CHƯƠNG 11: LỄ TẨY TRẦN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám người đàn ông và phụ nữ đều được trang bị khăn che mặt, chịu trách nhiệm đốt lửa khuỵu gối quỳ xuống đất, duỗi hai tay về phía trước rồi cúi rạp xuống quanh đống lửa, bọn họ cúi đầu lẩm bẩm như đang cúng bái hoặc đọc thuộc một câu kinh văn nào đó.

Trong đám người đó có hai người một nam một nữ mặt biến sắc không nhịn được quay đầu nhìn về hướng mấy người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến.

Hồ Bất Khanh rất được mọi người kính trọng, ông ta chịu trách nhiệm dẫn dắt mọi người nên có địa vị đặc biệt trong số những người ở đây. Ông ta đi một vòng xung quanh rồi bắt đầu gào khóc, những người khác ngay lập tức bắt nhịp theo.

Tiếng khóc của đàn ông đàn bà, già trẻ lớn bé pha tạp vào nhau, cộng thêm cảnh núi rừng hoang vắng và lớp sương mù xám trắng bao phủ càng khiến tiếng vang giống như hàng vạn con quỷ đang gào khóc than vãn.

Nháy mắt ấy Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, bản thân hắn dường như vừa quay lại thời niên thiếu bị ác mộng bủa vây, mỗi lần trần duyên phân tán, mỗi lần hắn cưỡng ép bản thân nhớ lại chuyện nhiều kiếp trước đều sẽ nghe thấy những âm thanh tương tự như thế.

Nên khi nghe thấy tiếng khóc than kia, đầu hắn lại bắt đầu đau nhức.

Thế là hắn mang tâm trạng khó chịu trong suốt cả quá trình, đương nhiên cũng không rảnh để chú ý đến sự xuất hiện của hai người kì lạ kia nữa, cũng không để ý thấy hai người đó, nhất là người đàn bà thường xuyên hướng ánh nhìn chăm chú về phía Tiêu Chiến.

Ở trong mắt người khác, Tiêu Chiến lúc này lạnh lùng như băng tuyết.

Người ở giữa sân đi được ba vòng, gào khóc nửa ngày, chờ đợi người kết nối với thần linh giơ lá cờ phướn trắng làm bằng sợi đay lên. Kết quả vừa quay đầu nhìn thì thấy –

Hồ Bất Khanh và Tiêu Chiến đang đánh nhau.

Tiêu Chiến nắm chặt cổ tay Hồ Bất Khanh, muốn ngăn ông ta tiến hành khởi lễ. Tuy rằng dáng người Tiêu Chiến hơi gầy một chút nhưng lực tay của anh cũng không nhỏ.

Chỉ thấy chân anh hơi loạng choạng, hai tay vặn một cái xoắn lại với Hồ Bất Khanh như cái bánh quẩy.

-Thật sự không thể đốt tro cốt này! Cái ông lão ngớ ngẩn này sao lại cứng đầu thế hả?!- Tiêu Chiến cũng đang đeo khăn che mặt kín mít, thấp giọng tha thiết khuyên nhủ.

Ông ta bị anh siết cổ tay rất mạnh nhưng sắc mặt ông ta vẫn trắng bệch chứ không hề ửng đỏ:

-Không được! Muốn hưởng phúc thì nhất định phải làm lễ, điều này tốt cho mọi người thôi. Tôi là pháp sư, tôi phải chịu trách nhiệm, những quy tắc được truyền từ đời này qua đời khác không thể bị hủy hoại!”

-Quy tắc quan trọng hay mạng người quan trọng hơn hả?- Tiêu Chiến hỏi.

-Có mất mạng cũng phải giữ vững phép tắc của tổ tiên để lại, huống hồ bọn họ đều chết cả rồi, coi như để lại phúc cho con cháu ngàn đời sau thôi

Tiêu Chiến: “** má ông, chúng tôi chết mới có mấy ngày!”

Người đàn ông trong đám người đang quỳ gối hất cằm về phía Tiêu Chiến môi mấp máy bật ra một câu với người đàn bà bên cạnh:

-Bà đừng nhìn chằm chằm người ta nữa, nhìn ra được cái gì không? Tôi chỉ thấy dáng vẻ cậu ta rất đẹp trai thôi, còn lại chả có gì khác

Hai mắt người đàn bà kia không ngừng đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng dừng lại nơi ngón tay đang buông thõng của cậu, thì thào bảo:

-Ông không thấy dáng vẻ cậu ta rất giống thằng Chiến sao – ?

Người đàn ông nghe thế cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, liếc đôi mắt với đường kẻ mắt màu đen quá đà định quan sát khuôn mặt của Tiêu Chiến thật kỹ.

Ai ngờ lại thấy Vương Nhất Bác nghiêng đầu lấy tay che mũi ho khan vài cái, tình cờ chắn mất tầm nhìn của hai người bọn họ với Tiêu Chiến.

Nhìn cái quần què.

Tóm lại thì cảnh tượng hiện tại rất rời rạc, không hề có sự trang nghiêm mà một buổi lễ tẩy trần nên có.

… Mãi đến khi một tiếng sấm rền đột nhiên vang lên trên bầu trời.

Đó là tiếng sấm thường xuất hiện nhất của mùa hè, vào mùa mưa hầu như ngày nào cũng có thể nghe thấy. Nhưng đám người trong thôn bỗng sững sờ, đồng loạt ngửa đầu nhìn lên trời.

Ngay cả mấy người nam nữ đang quỳ rạp người trên đất cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Hồ Bất Khanh lập tức trở nên lo lắng, oằn người như cá chép lật mình, gần như ghìm chặt lại Tiêu Chiến, miệng lải nhải mấy câu:

-Đang thúc giục, đang thúc giục rồi, thần linh không vui rồi. Chúng ta phải nhanh lên, nếu không trời sẽ đổ mưa mất

Ông ta lặp đi lặp lại câu “Sắp mưa rồi” như thể trời mưa là một chuyện cực kì khủng khiếp vậy.

“Khởi lễ – -”

Có lẽ chuyện này không hợp quy củ nên mấy người ở trong sân vẫn chần chừ một lúc.

Nhưng ngay sau đó lại có thêm một tiếng sấm rền ập đến. Mấy người nam lẫn nữ lúc nãy còn đang do dự bỗng ồn ào nhốn nháo lên như đổ nước vào dầu sôi.

Bọn họ người trước ngã xuống, người sau lại lao lên, vô số bàn tay nhợt nhạt với thẳng đến chỗ mấy hủ cốt, cố gắng để đẩy chúng vào trong đống lửa.

Có lẽ nhớ đến tòa thành hoang vu máu chảy thành sông trong mộng kia nên khi hắn vung dây bắt hồn ra lại hơi rụt tay về một chút tránh quất lên người bọn họ.

Thế là dây bắt hồn sáng lóe lên như một cây roi dài đánh vào không trung phát ra một tiếng ‘bốp’.

Vang dội.

Những người đó cho rằng sấm sét lại tới, vừa nghe thấy tiếng vang lập tức co rúm người.

Lần này, nỗi sợ hãi của bọn họ đã bị phơi bày rõ mồn một.

Ngón tay thon dài của hắn khẽ giật một cái, sợi dây lập tức vung thẳng lên trời.

Một con Sư Tử lớn xuất hiện vừa có thể tách biển mà cũng có thể xuyên mây. Sự xuất hiện ấy còn mang theo một quả cầu lửa dội thẳng xuống mặt đất làm người ta liên tưởng đến hình ảnh "song sư hí tú cầu". Con Sư Tử này có bờm quăn, mắt lớn, há miệng giương vuốt. Ý định của Vương Nhất Bác khi triệu hồi nó ra chủ yếu là để trấn trạch trừ tà đồng thời tạo ra mấy tia lửa để đám người này giải tán là được

Vì vậy trong phút chốc, mây mưa gió lốc vân vũ tụ hội ở đường chân trời!

Một cái bóng dài khổng lồ xuyên qua tầng mây, mang theo lực lượng cường đại cuộn mình xoay tròn mấy vòng, sau đó tụ tập tất cả mây mưa từ khắp nơi trên bầu trời giống như một vòng xoáy cực lớn lao nhanh tới.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy gió lốc thổi quét khắp mọi hướng, tất cả cây cối đều bị uốn cong trong tiếng gió rít gào, mấy gốc cây to đều bị gió quật mạnh đến bật cả gốc.

Mà con thú khổng lồ với cái trán trắng và tròng mắt trợn to nhảy xuống, nó ngồi cạnh bìa rừng sừng sững như một ngọn núi, há to miệng, sức hút khó lường có thể nuốt chửng mọi thứ trên mặt đất vào bụng.

Những đám mây mưa cũng cuồn cuộn tràn tới, dâng trào dữ dội dưới sức mạnh to lớn này.

Xung quanh nháy mắt trở nên tối đen như mực.

Các tầng mây va vào nhau tạo ra những tia chớp sáng trắng như tuyết, sấm sét như một cây cổ thụ to lớn từ trên trời bổ thẳng xuống!

Sư tử quấn quanh ánh chớp, luồn lách qua giữa các tầng mây.

Tiếng sấm rền vang giữa đất trời.

Cảnh tượng đó nói là long trời lở đất cũng chẳng ngoa.

Tiêu Chiến đã khàn cả giọng cũng không gào lên nữa mà chỉ im lặng ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng khí thế hùng hồn kia tự nhủ: Cũng đâu cần…

Chỉ hù dọa mấy người này thôi mà, có bảo mấy người dời núi lấp biển đâu cơ chứ…

Người tới làm lễ đã quỳ rạp xuống đất từ lâu, ai nấy đều bị dọa cho hết hồn. Bọn họ hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi giống như tổ ong vò vẽ bị chọc thủng.

Đừng nói đến mấy thôn dân này, ngay cả Tiêu Chiến cũng bị dọa cho sợ ngây người.

Đống củi lửa bị thổi tung tóe trên mặt đất, ngọn lửa bén vào tay áo mà cậu còn chẳng hay.

Mãi đến lúc cậu được ai đó kéo nhẹ tránh thoát khỏi đống lửa thì mới nhận ra cánh tay mình bỏng rát, đỏ bừng một mảng.

Lại thấy Vương Nhất Bác liếc mắt về phía mình một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Tiêu Chiến dõi theo tầm mắt của hắn, lập tức trông thấy con sư tử của Vương Nhất Bác đang xuyên qua chín tầng trời mây, toàn thân nó ẩn hiện những ánh đỏ như có ngọn lửa sắp bùng lên.

Tiêu Chiến hơi nheo mắt nhìn trong gió rồi cúi đầu nhìn xung quanh mặt đất một vòng. Không biết anh đang suy nghĩ điều gì, ngón tay buông thõng bên người hơi động đậy. Dường như có hình ảnh gì đó vừa le lói lên trong đầu anh.

Đúng lúc này Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía anh.

-Cậu đang nhìn gì thế?- Vương Nhất Bác thuận theo ánh mắt của Tiêu Chiến nhìn xuống đất.

Không biết nơi này đã tổ chức lễ tẩy trần bao nhiêu lần, đã đốt bao nhiêu tro cốt. Nơi này vốn dĩ chỉ là một bãi đất, có vài ngọn cây cỏ cũng bật hết gốc trong gió lốc, không biết bị cuốn đi đâu rồi.

Vương Nhất nhìn thẳng vào mắt anh, đang định mở miệng nói thì một tiếng sấm nổ ầm ầm trên tầng mây, tiếp đến là mưa to như trút nước giội xuống ào ào.

Khắp nơi trong thôn đều là những tiếng la hét chót tai đầy hoảng sợ như thể trời không phải đang mưa mà là những nhát dao phay đang chém xuống vậy.

Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới kéo tay Tiêu Chiến, đồng thời gọi những người khác:

-Đừng có đứng đực ra đấy nữa! Trời đang mưa rồi, không thể ở bên ngoài được, mau mau về nhà đi!

-Ý người là sao? Tại sao lại không thể ở ngoài này được?- Tiêu Chiến suýt nữa bị hắn kéo ngã chổng vó.

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn như một con quỷ nước, âm u hỏi:

-Cậu có biết nếu nghi lễ không thể thực hiện thì thứ gì sẽ xuất hiện không?

-Thứ gì?

-Cậu đoán xem?

______________________

🍋: Hứa sẽ ra chương đều như vắt chanh mò, mọi người đừng bỏ rơi tui nheee🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro