Chương 9: Nỗi lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"2026 anh 35 tuổi em 29 tuổi...chúng ta đã là mãn nguyện của nhau rồi"

Kí ức đẹp không dễ bị xóa nhòa theo thời gian, có lẽ vì thế mà con đường đến gần anh của cậu ngày một xa...

Cậu hiểu, đến lúc phải rời xa anh rồi...tâm nguyện này thật làm khó cậu mà...

Chúng sinh đều có luật tự sinh tự diệt, việc đi trái lại với đạo luật ấy cũng đã tự đem bản thân lên giàn hỏa thiêu mà tự thiêu đốt chính bản thân rồi, bảo hộ anh, yêu thương anh, có lẽ vẫn là chưa đủ đi.

Có người nói, trong lúc bản thân gần kề với cái chết thì mới thấu hiểu được nỗi đau mà con người ai cũng từng trải qua. Anh không giống cậu, lúc gặp được anh trong quán cafe năm nào, lòng đã không tự chủ được muốn chiếm hữu anh làm của riêng, thâm tâm cậu chưa từng muốn tổn hại anh dù chỉ một chút. Nhưng khi thấy anh nhìn mình với ánh mắt đầy oán giận và ghét bỏ cậu, cậu đã không kiềm chế được mà hành hạ anh.

Tuy nhiên, cậu biết trong mỗi giấc mơ anh mơ thấy, cậu đều thấy một hình ảnh xa lạ luôn muốn hỏi anh "Ngươi có hận hắn không?" cậu biết đó là tâm ma của anh, một thứ khiến anh hận cậu từ 1000 năm trước. Phải chăng là có uẩn khúc gì?!

Lòng chợt nặng trĩu, cậu đã chịu hơn 100 đợt Thiên Đạo giáng xuống rồi, mỗi một đợt lại thêm một tổn thương, tổn thương này là vĩnh viễn không thể chữa lành...Chết tiệt, cậu còn chưa làm anh nhớ ra cậu, chưa nói sự thật cho anh biết cơ mà." 

Thiên trường địa cửu có ngươi bầu bạn thật tốt " đó là những lời trước kia anh từng nói với cậu. Nhưng bây giờ thì không thể nghe tiếp được nữa rồi, "Ngụy Anh, ngươi có từng hận ta?"

Anh chạy rất nhanh, rất nhanh đi tìm cậu, anh biết cậu muốn tìm lại kí ức cho anh, vì do tâm ma nên anh không nhớ ra cậu là ai.

Phải, anh là Ngụy Anh, còn cậu là Lam Trạm. Vào cái đêm anh hiểu lầm cậu phản bội, cũng là lúc tâm ma điều khiển anh, nó làm tất cả chỉ muốn anh hiểu rằng, ma đạo và chính đạo mãi mãi không bao giờ có thể cùng bước đi được.

Cái mà anh nhìn thấy là hình ảnh Lam Trạm nhìn anh với ánh mắt thù hận, không phải ánh mắt ôn nhu như lúc trước, chính nó làm anh phải trở mặt, Trần Tình gọi quỷ nhập hồn, thần điên bát đảo, điên cuồng chém giết vì chính bản thân anh lúc đó đã mất đi niềm hy vọng duy nhất rồi...cái niềm tin chỉ trong thoáng chốc trong mấy tháng đó đều tan thành mây khói. Tất cả đã kết thúc...kết thúc rồi.

Còn Lam Trạm, y không hiểu bản thân sao lại đối hắn một mực tuyệt tình như vậy, nhưng y không hề muốn vì y không thể khống chế bản thân khiến hắn hận y thấu xương.

Tâm ma à tâm ma, ngươi thắng rồi, ngươi hài lòng rồi chứ, người mà hắn xem như tính mạng đã phản bội lại lời hứa rồi. Hắn tuyệt vọng, Ngụy Anh tuyệt vọng rồi. Theo ý ngươi, ta chấp nhận mọi điều kiện của ngươi.

--------------------------

Thiên Đạo vẫn đánh, người cậu đã không thể chịu được nữa rồi, nhưng mà cậu vẫn nhớ anh, dù anh rất hận cậu. Dù cho trí nhớ của anh có khôi phục lại một chút cũng được, cậu mỉm cười để át đi nỗi đau thể xác, chỗ cậu chịu Thiên Đạo đã được cậu bày kết giới rồi, sẽ không ai tìm được cậu, nhưng nếu là anh...thì chắc là có thể tìm ra cậu sớm thôi.

Ai bảo anh là người ấy cơ chứ!

"Thứ lỗi nhé, sắp kết thúc rồi, tiếc nuối nhất vẫn là không thể cho ngươi một câu trả lời. Ngụy Anh, ta sắp phải hồn phiêu phách lạc rồi, sẽ mãi mãi không thể gặp lại ngươi nữa, ta vẫn phải nói dù ta chưa bao giờ nói nhiều như lúc này.."

"Khụ...khụ...Ngụy Anh, ta tâm duyệt ngươi, duyệt ngươi từ lúc lần đầu gặp nhau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, ta không quen kết giao bạn bè, lại không quen mở lời nói chuyện như ngươi, ta lúc đó...khụ...rất cô đơn..."

"Ngụy Anh, ta rất muốn nói với ngươi, trải qua sinh tử 1 kiếp, lại gặp được ngươi ở kiếp này, đối với ta dù ngươi là thân phận gì, ở dị giới này hay thế giới của chúng ta, ta đều yêu ngươi, rất yêu ngươi..."

"Ngụy Anh, nếu hận ta hãy đừng nhớ ta, vì ta chưa từng làm gì cho ngươi được hạnh phúc, có lẽ ta nợ ngươi nhiều thứ nhất là một gia đình hạnh phúc..."

"Ngụy Anh, ngươi thích tự do tự tại, thích ngao du tứ hải, thích những thứ mà ta cho là phàm tục ấy nhưng ta lại phạm rồi, gia quy cái nào cũng phạm, lỗi của ngươi vì đã dạy hư ta đấy..."

"Ngụy Anh,....khụ...khụ...ta rất mong mỏi khi ta vấn linh, hỏi từng linh hồn rằng ngươi có bình an không? Có cô đơn không? Có cảm thấy lạnh lẽo không? nhưng đáp lại ta lại là không gian im lặng, không một lời hồi đáp nào về ngươi, ta chỉ nhận được hai chữ KHÔNG BIẾT mà thôi..."

"Ngụy Anh, dù cho ngươi là Tiêu Chiến hay ta là Vương Nhất Bác đi nữa, có lẽ là duyên phận đi, ta xin lỗi, ta đã từng cưỡng ép ngươi, làm ngươi không thoải mái, cưỡng bức ngươi trở thành người của ta, là ta quá ấu trĩ rồi...phải không?"

"Ta chưa từng nói nhiều như lúc này, nhưng nếu không nói ta sợ mình sẽ không còn cơ hội để nói nữa, những gì ta nói lúc này ta sẽ lưu lại để ngươi có thể bình tâm mà lắng nghe ta, Ngụy Anh, ngươi rất tốt, chỉ là ta khiến ngươi khó chịu, khiến ngươi chịu rất nhiều uất ức nhưng ta lại không thể làm được gì cho ngươi..."

"Khụ...Khụ..."

Cậu ho rất nhiều nhưng cũng tâm sự rất nhiều, bày tỏ tất cả nỗi lòng của mình để khi biến mất rồi người nọ sẽ không cần phải tìm kiếm nữa.

"Ngụy Anh, nếu gặp được người tốt hơn ta, hảo hảo bảo hộ ngươi tốt hơn ta, hãy nắm chặt lấy mà kết đạo lữ nhé, ta vẫn luôn ủng hộ ngươi....và...nếu được...hãy quên ta đi nhé..."

"Tâm ma, ngươi có thể buông tha cho Ngụy Anh rồi, ta đã theo ý ngươi, dùng tính mạng để đổi lấy cuộc sống của hắn, ngươi hãy tan biến đi...cầu ngươi"

Thiên Đạo vẫn đánh, mỗi lần đánh là một lần cậu đau như muốn chết đi sống lại, nhưng vẫn cố gượng, Thiên Đạo không dung tha kẻ tiết lộ thiên cơ, càng không thương tiếc kẻ thay đổi vận mệnh của ngũ hành, làm trái luật trời, kẻ đó chỉ có thể biến mất không thể đầu thai hoặc là xuống địa ngục mà là tan thành không khí mãi mãi không tồn tại trên thế giới này.

Cậu chấp nhận hết, đây là kết thúc của cậu, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này rồi...có điều cậu vẫn là chưa nói hết nỗi lòng mình thì làm sao đây..

"Ngụy Anh, ta yêu ngươi"

Dùng sức lực cuối cùng để nói ra câu đó và tụ lại thành một đoạn trường lưu bay về nơi của người ấy, hòa làm một với người ấy, đem hết nỗi lòng mình gắn chặt vào người ấy, mãi mãi không rời. Chút linh lực này sẽ luôn tồn tại vĩnh hằng với người ấy, mãi mãi cũng sẽ không cạn kiệt đến khi người ấy chết mới thôi.

Khi tia Thiên Đạo cuối cùng đánh xuống, cậu mỉm cười nhẹ lòng rồi ngước mặt lên nhìn bầu trời lần cuối...Biến mất, phải cậu đã biến mất rồi, mãi mãi cũng không tồn tại nữa, vòng kết giới cũng mở ra, cũng là lúc anh bất động đứng nhìn ở đó...

Tìm được rồi nhưng.....người đâu ?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro