Chương 16 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong bồn tắm tẩy rửa, Tiêu Chiến vẫn thực bất bình, trong lòng tràn đầy không phục.

Vì cái gì đến thời điểm này, mình lại hoàn toàn mất đi khả năng trấn định như bình thường. Nhớ lại, đều là tự mình đầu hàng trước... Không được, không thể để cho cái tên ngốc kia đắc ý nữa....

Trong lúc còn đang căm giận nghĩ xem làm thế nào để trừng trị người nọ, cửa phòng tắm đột nhiên lại bị mở ra.

- Tiêu Chiến, anh quên lấy quần áo.

Tiêu Chiến đến bây giờ vẫn còn đang suy nghĩ sự tình sao lại thành cái dạng này. Sực nhớ ra anh đúng là quên lấy quần áo, nhưng thật không biết có phải tên kia đang mượn cơ hội để ăn đậu hủ không đây? Kỳ quái hơn, chính là anh cứ vậy tùy tiện để mặc hắn xằng bậy.

Nghĩ đến đây, anh rốt cuộc không thèm để ý đến cái tên nào đó đã cởi sạch quần áo, vừa cười xấu xa vừa nhảy vào bồn tắm, tay chân hắn lại không yên cứ không ngừng giở trò với mình kia, giãy dụa muốn đứng dậy.

Đột nhiên lại bị ôm về phía sau, giọng Vương Nhất Bác trầm khàn phát ra như có ma lực thôi miên.

- Tắm xong rồi, chúng ta bắt đầu đi...

Tiêu Chiến bối rối la lên.

- Nơi... Nơi này không... không phải phòng ngủ!

Vương Nhất Bác không quan tâm, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Tiêu Chiến đặt lên đùi mình, chậm rãi ngồi xuống bồn tắm rộng lớn.

- Đây là nhà của chúng ta, từng nơi từng nơi đều phải ghi lại kỷ niệm mới tốt...

Hắn một bên hôn lấy cổ anh, một bàn tay vuốt ve chậm rãi.

Tiêu Chiến vốn đã bị câu nói kia kích thích không ít, lúc này càng thêm mẫn cảm, hơi thở có chút hỗn loạn...

Anh ngồi trong lòng Vương Nhất Bác, tuy rằng không phản đối, nhưng ở chỗ xa lạ này vẫn có chút khẩn trương.

Trong phòng tắm sáng đèn, ngón tay Vương Nhất Bác linh hoạt mân mê từ cổ đến ngực, tay còn lại từ mắt cá chân cũng đã sờ đến đùi anh. Tiêu Chiến lúc này đầu đã choáng váng mơ hồ, chật vật thở dốc.

Đột nhiên cảm giác có một bàn tay đặt giữa hai chân mình, không nặng không nhẹ xoa vuốt. Toàn thân anh bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Mặt nước chấn động, giữa làn hơi nước hỗn loạn mang theo từng trận hô hấp nặng nề cùng tiếng rên rỉ ẩn ẩn không thể áp chế. Một cỗ tình ý mãnh liệt nồng đậm tràn ngập khắp phòng.

Bồn tắm tuy rất lớn. Thế nhưng chứa một lúc hai đại nam nhân cao hơn một mét tám vẫn có chút chật chội. Vương Nhất Bác đem thân thể vô lực kia, xoay lưng anh ngồi vào lòng mình, ôm chặt người vào trong ngực, tiếp theo, đưa đầu ngón tay từng chút tiến nhập vào địa phương hắn mong đợi đã lâu.

Tiêu Chiến bị hắn đùa nghịch một hồi, lúc này đã hoàn toàn vô lực, nay được thoải mái ôm lấy như vậy cũng không chút kháng cự giãy dụa. Địa phương ẩn mật kia do ngâm nước nóng nên mềm mại đi không ít, ngón tay Vương Nhất Bác đưa vào cũng không chút trở ngại gì, hơn nữa đối phương rất phối hợp làm hắn càng thêm ôn nhu âu yếm. Đến lúc Tiêu Chiến đã hoàn toàn mất đi lực khống chế, bắt lấy tay hắn biểu tình quẫn bách, không hiểu đang có ý thúc giục hay là ngăn cản, ngay cả thanh âm phát ra đều gần như tiếng khóc nức nở.

- Ư... Nhất Bác... Đừng....

Âm thanh này vào tai Vương Nhất Bác càng khiến hắn tinh trùng thượng não thêm thôi, không chần chừ ôm lấy thắt lưng anh, thong thả mà hữu lực tiến vào.

Vừa tiến vào thân thể Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã có chút kiềm chế không được. Cảm giác bao trụ này, lại càng chặt chẽ, mãnh liệt hơn bình thường vài phần. Hắn bắt đầu từ chậm rãi, theo bản năng càng lúc luật động càng nhanh hơn, hai tay giữ lấy thắt lưng Tiêu Chiến, từng đợt tiến công trầm trọng mà hữu lực, toàn thân hắn lúc này chỉ còn cảm giác được nơi ấm áp kia.

Tiêu Chiến bị hắn bức đến mức hoàn toàn vô lực, con ngươi mờ mịt, thở chật vật không ngừng. Tuy rằng thắt lưng bị Vương Nhất Bác giữ lấy, nhưng vẫn có chút loạng choạng muốn ngã. Tiêu Chiến theo bản năng, bắt lấy cánh tay đặt bên hông mình, tay còn lại kiếm tìm một nơi nào đó để đỡ lấy bản thân.

- Chậm... AA... Chậm... Nhất Bác...

Vương Nhất Bác từ sau lưng cắn lấy vành tai tinh tế của Tiêu Chiến, thấp giọng thủ thỉ.

- Ôm em là được rồi, em sẽ không buông anh ra! Chậm... sẽ không phê đâu bảo bảo...

Vành tai phi thường mẫn cảm lại bị hắn khiêu khích như thế, địa phương tư mật không ngừng lấp đầy cùng ma sát.

- Em... Tên tinh trùng thượng não này... Ưm...

Tiêu Chiến rốt cuộc không chịu được nữa, xoay người vòng tay câu lấy cổ Vương Nhất Bác. Âm thanh rên rỉ giữa không gian phòng tắm tràn ngập tiếng vang cùng tiếng nước hỗn loạn mà thanh thúy.

.

.

.

Vương Nhất Bác tinh tế lau khô thân thể Tiêu Chiến, ý định muốn giúp anh mặc quần áo vào, lại bị người kia cự tuyệt.

- Anh tự mình làm.

Tuy rằng không thể triệt để trừng trị thay đổi tên kia, nhưng lần này Vương Nhất Bác ôn nhu chăm sóc như vậy, vẫn là làm cho Tiêu Chiến tâm tình tốt hơn. Chỉ là anh không có thói quen để người khác chiếu cố như thế này, nên khi nhìn đến biểu tình ủy khuất của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mỉm cười.

- Hôm nay em rất tự giác đi. Một lần là đủ rồi, phải bảo trì a...

Vương Nhất Bác rất buồn bực!

Theo lý thuyết, vận động rồi thì phải là thần thanh khí sảng mới đúng chứ, nhưng câu nói cuối cùng kia của Tiêu Chiến quả là làm hắn nghẹn lời rồi. Chủ ý là muốn săn sóc đối phương, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui càng sinh ra hối hận.

Sớm biết bây giờ khó chịu như vậy, còn không bằng lúc ấy ăn anh sạch sẽ không nhả xương luôn rồi. Đã thế, sau khi ăn cơm chiều, người nọ liền đi thẳng vào phòng làm việc, không thèm để ý đến mình.

Hứ! Công tác so với chồng còn quan trọng hơn sao hả?!!!

Chỉ là dám mắng thầm trong lòng chứ không có gan lớn mà nói ra miệng thôi!

.

.

Tiêu Chiến tắt máy tính, xoay ghế đứng dậy khỏi bàn làm việc. Sau đó anh tùy ý vươn vai co giãn cơ thể, lộ ra một mảng eo tinh tế, trắng mịn thon thả.

Vương Nhất Bác vừa bưng bữa ăn khuya vào phòng, chính là nhìn thấy một cảnh tượng mê người như vậy.

Tiêu Chiến vừa quay đầu, thấy Vương Nhất Bác vô thanh vô tức đứng ở cửa, trong tay còn cầm một cái ly. Anh híp mắt mấp máy môi.

- Công việc vừa làm xong... Là mang cho anh sao? Cảm ơn nha!

Vương Nhất Bác đem ly sữa đến đặt lên bàn, cúi đầu hỏi.

- Anh hiện tại muốn uống chưa?

- Để chút nữa, mới vừa ăn cơm xong, còn no a.

- Nhưng đối với em lại rất đói...

Ngẩn nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bất chợt kinh ngạc, loại ánh mắt đem người thiêu đốt này của hắn phi thường quen thuộc...

- ..... Cũng không phải.... Tên xấu xa này...

Vương Nhất Bác tựa vào người anh, hôn xuống. Anh tuy oán hận cố gắng mắng một câu, nhưng cả người căn bản cũng không gượng dậy nổi. Tiêu Chiến dùng sức muốn khép chân lại, ngay sau đó đã bị Vương Nhất Bác bắt lấy, mở rộng hai chân ra.

Rất mất mặt a!!!

Loại sự tình này, không ở trên giường, cũng không có tắt đèn...

.

.

.

.

Ừm... Vậy để tui tắt đèn dùm cho ... hà hà hà... 😏

=== Hết chương 16 ===


Còn 1 chương H nữa là hoàn lun á mọi người ơi 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro