Chương 6#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng trôi qua, Tiêu Niệm cũng đã lớn, vì có thuê bảo mẫu giúp anh chăm thằng bé, anh thật sự là một con người tốt số, anh thuê ai là người đó lại rất chung thành, ngay cả chị bảo mẫu rất yêu thương Niệm Niệm nên anh cũng yên tâm,

Vì có lần anh giúp đỡ gia đình chị, con chị cần tiền để phẫu thuật ghép tim, hầu như mọi chi phí anh điều chi trả, cũng lần đó nhờ anh nên con chị mới sống, và chị rất mang ơn anh, mà ra sức chăm lo cho con anh rất chu đáo,

Cũng nhờ chị anh cũng đỡ phần nào về Niệm Niệm, sáng đi làm, tối thì về chơi với con và dạy nó, yêu thương nó mà cũng nhờ vậy, anh mới quên đi Nhất Bác,

Mấy năm qua anh thật sự sống rất tốt với con, anh không ngờ đến lại nghe tin cậu trở về, nổi ám ảnh ngay lập tức ập đến anh, nổi lo lắng lại đến, đột nhiên trong lòng rất đau đớn,

Anh phải làm gì đây, cố gắng giả vờ lạnh lùng khi đối mặt với cậu, nhưng lại một chuyện sốc nặng hơn là cậu lại muốn ở cùng nhà với anh,

Cũng may anh đã gửi Niệm Niệm cho chị bảo mẫu, nên không ở nhà với anh, như vậy sẽ không phát hiện thằng bé đâu, nhưng anh vẫn ra sức không chấp nhận cho anh vào nhà ở,

Tuy vậy vẫn là không thành, ba anh lại nhất quyết bảo anh cho cậu ở nhà anh, vì cậu ta đòi hỏi quá mất, nên anh thở dài bất đắc dĩ đồng ý,

Trải qua vài ngày ở chung, ruốt cuộc ác mộng của anh lại đến, anh lại bị thêm một lần nữa làm chuyện này, còn là bị cậu ta cưỡng đoạt thân thể,

Tiêu Chiến bất lực nằm dưới sàn nhà bên trong phòng minh, anh không khóc, nhưng anh là đang sợ hãi run rẩy khắp cơ thể, tay cầm lọ thuốc an thần mà lúc nãy uống vài viên, nếu không có thuốc tránh thai, thì anh sẽ uống thuốc an thần thay,

Nằm dưới sàn nhà với thân thể trên mặc Áo dưới không mặc gì, anh mệt mỏi để nguyên như vậy mặc cho tinh trùng chảy ra, mà ngủ thiếp đi vì đã ngắm thuốc,

Sáng hôm sau Nhất Bác tỉnh dậy thấy rất đau đầu, nhưng thân thể lại thoải mái, phát hiện mình nằm dưới sàn nhà ngoài sofa, cậu lập tức ngồi dậy thì thấy quần của mình bị kéo đến phân nữa,

"Nhã Đình, em đâu rồi " không nhớ rõ hôm qua say đã làm gì, nhưng nhớ ra hôm qua anh đi quán bar uống rất nhiều vì buồn bã chuyện về đứa bé của anh, sau khi từ nhà của ba mẹ Tiêu Chiến về, cậu là vì muốn xác minh đứa bé có phải là con của Tiêu Chiến hay không, thì quả là như trời đánh xuống, chính xác thằng bé là con của anh sinh ra, nghe xong cậu mới uống đến không nhớ gì cả, sau đó xoa đầu mình vừa gọi tên cô gái,

Ngồi một lúc nhớ lại mơ hồ hôm qua có làm chuyện đó với cô hay không, mà dưới sàn nhà có rất nhiều tinh trùng,

Anh gọi tên cô gái ấy rất nhiều lần, nhưng không thấy ai lên tiếng, liền dùng điện thoại gọi cho cô mà hỏi hôm qua có ngủ lại nhà mình hay không,

Nhưng cô gái trả lời dứt khoát hôm qua cô không hề ngủ lại nhà cậu, sau đó còn nói là hôm qua cậu say, Tiêu Chiến đỡ cậu vào nhà, còn nói giọng nhõng nhẽo ủy khuất là bị anh đuổi về không cho ở lại,

Nói xong cậu cúp máy, ngồi suy ngẫm nếu hôm qua không phải Nhã Đình thì vậy cậu đã làm với ai, suy đoán một lúc mới chợt nhớ ra lời nói của cô, hôm qua Tiêu Chiến có dìu cậu vào, nghĩ đến đây thì đột nhiên môi lập tức cong lên cười thích thú,

Đứng dậy loạn choạng, háo hức đi đến phòng của Tiêu Chiến nhưng không thấy ai cả, nhìn lại đồng hồ thấy đã gần trưa rồi, biết anh đã đến công ty,

" Vẫn có sức mà đến công ty luôn à " đứng bên trong của Tiêu Chiến cậu Lầm bầm gì đó, nhìn cười rất gian tà,

"Chủ tịch, ngài không sao chứ ạ " Tử Huân từ sáng đến giờ theo anh làm việc, cứ thấy vẻ mặt của anh rất kỳ lạ, lâu lâu đang đi thì khuỵ xuống, gặp khách hàng thì nheo mày giả vờ tươi cười, còn dùng tay đấm phần lưng và phần eo,

"....." Tiêu Chiến về đến công ty anh hiện tại không nói gì chỉ im lặng, mà ngồi nheo mày úp mặt lên bàn mệt mỏi,

"Hay là tôi pha cho ngài cà phê nha " Tử Huân cảm thấy không ổn liền nói tiếp,

"Ừm... " nghe xong còn trả lời với giọng lười biếng, tay phẩy phẩy cho phép đi,

"Sao thế Chiến Chiến của tôi, hôm nay sao nhìn sắc mặt cậu kỳ quá, có chuyện gì hả " Tử Huân gật đầu đi ra, thì bên ngoài chạm mặt với Hàn Quân, liền chào một cái xong quay đi, ngay lúc này Hàn Quân đi vào nhìn thấy anh ngục trên bàn, cảm thấy lo lắng nhanh chân đến hỏi,

"Không có gì, chỉ là hơi khó chịu dưới bụng một chút thôi " khắp thân thể anh hiện giờ rất khó chịu, sáng không đâu lưng thì mỏi chân đến khuỵ xuống, sau đó đau eo đã xong bây giờ chuyển qua đau bụng, nên anh rất khó chịu,

"Có cần tôi gọi bác sĩ đến xem không " Hàn định thật sự lo lắng cho anh, liền muốn gọi bác sĩ đến xem cho anh,

"Không cần, mà có thể tối nay cho tôi nhờ nhà cậu được chứ " Tiêu Chiến quả lắc đầu không chịu, sau đó nhớ lại muốn tối nay không về nhà mà nhờ nhà cậu ta,

"Cứ tự nhiên, miễn cậu nấu ăn là được " Hàn Quân vui mừng khi nghe anh ở nhà mình, trực tiếp đồng ý ngay không cần suy nghĩ, miễn được ăn cơm do anh nấu là chuyện gì cũng được,

"Cậu không đi chơi với người yêu à " cảm thấy đồng ý quá dễ dàng, Tiêu Chiến lại tiếp tục hỏi,

"E hèm, tôi làm gì có người yêu " Hàn Quân xấu hổ khi nghe anh nhắc đến hai từ người yêu khiến anh chạnh lòng mà ho khan một cái, thầm mắng trong thâm tâm, " đồ thỏ chết tiệt nhà cậu "

"Đã tối rồi, sao còn chưa về nhà " buổi tối dần xuống, người nào đó đang ở nhà chờ đợi anh về, nhưng chờ mãi vẫn không thấy,

Cậu nôn nao chờ ở nhà lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không, ngay lập tức gọi điện cho anh, nhưng không nghe máy, lập tức dùng xe moto của mình chạy đến công ty xem sao,

Tiêu Chiến vừa đi khỏi thì Nhất Bác vừa đến, cả hai không gặp nhau, cậu không nhìn thấy anh đi khỏi, nhanh chóng dựng xe ngoài công ty, chạy thật nhanh vào,

Cảm thấy bên trong không còn ai chỉ còn lại cô nhân viên ở quầy công ty, cậu chạy đến mà hỏi cô, thì được biết anh vừa mới ra về cùng với giám đốc Hàn,

"Lại là cái tên đó " Nhất Bác bực mình khi nghe cái tên Hàn Quân đấy đi cùng anh, sau đó liền cảm ơn cô và tất tốc quay đi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien