Sự cố thời niên thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đang xem đến là chăm chú, thì bên ngoài có một đoàn xe ngựa đi ngang qua. Bánh xe cán lên con đường đá, phát ra âm thanh cọt kẹt kết hợp với tiếng vó ngựa lộc cộc. Tai Tiêu Chiến rất thính, nghe tiếng động bên ngoài là chạy ra xem, thấy một đoàn bốn năm cỗ xe ngựa dừng lại trước đại nha huyện môn.

Đúng là hiếm thấy, nhiều người như vậy chẳng lẽ là nhóm người đến cáo trạng sao? Tiêu Chiến lấy làm lạ, y tiến lên trước một chút để nhìn cho rõ ràng.

Hai cô nương bước xuống từ chiếc xe ngựa dẫn đầu, cả hai đều 17 18 tuổi, dung mạo xinh đẹp. Một cô nương khuôn mặt đoan trang thấy Tiêu Chiến đang nhìn bọn họ, còn tiến sát lại gần như vậy thì liền nhíu mày hỏi: "ngươi có chuyện gì sao?".

Lời này phải là ta hỏi cô mới đúng, Tiêu Chiến nghĩ bụng rồi nói: "các ngươi đến cáo trạng sao?".

Cô nương kia buông mắt che giấu sự khinh thường, cười nói: "chúng ta không phải đến cáo trạng".

Một cô nương khác dung mạo còn xinh đẹp hơn nhanh mồm nhanh miệng nói: "cái người này đúng là ngu ngốc thật, sao thấy ai cũng hỏi cáo trạng thế?".

Tiêu Chiến sờ sờ mũi nghĩ thầm, hai cô gái đến huyện nha ngoài cáo trạng ra còn có thể làm gì chứ.

"Bọn ta là nha hoàn của huyện thái gia". Cô nương kia giải đáp nghi ngờ của y.

Nha hoàn dáng người đúng là rất đẹp, có thể thấy huyện thái gia đích thực là kẻ háo sắc. Tiêu Chiến định lên tiếng, thì thấy hai sai vặt từ trong huyện nha đi ra đón hai cô nương.

Thì ra ngày Vương Nhất Bác đi, hắn chỉ dẫn theo một sai vặt không mang theo nha hoàn. Mẹ hắn biết con trai phải ở Đồng Lăng một thời gian, cũng không biết sẽ phải đợi bao lâu, sợ đám sai vặt không đủ chu đáo, nên liền phái nha hoàn chuẩn bị rất nhiều đồ vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.

Vương Các lão nhiều lần dặn dò không được rêu rao quá mức, vậy nên Vương phu nhân tinh giản rồi rút gọn, chỉ để hai nha hoàn đáng tin cậy nhất mang theo một số thứ quan trọng đến.

Hai nha hoàn này là người do Vương phu nhân dày công tuyển chọn, từ trong đám nha hoàn ngày thường vẫn phục vụ Vương Nhất Bác. Một người tên Hương Qua (quả dưa lê), một người tên Tuyết Lê.

Vương Nhất Bác có một chỗ kỳ lạ, văn nhân nho sĩ bình thường đều thích đặt những cái tên nhã nhặn cho nha hoàn sai vặt của mình, kiểu như 'Tảo Tuyết' hay 'Tư Kỳ'. Mặc dù Vương Nhất Bác một bụng văn chương, nhưng hắn lại cảm thấy làm như vậy là không cần thiết, nên chỉ đặt tên đồ ăn cho bọn họ. Nha hoàn đều là tên hoa quả, sai vặt thì tên là rau dưa, vừa tiện lại dễ nhớ.

Hương Qua và Tuyết Lê lúc mới đầu là người phục vụ phu nhân, sau đó phu nhân xót con trai nên đưa hai nha hoàn này cho hắn. Dung mạo Hương Qua không phải cực kỳ xinh đẹp nhưng suy nghĩ cẩn thận, hành sự cẩn trọng hơn hẳn. Tuyết Lê lớn lên xinh đẹp, so với đám lẳng lơ bình thường thì lại thiếu chút thông minh, tính cách vô cùng chất phác, phu nhân cũng yên tâm về nàng ta.

Thực ra khi mẹ chọn hai nha hoàn như vậy cho con trai, tất nhiên có một dụng ý khác. Vương Nhất Bác cũng chẳng còn nhỏ nữa, mặc dù chưa cưới thê thì trong phòng vẫn nên có vài người. Nào ngờ những năm gần đây Vương Nhất Bác bị nhiều oanh yến vây quanh như vậy, nhưng hắn vẫn luôn vô tâm chẳng để mắt hay 'ăn mặn' gì cả.

Vương Nhất Bác chẳng phải Liễu Hạ Huệ, cũng chẳng có bệnh không tiện nói ra, càng không phải mấy kẻ long dương. Hắn làm như vậy căn nguyên từ một chuyện xảy ra tám năm trước.

Tám năm trước Vương Nhất Bác 14 tuổi, một chàng thiếu niên mới lớn. Bên cạnh hắn có một nha hoàn tên Lệ Chi (quả vải) lớn hơn hai tuổi, nàng ta có bàn tay bàn chân rất đẹp. Vương Nhất Bác nhận thấy lúc đó mình có chút thiên vị, đối đãi với nha hoàn này tốt hơn hẳn.

Khi đó hắn mới bao tuổi chứ, nếu nói là do tình cảm sâu đậm dành cho nha hoàn này thì chắc chắn hắn chưa nghĩ tới, nhưng chí ít Lệ Chi cũng là một món đồ chơi xinh đẹp, có thể thỏa mãn nhu cầu ham muốn cái đẹp thơi niên thiếu.

Có lẽ do hắn quá khoan dung nên nàng ta vô cùng tùy tiện buông thả. Vương Nhất Bác mười bốn tuổi đang trong giai đoạn trưởng thành toàn diện, nên khó thể nào không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Vừa hay Lệ Chi cũng có tình ý nên thường lén khiêu khích hắn bằng lời nói, cuối cùng một ngày nọ Vương Nhất Bác uống say không kiềm chế được bứt rứt trong lòng.

Chỉ trách hai người to gan quá mức, cởi y phục ngay ở trong thư phòng. Ngày ấy phu nhân thương con trai đọc sách mệt mỏi, bèn mang vài món ngon đến thư phòng. Khi đến bà không gõ mà đẩy cửa bước vào, không thấy con trai chăm chỉ đọc sách mà chỉ thấy hắn đang ra sức cởi đồ của nha hoàn.

Phu nhân liền nổi cơn thịnh nộ. Con trai mới mười bốn tuổi đã bị con hồ ly tinh này dụ dỗ làm cho hư hỏng rồi, bà ra lệnh cho người đem Lệ Chi kéo xuống đánh chết.

Vương Nhất Bác đang say rượu cũng bị dọa cho tỉnh, biết mẹ mình làm thật hắn đau khổ cầu xin nhưng cũng không có kết quả. Không dừng lại ở đó, vì muốn cho con trai nhớ kỹ bài học này, bà cố ý cho người đánh Lệ Chi ngay bên ngoài thư phòng, Vương Nhất Bác bên trong nghe rõ mồn một tiếng kêu thảm thiết của Lệ Chi. Cũng không biết nghe được bao lâu, tiếng kêu của nàng ta dần dần yếu đi rồi im bặt.

Lúc bọn hạ nhân kết thúc công việc thì Lệ Chi đã tắt thở từ lâu, dưới thân là một mảng máu thịt lẫn lộn, những ngón tay từng rất xinh đẹp do phải bám chặt vào ghế mà bật cả móng, máu be bét. Hình ảnh đó để lại ám ảnh quá lớn cho Vương Nhất Bác, nên từ đó về sau hắn không thân mật quá mức với đám nha hoàn nữa.

Sau này hắn dần trưởng thành, tình trạng này vẫn không hề được cải thiện, Vương phu nhân mới nhận ra lúc trước hình như mình đã làm hơi quá. Bà lại một lần nữa tìm những nữ nhân tốt hơn cho con trai, nhưng dù là người thế nào thì Vương Nhất Bác cũng không hề chạm đến.

Không phải hắn giận dỗi mẫu thân, chuyện từng trải qua thời niên thiếu sẽ thành ác mộng theo hắn suốt cuộc đời. Nói chung là từ sau khi xảy ra chuyện đó, mỗi lần thấy nha hoàn là theo bản năng hắn lại cố gắng tránh xa.

Công tử thế giai giàu có trong kinh thành, đến mười bảy mười tám tuổi là không ít người đã nếm thử mùi vị hoan lạc. Ở phương diện này Vương Nhất Bác lại là người đặc biệt, hắn không muốn chạm vào nha hoàn, càng không thích cợt nhả chơi đùa cùng kỹ nữ, đối với những nữ nhân chủ động tìm đến trêu ghẹo hắn lại càng xa cách, cũng chưa chịu cưới thê... Những nguyên nhân trên hợp lại khiến hắn trở thành một Xử nam lâu năm ở tuổi hai mươi hai.

Đây không phải chuyện mất mặt, cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Loại chuyện này không tiện nói với người khác, nhưng những người hầu hạ bên cạnh hắn đều tự hiểu,chẳng hạn như Hương Qua và Tuyết Lê.

Hương Qua biết mình là thị thiếp được phu nhân đưa qua để hầu hạ thiếu gia, nàng ta ở bên cạnh thiếu gia đợi đã hai năm, có thể nói là 'vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông' thôi, chỉ tiếc công tử chậm chạp không chịu hành động.

Thân phận của Tuyết Lê cũng giống như Hương Qua, nhưng nàng ta không suy nghĩ nhiều như Hương Qua, nàng ta tin chắc rằng sở dĩ thiếu gia không gần nữ sắc là vì muốn luyện đồng tử thần công.

Quay về hiện tại, Hương Qua và Tuyết Lê đi đến khu viện nơi Vương Nhất Bác ở, lúc này Vương Nhất Bác vẫn còn ở Thoái Tư đường chưa trở về. Các nàng thấy trong viện im ắng tĩnh lặng, lại không có bóng một người hầu nào cả, thật sự không biết mấy ngày qua thiếu gia sống thế nào nữa.

Hai người vừa quét dọn từ trong ra ngoài, vừa bàn bạc sẽ gọi mấy nha hoàn sai vặt chuyên làm việc nặng giúp thiếu gia. Hương Qua cầm chổi định quét đám lá rụng, chợt thấy một chiếc giày nằm dưới gốc cây quế. Nàng ta vô cùng kinh ngạc, vội cúi người nhặt chiếc giày đó lên để nhìn cho kỹ.

Chiếc giày bằng lụa màu trắng được may thủ công vô cùng khéo léo, bên trên không thêu hoa cũng chẳng thêu cây cỏ, chỉ thêu hai đồng vàng lớn, kích thước lại có chút lớn hơn so với chân nữ tử bình thường. Cũng không biết của cô nương nhà ai đánh rơi, phẩm vị này tệ quá đi mất.

Lại nói nơi này chỉ có một mình thiếu gia ở, sao lại có cô nương vào đây được? Giày là vật liền thân của một cô nương, sao có thể dễ dàng đánh rơi được?.

Không phải là công tử đang cùng người nào đó hẹn hò ở đây đó chứ?.

Hương Qua càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, lúc ở nhà công tử không gần nữ sắc giống như một hòa thượng đang tu hành, đến đây mới có mấy ngày mà đã như vậy rồi. Nhất thời nàng ta cảm thấy vừa tức giận vừa có chút mất mát, bèn len lét cất giấu chiếc giày, nghĩ bụng phải tìm ra cô nương đó là ai rồi nghĩ cách xử lý sau.

Dù cho trăm suy vạn nghĩ cũng chẳng ai có thể ngờ tới, chiếc giày kia vậy mà lại là của một mỹ nam tử đánh rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro