Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày tiếp theo đó,Tiêu Chiến là người chủ động tránh mặt cậu. Cả đoàn phim ai cũng nhận ra rằng giữa 2 người đang có xích mích.

- Này nếu cậu làm gì để Tiêu Chiến giận thì mau xin lỗi đi. Hai người đóng chung với nhau rất nhiều cảnh, cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình quay phim đấy. - Đạo diễn đến nhắc nhở Nhất Bác.

Nhưng đạo diễn ơi việc này vốn không thể chỉ một lời xin lỗi là xong đâu
Nếu được em sẵn sàng xin lỗi anh ấy hàng ngàn lần cũng được nữa á QAQ.

Lẽ nào anh ấy thật sự sợ hãi mình sao?

___________________________________________

- Nhất Bác cậu ổn không thế? Sắc mặt cậu trông xanh xao quá đấy?- Quản lý lo lắng hỏi.

Đã 3 ngày kể từ hôm đó, Nhất Bác đã liên tục phải làm việc không ngừng nghỉ, thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Đã thế Tiêu Chiến còn tránh mặt cậu, khiến Nhất Bác từ thể chất lẫn tinh thần không có cái nào ổn định cả. Mặc dù gần đây để không khiến cho ekip và đạo diễn lo lắng, Tiêu Chiến cũng vẫn nói chuyện với Nhất Bác như thường nhưng lại không còn đùa giỡn. Đôi khi cậu lỡ tay chạm vào anh thì anh liền phản xạ rút tay về như thể đang chạm vài một thứ gì đó rất đáng sợ.

- Em không sao, anh mau chạy nhanh lên đi, sắp trễ buổi chụp ảnh rồi.- Nhất Bác cố gắng giữ mình tỉnh táo hết mức có thể, giục quản lý lái xe. Chỉ hết hôm nay thôi...hết hôm nay sẽ được nghỉ ngơi...sẽ lại thấy anh ấy nhiều hơn rồi...

***

- Tiêu Chiến là anh phải không?- Nhất Bác đuổi theo dáng người của Tiêu Chiến .

Bỗng anh dừng lại,nở một nụ cười thật ấm áp.

- Có phải anh hết giận em rồi đúng không? - Nhất Bác một khắc đó đã rất hạnh phúc...anh ấy...chịu cười với mình rồi...

Thế nhưng ngay lập tức nụ cười trên môi Tiêu Chiến dập tắt, khuôn mặt hiện lên sự chán ghét tột độ.

- Nhất Bác, hãy tránh xa tôi ra.

***

- Nhất Bác, Nhất Bác, dậy mau!!

- Hộc...hộc...- Nhất Bác choàng tỉnh, nhìn cảnh vật xung quanh, lòng rối loạn không yên.

- Đến nơi rồi đấy. Cậu chắc là vẫn ổn chứ, nếu không tôi xin dời lịch cũng được mà.- Quản lý lo lắng hỏi.

- Không sao, như vậy thì phiền họ lắm, tôi vẫn làm việc được - Nhất Bác uống chút nước, rồi mở cửa xe bước xuống làm việc.

__________________________________________

Đầu nặng quá đi mất.

Nhất Bác có cảm giác mình sắp trụ hết nổi rồi. Sáng nay lại quay cảnh giết thủy quái phải tiếp xúc với nước nữa chứ.

Tiêu Chiến vẫn như vậy, trước máy quay vẫn nói chuyện và đùa giỡn với cậu, thế nhưng vừa đi ra xa khỏi chỗ máy quay thì liền tránh mặt cậu. Cậu lại nhớ đến giấc mơ đó, lỡ như anh ấy...thật sự như vậy...thì sao đây...

Nhất Bác đi tìm chỗ nghỉ ngơi,  với thời tiết nắng nóng thế này thật sự...không ổn mà. Mong là cậu không bị sốt.

Nhất Bác cảm thấy đầu mình thật choáng, tầm nhìn bắt đầu mất ổn định. Cậu bỗng va phải một người.

- A!!- Nhất Bác lẫn người kia đều ngã xuống. Cậu cảm thấy sức lực đang dần cạn kiệt, đứng thật sự không nổi nữa rồi.

Đúng lúc đấy, giọng nói êm tai đó lại vang lên:

- Nhất Bác, em không sao chứ, đứng dậy được không?- Vừa nói người đối diện vừa đưa tay ra như thể muốn kéo cậu lên.

A, là Tiêu Chiến, anh ấy đang nói chuyện với mình... Phải rồi...xin lỗi...phải xin lỗi anh ấy...

- Em vẫn ổn chứ? Sắc mặt em trông xanh xao lắm đấy. - Tiêu Chiến thấy cậu cứ ngơ ra nhìn mình như vậy, cảm thấy rất lo lắng. Không phải là có chuyện gì rồi chứ.

Nhất Bác lúc này đã bị cơn sốt làm cho mơ hồ, căn bản là không kiểm soát nổi hành động của mình nữa rồi. Cậu vươn tay kéo Tiêu Chiến về phía mình, ôm chặt vào trong lòng.

- A...Nhất Bác em làm gì vậy?!?!- Tiêu Chiến vẫn còn đang ngạc nhiên trước hành động của Nhất Bác. Anh không chán ghét chỉ có điều...ngượng quá đi mất (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄

Thấy người trong lòng đang có ý định phản kháng, cậu dùng hết tất cả sức lực còn sót lại của mình, ôm chặt Tiêu Chiến, không để cho anh phản kháng.

- Chiến ca à, đừng giận em nữa, chỉ một lát thôi...em xin anh... nghe em nói đi mà- Từng âm thanh Nhất Bác phát ra thật sự rất khó nhọc.

Tiêu Chiến nghe vậy cũng ngồi im, không giãy giụa nữa. Im lặng nghe Nhất Bác nói.

- Chuyện lần trước em xin lỗi, em thật sự không...cố ý. Anh hãy quên lời tỏ tình của em đi... Anh không thích em cũng không sao...nhưng.... Xin anh...đừng tránh mặt em nữa mà... Đau lắm...

Tiêu Chiến bỗng nhận ra, tại sao mình lại ngốc như vậy chứ? Mình tránh mặt em ấy lộ liễu như vậy, em ấy còn rất thích mình, cảm giác đó không phải rất đau sao. Dù gì, anh cũng từng trải qua rồi mà...

Tiêu Chiến vòng tay qua ôm lấy Nhất Bác, anh định nói ra suy nghĩ của mình nhưng...

- Nhất Bác sao người em lại nóng thế này.- Tiêu Chiến lo lắng đưa tay lên sờ trán cậu kiểm tra thử.

Nóng quá!!!

- Nhất Bác à, em bị sốt rồi mau nghỉ ngơi đi.- Tiêu Chiến hoảng loạn. Thật là em ấy cũng chỉ mới 20 tuổi làm việc 3 ngày liên tiếp không nghỉ ngơi gì, người bình thường bằng tuổi em ấy chắc cũng nhập viện tới nơi rồi. Em ấy trụ được thế này...chắc mệt lắm...

- Không...sao...em...ổn....- Nhất Bác cảm thấy tầm nhìn mờ dần, tai cũng ù đi. Xem ra cậu thật sự không trụ nổi rồi. Ít nhất cậu không muốn để Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh này.

Trước khi ngất đi cậu vẫn nghe được âm thanh của Tiêu Chiến gọi mình:

- Nhất Bác, Nhất Bác, Nhất Bác à!!!

__________________________________________

Tui lại ra chương nhanh hơn dự tính rồi thiệt là giỏi mà. Hãy khen tui đi, khen tui đi nào.╰(*´︶'*)╯
Đếm ngược 1 chương đến chính văn hoàn ( ╹▽╹ ).
Đừng âm thầm lọt hố hãy vote cho tui nào (◠‿・)—☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro