Cổ Đường Thư Xá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều khiến Vương Nhất Bác không thể nhịn được chính là một tin đồn.

"Nghe chưa hả? Tán Tán Sinh sắp viết tiểu thuyết long dương đấy".

Mới sáng ngày, Bảng nhãn ném ra một tin tức oanh tạc khiến Vương Nhất Bác choáng váng.

Bảng nhãn nhìn hắn với ánh mắt cảm thông, cố gắng nén nụ cười trên khóe môi lại. Từ nét mặt co giật của Bảng nhãn, Vương Nhất Bác thấy được chính xác sự hả hê, cười trên nỗi đau của kẻ khác 'ngươi rồi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!'.

Sau khi kinh ngạc đi qua, Vương Nhất Bác nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản, hắn ngồi xuống bàn của mình, bình tĩnh hỏi một câu: "thật sao?".

"Cái này thì ta không rõ, có người nói là thật, có kẻ nói là giả. Nói chung có người muốn xem, hy vọng Tán Tán Sinh viết, cái này chắc chắn là thật". Bảng nhãn nói đến đây cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bịt miệng cười phá lên, vừa cười vừa đấm bàn đầy kích động.

Vương Nhất Bác đỡ trán, lắc đầu bất lực. Lời của Bảng nhãn không phải không có đạo lý, thực ra không cần biết tin đồn kia là thật hay giả, chỉ cần có nhiều người muốn xem, sách bán chạy, thì với chút 'khí tiết cương trực' kia của Tán Tán Sinh, có lẽ đạo nghĩa không cho phép y chùng bước, y sẽ viết. Y vốn dĩ là một tên biến thái thích mấy trò đoạn tụ, viết ra mấy cuốn sách như vậy thực chẳng tốn công sức gì.

Cả ngày bị một đám cô nương đuổi theo trêu ghẹo đã khiến Vương Nhất Bác không thích nghi được rồi, giờ mà thêm một đám đoạn tụ nữa thì... Viễn cảnh đó thật thê thảm, hắn không dám nghĩ tới. Huống chi bị một tên đoạn tụ dung tục viết vào một cuốn tiểu thuyết long dương, chuyện này tự nó đã khiến người ta như ngồi trên đống lửa, đứng giữa bàn chông rồi.

Không được! Nhất định phải ngăn chặn Tán Tán Sinh. Dĩ nhiên đầu tiên hắn phải tìm ra người này đã.

Mặc dù Tán Tán Sinh hành sự cẩn trọng nghiêm tốn, làm người ta khó lòng lần ra tung tích, nhưng Vương Nhất Bác nhanh chóng phát hiện ra một đầu mối, tất cả những cuốn sách của Tán Tán Sinh viết đều được in và đóng tại nơi có tên gọi "Cổ Đường Thư Xá'. Nơi đó hẳn là biết hành tung của người này.

Cũng có nghĩa là muốn tìm Tán Tán Sinh, trước hết phải tìm Cổ Đường Thư Xá. Chuyện này không khó, Cổ Đường Thư Xá ở phủ Trì Châu huyện Đồng Lăng, tóm lại là có thể tìm ra được.

Đồng Lăng cách kinh thành gần hai nghìn dặm, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải đi ba bốn ngày. Vương Nhất Bác xin bên trên nghĩ phép một tháng, nói với người nhà là muốn đi du ngoạn. Hắn ngại nói ra mục đích thật sự của mình, đáng tiếc tên tiểu đồng sai vặt của hắn lại nhanh miệng. Bất cẩn lỡ lời.

"Con muốn đi Đồng Lăng sao?". Vương Các lão kinh ngạc hỏi.

Vương Nhất Bác có chút chột dạ: "con muốn đến phía nam thăm thú, không nhất định sẽ đi đến đó".

Vương Các lão không vạch trần hắn, ông chỉ nói: "đi đi, cũng đến lúc để con đi học hỏi kinh nghiệm rồi".

Đại khái là vì chột dạ dẫn đến nhận thức sai, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy ánh mắt của cha hắn có gì đó cao thâm khó lường.

****************
Trì Châu, huyện Đồng Lăng.

Gần với huyện nha là một cửa hiệu, trước cửa là một cây bạch quả lớn mà ba bốn người mới ôm hết được, cành lá sum sê, cao vút như một cây dù. Trên cửa có treo một bảng hiệu 'Cổ Đường Thư Xá', bảng hiệu đó cũng không biết do cao nhân nào đề bút, chữ viết bắt chước giống Hoàng Đình Kiên (thư họa gia kiêm thi gia trứ danh thời Bắc Tống), nhưng ngoại trừ nét bút mảnh mai mạnh mẽ của Hoàng thị còn có vẻ chất phác cổ xưa của Tô Đông Pha, rất đáng để thưởng thức.

Cổ Đường Thư Xá này vốn đang trong thời gian mở cửa đón khách, nhưng bây giờ lại đống cửa im ỉm. Ở cửa một thư sinh thân người nhỏ gầy đang kiên nhẫn đập cửa nói: "các vị xin hãy thương xót, để tôi gặp Tán Tán Sinh một lần đi".

Trong tiệm sách, một thiếu niên đang ngồi cạnh bàn, trước mặt đặt nửa quả dưa hấu, y đang dùng một cái muỗng đồng bào dưa ăn. Quả dưa bị y ăn gần hết, chỉ còn lại cái vỏ hình nửa bán cầu, khá giống một cái gáo màu xanh.

Một tiểu nhị bưng trà lên nói: "Chiến ca à! Người ta đã ngưỡng mộ huynh như vậy, chi bằng huynh ra gặp một chút đi".

Thiếu niên được tiểu nhị gọi là Chiến ca ấy vốn họ Tiêu, năm nay mười chín tuổi. Tiêu Chiến chẳng thèm ngẩng đầu, nghiêm túc múc nước trong quả dưa hấu ra uống sạch, sau đó nói: "không gặp".

Một tiểu nhị khác cười nói: "Chiến ca vẫn luôn hờ hững như vậy mà, đâu phải ngươi không biết chứ".

Tiêu Chiến ngẩng đầu thở dài, chậm rãi nói: "nỗi khổ tâm của ta các người không hiểu đâu".

Thái độ như thế ngoại cao nhân của y được khoe ra cực kỳ chuẩn mực, chỉ đáng tiếc nước dưa hấu còn dính ở khóe môi làm cho khí chất đó sụt giảm nghiêm trọng.

Không hiểu chung quy vẫn là không hiểu. Tiểu nhị đi ra cửa nói với chàng thư sinh đang điên cuồng đập cửa bên ngoài: "Tán Tán Sinh trước giờ không tiếp khách, công tử ngài đừng làm khó bọn tôi nữa. Nói một câu khó nghe, ngài cứ đeo bám như đỉa thế chỉ sợ người ta lại càng không thích đấy".

Tiếng đập cửa quả nhiên ngừng lại, nhưng chỉ ngừng một lúc rồi lại vang lên.

Cộc, cộc, cộc! Lần này đổi đập thành gõ rồi.

Mọi người trong phòng đều có chút bực bội, gặp phải con đỉa đói cố chấp thế này, bọn họ không kinh doanh được rồi. Tiêu Chiến cũng vô cùng mất kiên nhẫn, y ôm vỏ dưa đưa mắt nhìn hai tiểu nhị. Ba người cực kỳ ăn ý đi đến trước cửa, hai tiểu nhị đột nhiên mở cửa ra, Tiêu Chiến chẳng thèm nhìn đã giơ vỏ dưa chụp vào đầu kẻ đứng đó.

"Tên này ngươi có thấy phiền không vậy? Đã nói là Tán Tán Sinh không tiếp khách rồi mà! Lần này chỉ cho ngươi một bài học thôi đấy, nếu còn dám đeo bám nữa thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt". Tiêu Chiến cất cao giọng, tức giận nói.

Người ngoài cửa giống như bị sét đánh trúng, cứ đứng ngây ra tại chỗ, bất động. Trên đầu hắn là một cái vỏ dưa lớn, không nhìn thấy mặt, tay vẫn đang giơ lên, giữ nguyên tư thế gõ cửa trước đó. Một tiểu nhị nhìn dáng người trước mặt thì kinh ngạc bất ngờ không thôi: "mới có một lúc mà ngươi đã cao như vậy rồi sao?".

Một tiểu nhị khác nói: "e rằng không phải cùng một người thì phải?".

Người kia cuối cùng cũng cử động, hắn giơ cánh tay lên giống như để bỏ mũ ra, lấy cái vỏ dưa lớn kia xuống. Sau đó hắn ôm vỏ dưa, cả mặt đầy nước dưa đỏ, lạnh lùng nhìn ba người trước mắt.

"Cách đón khách của quý tiệm cũng thật đặc biệt", hắn ném vỏ dưa xuống đất nghiến răng nói tiếp: "không hổ danh là nơi bán sách của Tán Tán Sinh".

Người bị tập kích trước mắt chính là Vương Nhất Bác. Mấy ngày nay hắn quất khoái mã đi hai ngàn dặm về phía nam, vừa đến Đồng Lăng đã đi tìm Cổ Đường Thư Xá này, nhưng không ngờ lại được người ta đón tiếp với cách thức khác người.

Tiêu Chiến nhận ra mình đã chụp sai người, liền vội vàng tươi cười xin lỗi. Ba người mời Vương Nhất Bác vào trong tiệm sách, hai tiểu nhị đi lấy nước mời Vương Nhất Bác rửa mặt trước. Cũng may hôm nay Vương Nhất Bác đội mũ nên nước dưa chỉ thấm vào mũ và mặt, không bị dính lên tóc.

Vương Nhất Bác bỏ mũ rửa mặt, tâm trạng vẫn chưa được cải thiện. Hắn sống ở kinh thành ai nhìn thấy mà không khách khí chứ, giờ bị người ta chụp vỏ dưa lên da đầu thế này, đúng là lần đầu tiên gặp phải. Nhìn lại kẻ đầu sỏ, một thiếu niên mặt non trẹt có thể tùy tiện chụp vỏ dưa lên đầu người khác, tất nhiên không phải người dễ đối phó rồi. Thấy y cười hì hì bước lên, Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng rồi không để ý nữa.

Tiêu Chiến híp mắt lại, cổ hơi nghiêng về trước thăm dò, y cười xòa nhìn Vương Nhất Bác.

Động tác này, thái độ này, kết hợp với nụ cười dung tục hoàn toàn sẵn có kia, cứ như bước tiếp theo y sẽ nhào đến trêu ghẹo hắn vậy. Về mặt này thì Vương Nhất Bác cảnh giác đến lạ thường, hắn lùi về sau một bước nhìn y: "ngươi làm gì vậy?".

Tiểu nhị bên cạnh vội vàng giải thích: "công tử đừng thấy kỳ lạ nhé, thị lực của Chiến ca không được tốt, chỉ có thể nhìn mọi thứ ở gần thôi".

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, ánh mắt đong đưa.

Tiểu nhị cẩn thận đưa lên một danh sách: "công tử ngài muốn mua sách gì ạ? Chỗ này đều là sách mới của bổn tiệm đấy".

Vương Nhất Bác nghĩ bụng, muốn nghe ngóng chuyện gì thì cũng phải mua mấy thứ của người ta mới được. Vậy nên hắn chẳng cần nhìn, tay vạch một đường lên nửa trên của danh sách: "chỗ này lấy mỗi thứ một cuốn đi".

Tiểu nhị gặp khách hàng dễ chịu như vậy thì vâng lời đi tìm sách.

Một tiểu nhị khác bưng lên một tách trà, Vương Nhất Bác cảm ơn rồi nói: "ta muốn hỏi thăm ngươi về một người".

"Công tử xin cứ nói".

"Ngươi có biết Tán Tán Sinh ở đâu không?".

"Cái này..." tiểu nhị có chút khó xử.

Vương Nhất Bác rất hiểu chuyện, hắn lấy một khối bạc ra đưa tiểu nhị. Tiểu nhị không nhận bạc mà nhìn về phía Tiêu Chiến: "Chiến ca! Vị công tử này muốn tìm Tán Tán Sinh, huynh...huynh biết Tán Tán Sinh bây giờ ở đâu không?".

Lại là tìm Tán Tán Sinh! Tiêu Chiến thấy hơi đầu, mấy người này cũng thật là, chỉ viết sách thôi mà, đọc thì cứ đọc đi cần gì phải đòi gặp người thật chứ. Ví dụ như đi vào tiệm ăn, đồ ăn ngon ngươi cứ đến ăn mấy lần là được rồi, đâu nhất thiết gặp đầu bếp làm quái gì.

"Công tử à! Tán Tán Sinh không gặp khách đâu".

Vương Nhất Bác giả vờ nói: "ta cực kỳ ngưỡng mộ y, là tri kỷ đã lâu, lần này có dịp đi ngang nên muốn gặp y để thỏa tâm nguyện". Nói rồi hắn lại lấy ra một khối vàng.

Những lời này Tiêu Chiến nghe đến mức sắp nôn ra luôn rồi: "cũng không phải ta chưa nhìn thấy tiền". Y lục trong túi tiền lấy ra một xâu tiền đồng: "chỗ tiền này huynh cầm lấy mua một cái mũ mới đi".

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn xâu tiền đồng bủn xỉn kia, hắn thật sự không muốn trả lời tên nhóc này, nhưng mà hết cách rồi, hình như chỉ có y mới biết hành tung của Tán Tán Sinh.

Vương Nhất Bác đang định thành khẩn phân bua lần nữa thì lại bị y ngắt lời: "người ngưỡng mộ Tán Tán Sinh có rất nhiều, lời của huynh ta nhất định sẽ chuyển, gặp mặt thì không cần đâu. Tiểu Trang tiễn khách".

Tiểu Trang vội vàng vâng lời, cười xòa nói: "công tử! Xin mời ngài".

Vương Nhất Bác đứng ỳ tại chỗ không muốn đi: "sách của ta vẫn còn chưa mang ra mà".

Đang nói thì tiểu nhị kia đã tìm đủ chỗ sách hắn cần, ôm đến quầy đặt từng quyển xuống: "một cuốn họa xuân cung rực rỡ, một cuốn Võ Tắc Thiên phong lưu ảnh thêu, một cuốn ghi chép bí văn khuê phòng, long dương bí sử....."

"Đừng, đừng đọc nữa...". Dáng vẻ kiêu ngạo của Vương Nhất Bác đột nhiên thu lại, hắn nhỏ giọng ngăn tiểu nhị.

Tiêu Chiến không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.

Vương Nhất Bác càng thấy lúng túng, mặt hơi nóng lên. Bây giờ hắn cũng chẳng giải thích được rồi, ai có thể ngờ là sách mới trong một tiệm sách lại có ít nhất một nửa là diễm thư (sách nóng) chứ, đây rốt cuộc là hiệu sách quái quỷ gì vậy....

Tiểu nhị bọc mấy cuốn sách đó cẩn thận rồi đưa hắn, Vương Nhất Bác đặt tiền xuống nhưng không nhận lấy sách: "các ngươi giữ lại đi".

Tiêu Chiến nghe thấy những lời này, không biết lại nghĩ đến chuyện gì mà cười còn lớn hơn. Tiếng cười của y lanh lảnh vui tai giống như tiếng chuông.

Vương Nhất Bác thì chạy trối chết.

Tiêu Chiến đứng ở cửa nhìn bóng lưng hắn đi xa, giống như có tâm sự gì.

"Chiến ca! Huynh không thích vị công tử kia sao?" Tiểu Trang hỏi.

Tiêu Chiến nhíu mày lắc đầu, xoa cằm nói: "thật ra thì ta luôn cảm thấy gặp hắn thì mình sẽ xui xẻo".

"Nhưng dáng vẻ của hắn rất anh tuấn đấy". Một tiểu nhị khác tên Tiểu Phương cũng xen lời.

Tiêu Chiến chỉ vào mắt mình: "các ngươi cũng không phải không biết, hai mắt ta không nhìn xa được, nhìn người ở cách hai trượng thì mặt mũi ai cũng mơ hồ hết, có anh tuấn hay không chẳng liên quan gì đến ta cả".

Tiểu Trang gật đầu, lại hỏi: "Chiến ca à, gần đây huynh định viết gì vậy?".

"Không biết nữa, thật ra ta có một kế hoạch".

Tiểu Trang và Tiểu Phương vội vàng hỏi kế hoạch gì. Tiêu Chiến liền lục trong túi tiền, lấy ra một vật to bằng hạt đậu, xòe long bàn tay ra cho bọn họ xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro