có hắn...không có người anh yêu thương. Dòng nước mắt cuối cùng cũng trượt khỏi khoé mi, hơi thở cũng nhẹ dần. Đến lúc chết, anh vẫn phải chết trong cô lãnh, lẻ loi...........

_continued_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro