CHAP 82. LỘ DIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 " Nó biết chuyện gì xảy ra chưa?".
"Dạ chưa!".

" Tốt, có lẽ để Cậu ấy phải nghe lời tao thì phải dùng biện pháp mạnh thôi, từ nay ở Bang ngoại trừ tao ra không ai được lại gần Cậu ấy...Nếu tên đó muốn gây chuyện thì báo lại với tao! Rõ chứ?".

" Vâng, lão Đại".

Hắn nhìn vào màn hình laptop, camera vẫm quay hướng Tiêu Chiến nằm im de trong căn phòng hoang vu, có vẻ hơi đổ nát, nhưng đây là nơi mà chính hắn muốn tẩy não Anh, muốn Anh quên đi người đó, muốn Tiêu Chiến mãi mãi thuộc về hắn.

" Nhất Bác, mày là cún con của Cậu ấy, mày là người mà cậu ấy tin tưởng nhất mà mày không bảo vệ được, thật tiếc khi Tiêu Chiến rơi vào tay tao, để xem khi tẩy não cậu ấy rồi thì chính tao hay mày mới là người khổ".
Vứt điếu thuốc lá qua một bên, ngồi đó nâng ly rượu vang đỏ au mà ngắm nhìn thân thể đang nằm bẹp dưới nền đất lạnh lẽo.

Tiêu chiến có chút mơ hồ, Anh cảm thấy tay chân tên dại nhưng có lẽ bản thân đã tỉnh rồi, mặc dù mắt vẫn nhắm nghiền nhưng Anh có thể ý thức được và bắt đầu một chút cử động nho nhỏ. Một lúc lâu sau đó đôi lông mày khẽ nhíu vào nhau rồi từ từ mở mắt, không gian xung quanh khá trầm, chúng khá cản trở đến tầm nhìn của Anh.

" Đây là đâu? Nơi này sao lại lạnh thế?".

Nơi này hoàn toàn xa lạ, đương nhiên không phải nhà của Anh và Cậu đang ở, cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, ban đầu có chút choáng và đầu đau như búa bổ, không biết vì sao lại vô cùng mệt mỏi.

Căn phòng này khá nhỏ và trong tình trạng thiếu ánh sáng, thứ ánh sáng duy nhất ở đây chính là ô cửa sổ nhỏ đã bị mục nát và dây leo chăng kín mít xung quanh. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Đây là ở đâu? Nhất Bác của Anh đâu? Ai đã đưa Anh tới đây? Càng cử động Tiêu Chiến càng cảm thấy cổ chân Anh có thứ gì đó lành lạnh siết chặt, cúi xuống nhìn thì hốt hoảng vô cùng khi biết đó là xích sắt, càng dùng tay gỡ bỏ, càng cử động nhiều khiến những chiếc răng cưa nho nhỏ sắc nhọn ở chiếc xích cứa vào tay vào chân đến rỉ máu.

Là ai đã làm chuyện này? Là ai đã đưa Anh đến đây cơ chứ?

* Cạch*

Khi bản thân còn đang hốt hoảng muốn tìm cách thoát thân bỗng nhiên cánh cửa chính bật mở, căn phòng này quả nhiên rất tối, đến nỗi người đàn ông kia bước vào Anh cũng không biết đó là ai cho đến khi giọng nói được cất lên.

" Cậu tỉnh rồi sao? Cậu ngủ lâu thật đó".

Chính là hắn ta, Bạch Tử Hàn.

" Bạch Tử Hàn, là cậu ư? Cậu bị điên à? Sao lại bắt tôi đến đây, thả tôi ra mau lên, mau gỡ bỏ mấy chiếc xích chết tiệt này ra, tôi không có tiền đâu, cậu bỏ tôi ra đi".

" Cậu nói gì thế, tôi không cần tiền, tôi bắt cậu đến đây là vì mục đích khác. Cậu đừng khóc, cũng không cần phải lo lắng quá sẽ ảnh hưởng đến tâm lý rất nhiều đấy, ngoan ngoãn và ở đây nghe lời tôi, tôi sẽ không làm hại cậu, được chứ?".

Hắn vẻ mặt lạnh tanh bước đến chỗ Tiêu Chiến, Anh hiện tại đang ở tư thế ngồi bệt ở nền đất lạnh lẽo, thấy hắn tiến tới Anh chỉ biết dùng sức ở hai cánh tay chống đỡ cơ thể lùi về phía sau nhưng hắn ta càng độc ác hơn túm lấy mỗi đầu của dây xích dùng sức kéo hai cổ chân của Anh lại khiến cho cả cơ thể Tiêu Chiến ngã xuống nền đất, cùng với máu tí tách tí tách thứ hai cổ chân, từ hai mắt cá ròng rã dưới sàn nhà.

" Gương mặt của cậu thật đẹp thật đấy, bảo sao tên ranh con kia không chết mê chết mệt cho được, kể cả tôi cũng thế, chuyện tôi yêu cậu Cậu biết mà Tiêu Chiến... Nhưng nếu để gương mặt thanh tú này có một vết sẹo dài từ con dao trong tay tôi rạch lên thì không biết cái tên đó có bỏ cậu không nhỉ? Hay là chỉ yêu cậu vì cái vẻ bề ngoài này". Hắn ta bóp cái cần Anh ép Tiêu Chiến phản đối mặt với hắn, hắn dùng con dao trong tay chạm nhẹ lên mặt Anh khiến Tiêu Chiến cả người run rẩy , ăng cắn chặt như chờ đợi điều gì đó, có vẻ như Anh rất sợ đau.

" CÚT.... BIẾN RA NGOÀI ĐỪNG ĐỂ TÔI PHẢI NHÌN THẤY CẬU...Hức... Nhất Bác..em đâu rồi..Anh sợ lắm..".

Hai chữ Nhất Bác mà Anh thốt ra làm hắn đến gần tay giữ chặt hai vai của Anh mà bóp mạnh.

" Nhất Bác, Nhất Bác, lúc nào miệng Cậu cũng nói tên thằng đó, mình yêu cậu đến vậy mà cậu không để tâm, vậy cậu coi mình là gì hả?".

" Cậu chẳng là gì cả...hức.. bỏ ra... đau tôi".

Biết Anh chẳng thể chấp nhận hắn ngay lúc này , Bạch Tử Hàn tay siết chặt tay vào nhau kìm nén cơn tức giận, chỉ có thể để Tiêu Chiến một mình trong này cho tâm trạng dần ổn định.

" Được rồi... mình ra ngoài...ra ngoài".
Hắn đứng dậy bước ra khỏi cửa khe khẽ đóng vào, Tiêu Chiến trong này ôm mặt khóc nức nở, lấy cổ tay áo lau mạnh đôi môi mình vừa bị giày vò. Bạch Tử Hàn bước ra ngoài nhìn từng tên đàn em một người căn dặn.

" Chông chừng cho cẩn thận, không được để cậu ấy ra ngoài dù chỉ một bước, để cậu ấy mà tẩu thoát thì đầu chúng mày ném cho chó ăn hết đấy".

" Vâng, chúng em biết rồi, Anh yên tâm".

Để có được Tiêu Chiến hắn bắt buộc phải ép Anh ở đây, tẩy não Tiêu Chiến để quên đi Cậu, có chết Bạch Tử Hàn cũng phải dùng mọi thủ đoạn mưu mô bần hèn để có được Anh mãi mãi, khiến Anh quên đi Cậu, làm Tiêu Chiến chẳng thể nhớ Nhất Bác là ai. 🐢
___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx