Tên thích khách xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác sửa móng tay cho Tiêu Chiến xong nhưng vẫn không nỡ buông tay y, hắn chầm chậm nắm lấy tay y, cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay y.

Tim Tiêu Chiến đập thình thịch.

Vương Nhất Bác dán bàn tay y lên mặt mình, cười nhìn y: "Định cảm ơn ta như thế nào đây?".

Tiêu Chiến liền sát lại hôn một cái lên khóe môi hắn. Hôn xong định lùi về nhưng lại bị hắn giữ gáy, từ chủ động biến thành bị động, làm cái hôn này sâu hơn.

Hai người hôn đến mức triền miên day dứt, lúc tách ra cả hai đều đã thở không nổi. Tiêu Chiến không dám nhìn hắn, cúi đầu nghịch ngón tay. Ừm, huyện lệnh đại nhân sửa móng tay quả thực rất đẹp.

Vương Nhất Bác chợt hỏi: "Ngươi  nói xem, nếu ta là Vương Nhất Bác, ngươi sẽ như thế nào?".

Tiêu Chiến cho rằng hắn cảm thấy mình xuất thân không tốt nên tự ti, liền an ủi hắn: "Kỳ thực  huynh rất tốt, cũng chẳng kém gì Vương đại nhân. Huynh thông minh như vậy, sau này ở trong chốn quan trường chắc chắn sẽ được hoan nghênh". Nói xong chớp chớp mắt, chân thành nhìn hắn.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cốc nhẹ vào trán y: "Ngươi đúng là quả dưa ngốc".

Âm điệu của hắn có chút lạ, Tiêu Chiến nghe không rõ, ngây ngẩn hỏi: "Dưa, ngốc là cái gì?".

Vương Nhất Bác nói đại: "Chính là trong quả dưa bỗng xuất hiện một tên ngốc".

Tiêu Chiến càng cảm thấy kỳ quái: "Vì sao lại nói vậy?".

"Bởi vì dưa hấu rất ngon", hắn dừng một chút, cười nhìn y: "Cũng như ngươi vậy". Nói xong câu cuối, thanh âm dần dần trở nên có chút mờ ám.

Những lời này thì Tiêu Chiến hiểu, y lại bị trêu ghẹo rồi.

Y phát hiện ra, huyện thái gia này đúng là càng ngày càng … lưu manh hơn......

Vì việc sửa móng tay ban ngày, đêm đó Vương Nhất Bác mơ một giấc mộng tuyệt đẹp. Hắn mơ thấy mùa hè phượng tiên hoa nở rực, hắn hái đóa hoa xuống, cài lên mái tóc đen mượt của Tiêu Chiến, sau đó Tiêu Chiến đáp lại hắn bằng cách lột sạch y phục hắn ra, rồi dùng một ban tay chạm vào hắn, lúc đầu chỉ đơn giản là sờ mặt, càng về sau đôi tay nhỏ bé ấm áp kia liền dịch xuống dưới cổ.

Kế đó, hắn liền thức dậy.

Vương Nhất Bác hối hận khôn nguôi. Vì sao, vì sao nhất định phải tỉnh lại đúng thời khắc quan trọng ấy chớ......

Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng lại hình ảnh trong giấc mơ, tuy biết chỉ là mộng, nhưng chỉ nghĩ đến như vậy đã vô cùng hạnh phúc.

Hắn nghĩ đến nhiệt huyết sôi trào, thở hổn hển lẩm bẩm: "Ta phải nhanh nhanh lấy Tiêu Chiến về nhà thôi".

Chu Chính Đạo chẳng ngờ Vương Nhất Bác lại vô liêm sỉ đến như vậy. Gã thấy rằng dù bây giờ cho hắn hai vạn lượng vàng, hắn nếm được của ngọt rồi, trong tay lại nắm được chứng cớ thì sau này chắc chắn sẽ tiếp tục lừa lọc.

Hơn nữa, hai vạn lượng vàng, làm gì dễ kiếm như vậy chứ? Tiền ấy, lúc ăn vào thì là tiền nhưng lúc nở ra thì lại là thịt, bắt người ta phun bạc tức là cắt thịt đi. Phải cắt lớn một miếng thịt lớn như vậy, đúng là muốn lấy mạng nhau mà. Vì thế Chu Chính Đạo viết thư cho Tôn Ứng Lâm với oán khí phừng phừng, trong thư ra sức tố cáo Vương Vô Cửu có lòng tham không đáy.

Tôn Ứng Lâm xem xong thư cũng chẳng biết phải làm sao. Người này không giữ lại được rồi. Đáng tiếc thật đáng tiếc, đó là một tài năng có thể bổi dưỡng. Muốn bịt miệng Vương Vô Cửu  không thể đối phó như với Tang Kiệt, bởi vì Vương Vô Cửu tiền nhiệm chưa được bao lâu, ít nhược điểm, lại rất được lòng dân...... Tóm lại nếu muốn buộc tội quả không dễ dàng.

Biện pháp hữu hiệu nhất là khiến hắn chết bất đắc kỳ tử trong nhà.

Chu Chính Đạo nhanh chóng liên hệ với sát thủ, vẫn hành động vào buổi tối.

********

Vương Nhất Bác lại mơ nữa.

Lúc này giấc mộng vẫn tuyệt mỹ như vậy, ừm, hắn lại rửa chân cho Tiêu Chiến. Tâm tình hắn kích động không thôi, nắm bàn chân của y đang ngâm trong làn nước rồi xoa nắn, trên mặt nước còn lay động mấy đóa hoa, chúng được ngâm nước nên tỏa hương thơm ngát. Hắn vừa rửa vừa nói chuyện với Tiêu Chiến, trêu chọc y. Tiêu Chiến tức giận dùng chân té nước, nước bắn tung tóe lên người hắn. Hắn liền kéo y phục ướt sũng hỏi Tiêu Chiến làm sao bây giờ. Tiêu Chiến liền cười nói, để ta giúp huynh cởi.

Sao y lại giúp hắn cởi y phục vậy? Y nhấc chân, chân trần bò dần lên ống quần hắn, chậm rãi di chuyển về phía đùi hắn......

Vương Nhất Bác biết mình đang nằm mơ. Hắn ở trong mộng không ngừng nhắc nhở bản thân, trăm ngàn lần đừng có tỉnh, ngàn vạn lần đừng có tỉnh......

Sau đó, lại đúng lúc đặc sắc nhất, trong thế giới hiện thực chợt một tiếng 'cạch' vang lên.

Hắn liền bị đánh thức.

Vương Nhất Bác vơ lấy bật sáng trên đầu giường. Hắn nhìn thấy một tên thích khách không mời mà đến đang bị lưới cuộn lấy. Y phục dạ hành màu đen, mặt nạ đen, trong tay còn cầm hung khí, giờ phút này gã đang giãy dụa, định dùng đoản kiếm cắt đứt lưới.

Đương nhiên cắt làm sao mà đứt được.

Ánh mắt Vương Nhất Bác bỗng nặng nề. Chính là tên này, tên chết tiệt này đã phá mộng đẹp của hắn. Hắn chầm chậm xuống giường, đốt một ngọn nến, đi tới trước mặt thích khách, cúi đầu nhìn gã.

Thích khách cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trong chốc lát hai người nhìn nhau chẳng nói gì.

Vương Nhất Bác đột nhiên nổi điên, hắn chộp lấy một cái ghế đập cho tên thích khách kia một trận, vừa đánh vừa mắng: "Ai bảo ngươi đến quấy rầy giấc ngủ của người khác hả! Ban ngày ngươi tới không được sao?!".

Thích khách đau đến mức rên rỉ.

Tiếng mắng làm tiểu nha hoàn đang ngủ say sưa bên ngoài bừng tỉnh, nha hoàn vừa vào thấy vậy thì sợ đến mức hét lên làm tất cả mọi người đều thức dậy.

Trịnh Thiếu Phong đến đầu tiên, thật không dám nghĩ rằng Vương Nhất Bác còn có lúc nóng nảy như vậy: "Được rồi đó, ngươi định đánh gã chết hay sao?".

Máu me đầm đìa rồi kia kìa….

Trịnh Thiếu Phong và Vương Nhất Bác đã từng giao thủ, Trịnh Thiếu Phong biết tên Vương Nhất Bác này nhìn thì hiền lành vô hại, thật ra lúc đánh người còn hiểm ác độc địa hơn bọn côn đồ lưu manh. Trịnh Thiếu Phong trói thích khách lại xong, Tiêu Chiến cũng chạy đến. Y sợ xông vào sẽ gây cản trở nên đứng ngoài cửa hỏi hắn: "huynh không sao chứ?".

Vương Nhất Bác mở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến chỉ khoác một tấm áo mỏng bên ngoài, đang đứng run lẩy bẩy trong làn gió rét, hắn đau lòng muốn chết: "Ta không sao, ngươi mau vào đây! Đừng đứng ngoài, lạnh rồi bị ốm thì làm sao".

"Ta đứng đây được rồi...... Thật sự huynh không có việc gì chứ?" Tiêu Chiến vẫn chưa yên tâm.

"Thật sự không có chuyện gì, nếu ngươi không muốn vào, thì mau về đi".

Tiêu Chiến nghển cổ nhìn vào bên trong: "Thích khách đến đây thật à, bắt được chưa?".

"Ngươi yên tâm, Trịnh...... Vừa lúc Vương Nhất Bác ở trong này, ta không sao. Ta van ngươi đấy tiểu ca à, ngươi đừng có đứng ở ngoài nữa!".

Tiêu Chiến nghe thấy có Vương Nhất Bác ở đó thì cũng yên tâm hơn: "Vậy ta về trước, huynh cẩn thận nhé".

Vương Nhất Bác chống tay lên mép cửa sổ, nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến.

Trịnh Thiếu Phong tấm tắc lấy làm lạ: "Ngươi sợ người ta lạnh, thế bản thân ngươi không lạnh hở?". Mở cửa sổ ra gió lạnh thổi một lúc lâu rồi đấy.

Vương Nhất Bác đóng cửa sổ xong, hắt hơi một cái: "Không lạnh".

Trịnh Thiếu Phong chỉ chỉ vào tên thích khách bị đánh thành đầu heo: "Tên này tính sao đây?".

"Ngày mai ta tới phủ nha một chuyến".

Tôn Ứng Lâm thật không ngờ, Vương Vô Cửu vậy mà lại tới đây.

Còn mang theo một tên thích khách bị bắt sống......

Hồ ly già đúng là hồ ly già, tuy trong đầu đang chửi 'Con mẹ nó' một trăm lần, nhưng mặt ngoài vẫn cứ cười hề hề.

Vương Nhất Bác không muốn nói nhảm với lão. Chủ yếu là không muốn nhìn thấy gương mặt phì nộn của lão, đến mà ngấy. Hắn nói với Tôn Ứng Lâm: "Chắc hẳn tri phủ đại nhân còn chưa biết, gần đây ta không cẩn thận đi vào nước đục, sa chân vào vũng bùn, nhưng lại cực kỳ sợ chết, đành phải đem tất cả chứng cớ giao cho bạn bè. Một khi ta gặp chuyện không may, những chứng cớ này sẽ nhanh chóng từ sáu trăm dặm đưa tới trước mặt hoàng thượng, đến lúc đó mọi người sẽ cùng chết".

Tôn Ứng Lâm cười có chút miễn cưỡng: "Người trẻ tuổi này đúng là dễ kích động. Ai lại dám hại ngươi thật hay sao? Đây chỉ là thử thách thôi".

Vương Nhất Bác trong lòng cười lạnh, hỏi: "Không biết hạ quan đã thông qua khảo nghiệm chưa?".

"Ngươi nói xem? Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà!" Lão khen.

Vương Nhất Bác cúi đầu không nói lời nào.

Một lát sau, Tôn Ứng Lâm suy tính trong lòng. Vương Vô Cửu tuy tham tiền, nhưng quả thật có năng lực hơn người khác rất nhiều. Sai hắn đi tìm vàng, không khéo còn đáng tin hơn. Dù sao bây giờ cán chuôi cũng ở trên tay người ta cả, so với việc cứ tí tí lại bị ép phun bạc ra, không bằng kéo hắn về phe mình để sử dụng.

Vì thế Tôn Ứng Lâm nói: "Thật ra vụ án này, tên đầu sỏ đã chết rồi".

"Tang Kiệt?".
"Phải" Tôn Ứng Lâm gật gật đầu.

Vương Nhất Bác thu lại ánh sáng trong mắt, hỏi: "ông ta chết thế nào?".

"Ta không nói, chắc hẳn ngươi  cũng biết".

"Ta không biết".

Tôn Ứng Lâm cười nói: "Ồ…, đây không phải trọng điểm. Cái ta muốn nói chính là, bây giờ số vàng trong tay bọn Tôn viên ngoại chỉ là chút ít thôi, phần lớn đều ở trong tay Tang Kiệt".

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn lão: "Nhưng ông ta đã chết rồi".

Tôn Ứng Lâm cúi đầu nhìn ly trà xanh biếc trong tay, cười mà không nói.

Vương Nhất Bác giật mình: "Sở dĩ Tang Kiệt chết, chính vì không chịu giao vàng ra..." Nghĩ nghĩ một lúc, hắn lại hỏi: "Sau khi ông ta chết, vàng trong tay ông ta rơi vào trong tay ai rồi? Ngài sao?".

"Chưa tìm thấy".

"......" Vương Nhất Bác hoài nghi nhìn lão.

"Quả thật chưa tìm thấy mà, ngươi là người thông minh, tự biết thật giả". Tôn Ứng Lâm thở dài: "Đó là số vàng đáng kể, đừng nói là một đời, cho dù mười đời cũng không xài hết".

Lão vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Vương Nhất Bác, quả nhiên thấy hắn có chút xao động.

Tôn Ứng Lâm cười hà hà, lại nói: "Cũng không biết rốt cuộc Tang Kiệt giấu vàng chỗ nào, tóm lại bọn chúng tìm đã lâu mà vẫn chưa thấy. Sao nào, ngươi có muốn thử không?".

"Ta" Vương Nhất Bác vui lên: "Sau khi ta tìm thấy, chia ta thế nào?".

"Được, thẳng thắn! Ta rất thích người thẳng thắn!", Tôn Ứng Lâm cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: "Vậy thì, hai tám thế nào?".

"Mỗi người một nửa".

"Ba bảy".

"Mỗi người một nửa".

Tôn Ứng Lâm có hơi mất hứng: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi nhiều như vậy?".

Vương Nhất Bác nhàn nhã nâng ly trà lên: "Dựa vào việc ta có thể tìm được".

Tôn Ứng Lâm có chút bất đắc dĩ: "Bốn sáu, không thể hơn nữa. Ngươi có biết ta phải lo lót cho bao nhiêu người không?".

"Được", Vương Nhất Bác đặt ly trà xuống: "Bây giờ nói ra vài đầu mối đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro