Chap 35: Nỗi Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là tròn một tháng kể từ ngày Tiêu Chiến vào Vương thị, mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường, chỉ là tình cảm của hai người ngày càng tăng nhưng với Tiêu Chiến, giữa họ vẫn còn mọt bức tường đầy gai vô hình đang ngăn cản anh, khiến anh không đủ can đảm để tiến lên với Nhất Bác, làm cho anh phải dè chừng khi họ ở chốn đông người vì anh không muốn bị gọi là người thứ ba, càng không muốn Nhất Bác của anh bị anh kéo chân, bị người đời dị nghị.

Nhưng những điều đó, Tiêu Chiến không dám nói ra với bất kỳ ai, chỉ để nó ở trong lòng mà gặm nhấm một mình. Mỗi ngày trước mặt Vương Nhất Bác thì cố tỏ ra bình thường, khi trước mặt nhiều người thì cố cách xa cậu nhất có thể.

Hỏi Nhất Bác có nhận thấy điều khác thường đó không? Câu trả lời sẽ là "có", Vương Nhất Bác cậu vốn lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, gặp qua hàng vạn người, hàng vạn gương mặt cậu còn có thể phân biệt để đối phó, huống chi là một người cậu yêu thương hết lòng, thì chỉ một hành động, một thay đổi nhỏ cậu cũng biết, nhưng cậu chưa thể làm gì cho anh, vì số chứng cứ để buộc tội cô họ Lục cùng người đàn bà kia vẫn chưa đủ, đành phải để anh chịu ủy khuất vậy, sau này khi mọi chuyên đã ổn thỏa sẽ bù lại cho anh tất cả, đúng! bằng tất cả những gì cậu có!

_________________

Tiếng nhạc chuông điện thoại Vương Nhất Bác reo lên phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc.

[Cậu chủ?]

[Là tôi! Đã tìm được chưa?]

[Vâng đã tìm được rồi thưa cậu. Tôi có gửi nó sang máy tính của cậu rồi, cậu cứ xem qua.]

[Làm tốt lắm! Cho cậu nghỉ phép một tháng coi như thưởng đi.]

[Vâng cảm cậu]

Trong một khoảnh khắc Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng của người mình bên đầu dây bên kia reo hò sung sướng. Bước đến bên bàn làm việc, mở file ra, nhìn tổng thể một lượt rồi nhếch môi lên cười quỷ dị, vậy là tất cả đã đủ rồi. Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, lần này không phải là người cậu muốn nghe nhất, nhưng vẫn phải bấm nghe.

[Đám cưới của hai đứa sẽ được tổ chức vào tuần sau.]

[?!!!! Tôi vẫn chưa đồng ý thì bà làm gì có quyền quyết định?]

[Tao là mẹ mày đấy!]

[Xin hỏi tôi xem bà là mẹ từ khi nào? Bà có bằng chứng chứng minh tôi là con bà không? Với lại tôi làm gì có bà mẹ nào suốt ngày chỉ biết toan tính!]

[Mày!.... Tao không cần biết mày nghĩ gì, nói tóm lại tuần sau làm đám cưới, mày đi mà lo liệu cho tốt đi]

Rồi bà tắt máy ngay lập tức, còn Vương Nhất Bác bên này vẫn không bộc ra một tia tức giận hay gì tương tự, cậu chỉ cười thôi

"Diễn ra càng sớm càng tốt, ngày cưới cũng là ngày mà hai người mất tất cả, cứ đợi đi!"

_______________

Tin tức về đám cưới nhanh chóng truyền đi khắp nơi, thu hút các báo đài, lướt đến đâu cũng chỉ thấy tin tức về họ, nhiều người biết tin này, có người ca ngợi, có người ganh tị, nhưng đa phần là khen họ đẹp đôi, chỉ duy nhất một người khi biết được tin này, như muốn khóc, lại không thể khóc, chỉ biết có một chổ trong cơ thể người đó đau tới mức không chịu được. Khi vừa biết tin này, tim anh như bị bóp nghẹn lại, chỉ muốn ngay lập tức chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác hỏi cho rõ nhưng....... Cuối cùng vẫn thôi vậy. Tối ngày hôm đó, Vương Nhất Bác hẹn Tiêu Chiến đến một quán cafe nhỏ, gần công ty, lưỡng lự hồi lâu mới có đủ can đảm bước vào.

Họ chọn một bàn nằm ở góc khuất, gọi hai ly Starbucks, nhìn anh hồi lâu cậu mới cất giọng hỏi:

"Anh thấy tin tức rồi?"

"..." Tiêu Chiến im lặng thay cho câu trả lời của mình

"Ngày hôm đó....anh có thể đến không?"

"Đến để làm gì?" Đến để nhìn người mình yêu dắt tay người khác vào lễ đường à, Vương Nhất Bác, cậu có cần phải độc ác như vậy không?

"Em có một thứ bất ngờ dành cho anh."

"Xin lỗi, nhưng hôm đó tôi không rảnh!" Tiêu Chiến lại nói dối, hôm đó là thứ năm, cả công ty đều được nghỉ thì một người như anh có gì để bận chứ? Chỉ là anh không dám đối diện thôi.

"Anh không đến cũng được, sau khi xong chuyện, em sẽ tìm đến anh."

Hai người bọn họ lại chìm vào im lặng, chìm vào suy nghĩ của riêng mình, không ai nói gì hết, cứ ngồi ở đó cho đến khi không ngồi được nữa thì mới ra về.

Tiêu Chiến mang tâm trạng ủ dột lại nghe thấy tiếng điện thoại reo. Là Karim gọi.

[Karim?]

[Là tớ]

[Cậu gọi có gì không?]

[Bộ phải có gì mới được gọi à? Mà sao giọng cậu nghe lạ vậy?]

[Dạo này tớ có hơi cảm thôi]

[Hả? Vậy cậu có sao không? Cậu đang ở đâu vậy?]

[Tớ không sao, mà cậu hỏi để làm gì?]

[Tớ đến Trung Quốc rồi.]

[Cái gì?!!!]
.
.
.
.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro