Chương 2: Gặp lại! Độc chiếm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(chương này mình xin thay từ "hắn- y" thành "anh- cậu" nha)

Lại 1 năm lạnh lẽo, ngoài trời tuyết rơi trắng cả 1 vùng. Có 1 người lặng lẽ bước đi trong cơn tuyết đó thật cô đơn, nhưng rồi dừng lại trước 1 quán cafe nhỏ. Cậu đảo mắt nhìn người đang chạy đi chạy lại trong đó - là anh, cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Cậu bước vào và bắt đầu gọi:

- Anh kia!

- Cậu gọi tôi? *chỉ vào mình*

- Đúng. Tôi gọi anh, anh có thể lại đây 1 chút được không?

- *bước đến* cậu cần gì?

- Anh tên gì?

- Tôi.. tên Tiêu Chiến.

- Vậy à! Tôi là Nhất Bác.

- Cậu có chuyện gì sao?

- Có. Tất nhiên là có. Tôi muốn anh từ nay đừng đến đây làm việc nữa.

- Tại sao? Tôi đâu quen cậu, tại sao tôi phải nghỉ, đây là công việc của tôi. Tôi không nhất thiết phải làm theo lời cậu nói.

*nghĩ* "Anh là đang chống đối tôi sao? Được lắm, tôi sẽ làm cho anh mãi mãi không bao giờ rời khỏi tôi, dù là làm gì đi nữa, tôi sẽ giúp anh lấy lại ký ức kiếp trước, bù đắp cho anh. Nên anh đừng hòng làm bất cứ chuyện gì."

- Tôi không quan tâm. Bây giờ anh nên lập tức theo tôi.

- Cậu không có quyền làm thế.

Nhất Bác không nói gì, gọi điện và lệnh cho người đến lôi anh đi. Anh chống cự nhưng vô ích, sức của anh không đấu lại 1 lúc 6-7 người to khỏe ấy. Anh cứ mặc cho họ lôi đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả người trong quán.

Đến nơi, là nhà của Nhất Bác. Cậu lệnh họ đưa anh lên phòng của cậu, cậu bước vào ra hiệu cho mọi người ai làm việc nấy, không được quản chuyện linh tinh. Bước vào phòng, anh đang hậm hực tức giận vì tự dưng bị bắt đến 1 nơi xa lạ, lại còn bị lôi lên phòng của người ta. Nhìn anh như thế, cậu không kiềm lòng được đẩy anh xuống giường, bị đẩy bất ngờ, anh lúng túng nhìn cậu:

- Cậu làm gì thế?

- Làm gì à? Thao anh được chứ?

- Cậu điên à! Tôi là nam nhân không phải nữ nhân.

- Nam nhân hay nữ nhân không quan trọng. Anh là của tôi.

Nói rồi cậu đè anh hôn ngấu nghiến, rồi cởi từng lớp áo, từng nút áo của anh bị cậu lột sạch, toàn bộ thân thể ấy hiện ra. Giờ đây trong ánh mắt của Vương Nhất Bác chỉ là 1 màu u mê. Cậu hôn anh không sót chỗ nào, giờ đây trên người anh toàn là dấu hôn của cậu. Anh chống cự yếu ớt, không thể đẩy con người này ra khỏi người được, cậu phả hơi nóng vào tai anh nói:

- Bảo bối, anh thật xinh đẹp.

Anh mơ màng giữa thật và ảo, cứ thế mặc cậu làm loạn. Đột nhiên cậu dừng lại, tưởng cậu bỏ cuộc nhưng không, cậu bắt đầu trói tay anh lại cầm chắc tay anh, lật người anh lại. Không nói không rằng đâm thẳng vào nơi đó của anh.

- Cậu mau dừng lại.. đau.. tôi không muốn.. thả tôi ra.. hức..

Không 1 chút lưu tình, không màn dạo đầu, cứ thế cậu liền động.. càng ngày càng nhanh.. anh cảm thấy rất đau dưới hạ thân, nước mắt tự động rơi nhưng anh cốchịu đựng để không phát ra bất kỳ 1 tiếng rên nào, anh cảm thấy bản thân thật nhục nhã, đau đớn. Cứ thế cậu phát tiết, cậu không quan tâm anh đang như thế nào, cậu chỉ biết bây giờ ngay lúc này anh đã là người của cậu. Cậu nhất định sẽ yêu thương anh, sủng anh, không để anh phải chịu uất ức như kiếp trước nữa. Đã hối hận 1 lần rồi, cậu không muốn xảy ra lần 2 nữa. Cậu thì thầm vào tai anh:

- Trò chơi còn dài lắm bảo bối à!

Cậu động thêm vài phát nữa thì cả 2 đều gục xuống, đêm đó là đêm hạnh phúc nhất trong lòng cậu.

Sáng hôm sau cậu dậy sớm, nhìn người bên cạnh đang say giấc kia bất giác nở nụ cười, cậu nhẹ hôn lên trán anh rồi bước xuống nhà dặn dò quản gia:

- Khi nào anh ấy dậy nhớ làm điểm tâm cho anh ấy bồi dưỡng. Công ty có việc nên hôm nay tôi chắc là sẽ về trễ. Canh chừng anh ấy không được để anh ấy ra khỏi nhà hoặc bỏ trốn. Nếu không các người tự lãnh hậu quả.

- Vâng thưa cậu chủ!

Trên phòng cậu, anh tỉnh dậy thì đã quá trưa, khó khăn bước xuống giường vì đêm qua eo anh bị cậu siết làm mức muốn chết đi sống lại. Anh rời phòng cậu thì quản gia và tất cả người làm đều cung kính:

- Tiêu thiếu gia, cậu dậy rồi, cậu chủ có dặn dò chúng tôi làm điểm tâm cho cậu, mời cậu dùng bữa.

- Làm phiền mọi người rồi.

Vừa dùng điểm tâm anh vừa suy nghĩ làm sao để thoát khỏi con sói như cậu và cả chỗ này nữa. Anh liền có ý tưởng, nói quản gia anh cần ra ngoài mua vài thứ, nhưng tất cả đều đồng loạt không đồng ý. Ai lại muốn đem tính mạng ra đùa giỡn chứ, thế là anh tìm cách trốn đi. Vì công việc khá suôn sẻ nên cậu về sớm hơn dự tính ban đầu, vừa về đến cửa đã thấy bên trong nháo nhào cả lên, cậu nghe loáng thoáng hình như anh bỏ trốn rồi. Cậu tức giận ra lệnh mọi người tìm kiếm khắp nơi, dù cho có lật cả thế giới này cũng phải tìm được anh. Còn anh thì sau khi trốn thoát thành công đã đi dạo chơi vui vẻ ở 1 nơi nào đó mà không biết rằng chính hành động bây giờ của anh đã làm cho cậu sau này hành hạ anh, thao anh suốt ngày đêm, đem anh ở cạnh cậu và anh sẽ hận cậu, ghét cậu mãi mãi.

Còn Nhất Bác cậu đang suy nghĩ "Anh không yêu tôi, cũng được, tôi nhất định sẽ tìm được anh. Bỏ trốn sao, Nhất Bác này chưa cho phép anh bỏ trốn mà anh dám bỏ trốn. Đợi tôi tìm được anh đi tôi nhất định sẽ khiến anh yêu tôi, không khiến anh yêu tôi, tôi nhất quyết không buông tha cho anh". Cuối cùng 1 thuộc hạ của cậu báo là đã tìm thấy anh khi anh đang dạo chơi gần đây. Cậu lệnh cho họ bắt trói anh lại, nhốt vào căn hầm bí mật dưới nhà. Cậu thiết nghĩ vì sao anh lại làm vậy, cậu sủng anh, yêu anh, thương anh như thế sao anh vẫn không chịu bên cạnh cậu như kiếp trước đã từng.

Thuộc hạ của cậu nghe thế thì rùng mình vì ai chả biết căn hầm đó đáng sợ thế nào chứ, cậu chủ của họ có còn là người không chứ, nghĩ vậy thôi chứ họ vẫn phải làm theo, họ không muốn mạng của họ bị chết oan đâu. Sau khi nhốt anh lại, cậu bước đến căn hầm đó, đẩy cửa vào thấy 1 người vẫn còn hôn mê do tác dụng của thuốc mê và đang bị trói trong đó nằm trên 1 chiếc giường đã cũ do căn hầm ít được lui tới.. Nếu anh đã không muốn được sủng vậy thì cậu đành hành hạ anh vậy, cho anh 1 chút gọi là địa ngục 1 lần xem sao..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro