Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài,bản lai vô nhất vật,hà xứ nhạ trần ai *

Tiêu Chiến vừa mới đi vào phòng khách, liền nghe được một giọng nói non nớt đang đọc thơ vừa liếc mắt nhìn, thì ra là Vương Quân Thiên đang quy củ đứng chính giữa nhà khoanh tay đọc thơ.

Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn ở ghế sofa, mặc một bộ quần áo ở nhà sang quý thuần sắc xám hai chân tao nhã gác cùng một chỗ, trong tay bưng một ly trà đang toả nhiệt.

/ Dùng tiếng anh đọc lại một lần,/ sau khi Vương Quân Thiên đọc xong bài thơ, anh tiếp tục giao phó.

Vương Quân Thiên không dám chậm trễ, rất nhanh đã đọc ra một chuỗi tiếng anh lưu loát.

/ Tiếng pháp./ mệnh lệnh lại hạ xuống.

Sắc mặt Vương Quân Thiên trở lên có chút khó xử,bất quá cậu bé vẫn ấp úng đem thơ dịch thành tiếng pháp mà đọc ra.

/ Tiếng nhật./ Biểu tình của Vương Nhất Bác tựa như một thủ trưởng đang nghiêm khắc khảo hạch biểu hiện của cấp dưới.

Vương Quân Thiên khẩn trương cắn cắn môi dưới, sau khi đọc ra được vài từ tiếng nhật,trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn dần dần đỏ lên.

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn con, / tiếp tục./

Vương Quân Thiên gục đầu xuống, / thực xin lỗi, Cha, con...con..không biết.../ Cậu bé co rúm lại trả lời.

Không khí ngưng đọng một lát, Vương Quân Thiên cũng không dám thở mạnh một cái, chỉ thấy Vương Nhất Bác tao nhã uống xong ly trà liền nói,. / Giáo viên tiếng nhật của con chưa dạy tiếng nhật cho con sao?/

Cậu bé lên tiếng trả lời,. / Đã dạy.../

/ Vậy vì sao không biết?/ Giọng nói tuy rằng mềm nhẹ nhưng ngữ khí lại tiềm tàng vài phần nghiêm khắc doạ người.

  / Con.../ Cậu bé bất an bẻ bẻ ngón tay,/ Thực xin lỗi.../ 

/ Một trăm lần / Vương Nhất Bác đặt ly trà xuống bàn,. / Tối nay đem bài chép phạt đến phòng sách của Cha./

Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Quân Thiên uể oải nhưng không phải vì xử phạt mà là cậu đã làm cho Cha thất vọng rồi.

Tiêu Chiến nhìn đến đây có chút chịu không được, một đứa nhỏ mới bốn , năm tuổi lại bị Cha mình bức đến loại tình trạng này,  chỉ là một bài thơ làm gì mà lại muốn đọc bằng nhiều thứ tiếng khác nhau như vậy, hắn là muốn đem con huấn luyện thành cái máy phiên dịch sao?.

Y chống nạng đi đến trước mặt hai Cha con bọn họ, gặp chuyện bất bình bênh vực lẽ phải nói,. / Vương Tổng, anh không biết quản giáo một đứa trẻ như vậy là có chút quá mức sao?/

Vương Nhất Bác nhẹ mở mí mắt, thật lạnh lùng nhìn y, / Cậu đang nói chuyện với tôi sao?/

/ Tôi đương nhiên là đang nói chuyện với anh / người đàn ông này cũng thực máy móc nha, y nhịn tức giận xuống nói,.  / Anh bắt một đứa trẻ nhỏ như vậy phải học quá nhiều ngôn ngữ, nếu đọc không được còn chép phạt một trăm lần, làm như là đang nuông chiều cho hư hay sao?/

/ Nha!!../ Anh tựa tiếu phi tiêu nhẹ liếc nhìn y,   / Jack, hành vi của cậu tôi có thể lý giải là đang phát huy thiên tính làm Papi hay không?/

Nghe được mấy từ * Thiên tính của Papi này * mặt y không khỏi đỏ lên,.   / Tôi...tôi...chỉ là nhìn không vừa mắt, còn nữa xin anh gọi tôi là Tiêu thiếu gia hoặc Tiêu Chiến, tôi không phải Jack./

Anh càng cảm thấy buồn cười, / Jack!! Thời gian của mọi người đều thực quý giá, hơn nữa tôi cũng không muốn cùng cậu chơi trò mất trí nhớ ngu xuẩn này, nếu cậu muốn dùng loại kĩ xảo ngây thơ này để khiến tôi chú ý, như vậy tôi có thể nói cho cậu, không cần! /

Anh thình lình đứng dậy, cùng y mặt đối mặt, Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện nam nhân này dáng người thật sự là ngạo nhân tài trí hơn người cùng cao ngất ngưởng.

/ Cậu trước kia không phải là một người Papi tốt, hiện tại cũng không cần ở đây làm bộ làm tịch./ Sau đó lại lạnh lùng liếc nhìn y một cái, hắn nói với con,. / Một trăm lần, đừng quên./ nói xong tự xoay người hướng cầu thang mà đi.

Tiêu Chiến bị châm chọc khiêu khích một phen thật sự vô cùng giận dữ, sống đến từng tuổi này lần đầu tiên y gặp loại đàn ông có tính cách đáng đánh như vậy.

/ Con thật sự muốn viết phạt một trăm lần sao?/ y nhìn Vương Quân Thiên

Đối phương ai oán trừng mắt nhìn y một cái,. / Không cần Papi xen vào việc của người khác./ nhóc này cùng Cha cậu ta là một dạng, lạnh lùng nói xong cũng quay người rời đi.

/ Uy!!../ Tiêu Chiến cảm thấy chính mình hảo tâm lại bị ghét bỏ, / làm sao có thể vô tình như hai cha con các người chứ!!.. Uy../

Phát hiện người hầu chung quanh đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, y thật sự là cảm thấy quá đủ!! Sao phải ở lại chỗ này chịu loại uất ức này a~

  Mang theo một cỗ bất mãn,Y chống nạng cố hết sức lên lầu, tính tìm Vương Nhất Bác nói chuyện.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro