Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trị liệu thỏa đáng cùng sức mạnh của DPS đánh tới, Boss ầm ầm ngã xuống đất. Bách Thảo Chiết chạy đến bên cạnh Boss sờ sờ, rơi ra không ít đồ vật.

Boss dã ngoại này khi Tiêu Chiến không có việc đi hái thuốc gặp được mấy lần, nhưng không biết đánh Boss này được lợi gì. Bởi vì là Boss tên vàng. chỉ cần người chơi không đánh nó, nó cũng sẽ không chủ động công kích người chơi, cho nên vẫn bị Tiêu Chiến xem nhẹ.

[Đội ngũ] Kiếm Lang: cám ơn em đã hỗ trợ, không nghĩ Boss này công kích cao như vậy.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: không có gì, chỉ là giúp thôi.

[Đội ngũ] Kiếm Lang: nguyên liệu thế nào?

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: hơn cả mong đợi, vận khí ta thật tốt, chỉ một lần đã rơi ra. Ngụy Anh, cảm ơn nha.

Tiêu Chiến vừa định đáp lại ‘không cần cảm tạ’, trên màn hình lại hiện ra một cửa sổ giao dịch, Lam Vong Cơ giao dịch 2000 vàng. Tiêu Chiến nhíu mày, quyết đoán nhấn từ chối. Không phải vấn đề nhiều ít, cậu cảm thấy căn bản không cần thiết.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: không cần trả thù lao, tôi cũng chỉ là tiện đường hái thuốc mà thôi.

[Đội ngũ] Lam Vong Cơ: vậy đem chỗ thảo dược kia cho tôi, tôi mua.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: …..

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: Vong Cơ trả thù lao thì em cứ cầm, dù sao cậu ta đến cùng cũng chỉ có tiền, không cần từ chối.

[Đội ngũ] Lam Vong Cơ: trở về tập hợp nguyên liệu chế tạo đồ đi.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: thời gian làm lạnh để trở về thành còn chưa hết, ngồi nói chuyện một lát a.

Nói xong, Bách Thảo Chiết ngồi xuống, đúng tư thế chuẩn bị nói chuyện phiếm. Kiếm Lang đã ngồi xuống bên cạnh Bách Thảo Chiết, có vẻ như cũng đợi hết thời gian làm lạnh.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: chờ tôi làm xong trường tiên, đi chiến trường trận doanh bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người qua, ha ha.

[Đội ngũ] Kiếm Lang: đúng vậy, cũng vì trường tiên này của cậu, tôi cùng Vong Cơ đã cùng cậu đánh Boss tới tận trưa, cậu chuẩn bị báo đáp như thế nào đây?

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: lấy thân báo đáp được không, đại hiệp?

[Đội ngũ] Kiếm Lang: cậu xác định không cần tôi trợ cấp thêm?

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: cũng là cậu hiểu tôi.

Nhìn bọn họ nói chuyện, Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến vừa nãy Lam Vong Cơ dùng trường tiên thoáng cái đưa cậu đến bên cạnh.

Trường tiên kia là vật trang sức có hiệu quả đặc biệt trong trò chơi, không có thuộc tính gì, nhưng có thể đem người trong phạm vi 30 cm kéo đến bên cạnh. Khi vật trang sức này xuất hiện, bởi vì nguyên liệu chế tác tìm kiếm rất phiền phức, cho nên Tiêu Chiến cũng chỉ ở trên mạng nhìn thoáng qua, cũng không để ý nhiều. Chỉ nhớ rõ thanh trường tiên này cần đánh 7 Boss được chỉ định trên 7 bản đồ khác nhau, tập hợp đủ 7 nguyên liệu hiếm có đó đi cửa hàng trang sức hợp lại.

Mà biến thái nhất là cho dù có đi đánh Boss, cũng không nhất định rơi ra nguyên liệu cần thiết, có đôi khi vận đen, đánh Boss một ngày cũng không rớt ra nguyên liệu, hơn nữa Boss dã ngoại lực công kích cũng không tính là thấp, đánh không được cũng quả thật rất lãng phí thời gian. Hơn nữa nguyên liệu hiếm rơi ra đều là cố định, muốn mua hay giao dịch cũng không được, nếu muốn thì chỉ có thể tự đi đánh. Cho nên những người thật sự đi làm vật trang sức này cũng rất ít.

Hôm nay Tiêu Chiến lần đầu tiên thấy có người dùng, không nghĩ tới Boss tên vàng này lại rớt ra nguyên liệu của trường tiên.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: khi bị OT nhìn phản ứng của em rất nhanh, thường xuyên đi chiến trường à?

[Đội ngũ] Ngụy Anh: tôi không tham gia trận doanh, không đi chiến trường, trước đó chỉ chơi một trận đấu võ ở võ trường. chạy trốn là một kỹ năng chức nghiệp trị liệu phải học.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: nếu hầu như nữ trị liệu đều có phản ứng như em, phụ bản, đánh nhau đều thoải mái hơn không ít.

Bách Thảo Chiết nói như vậy làm Tiêu Chiến một lần nữa phục hồi ý thức – Ngụy Anh là một cô gái.

Từ trước đến nay đều cùng An Cảnh bọn họ chơi, làm cho cậu xem nhẹ vấn đề này.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: em đấu ở võ trường có đội cố định không? Không thì đi đánh cùng bọn tôi đi, chúng ta có thể lập đội 4vs4.

[Đội ngũ] Kiếm Lang: tôi nhớ rõ Ngụy Anh hình như đều cùng Vô Tình Huyết của Chiến Minh Điện đi đấu võ trường.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: ừ.

Tiêu Chiến có thói quen đem danh hiệu cùng tên bang hội ẩn đi, chỉ để lại tên, đồng thời cũng có thói quen ngăn cách với người khác, vì vậy khi đánh chiến nhiều người mới không nhìn thấy tầng tầng ID cùng một chỗ làm choáng đầu. Chỉ có đem chuột lên trên người nhân vật, mới có thể xem tin tức người chơi.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: Ngụy Anh là Chiến Minh Điện? Tôi khóa tin tức, chỉ nhìn thấy tên…..

[Đội ngũ] Ngụy Anh: ừ…..

Không biết nói cái gì cho đúng, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy nếu bản thân phải vào trận doanh, có lẽ đánh Boss xong, họ sẽ đá cậu.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: từ từ, không đúng a, Kiếm Lang, chúng ta hôm trước ở võ trường đánh với Vô Tình Huyết, người tên đó dẫn theo không phải Ngụy Anh.

[Đội ngũ] Kiếm Lang: gì? Tôi cũng không chú ý lắm.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: Ngụy Anh, em không phải là chia tách với Vô Tình Huyết chứ?

[Đội ngũ] Ngụy Anh: gần đây anh ấy muốn đi dẫn người mới.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: tôi đã nói mà, tuần này tên đó cũng không chen được vào top 20 đấu võ trường.

Ngụy Anh gõ một biểu tình cười gượng, không nói gì. Tuy cậu không cùng Liên Phi Nhi một lần đánh phụ bản, nhưng mỗi lần An Cảnh cùng cô ta tổ đội, không có gì ngoại trừ oán giận, nghĩ đến cũng thấy mệt, nhưng đối với một người chơi mới, vẫn là không cần yêu cầu quá cao.

Đang nghĩ ngợi, một cái mật tán gẫu gửi đến, vừa nhìn thì chính là Lam Vong Cơ nãy giờ không nói chuyện.

[Mật] Lam Vong Cơ: cuối tuần cùng tôi đi đấu võ trường.

Đấu võ trường của ‘Kiếm Hồn’ chia làm 2vs2, 4vs4, 6vs6, người chơi trận doanh có thể cùng tổ đội với người chơi trung lập, người chơi trung lập cũng có thể cùng nhau tổ đội, đương nhiên, có thể cùng trận doanh đối địch tổ đội, chẳng qua chuyện này rất hiếm thấy.

Mỗi tuần có năm ngày thời gian cố định có thể tham gia, mỗi lần dự thi sẽ đánh hết mười trận, đối phương là đội người chơi ngẫu nhiên, thắng được trận đấu có thể đạt được điểm thưởng nhất định. Đạt được một số điểm tổng nhất định, người chơi trận doanh có thể đổi trận doanh, trung lập có thể đánh phụ bản. Đương nhiên, cũng có thể lựa chọn đổi trang bị không tồi, tăng mạnh thuộc tính nhân vật.

Nếu thua trận đấu, cũng không bị trừ điểm, vẫn sẽ được thưởng cho vài điểm, dù sao thắng vẫn hơn không. Nếu hai bên đánh 30 phút không phân thắng bại, căn cứ vào số điểm trúng mục tiêu của hai bên mà quyết định thắng thua.

Một tuần năm ngày đấu võ trường, nếu thắng nhiều, bình thường đánh đủ 30 trận có thể đạt đủ điểm thưởng cả tuần là mức cao nhất, không xem là quá lãng phí thời gian, cũng là lựa chọn để nâng cấp trang bị không tồi.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: Vong Cơ, đội 2vs2 của cậu không phải đang cần một vú em sao? Đúng lúc có Ngụy Anh.

[Đội ngũ] Kiếm Lang: Ngụy Anh, cùng Vong Cơ một đội rất nhẹ nhàng, em nếu không có đội nào thì có thể xem xét một chút.

Hai bên đều muốn cậu tham gia võ trường, Tiêu Chiến cũng không biết nói gì, kỳ thật muốn nói cùng Lam Vong Cơ tổ đội, cậu cũng có chút chờ mong.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: ừ, tôi cũng nghĩ…..

[Đội ngũ] Kiếm Lang: đừng nghĩ gì thêm, đảm bảo em sẽ không thất vọng.

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: được rồi Kiếm Lang, để hai người bọn họ tự nói chuyện đi, không thấy Vong Cơ vẫn chưa nói gì sao? Có lẽ là đang mật rồi.

Tiêu Chiến không biết nói gì nhìn Bách Thảo Chiết nói ra sự thật.

[Mật] Ngụy Anh: tôi từ trước đến nay đều chơi cùng bạn bè, cuối tuần đấu võ trường bọn họ có sắp xếp gì không tôi chưa biết được.

Tiêu Chiến cũng không muốn hiện tại đáp ứng, rồi lại có thay đổi mà lỡ hẹn, cho dù là trò chơi, cũng muốn giữ chữ tín.

[Mật] Lam Vong Cơ: ừ, bây giờ chưa cần trả lời tôi. Nếu cuối tuần không có gì thì tìm tôi.

[Mật] Ngụy Anh: được.

Đối với Lam Vong Cơ có tính cách không dài dòng này, Tiêu Chiến rất thích.

Sau đó hai người thêm bạn tốt, Tiêu Chiến thấy thời gian làm lạnh để về thành đã hết, cùng hai người còn lại trong đội nói một tiếng, bay về chủ thành.

Chớp mắt đã tới cuối tuần, bốn người buổi sáng đều có giờ học, hẹn gặp ăn cơm ở nhà ăn. Nhà ăn đại học A có thức ăn không tồi, đa dạng mà cũng rất dinh dưỡng, cho nên học viên đại học A cơ bản đều ăn ở đây.

Khi Tiêu Chiến đến, An Cảnh đã giữ được một vị trí cho bốn người, nhìn thấy cậu đi tới, vẫy vẫy tay, “Bên này."

“Đường Huy bọn họ học thêm giờ?" Vốn Tiêu Chiến nghĩ bản thân sẽ đến muộn nhất.

“Không biết, chắc sắp tới rồi." An Cảnh kéo ra một cái ghế dựa bên cạnh cho cậu ngồi.

Tiêu Chiến ngồi xuống.

Ánh mắt không mục đích nhìn quét qua tủ kính nhà ăn, trong lòng tính lát nữa ăn gì. Kỳ thật Tiêu Chiến ăn cái gì từ trước đến nay đều không đổi, không kén chọn, cũng không kiêng ăn, cho nên ăn cơm vẫn là tốt nhất.

“Đúng rồi, tuần trước cậu cũng chưa đi đấu võ trường đúng không?" An Cảnh hỏi.

“Vâng." Tuần trước cậu ngoài việc giúp mấy nhân vật mới của bang hội đi làm nhiệm vụ thì đúng là không làm cái gì, cả người đều cảm thấy nhàn nhã.

“Dịch Thành này thật đúng là gặp sắc quên nghĩa, tuần này cậu nếu muốn đánh võ trường, chúng ta sẽ tìm người, cùng Đường Huy đánh 4vs4." Nói đến Thẩm Dịch Thành cùng Liên Phi Nhi, ngữ khí của An Cảnh cũng không vui vẻ gì.

“Em đánh hay không đều được, hiện tại cũng không có nhu cầu lớn về đổi trang bị. Anh cùng anh Đường Huy tiếp tục đánh 2vs2 đi." Tuy rằng Tiêu Chiến cũng không thích Thẩm Dịch Thành như vậy, nhưng dù sao cũng là trò chơi, không tất yếu vì một đống số liệu mà không tốt như vậy.

An Cảnh chép miệng nói: “Cậu còn không biết sao? Thẩm Dịch Thành bỏ tiền mua cho Liên Phi Nhi một bộ trang phục mốt, tối hôm qua cô ta ở cửa thành chủ mặc bộ quần áo kia triển lãm hai giờ."

Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày. Trang bị của ‘Kiếm Hồn’ đều có thể dựa vào việc đánh phụ bản, hoạt động chiến trường đạt được, cơ bản không cần người chơi phải dùng nhiều tiền. Nhưng trang phục mốt thì khác, đó tuyệt đối là nơi công tử tiểu thư nhà giàu đốt tiền. Bản thân trang phục mốt không có thuộc tính gì, chỉ là đẹp mà thôi, mặc vào có thể che trang bị nguyên bản, nhưng vẫn được hưởng thuộc tính của trang bị nguyên bản trên người, cho nên căn bản không có tác dụng thực tế.

Hơn nữa trang phục mốt chỉ có thể dùng tiền thật để mua, cho nên bình thường người chơi sẽ không đi mua những thứ đó, chỉ có những công tử tiểu thư mới có thể tiêu tiền uổng phí như vậy. Đương nhiên, ai bảo người ta có tiền? Người khác có muốn cũng không xen vào được.

Bốn người bọn họ từ khi chơi đến giờ, ngoại trừ nạp tiền cố định mỗi tháng, trên cơ bản là không tốn thêm tiền, trang bị cũng đều tự làm. Không nghĩ tới Thẩm Dịch Thành lần này lại có thể tiêu tiền cho Liên Phi Nhi mua trang phục mốt. Tuy Thẩm Dịch Thành cũng không thiếu tiền, nhưng chuyện làm ra vẻ nhiều tiền này làm cho Tiêu Chiến cảm thấy không đáng giá.

Thấy cậu không nói gì, An Cảnh vỗ vai cậu: “Cậu nếu muốn, anh cũng mua cho cậu một bộ."

Tiêu Chiến liếc nhìn hắn, “Anh tỉnh lại đi." Tuy cậu chơi nhân vật nữ, nhưng là một nam sinh, cậu hoàn toàn không thể chịu được ‘Ngụy Anh’ của mình ăn mặc như hoa như bướm, đi lại loanh quanh, đó không phải là gu thẩm mỹ của cậu.

Đang nói thì nhìn thấy Đường Huy cùng Thẩm Dịch Thành cùng nhau đến, An Cảnh nâng tay ý bảo bọn họ ở bên này.

Đem sách vở để lên bàn, Thẩm Dịch Thành hỏi Tiêu Chiến ở đối diện, “Muốn ăn gì?"

“Em tự đi xem." Nói xong, Tiêu Chiến đứng dậy đi tới tủ kính để đồ ăn. Trước kia đều là Thẩm Dịch Thành mua cơm cho cậu, Tiêu Chiến cũng đã quen, nhưng hiện tại lại có thêm quan hệ với Liên Phi Nhi, tuy rằng ngoài mặt không để ý, trong lòng cậu vẫn có chút không thoải mái.

Nhìn mấy món ăn mẫu trong tủ kính, Tiêu Chiến ngẩng đầu nói với bác gái bên trong, “Cho con một phần cơm thịt bò tiêu đen."

“Được." Bác gái cười ha hả đáp lời.

Đang chuẩn bị trả tiền, phiếu cơm từ bên cạnh đưa tới, không cần phải nói Tiêu Chiến cũng biết là Thẩm Dịch Thành, “Phiếu tháng, cơm cà ri, tính chung cậu ấy và con."

Tiêu Chiến không nói gì, đứng sang bên cạnh một chút.

Khi đứng cùng nhau chờ cơm, Thẩm Dịch Thành mỉm cười thấp giọng nói: “Sao vậy? Anh đâu có chọc gì tới cậu?"

“Không." Kỳ thật nói ra, Tiêu Chiến không có cái gì dựa vào mà tức giận, dù sao cậu và Thẩm Dịch Thành không phải quan hệ đó, mà cậu thích thì cũng chỉ là thích thôi.

“Không mất hứng là được rồi." Thẩm Dịch Thành dường như thở ra nhẹ nhõm, một lát sau lại nói: “Tuần này đấu võ trường cậu cùng người khác tổ đội đi, Phi Nhi bên kia anh còn phải mang theo. Thật sự không tìm được người đi 2vs2 cùng."

Có đôi khi không cần nói nhiều, chỉ cần vài câu đơn giản như vậy, Tiêu Chiến cũng hiểu được ý tứ của Thẩm Dịch Thành.

“Không sao, em cũng có đội rồi." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

Thẩm Dịch Thành hơi bất ngờ, nói: “….. Vậy cũng tốt."

Tiêu Chiến không nói gì nữa, bưng phần ăn đã làm xong về chỗ ngồi…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro