Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bất ngờ muốn gặp cậu...

.
.
.

Vương Nhất Bác đang ngồi ở Công ty Thế Giới Điện Ảnh giải quyết hồ sơ tồn đọng... mấy ngày tới bộ phim không có cảnh quay nên hắn sẽ cố gắng giải quyết công việc cho bằng hết đồng nghĩa với việc hắn để con thỏ ngốc kia nghỉ ngơi vài ngày

Vậy mà Vương Nhất Bác không thể lường trước được việc cho Tiêu Chiến nghỉ làm lại chính là nguyên gây ra rắc rối cho hắn

Tiêu Chiến: Web ơi, cậu đang làm gì đó?

Vương Nhất Bác nhìn màn hình điện thoại khẽ mỉm cười.

Đang nghĩ tới anh, anh liền nhắn tin cho hắn. Vương Nhất Bác nhanh chóng soạn tin nhắn gửi cho anh

Wed: Tôi đang làm việc, có chuyện gì sao?

Tiêu Chiến: Hôm nay ông chủ nhà tôi cho tôi nghỉ một ngày. Lúc sáng tôi có làm hộp cơm nên bây giờ tôi qua trường đua đưa cho cậu nha

Vương Nhất Bác cả kinh, cái tên ngốc này sao đi mà không nói sớm, hắn đang ở bên Công ty chứ có ở bên trường đua đâu cơ chứ, vẫn phải nhắn tin từ chối

Wed: Không cần đâu, tôi ăn sáng rồi.

Tiêu Chiến: A? Tôi đang trên đường rồi, sắp tới nơi. Hay cậu cho tôi tham quan chỗ làm việc của cậu một xíu thôi có được không?

Wed: Nhưng tôi... tôi chưa tới chỗ làm đâu

Tiêu Chiến: Không sao... tôi tới trước chờ cậu.

Tiêu Chiến không nhắn tin nữa, anh cất điện thoại vào túi, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, cảm giác đi thăm rồi đem cơm cho người ta thật thú vị nha

Vương Nhất Bác bên này đứng ngồi không yên, tại sao anh ta lại tới cơ chứ... rảnh rỗi quá rồi không có gì làm hay sao. Vương Nhất Bác cảm thấy hối hận phải kiếm việc cho anh làm chứ cứ để con thỏ ngốc rảnh rỗi quá lại đi kiếm hắn thì khổ. Hắn vừa nghĩ vừa cắn móng tay, phải nghĩ cách... A, đúng rồi...

Vương Nhất Bác thay bộ đồ khác, mặc áo khoác da, đội mũ bảo hiểm kín mít chạy ra khỏi công ty, lên mô tô yêu quý của mình rồ máy chạy đi.

———

Tại trường đua xe, Tiêu Chiến tay ôm hộp cơm đứng chờ ai kia ở cổng, cảm giác hồi hộp lo lắng như kiểu người vợ hiền thảo đem cơm trưa đến cho chồng. Anh cứ cười mỉm cúi đầu rồi di di mũi chân đá đá viên sỏi nhỏ

Vương Nhất Bác chạy mô tô màu xanh lá cây vừa tới nơi đã trông thấy Tiêu Chiến đứng chờ mình liền chạy tới bên cạnh

- Sao anh đứng ở đây, không vào trong bóng cây kia ngồi cho mát

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy "định mệnh" của anh, tâm hồn vui vẻ liền mỉm cười thật tươi cố ý quyến rũ ai kia, đôi mắt cong cong lúng liếng

- Tôi đứng chờ cậu tới để đưa tôi vào tham quan nơi làm việc của cậu đó.

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn đưa mô tô của mình vào bên trong nhưng tuyệt nhiên hắn không cởi nón bảo hiểm ra. Tiêu Chiến khó hiểu lên tiếng, vừa nói vừa chỉ chỉ mũ bảo hiểm

- Cậu không cảm thấy nóng hay khó chịu hay sao?

- Không

Tiêu Chiến bĩu môi...

Gì chứ, cậu ta định giấu mặt không cho mình thấy à, hay thật sự như lời ông chủ của mình nói, cậu ta rất xấu nên mới mặc cảm

Anh vừa đi theo hắn vừa liến thoắng không ngừng, Vương Nhất Bác cảm giác con thỏ ngốc này rất thích nói chuyện, vui vẻ hoạt bát như vậy thì có bao giờ anh biết buồn không nhỉ?

- Cậu không muốn cho tôi thấy mặt cậu sao? Hay do cậu mặc cảm về nhan sắc của mình nên...

- ...

- Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không chê cậu xấu đâu mà...

- ...

- Nếu quả thật cậu rất xấu nhưng thân hình đẹp và quyến rũ tôi vẫn mê hihi

- TIÊU CHIẾN

Nghe Vương Nhất Bác lớn tiếng gọi tên mình, anh liền giật thót im bặt rồi ngước cặp mắt to tròn chớp chớp nhìn ai kia

Vương Nhất Bác nhắm mắt định thần, tâm phải thật bình tĩnh sau đó mới nói

- Sao anh lại muốn thấy mặt tôi, anh thích tôi sao?

- Đúng rồi... A, không phải thế

- Vậy thì vì sao anh cứ muốn xem mặt rồi đưa cơm cho tôi làm gì, tôi với anh thân lắm sao?

- ...

- Tôi nói với anh một lần cuối cùng, tôi không thích anh, càng không thích đàn ông cho nên đừng bám theo tôi nữa có được không?

Tiêu Chiến nghe hắn nói như vậy, cảm giác tủi thân trong lòng trỗi dậy, đôi mắt cay xè muốn khóc nhưng anh phải kiềm nén lại, dù sao thì ông thầy bói nói chỉ cần dán lá bùa yêu vào bàn làm việc của người ta thì mới có thể trói được người ta ở bên cạnh mà yêu mình. Bây giờ mình chưa dán được nên cậu ta không thích mình cũng phải.

Nghĩ như vậy, anh cảm thấy nhẹ lòng rồi tự trấn an bản thân

Không sao... bước đầu có hơi khó khăn nhưng không vì thế mà bỏ cuộc được

Anh ngước cặp mắt to tròn, nở nụ cười thật tươi lộ cả đôi răng thỏ xinh xinh nhìn hắn

- Không sao, bây giờ cậu chưa yêu tôi... nhưng tôi sẽ có cách làm cho cậu chấp nhận tôi

- Anh đừng cố chấp nữa, đừng phí thời gian với tôi làm gì. Tôi cũng không bao giờ yêu anh đâu

Dừng một lúc Vương Nhất Bác lại nói tiếp

- Anh đừng bao giờ tới tìm tôi nữa. Nếu còn muốn làm bạn với tôi anh có thể nhắn tin cho tôi là được rồi.

Vương Nhất Bác nói xong không chờ người ta kịp phản ứng đã lên xe rồ máy nhanh chóng rời đi.

Tiêu Chiến đứng chết trân tại chỗ. Cảm giác hụt hẫng xâm chiếm lấy con tim anh. Tuy anh chưa thấy mặt người ta nhưng với nhận định của anh thì Web chính là định mệnh của đời mình. Anh không thể bỏ cuộc được, không bao giờ.

Anh ôm hộp cơm trên tay, tủi thân hết sức, trong đầu không ngừng suy nghĩ

Vẫn chưa đưa được cơm cho người ta ăn mà bị từ chối phũ phàng như thế hay là anh đem tới Công ty cho ông chủ của mình ăn, có thể ông chủ sẽ cảm động mà tăng lương cho mình

Sau khi quyết định tiếp theo mình sẽ làm gì, anh lại vui vẻ gạt bỏ khó chịu nãy giờ sang một bên nhanh chóng bắt taxi tới Công ty Thế Giới Điện Ảnh tìm ông chủ nhà anh

———

Công ty Thế Giới Điện Ảnh

Vương Nhất Bác cao lãnh bước vào công ty trước cặp mắt trầm trồ của nhân viên, hôm nay Vương tổng của họ mặc bộ đồ thể thao rất thời thượng nha, đúng chất tay đua mô tô luôn kìa, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thật quyền rũ

Hắn đang đứng ở sảnh lễ tân trước Công ty đang trao đổi một số vấn đề với thư ký liền nghe có tiếng gọi quen thuộc phát ra sau lưng mình

- WEB

Vương Nhất Bác đứng hình, sao nghe giống giọng của thỏ ngốc như vậy. Hắn không dám quay đầu lại... trong lòng không ngừng mắng thầm... sao anh ta lại tới công ty giờ này làm gì cơ chứ, phiền phức thật

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ liền chụp lấy cái nón kết trên đầu anh bảo vệ đang đứng ở gần đó đội lên đầu mình, gọi thư ký đưa cho hắn một cái khẩu trang mang vào mặt, hắn cẩn thận lấy kính đen đeo vô mắt rồi quay lại nhìn ai kia

- Web, là cậu sao? Sao cậu lại ở đây? Cậu làm ở đây?

Vương Nhất Bác không nói chỉ gật gật đầu

Sao anh ta cứ xuất hiện đúng lúc vậy nhỉ?

Tiêu Chiến hớn hở ngước cặp mắt to tròn nhìn hắn đầy mong chờ... nếu quả thật cậu ta làm việc ở đây thì tốt rồi. Ông chủ lớn của anh cũng làm ở đây vậy thì ngày ngày anh bám theo ông chủ lớn đến Công ty là có thể cưa được định mệnh không phải sao, như vậy là quá ổn

Càng nghĩ Tiêu Chiến càng cảm thấy phấn khích

Vương Nhất Bác nhìn một màn hớn hở của ai kia không khỏi lâc đầu cười khổ đành nhàn nhạt lên tiếng

- Ừm... tôi làm ở đây.

- A... vậy thì tốt rồi, cậu có thể đưa tôi lên phòng làm việc của cậu được không? Ông chủ của tôi là Tổng giám đốc ở đây đó.

Thư ký dưới sảnh trông thấy Vương tổng đang đứng nói chuyện với thanh niên lạ mặt liền nhanh chóng lên tiếng

- Vương t....

- Suỵt

Vương Nhất Bác đưa tay lên miệng ý chỉ im lặng rồi quay qua nói với Tiêu Chiến

- Theo tôi

Tiêu Chiến nghe người kia đáp ứng yêu cầu của mình liền vui vui vẻ vẻ đi theo hắn vào thang máy, hành trình đi tham quan nơi làm việc của định mệnh có chút may mắn nha... Tiêu thỏ ngốc vừa đi vừa cười đến hạnh phúc làm cho Nhất Bác có chút khó hiểu liền nhíu mày hỏi anh

- Anh cười cái gì... tôi với anh chỉ có thể là bạn thôi đừng có mà tơ tưởng

- Không tơ tưởng, tuyệt đối không tơ tưởng, tôi vẫn là bạn tốt của cậu mà

Sau khi dán xong lá bùa, cậu sẽ thuộc về tôi

———

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến bước ra liền trông thấy một quầy lễ tân, có ba thư ký vừa trông thấy Vương tổng định đứng lên cất tiếng chào nhưng nhận được ám hiệu im lặng của sếp, cả ba đồng loạt im lặng không ai dám nói gì, ánh mắt cả ba mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra với sếp, khuôn mặt lại còn bịt bùng kín mít như vậy nữa chứ. Vị bên cạnh là ai mà mặt mày cứ hớn ha hớn hở cười cười nói nói với sếp không có vẻ gì là kiêng dè sợ sệt, sếp của bọn họ nổi tiếng lạnh lùng, khó tính lắm mà, sao có thể...

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến vào một căn phòng nhỏ, hắn ngồi xuống bàn làm việc của mình rồi lên tiếng giới thiệu

- Đây là phòng làm việc của tôi, tuy có hơi nhỏ một xíu nhưng...

- A đây là phòng làm việc của cậu sao? Cậu giỏi thiệt nha, phòng cậu sát bên cạnh phòng ông chủ của tôi luôn này, lát nữa tôi sẽ qua gặp ông chủ lớn nhà tôi một xíu sẵn tiện tôi sẽ nói tốt cho cậu nha

Vương Nhất Bác đến lắc đầu với người kia... thỏ ngốc vẫn là thỏ ngốc, có nhân viên nào mà được làm việc ngay bên cạnh phòng của sếp tổng không cơ chứ. Cả thư ký cũng chỉ làm trước phòng của sếp tổng mà thôi. Phòng này chính là phòng hắn dùng để uống trà nghỉ ngơi ngắm cảnh lúc rảnh rỗi mà thôi. Còn có cánh cửa thông qua phòng làm việc của sếp tổng kia kìa...

Tiêu Chiến hí hửng lắm, cảm giác như đã đạt được thành tựu to lớn vậy. Vừa trông thấy cái bàn làm việc, Tiêu Chiến với đôi mắt sáng lấp lánh chạy thật nhanh tới bên bàn làm việc của hắn ngốc ngốc ôm bàn vuốt ve, áp má của mình xuống "bàn làm việc" của người ta lòng đầy thỏa mãn lẫn toan tính

Vương Nhất Bác trông thấy hành động khó hiểu của Tiêu Chiến thì bất ngờ lắm. Điều hắn phán đoán "Tiêu Chiến thích bàn làm việc" lại càng được khẳng định... hắn còn có cảm giác Tiêu Chiến cứ như bị thần kinh, sao lại thích cái bàn đến như vậy cơ chứ, hắn khó hiểu lắc đầu chậc lưỡi

Tiêu Chiến sau một lúc tâm tình với cái bàn đến thỏa mãn liền vui vẻ lên tiếng

- A... cậu cứ làm việc đi tôi qua phòng ông chủ của tôi chào hỏi một tiếng rồi tôi qua nói chuyện với cậu được không?

- Anh cứ qua bên đó khỏi quay trở lại đây cũng được, đã đến lúc tôi phải ra ngoài có công việc rồi

Anh cứ chạy qua chạy lại tôi cũng mệt chết luôn đó chứ, cứ ở yên một chỗ cho tôi nhờ... Vương Nhất Bác đau khổ ngẫm nghĩ

Tiêu Chiến không nói gì chỉ cười cười rồi mở cửa bước ra bên ngoài. Chỉ chờ có vậy, Vương Nhất Bác nhanh chóng nhấc điện thoại lên gọi cho lễ tân nhờ họ giữ anh lại bên ngoài cho tới khi được hắn cho phép mới được vào phòng của sếp tổng

Dặn dò xong, hắn nhanh nhanh chóng chóng mở nón cùng khẩu trang sau đó thay ra bộ đồ vest, chải tóc lại gọn gàng rồi mở cửa phụ thông với phòng làm việc của mình bước vào. Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân mình điên thật rồi

Sao hắn cứ phải lén lén lút lút như vậy kia chứ, hắn là ông chủ của Tiêu Chiến kia mà

Nghĩ thì nghĩ vậy... Nhất Bác đi tới ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc của mình rồi ấn nút trên điện thoại bàn

- Cho anh ta vào

Cánh cửa mở ra, Tiêu thỏ ngốc hớn hở chạy vào, miệng cười rất tươi, đôi mắt cong cong

- Chào ông chủ thân yêu

- ???

.
.
.

./. Bùa yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro