Chương 1#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au chào cả nhà fíc mới đền cho mọi người đây ạ... Cho au xin lỗi ạ, 😊😊
______________________________________
Tiêu Chiến đang ở trong hậu trường đang đóng phim, Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn, anh đang rất mệt vì chạy nhiều lịch trình còn thêm đóng phim, chụp ảnh, anh đang được đạo diễn cho nghỉ ngơi, thì đột nhiên cuộc điện thoại gọi tới,

"A Chiến, sắp xếp thời gian tối nay tới nhà chị mau lên " người gọi tới là chị của Tiêu Chiến, Tiêu Na,

"Em bận lắm, không về được đâu " Tiêu Chiến mệt mỏi liền cau mày mà trả lời,

"Chị đã nói chuyện bên phía đạo diễn của em rồi, mau về ngay cho chị " Chị cậu liền quát lớn ở đầu dây bên kia,

"Thôi được rồi, em sẽ về được chưa" Tiêu Chiến nghe điện thoại mà muốn điếc cả tai, bà chị này sao lại quát lớn như thế chứ,

Đoạn cảnh quay phim, của anh cuối cùng cũng xong, trời cũng đã dần tối đến nơi, anh nhìn vào đồng hồ đã là tám giờ rồi, anh liền sắp xếp lại đồ đạc giúp chị trợ lý, rồi mới ra xe đi về nhà chị trở lý nhắc nhở anh mai còn có lịch quay phim nên sáng phải đi sớm còn nhắc anh là không được thức quá khuya,Tiêu Chiến liền gật đầu một cái ngoan ngoãn nghe lời, xe chạy cũng đã tới nơi của bà chị, đây là nhà của hai vợ chồng, Tiêu Chiến đứng một hồi lâu thì mới nhấn chuông, thì cánh cổng lại mở ra rồi anh đi vào,

"Chị... Chị kêu em gấp như vậy thật là có chuyện gì thế " Tiêu Chiến bước vào thì đã thấy chị mình ngồi ở phòng khách, trên bàn có một lóc bia,và đậu lạc,

Ngày thường bà chị này tiếp khách làm ăn lớn hầu như uống toàn rượu vang, rượu loại hạn sang, nhưng lúc nhậu với Tiêu Chiến thì rất thích uống bia, cả hai chị em rnhậu với nhau rất thích uống bia chứ không uống rượu,

"Mau đến đây nhanh lên, chị với em nhậu nào, và nói chuyện luôn" chị của Tiêu Chiến liền vẫy vẫy tay mà kêu anh tới,

"Chị... Chị biết từ trước tới giờ em đều không uống lại chị, chị là người uống ngàn ly không say mà " Tiêu Chiến cau mày từ từ mà đi đến, vừa đi vừa nói, bà chị này của anh là vô địch về nhậu nhẹt không ai có thể địch nổi lại bả,

"Nói nhiều quá, mau đến đây và ngồi xuống" Chị của Tiêu Chiến liền bực bội vì cậu thật lắm lời, mà quát lên, nghe chị quát lên anh lập tức ngồi xuống, vì lúc nhỏ cả hai cứ như chó với mèo, nhưng Tiêu Chiến biết là chị mình rất thương mình dù chị có mắng có chửi, nhưng lúc anh khó khăn gì thì chị liền ra tay, bà chị này rất là mạnh mẽ,

Chị của Tiêu Chiến, tên là Tiêu Na, hai năm trước mới lấy chồng, chị lấy chồng là vì môn đăng hộ đối, là được làm mai từ hai gia đình làm ăn, nhưng cũng may cho chị là người này rất yêu thương chị, nên cậu cũng vui thay cho chị mình,

"Chị nè, có việc gì mà gọi cho em vậy,  Tiêu Chiến ngồi kế chị thắc mắc mà hỏi,

"À chuyện là, ba mẹ muốn em lấy chồng, người cũng đã chọn rồi, người đó tên là Vương Nhất Bác, là Chủ tịch Vương Thị, cậu ta còn nhỏ nhưng lại quản một tập đoàn lớn đấy" Tiêu Na tay cầm bia vừa uống vừa nói liền muốn nhắc nhở em mình, và ngồi kể cho anh nghe,

"Em không lấy, tên đó là gì thì mặc kệ hắn,dù hắn giỏi nhưng em quyết không lấy "  Tiêu Chiến liền bất ngờ mà phun nước ra ngoài luôn, liền từ chối mà nói,

"Em là đang chống lại ba sao" Tiêu Na liền nhắc đến ba, thật ra là làm hứa hôn này chính là đề nghị của Ba Chiến,

"Chị... Chị đừng đem ba ra mà dọa em" Tiêu Chiến nghe đến ba anh liền run rẩy một cái,

" chị không đem ba ra mà dọa em, hôn nhân này là ba sắp đặt cho em, lời chị nói là nghiêm túc " Chị Tiêu Chiến sắc mặt nghiêm túc mà nhìn anh nói,

"Chị nói với ba là em không lấy đâu" Tiêu Chiến bướng bỉnh mà chống đối lại,

"Vậy thì em, hãy đối mặt với ba đi " Tiêu Na biết, từ nhỏ Tiêu Chiến đã rất sợ ba, dù rất bướng bỉnh nhưng mỗi câu của ông, Tiêu Chiến cái gì cũng nghe theo,

"Chị... " Tiêu Chiến ánh mắt long lanh làm nũng mà năn nỉ chị mình,

"Không...em cũng biết ba đã quyết không cãi được, em tự giải quyết, tuy chuyện gì cũng giải quyết cho em nhưng chuyện liên quan đến ba chị không giúp em được" Chị của Tiêu Chiến nhất quyết không làm bia đỡ cho anh nữa,

"Mà... A Chiến nè em không nhớ cậu Họ Vương này là ai sao" Tiêu Na liền nhìn vào cậu mà hỏi, quái lạ sao nó lại không nhớ Nhất Bác chứ,

"Sặc... Cái tên này là lần đầu tiên em nghe tới đấy, sao em biết hắn là ai em đâu có quen" Tiêu Chiến đang cầm lon bia uống, nghe được chị mình nói thế thì ngạc nhiên mà muốn sặc một cái liền nói,

Tiêu Na ngồi nhìn anh mãi nghĩ, sao nó lại quên được chứ lúc nhỏ nó thích Nhất Bác lắm mà hai đứa cứ như hình với bóng, mà sao giờ lại không nhớ chẳng lẽ là tại cơn bạo bệnh lúc mời ba tuổi của Tiêu Chiến,

Trước đây lúc nhỏ Tiêu Chiến, Và Vương Nhất Bác thương nhau vì gia đình Nhất Bác với gia đình anh là bạn bè hai bên nhà rất thân  thấy hai đứa nhỏ này chơi với nhau rất thân thiết, cả hai đứa như hình với bóng với nhau, đột nhiên năm Nhất Bác được bảy tuổi thì ba mẹ của Nhất Bác chuyển về mỹ làm ăn, nên Nhất Bác đành phải xa Tiêu Chiến lúc đầu cả hai đứa ôm nhau mà khóc nức nở, đều không chịu buôn ra mà cứ dính chặt như keo, thì hai bên gia đình thấy thương con, nên đã bàn giao hứa với hai đứa là lớn lên sẽ cho kết hôn với nhau, hai gia đình cứ khuyên mãi, nghe xong lời hứa hôn, thì hai đứa cũng từ từ buôn nhau ra,

Cứ thế trên sân bay, Tiêu Chiến đứng đó mà tay cứ chào Nhất Bác mãi, mặt mày buồn bã tiễn cậu đi, khi thấy Nhất Bác đã đi, anh vẫn không chịu về mà đứng đấy, cứ ngỡ người đó sẽ chạy ra mà ôm anh thêm một lần nữa, nhưng không máy bay đã cất cánh, ba mẹ Chiến cứ khuyên mãi anh mới chịu đi về nhà,

Đã Mấy tháng kể từ ngày Nhất Bác đi, Tiêu Chiến cứ buồn bã, kết quả đã bị một cơn bạo bệnh ập tới mà sốt cao tình trạng rất nguy kịch, nhưng cũng kịp thời cứu chữa, nhưng có đều, cậu đã quên một thứ gì đó, người nhà thì anh nhớ, nhưng người ngoài thì cậu đều quên hết, đến Nhất Bác người anh yêu nhất Cũng đã quên lãng,

"Chị... Chị đang mơ màng gì thế, có nghe em nói gì không " Tiêu Na đang suy nghĩ mơ màng, liền bị Tiêu Chiến làm giật mình mà kéo về,

"Ừ... À... Em nói gì, nói lại đi " chị bị Tiêu Chiến kéo về liền giật mình một cái rồi quay lại nhìn cậu mà hỏi lại,

"Em nói... Có thể tối nay ngủ ở đây được chứ cũng đã khuya rồi, sáng mai em phải đi quay sớm, nên cho em ngủ nhờ " Tiêu Chiến nhìn bà chị mình mà thở dài một cái rồi nói,

"Được dù gì, cũng có mình chị anh rể em đi công tác, nên mấy ngày nữa mới về em cứ thoải mái " Tiêu Na lập tức đồng ý cho anh ngủ lại ở đây dù sao chị cũng có một mình với những người làm,

"Ok... Cảm ơn chị " Tiêu Chiến được, chị đồng ý lật đật chạy đi lên lầu mà kiếm phòng để ngủ,

"A Chiến... Chuyện của em, em hãy giải quyết với ba đi, không thôi thì em chết chắc " Tiêu Chiến chưa kịp đi thì chị đã nói nhắc nhở anh một câu,

"Em biết rồi, chi đừng lo thôi em đi ngủ nha mai còn có buổi quay phim" Tiêu Chiến mặt mỉm cười nhìn chị mà nói. Nói xong liền đi thẳng lên lầu vào phòng để ngủ,

"Quái lạ sao nó lại không nhớ Nhất Bác chứ, hay là bị bệnh nặng mà mất trí nhớ quên hết người mình yêu rồi " Tiêu Na vẫn còn ngồi mà nhìn Tiêu Chiến bước đi mà có chút nghi ngờ về trí nhớ Tiêu Chiến, hèn gì từ lúc anh bệnh thì đã, mười mấy năm nay Tiêu Chiến rất bình thường không có dấu hiệu gì mà buồn bã và nhớ người ở xa mình,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro