Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  / Cha, người này bị làm sao vậy? / Vương Quân Thiên cảm thấy rất kì quái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khó hiểu nhìn Cha mình.

Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi nhún nhún vai,. / Cậu ta nói cậu ta mất trí nhớ. /.   / Nha!!/ Cậu bé bừng tỉnh đãi ngộ gật gật đầu. / Khó trách lại nói như vậy / Vương Nhất Bác nói với bác sĩ Trần:
/ Ông liền giúp cậu ta kiểm tra thật kĩ đi, chúng tôi đi trước./ nói xong, hai cha con họ ngay cả nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái liền xoay người rời khỏi phòng bệnh xa hoa,quản gia Lưu Bá đi theo sau họ đóng cửa lại.

/ Này....đợi chút...này..../ Tiêu Chiến thầm nghĩ muốn gọi bọn họ lại,nhưng lúc này y cảm thấy chân đau muốn chết, làm hại y chỉ có thể ngồi trên giường lo lắng suông, gặp người ta cũng không thèm để ý, y đem ánh mắt chuyển hướng cầu cứu bác sĩ Trần.

/ Bọn họ..../ Bác sĩ Trần có chút đồng tình an ủi y,.   / Vương Phu Nhân cậu yên tâm, các ca bệnh nhân bị thương ở não bộ mà xuất hiện mất trí nhớ rất nhiều, ngày mai tôi sẽ giúp cậu tiến hành sắp xếp kiểm tra tinh vi, hiện tại xin nghỉ ngơi trước đi./.    / Nhưng là...này..../ Thấy bác sĩ Trần cũng rời đi,y bị khiến cho không rõ ràng lắm, sao lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn này bỗng nhiên trong một lúc y lại có thêm một người chồng và một đứa con, mà thái độ của * chồng cùng con * y đối với y siêu lạnh lùng, ai có lòng hảo tâm một chút nói với y rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Trên thế giới này làm sao có chuyện trùng hợp như thế được.

Tiêu Chiến không thể tin nhìn tờ hôn thú trước mắt - người nam: Vương Nhất Bác, người nam: Tiêu Chiến, ngày 16/05/2008 kết hôn thành vợ chồng hợp pháp, bên cạnh có dán kèm ảnh của hai người.

Người con trai trong ảnh giống mình y như đúc,ngay cả tên cùng ngày sinh cũng giống nhau.

Chẳng lẽ y có thuật phân thân? Hay là thật sự mất đi kí ức....không có khả năng, trong đầu tinh tế suy nghĩ mọi việc qua một lần, không có điểm đứt đoạn, không có mơ hồ, y trước giờ càng không có trải qua căn bệnh nặng nào, cũng không có thói quen mộng du, vậy thì sao có thể vô duyên vô cớ kết hôn với một người đàn ông được?

Có thể là ba hoặc mẹ không biết khi nào vụng trộm sinh một đứa con riêng hay không?

Dù là vậy đi chăng nữa, cũng sẽ không cùng y có bộ dạng giống nhau, tên cũng giống nhau vậy chứ.Aiz, trải qua liên tiếp kiểm tra, xác định tình trạng * mất trí nhớ * của y không phải do vết thương bên ngoài gây nên,khả năng lớn nhất là do tâm lí tạo thành,bởi vậy theo lời đề nghị của bác sĩ, y trở lại Vương Gia - một biệt thự xa hoa tráng lệ hy vọng sống trong cảnh quen thuộc sẽ giúp cô hồi phục trí nhớ.

Vấn đề là y không mất trí nhớ, hồi phục trí nhớ cái gì a~

Ở trong gian phòng lớn xinh đẹp này, mấy ngày nay y đều sờ thử đồ dùng trong này, điều làm cho y kì quái là ngoại trừ tấm ảnh trên giấy hôn thú ra y không phát hiện được bất cứ tấm ảnh nào khác * ví dụ ảnh kết hôn* cũng không có.

Y suy nghĩ đến to cả đầu mà vẫn không làm rõ được sao lại như thế này.

Quên đi, việc gì đến sẽ đến, dù sao ba mẹ ở tại Trùng Khánh đã sớm không còn, y ở Bắc Kinh vùi đầu vào công việc cũng không có bạn bè nào, hiện tại mình bị thương được người ta chiếu cố miễn phí,cũng coi như giảm được một khoản chi tiêu rồi.

Lại nói hết thảy những việc làm đều trách cái vị Trầm Tiểu Thư kia,mua trang phục cho vật cưng mà thôi cũng phải hẹn y đến chỗ nhà hàng cao cấp tuy rằng là do đối phương chi trả,  nhưng nếu không phải tại cô ta mình sẽ không vướng vào vụ nổ mạnh kia,lại càng không vô duyên vô cớ trở thành vợ cùng Papi người ta.

Y xem tin tức trên tivi mới biết được,thì ra chủ nhà hàng kia đắt tội với người ta,bị người ta trả thù, trước mắt tất cả các nghi phạm liên can đều đã sa lưới, trong vụ nổ này đã chết không ít người, ngày đó tên Vương Nhất Bác mặt lạnh tâm đen tối kia nói quả thật cũng không sai, y có thể sống sót quả là may mắn.

Trong não đột nhiên hiện lên một tia sáng,trong ấn tượng của y lúc hốt hoảng chạy trốn y giống như va phải một người, mà người kia diện mạo cùng y cực kì giống nhau, chỉ là màu tóc, trên mặt trang điểm đậm....hay là người đó mới là Vương Phu Nhân thật sự.

Nhưng càng nghĩ càng hốt hoảng, thật sự có một người như vậy sao? Lúc chạy nạn hỗn loạn như vậy, y có thể nào nhớ nhầm hay không? Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, bộ dạng hai người giống nhau thì thôi đi, sao ngay cả tên cùng sinh nhật cũng giống nhau như đúc vậy? Hẳn là không có khả năng....thực sự càng nghĩ càng đau đầu.

Còn bây giờ chính mình lại đến ở trong cái gia đình kì quái này, người đàn ông luôn miệng nói là chồng của y, từ ngày đó nhìn thấy anh ta ở bệnh viện một lần sau đó liền không thấy anh ta xuất hiện qua nữa, còn cậu bé kêu mình là Papi cũng không thấy nó đến thăm mình lần nào, từ ngày đến căn biệt thự này, y cơ hồ không có khả năng giúp ai,thật sự là lòng có dư mà lực không đủ a~ , ai kêu chính mình là người bị thương làm chi.

Không được, nếu không hoạt động một chút,y sẽ cảm thấy mình giống như đồ phế thải vậy, y chống nạng, đi vài bước.

Không thành vấn đề! Vì vậy y rời khỏi phòng mình nhìn xem chung quanh.

Không thấy thì thôi, thấy rồi thì lại bị doạ cho nhảy dựng, thì ra căn biệt thự này lại lớn đến vậy, các gian phòng trang hoàng so với hoàng cung còn tráng lệ hơn, cầu thang hình chữ T cổ điển thanh lịch, không phải y đã đi vào lâu đài trong thế giới cổ tích đó chứ, y bước chậm rãi xuống lầu, xa xa liền nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp suất khí ôm theo chồng sách đi về phía một căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro