Chap 9: Tiêu Y Ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Y Ngọc là em gái ruột của anh, nhỏ hơn anh một tuổi, bằng tuổi với Vương Nhất Bác, có tính tình rất tốt với người khác giống như anh trai mình, học giỏi nhưng không có nghĩa là dễ bị bắt nạt. Cô có vẻ ngoài dễ thương, trong sáng nhưng tâm hồn lại không hề trong sáng chút nào, cô là một hủ nữ chính hiệu!

Anh ủ rũ bắt taxi ra sân bay, anh không hề ghét cô chút nào, cô là đứa em gái độc nhất của anh mà, sao anh nỡ ghét được chứ! Anh chỉ sợ cô mà thôi, người ta nói, hủ nữ là sinh vật đáng sợ nhất hành tinh, và Tiêu Y Ngọc là một ví dụ điển hình!

Anh đến sân bay, nhìn quanh một chút thì hướng về phía hàng ghế cất tiếng gọi:

"Y Ngọc?"

Nghe tiếng gọi, một cô gái có mái tóc ngang vai, gương mặt bầu bĩnh nhìn về phía anh.

"A! Chiến ca!" Cô vui mừng nói lớn.

Anh đi lại gần cô lấy hành lý đẩy đi, hỏi:

"Em xuống máy bay lâu chưa?"

"Chưa, em chỉ vừa xuống thôi!"

"Vậy là được rồi! Về thôi!"

Anh đưa hành lý cho tài xế, rồi lên xe ngồi. Ở trên xe, Tiêu Y Ngọc chốc thì không ngừng luyên thuyên về những chuyện vặt vãnh trong trường, chốc thì khen lấy khen để cảnh vật bên ngoài, anh nghe thấy cũng chỉ gật gù, lâu lâu bồi thêm vài câu. Thoáng cái cũng đã về đến nhà, chị Tuyên Lộ đã ở sẵn bên ngoài đón hai người. Xe vừa dừng lại cô đã mở cửa lao xuống ôm lấy chị, rồi chào hỏi.

"A Tuyên tỷ, tỷ dạo này vẫn khoẻ chứ? Em nhớ tỷ muốn chết luôn đó!".

"Tỷ rất khoẻ! Tỷ cũng nhớ Tiểu Y Y của tỷ lắm nha!" Chị cười dịu dàng, rồi nói với cô.

"Này, em ôm chị ấy đủ chưa? Mau đến xách hành lý hộ anh cái!" Anh ra vẻ cực nhọc nói. Con bé này, nó mang hết đồ đạc trong nhà đi hay sao mà nặng vậy chứ! Hại anh muốn đau cả tay rồi!

"Xách mới có một chút đã than, anh đúng là phải chịu số phận nằm dưới rồi. Haizz..." Cô vừa nói vừa lắc đầu, tỏ vẻ thương tiếc cho anh.

"Em dám nói anh như thế hả? Anh có nằm dưới thì cũng phải là nằm trong!!!"

"Còn phải xem bản lĩnh của anh thế nào đã." cô đưa tay lên khoanh trước ngực, mặt hất lên, tỏ vẻ ta đây biết hết.

"Em..." Cạn lời, Tiêu Chiến thật sự cạn lời rồi!

"Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa, mau vào nhà thôi, chị đói lắm rồi!" Chị lên tiếng nhằm can ngăn cuộc tranh cãi vô cùng, vô cùng trẻ con này của hai người, cũng phải đành chịu thôi, ai bảo chị là người chị luôn luôn yêu thương em mình chứ.

Cả ba người đi vào nhà, anh để đống hành lý của cô ở phòng khách, rồi trở xuống phòng ăn, ngồi vào bàn, anh và chị ăn uống rất chi là từ tốn, cô cũng ăn rất từ tốn nhưng "từ tốn" trong ngoặc cơ. Chỉ trong chốc lát, cả bàn ăn đều yên vị trong bụng cô, ăn xong cô đi lên phòng mình, chị đứng dậy dọn bàn ăn, anh tính đến phụ chị thì tiếng chuông cửa vang lên. Anh ra ngoài xem thì thấy Vương Nhất Bác đang đứng trước cửa nhà, anh bất động một lúc rồi ra mở cổng cho cậu.

"Cậu sang đây có chuyện gì?"

"Này đừng lạnh lùng với em thế chứ! Em đã nói nhất định sẽ cưa đổ anh mà. Cái này, tặng anh!" Cậu đưa tay đang cầm hộp quà nho nhỏ đưa cho anh.

"Cái này...." Anh nhìn hộp quà trên tay cậu lưỡng lự không biết nên lấy hay không nên.

"Anh không được từ chối! Cầm lấy đi!" Cậu dúi hộp quà vài tay anh rồi chạy về nhà. Trước khi vào cổng, cậu hét lớn:

"CHIẾN CA, ĐỆ ĐỆ YÊU ANH!!"

Anh ở bên này mặt đã đỏ lên tận mang tai, anh đứng bên ngoài thêm một lúc cho bình tĩnh rồi mới vào nhà. Anh không hề biết rằng, cuộc trò chuyện từ nãy giờ, và tất cả hành động của hai người đã vô tình lọt hết vào tầm mắt của Tiêu Y Ngọc, cô đứng trên ban công phòng, nên đã nhìn thấy tất cả, và nghe được hết những lời cậu nói với anh.
.
.
.
.

End chap 9










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro