Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiêu Chiến vạn vạn không nghĩ tới đương nhiệm tổng tài tập đoàn Vương Thị cả ngày là đầu đề của giới tài chính và kinh tế lại là Vương Nhất Bác.

Nghe nói cha mẹ Vương Nhất Bác qua đời từ khi anh ta còn nhỏ,thân là con một đã được ông nội nuôi lớn,sau khi Vương Lão Gia bị bệnh qua đời, năm ấy Vương Nhất Bác mới mười sáu tuổi phải nhận trọng trách gánh vác tập đoàn trên vai.

Sau ngày hai người tranh luận ở phòng sách cách đây không lâu,có một đoạn thời gian y không nhìn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện ở nhà,nghe người hầu nói hình như anh ta đi nước ngoài công tác.

Y vốn định liền có thể như vậy mà vỗ vỗ mông rời đi,vết thương ở chân đã tốt lên nhiều,nhưng mà nghĩ kĩ lại chưa nói rõ ràng đã bước đi như vậy liệu có được không? Có thể khi Vương Nhất Bác trở về liền đăng quảng cáo trên báo, * Cảnh cáo vợ bỏ trốn * linh tinh hay không,y nghĩ trước nghĩ sau,vẫn là đem mọi chuyện nói rõ ràng có vẻ tốt hơn.

Hiện tại y không cần dựa vào nạng cũng có thể hành động tự nhiên,đi khắp các nơi trong nhà lớn Vương gia mà tìm tòi,chỉ là ngôi nhà lớn này tuy rằng rất đông người nhưng từ trên xuống dưới,không một ai muốn dùng khuôn mặt hiền lành để đối đãi với y cả.

Giống như mọi ngày,y nhàn rỗi không có việc gì làm ra khỏi phòng ngủ,đi vào phòng khách nhìn thấy Amy đang cọ rửa tay vịn cầu thang,y có ý tốt đi qua lộ ra gương mặt tươi cười hết cỡ.

/ Amy,có cần giúp gì hay không,tôi giúp cô giặt khăn lau nha./

Amy quái dị nhìn y một cái,trong mắt mang theo vài tia khiếp sợ,cô không hiểu Thiếu Phu Nhân từ trước bạo ngược ra lệnh làm người người chán ghét gần đây bị lên cơn điên gì đi làm thân với mọi người,bất quá mặc kệ cậu ta suy nghĩ cái gì bất quá vẫn ít chọc tới cậu ta là tốt nhất,.  / không phiền Thiếu Phu Nhân,đây là chức trách của tôi../

Tiêu Chiến thất vọng nhún nhún vai, / Vậy...tôi sẽ không quấy rầy cô nữa!!/

Y di chuyển vào phòng bếp, thấy Phúc tẩu đang vội vàng không biết làm cái gì.
Y thò đầu vào hỏi,. / Phúc tẩu, dì đang làm bánh bao sao?/ nhìn mấy cái bánh bao hấp trên bàn thật là đáng yêu.

Sự xuất hiện đột ngột của y làm Phúc tẩu hoảng sợ,sắc mặt sợ hãi,. / A....Thiếu...Thiếu Phu Nhân....sao cậu lại tới đây.../

/ Tôi rất nhàm chán muốn hỏi có việc gì làm hay không.../ Y lộ ra gương mặt tươi cười lấy lòng,. / Phúc tẩu,dì đang làm bánh bao đúng không??/

Phúc tẩu thực khó xử,/ Thiếu Phu Nhân nơi này toàn bột sẽ làm dơ quần áo của cậu,nếu cậu muốn ăn cái gì tôi có thể lập tức chuẩn bị cho cậu,cậu có thể ra ngoài phòng khách chờ một chút hay không?/

/ Nhưng là, tôi chỉ muốn giúp dì làm../

/ Không cần, tôi có thể tự làm được.../

/ Kia...vậy được rồi!!/ Tiêu Chiến cũng không muốn làm khó người khác, y chán đến chết nên quyết định ra ngoài vườn hoa đi dạo.

Không biết vợ Vương Nhất Bác rốt cuộc là dạng người gì ,làm sao mà khiến nhiều người không ưa tới mức độ này?

Đi mệt, y ngồi ở ghế dài sau vườn thưởng hoa,nghĩ đến Vương Phu Nhân thật sự bây giờ còn chưa về không phải bị vụ nổ bom kia làm chết rồi đó chứ?

Nghĩ đến cái chết, y không khỏi rùng mình lạnh run một cái nếu phỏng đoán của y trở thành sự thật, chẳng phải Vương Nhất Bác sẽ đau buồn vì cái chết của vợ hay sao? Còn có Tiểu Thiên nó mới bốn tuổi mà thôi,chẳng lẽ từ nay về sau sẽ mất đi Papi.

Nhưng mà nhìn thái độ của hai cha con kia đối xử với y mà nghĩ,bọn họ không giống như sẽ có bộ dạng thống khổ...ngay tại lúc y suy nghĩ đến thất thần thì bên tai chuyền đến một tiếng chó sủa,  di!! Nơi này có nuôi chó sao?

Y nhìn thấy một chú cún thân mình màu nâu sẫm chạy đến xà vào chân của y, một đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp nhìn y,cái đầu nhỏ cứ dụi a dụi bộ dạng đáng yêu đến cực điểm.

Y cúi người vuốt ve cái đầu nhỏ của của nó,.  / Haha...cún con, Oa!!/ Lông của mày thật mềm nga~ nói cho tao biết tên của mày là gì được không? Nhạc Nhạc? Đông Đông? Chíp Bông?

/ Không được đụng vào Hạt Dẻ của tôi!!..../
Một giọng rống giận truyền đến, y vừa ngẩng đầu thì Vương Quân Thiên hầm hầm lao tới.

Hôm nay cậu bé mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với quần bò, tóc đen mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn có thể đi làm ngôi sao nhí vẫn như trước không có nửa điểm cười.

/ Hạt Dẻ!...lại đây.../ Vương Quân Thiên gắt gao nhìn chú chó nhỏ đang bên chân Tiêu Chiến, chạy tới chạy lui quanh y bộ dạng nó thực thích còn dùng cái đầu xù cọ vào chân y.

/ Hạt Dẻ!!./ Cậu bé thấy thế lại càng không cao hứng có loại cảm giác ghen tị.  / Lại đây mau lên./

Đáng tiếc Hạt Dẻ cũng không có ngoan ngoãn nghe lời cậu, ngược lại còn làm nũng nằm úp sấp bên người Tiêu Chiến,cái đầu nhỏ gác lên chân y.

Vương Quân Thiên bĩu môi,tức giận trừng mắt nhìn y,. / Trả Hạt Dẻ lại cho tôi!!!.../

Tiêu Chiến nhịn cười trộm,giả bộ ngây thơ vô tội,. / Ta cũng không có bắt cóc Hạt Dẻ của con,không phải con cũng thấy đó sao? Là tự nó tựa vào người ta thôi./

Tiêu Chiến là ai nha~,là nhà thiết kế trang phục thú cưng nga~ tự nhiên là thực thích động vật nhỏ,động vật trời sinh liền biết ai có thể thân cận,gặp được y giống như * cha mẹ * của quần áo,đương nhiên muốn lấy lòng một phen.

Y yêu chiều vuốt đầu Hạt Dẻ, / Thì ra mày tên là Hạt Dẻ a~, tên thực đáng yêu,có phải chủ nhân của mày đặt cho không?? Nhưng mà Hạt Dẻ a~ tính tình chủ nhân mày không được tốt cho lắm đâu.../

Vương Quân Thiên một phen đi đến ôm lấy con chó nhỏ, / Hạt Dẻ là của tôi, tôi không cho phép Papi chạm vào nó../

Y có chút đăm chiêu nhìn đứa trẻ này,hỏi một câu../ Tiểu Thiên, con thực sự chán ghét ta sao?/

Cậu bé phòng bị khi thấy y giơ tay lên,mà không biết y chỉ muốn sờ đầu cậu,còn tưởng y sắp đánh mình bất giác lùi lại vài bước.

Tiêu Chiến theo đáy mắt cậu bé thấy được sợ hãi,đây không phải là một biểu hiện nên có của một đứa tre bốn,năm tuổi nên có,y là Papi cậu bé nha, cậu có cần sợ y đến vậy không...người làm Papi kia rốt cuộc đã đối xử với con trai mình như thế nào vậy??.

/ Ta sẽ không thương tổn con.../ Nhịn không được vì cậu bé mà đau lòng, y buông tay giọng mềm nhẹ nói.

Đối với biểu tình dịu dàng trên mặt y, Vương Quân Thiên có chú ngẩn người,có một hoang mang cậu đã đặt ở đáy lòng đã lâu,chính là từ sau khi Papi gặp chuyện không may,tựa như biến thành một người khác không bao giờ vô duyên vô cớ đánh mắng cậu nữa,bộ dạng hiện tại... thoạt nhìn rất giống bộ dạng của một người Papi tốt nha... Ánh mắt vốn lạnh như băng của cậu bỗng loé ra gì đó,không buồn hé răng nhìn chằm chằm y,thấy y lại đưa tay ra lần nữa cậu cũng chỉ co rúm lại một chút,nhịn xuống xúc động muốn né tránh.

Tiêu Chiến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu bé,nhẹ nhàng nắm bả vai của cậu, / Tiểu Thiên, con biết không? Nếu một người trong lòng không vui mà không muốn nói ra,như vậy chuyện không vui này sẽ càng tích càng đầy cuối cùng sẽ biến thành một quả bóng cao su siêu lớn sau đó bụng của con sẽ phanh một tiếng... /

Y làm một động tác khoa trương, / Sẽ nổ tung!!/

Cậu bé bị ba chữ cuối cùng của y làm cho sợ tới mức sửng sốt, y bật cười nói tiếp,. / Cho nên nếu ta là con, sẽ không để bụng mình trở lên càng lúc càng lớn, miễn cho có một ngày thực sự bụng sẽ bị nổ.../

Cậu bé nghĩ nghĩ một lúc,dù sao cũng là nhận giáo dục tinh anh từ nhỏ,loại lời nói dỗ đứa trẻ này sao có thể gạt được cậu. / Gạt người!!/.

/ Nếu ta lừa con ta chính là Hạt Dẻ../ y khẽ thè lưỡi cười cười, Hạt Dẻ nghe được tên mình còn chu lên một tiếng,../ Không bằng như vậy đi Tiểu Thiên, chúng ta làm bạn có thể không?/.

/ Người là Papi./ Cậu thực hoang mang.

/ Làm Papi người ta chẳng lẽ lại không được làm bạn sao?/

/ Papi chính là Papi, đương nhiên không thể làm bạn../ Cậu bé có nề nếp mà nói.

/ Như vậy con nói cho ta biết, Papi định nghĩa như thế nào?/.

Cậu bé lạnh lùng nhìn y, / Đi Beauty salon giành vinh quang làm Spa, đi câu lạc bộ cao cấp cùng mấy người quẩy thâu đêm,cầm thẻ vàng đi Shopping ở trung tâm thương mại./

Cậu bé không dấu vết giãy khỏi tay y lùi xa hai bước, / Còn nữa, Papi thường xuyên đánh mắng tôi, phạt tôi quỳ xuống đất, không cho tôi ăn cơm./

Nghe đến đó, Tiêu Chiến cảm thấy ngực mình thắt lại,đứa nhỏ này đang nói cái gì ?

Ai đánh mắng? Phạt quỳ? Không cho ăn cơm?

Ông trời!!.. trên đời này có loại Papi biến thái như vậy sao?

/ Tiểu Thiên.../ Y không biết phải giải thích với cậu bé thế nào, người Papi bình thường sẽ không làm như vậy.

Vương Quân Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp,. / Bọn họ đều nói Papi mất trí nhớ, tôi đã hỏi qua Cha,Cha nói người mất trí nhớ sẽ quên những chuyện trước kia cho nên Papi không nhớ rõ tôi./

Trong mắt y bao hàm thương tiếc nhìn cậu,. / Như vậy!! Con đã từng nghĩ tới một ngày, Papi sẽ trở nên đáng yêu một chút ,dịu dàng một chút,yêu thương con nhiều hơn một chút,thậm chí xem con như bảo bối ôm vào trong lòng hay không?/

Cậu bé trực tiếp gật gật đầu,lập tức ý thức được có cái gì không nên làm lắc lắc đầu, / Không cần!! Tôi mới không có hiếm lạ./

Cậu ôm Hạt Dẻ xoay người bỏ chạy,chạy được hai bước bỗng dưng nghĩ đến cái gì quay đầu lại ngữ khí không tốt, / Tôi cảnh cáo Papi, không được nói chuyện nhìn thấy Hạt Dẻ cho Cha biết nếu không!!- / Cậu nhếch miệng câu tiếp theo thật mang tính uy hiếp trẻ con,. / Tôi sẽ càng thêm chán ghét Papi../

Tiêu Chiến nhìn bóng dáng đứa nhỏ càng chạy xa,vẻ mặt cười khổ không thôi.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro