Sơn dương (dê núi) P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Chu Chính Đạo trở về mới biết mình bị huyện thái gia trẻ tuổi này tính kế.

Tôn viên ngoại hoảng loạn đến tìm Chu Chính Đạo, nhờ gã dẫn đi gặp huyện thái gia, dù tốn bao nhiêu tiền cũng được.

Chu huyện thừa và Tôn viên ngoại vốn quen nhau từ trước. Chu Chính Đạo đến Đồng Lăng hôm trước, hôm sau Tôn viên ngoại đã đến nhà chào hỏi, hai người bọn họ đều là những người bình thường, chuyện hẹn gặp nhau không cần giấu diếm ai cả, nếu huyện thái gia kia rảnh rỗi muốn theo dõi thì cứ thoải mái.

Tôn Bất Phàm đang mang tội giết người, nhưng huyện thái gia cứ dùng dằng không chịu thăng đường, lại còn bảo Chu Chính Đạo gã đi lo việc khác. Nếu không với chức danh huyện thừa của gã, lúc ở trên công đường có thể nói giúp cho Tôn gia, có lẽ đã giữ được mạng sống cho Tôn Bất Phàm.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, bọn họ chưa kịp chuẩn bị đã bị đánh cho tan tác. Lúc đầu thấy huyện thái gia nhỏ tuổi, trắng trẻo, nhã nhặn, Chu Chính Đạo có phần xem thường, nào ngờ hắn lại là một người nghiêm khắc, thủ đoạn cũng khá cao.

Chỉ tiếc hắn còn quá trẻ, theo quy tắc trò chơi chốn quan trường, muốn giữ vững chức vị, việc đầu tiên phải làm là xây dựng mối quan hệ với các thân hào địa phương.

Gia sản của Tôn viên ngoại rất lớn, ông ta là một trong những người giàu nhất huyện Đồng Lăng. Vương huyện lệnh lại không biết cách cư xử, đã không giữ thể diện cho ông ta còn phán án tử hình tử hình con trai ông ta. Tôn viên ngoại sao có thể không hận chứ? Nếu sau này ông ta liên hợp với các thân hào khác ở địa phương, ngày nào cũng kiếm chuyện gây khó dễ, xem thử Vương Vô Cửu kia còn có thể sống yên ổn nữa hay không? Sớm muộn gì cũng bị ép chuyển đi nơi khác thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thể xem thường những người trẻ tuổi được. Chu Chính Đạo nghĩ thầm, Vương huyện lệnh này cũng khá thông minh,có thể bồi dưỡng thành người tài giỏi. Hơn nữa người còn trẻ nhiệt huyết cũng cao, ở đúng thời điểm quan trọng gã chỉ cần nói thêm vài lời, phân tích thiệt hơn, tiểu huyện lệnh này sẽ nghe theo sự sắp xếp của gã thôi.

Suy tính kỹ mọi việc, Chu Chính Đạo đi tìm Vương Nhất Bác.

"Đại nhân, ti chức cho rằng vụ án của Tôn Bất Phàm cần được bàn bạc kỹ hơn".

Chà, cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi! Vương Nhất Bác hơi nhướng mày: "Chu huyện thừa có cao kiến gì sao?".

Chu Chính Đạo vuốt vuốt chòm râu dê lưa thưa vài cọng: "lời ti chức nói có chút khó nghe, xin đại nhân đừng trách tội. Đại nhân vừa mới đến đây chưa tạo được nền móng, điều quan trọng cần làm chính là tạo mối quan hệ với mọi người. Tôn gia là một gia tộc có tiếng ở nơi đây, Tôn viên ngoại rất giàu, có thể nói là người đứng đầu trong các thân hào ở huyện này. Đừng nói là ở huyện Đồng Lăng, cho dù ở phủ Trì Châu ông ta cũng được người khác kính nể. Bây giờ Tôn Bất Phàm phạm tội, sao đại nhân không nhân cơ hội này bán cho Tôn gia một chút sĩ diện, Tôn viên ngoại sẽ rất cảm kích. Thu phục được ông ta, sau này địa vị của đại nhân ở huyện Đồng Lăng sẽ luôn vững vàng.

Hừ, quen biết với cả tri phủ cơ đấy, cũng không biết lời này của Chu Chính Đạo là nói thật hay khoác lác. Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "nhưng chính miệng Tôn Bất Phàm đã nhận tội sát nhân trước mặt mọi người, vụ án này e là không thể phán quyết khác được".

"Đại nhân không cần phải lật lại bản án, ngài có thể nói rằng Tôn Bất Phàm giết người là có nguyên nhân, sau khi suy tính lại không đến mức tử hình, phán quyết thành lưu đày, đợi đến dịp hoàng thượng ân xá thì Tôn Bất Phàm sẽ được quay về".

Bọn họ chu đáo quá! Còn nghĩ sẵn biện pháp hoàn hảo cho hắn nữa. Vương Nhất Bác cười nhạt trong lòng nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ đắn đo: "đây không phải là việc nhỏ, bản quan cần suy nghĩ thêm".

"Ti chức vì suy nghĩ cho đại nhân nên mới nói vậy, xin đại nhân đừng nghĩ nhiều, hiểu lầm tấm lòng chân thành của ti chức".

"Chu huyện thừa lo lắng quá rồi, bản quan mới đến có nhiều lúc suy nghĩ không được kỹ càng, may mà có Chu huyện thừa nhắc nhở".

"Không dám, không dám".

Chu Chính Đạo thấy vị huyện thái gia trẻ tuổi này cũng khá hiểu thời thế, vì vậy gã vui vẻ chào từ biệt.

Vương Nhất Bác chống cằm trầm tư, suy xét tình cảnh hiện nay của mình.

Cha hắn là lão đại của đám quan viên khắp cả nước, hắn lại là khâm sai đại thần thay mặt hoàng thượng đến đây để điều tra. Theo những gì Chu Chính Đạo vừa nói, Vương Nhất Bác chỉ xem Tôn viên ngoại như một con tép nhỏ, bị phơi nắng cho khô. Hắn không sợ làm mất lòng bọn họ, nhưng hiện nay hắn đang ở trên địa bàn của người ta, tốt nhất là không nên tùy tiện đắc tội người ta, nếu không, bị những con tép này ngáng chân thì phiền phức cũng chẳng nhỏ đâu.

Đương nhiên là cũng không thể vì vậy mà làm việc bất chính được.

Còn có một việc hơi khó giải quyết. Lúc nãy ý của Chu Chính Đạo muốn nhắc hắn, Tôn viên ngoại kia có quen biết với tri phủ Trì Châu. Nếu điều này đúng là sự thật, e là khi tri phủ nhúng tay vào thì chuyện này sẽ càng thêm rắc rối.

Nhưng dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần huyện lệnh hắn không mở lời, khả năng sửa lại vụ án của Tôn Bất Phàm là rất nhỏ. Bởi vì khi một phạm nhân bị phán án tử hình, vụ án này sẽ được chuyển thẳng lên cấp cao, giao cho Hình bộ và Đại Lý Tự xét xử phúc thẩm.

Nói cách khác, đối với án tử hình đã được phán xử ở huyện, Châu phủ không thể can thiệp vào, cho dù là cấp cao hơn cũng chỉ có vai trò trung gian, không có tư cách sửa án. Muốn cứu được Tôn Bất Phàm chỉ có thể mua chuộc người của Hình bộ và Đại Lý Tự, mà việc này hầu như không có khả năng.

Đã quyết định dùng biện pháp này, Vương Nhất Bác cũng không vội từ chối Chu Chính Đạo. Hiện giờ hắn cần kéo dài thời gian để tìm ra tất cả các thế lực ở huyện Đồng Lăng này.

Suy nghĩ mất cả buổi, Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi. Hắn day day thái dương, đứng lên bước ra cửa, thong thả đi về nơi ở.

Còn chưa đi vào sân, hắn đã nghe tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra. Vương Nhất Bác vốn không muốn nghe trộm, nhưng các nàng cứ thì thào "Tiêu Chiến thế này" "Tiêu Chiến thế kia", khiến hắn bất chợt bước chậm lại, đứng ở bên ngoài cửa lắng nghe.

Trong viện, Hương Qua đang phàn nàn với Tuyết Lê về Tiêu Chiến. Chuyện là Hương Qua vốn rất thích uống sữa dê nên nàng ta nói với một người tạp dịch ở phòng bếp, cứ cách hai ba ngày lại đem đến một chén sữa dê tươi để nàng ta nấu lên rồi uống.

Hôm nay người tạp dịch đó đã lấy sẵn sữa dê, do có việc nên để trong phòng bếp rồi đi ra ngoài, khi trở về thì thấy chỗ sữa đó đã biến mất. Tạp dịch đó hỏi thăm vài người, có người nói lúc nãy thấy Tiêu sư gia bưng một chén gì đó đi, đúng lúc này Hương Qua đến lấy sữa dê, người tạp dịch liền nói lại cho Hương Qua biết.

Hương Qua lấy làm lạ, bèn đến Nam thư phòng tìm Tiêu Chiến. Vừa đến nơi đã thấy y đang bưng chén sữa dê đút cho con chó uống.

"Ngươi nói thử xem, sao lại có loại người lãng phí như thế chứ!". Hương Qua đột nhiên lớn tiếng, rõ ràng là vẫn còn rất giận.

Tuyết Lê thấp giọng an ủi: "có lẽ người ta không biết chén sữa đó là của ngươi. Ta thấy con người Tiêu sư gia rất tốt, chắc là không cố ý đâu".

"Ngươi hay nhỉ, tên đó cho ngươi cái gì mà ngươi lại bênh vực như vậy hả?".

"Không phải như vậy..."

"Thật ra cũng chẳng trách được ngươi. Tiêu Chiến kia vô cùng bản lĩnh, ngay cả thiếu gia còn bị thu phục nữa là".

Vương Nhất Bác nghe vậy liền cau mày, hắn với Tiêu Chiến là kẻ thù không đội trời chung, sao có thể bị y thu phục. Nói y bị hắn thu phục thì còn có lý!.

Hương Qua vốn rất hay soi mói người khác, gặp chuyện như vậy nàng ta liền cãi nhau với Tiêu Chiến một lúc lâu. Nghĩ đến cảnh Tiêu Chiến bị Hương Qua chỉ vào mặt mà mắng, Vương Nhất Bác thấy rất khó chịu. Hắn định xông vào mắng Hương Qua một trận, nhưng chợt nhớ ra mình đang nghe trộm người ta nói chuyện, chuyện này nói ra lại chẳng hay ho gì.

Hắn định đến an ủi Tiêu Chiến một chút, lại chợt nhớ tới quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng tốt đẹp gì. Nghĩ đến chuyện Tiêu Chiến đem sữa dê đút cho chó uống, hắn thấy rất buồn cười, nhớ đến con chó xấu xí của y, hắn lại càng thấy buồn cười hơn.

Bao nhiêu suy nghĩ cứ chạy loạn trong đầu, đến lúc Vương Nhất Bác bình tĩnh lại thì đã thấy mình đứng trước cửa Nam thư phòng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Vương Nhất Bác biết mình đến không đúng lúc. Vừa định đi, liền thấy cánh cửa bị đẩy ra, giữa khe cửa lộ ra một cái đầu be bé, nó ngước đầu tò mò nhìn hắn. Vương Nhất Bác ngồi xuống, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu nó, cười hỏi: "Tiêu Chiến ở đâu?".

"Ta ở đây... Beeee..." phía sau đột nhiên vang lên âm thanh khiến người ta khó hiểu.

Vương Nhất Bác hoảng hốt, nam nhân này lại nổi cơn điên gì vậy, học gì không học lại đi học tiếng dê kêu. Phải công nhận y bắt chước giống thật, nhưng cho dù có bắt chước giống đi chăng nữa thì cũng làm gì có sữa dê...hắn sờ sờ mũi, nhận thấy suy nghĩ của mình quá bỉ ổi.

"Đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì không?". Tiêu Chiến thấy huyện lệnh đại nhân mãi cúi đầu suy nghĩ, liền hỏi.

Vương Nhất Bác đứng lên, quay đầu lại... Vừa định nói, thấy sự việc trước mắt, hắn càng hoảng hơn.

Tiêu Chiến đang nắm một cái chân dê. Con dê này trong khá là béo tốt, lớp lông mỏng màu trắng và đen xen lẫn vào nhau, cái sừng cong cong, lúc này đang chăm chú nhìn hắn.

Vương Nhất Bác cầm quạt chỉ chỉ vào con dê: "ngươi làm cái gì vậy?".

"Ta định dùng nó để bồi bổ cho Vương Vương". Tiêu Chiến nói, tiện tay đưa dây thừng cho Vương Nhất Bác, còn y lấy chìa khóa mở cửa.

Vương Nhất Bác kéo con dê: "Hương Qua...."

"Hương Qua nói với ngài rồi à?". Tiêu Chiến cắt ngang lời hắn.

"Không có".

"À...hôm qua ta lỡ lấy sữa dê của Hương Qua đem cho Vương Vương uống, nhưng mà ta thật sự không biết chén sữa ấy là của nàng ta. Ta có hỏi qua lão Đinh ở nhà bếp, ông ấy bảo ta cứ lấy đi nên ta mới lấy".

Tiêu Chiến vừa nói vừa đẩy cửa ra, Vương Vương vội vàng chạy lên cọ cọ vào ống quần của y. Y giơ chân đá văng Vương Vương, xoay người về phía con dê vẫy tay: "lại đây".

Con dê vội vàng chạy đến, nó vừa khỏe vừa mạnh cứ thế mà xông vào trong, Vương Nhất Bác không kéo được nó nên bị lôi luôn vào.

Tiêu Chiến lấy sợi dây thừng trong tay hắn, đem con dê cột vào cái cây ở góc tường. Y đặt trà cùng một ít trái cây lên chiếc bàn nhỏ ở ngoài sân, xem như là đón tiếp huyện lệnh đại nhân. Sau đó y xoa cằm suy nghĩ rồi quay sang hỏi Vương Nhất Bác: "đại nhân, ngài thấy ta có nên đem một chén sữa trả lại cho Hương Qua không?".

"...không cần đâu".

Tiêu Chiến gật đầu, thấy huyện lệnh đại nhân cứ nhìn chằm chằm vào con dê, y lại hỏi: "đại nhân, ngài cũng muốn uống sữa dê à?".

"Không phải vậy...". Vương Nhất Bác vội vàng cầm tách trà lên uống.

Tiêu Chiến cầm một tách trà lớn đi vắt sữa dê, y không biết vắt sữa ở chỗ nào nên cứ loay hoay mãi, làm cho con dê vô cùng khó chịu, nó quay tới quay lui để tránh, cuối cùng nó tức tối nhắm chân sau về phía Tiêu Chiến.

"Coi chừng!". Vương Nhất Bác vội vã chạy đến.

Đáng tiếc, vì đứng quá gần nên Tiêu Chiến đã bị con dê đá ngã.

Vương Nhất Bác ngồi xuống ôm Tiêu Chiến dựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng lay y: "Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!".

Vương Vương cọ nhẹ cái đầu nhỏ vào chân Tiêu Chiến, rên ư ử. Con dê cũng ngơ ngác nhìn bọn họ.

Nghe tiếng kêu, Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt. Y ho nhẹ vài tiếng rồi cất giọng yếu ớt: "đại nhân, xin hãy chăm sóc Vương Vương thật tốt, Tiêu Chiến xin đi trước một bước". Nói xong đôi mắt nhắm chặt, thân thể buông lỏng.

Vương Nhất Bác thấy đau đầu mình hơi choáng váng: "Tiêu Chiến!!!".

"Ôi chao!".

"..."

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến vừa mới mở mắt xuống đất, hắn gầm lên giận dữ: "ngươi bị thần kinh à!".

Tiêu Chiến đứng lên le lưỡi.

Vương Nhất Bác chợt nhận ra mình thật là ngốc, trước giờ có ai bị dê đá chết đâu, thế mà hắn lại tin!.

Tiêu Chiến không dám nhìn huyện lệnh đại nhân, y thấy khóe miệng hơi rát, theo bản năng đưa tay lên sờ, ai ngờ vừa chạm vào lại càng thấy đau hơn.

Chỗ bị con dê đá trúng giờ đã chuyển thành màu xanh, may mà không bị trầy da.

"Đáng đời!". Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nói, mặc kệ cái kẻ tâm thần kia, xoay người định rời đi.

"Xin lỗi". Tiêu Chiến nói khẽ, y không ngờ huyện lệnh đại nhân lại dễ bị gạt như vậy.

Chỉ vì...câu xin lỗi này, không hiểu sao Vương Nhất Bác không đi nữa, mà ở lại giúp Tiêu Chiến bôi thuốc. Thị lực của Tiêu Chiến không tốt nên thường bị đụng chỗ này chỗ kia, vì vậy trong phòng y có đủ loại thuốc trị thương.

Vương Nhất Bác dùng ngón út quệt chút thuốc cao, cẩn thận bôi lên vết bầm trên khóe miệng Tiêu Chiến. Y ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho hắn xoa thuốc, hai người ngồi sát nhau quá trong lòng Vương Nhất Bác vô cùng khó chịu, hắn cố ép ánh mắt mình chỉ dừng lại trên vết bầm, không được nhìn nơi khác.

Tiêu Chiến lại thấy rất thoải mái, khó có dịp được nhìn huyện thái gia ở khoảng cách gần như thế, y phải cố gắng nhìn cho kỹ.

Vương Nhất Bác đột nhiên bối rối: "nhìn cái gì vậy?".

"Ngài tuấn tú thật!". Tiêu Chiến vui vẻ khen.

Trái tim Vương Nhất Bác có chút run rẩy, cảm giác như đang đánh đu, bay vút lên cao rồi lại nặng nề rơi xuống. Nhưng cũng chỉ có vậy, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, không thèm để ý đến kẻ lưu manh kia, tập trung bôi thuốc cho y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro