Hoa trong lòng ngực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi hoa nở rộ, đoạn tình này sẽ dứt, từng hơi thở cũng dần tắt đi...."

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt lặng lẽ ngắm nhìn người đang ngủ kia, dưới chiếc chăn trắng tinh, gương mặt em lúc này nhu hoà hơn rất nhiều. Tôi khẽ đưa tay chạm vào gương mặt ấy, xúc cảm truyền đến bàn tay tôi một chút lạnh, khẽ thôi không thì em thức giấc mất, tôi giữ nguyên bàn tay, rất lâu, rất lâu sau tôi cảm nhận dường như có gì đó đang trượt trên mặt mình, từ hốc mắt chảy dài xuống má rồi một giọt trong suốt rơi tách trên cánh tay tôi, tôi mới nhận ra mình đang khóc. Tôi nghe được tiếng "choang" khẽ khàn nơi ngực trái, từ nơi đó âm ỉ đau, từng mảnh vỡ nằm ngổn ngang trong đấy, trái tim tôi từ rất lâu rồi không còn nguyên vẹn nữa, những vết xướt đau rát, những khe nứt cứ ngày một toạc ra dần, và ngay lúc này nó vừa mới vỡ tung ra. Tôi rất đau, thật sự đau không thể thốt thành lời, chỉ vài ngày nữa thôi thì em tôi, em của tôi sẽ cùng người con gái em yêu kết hôn, chặt đứt đi những hy vọng mỏng manh của tôi về một tình yêu thầm lặng chờ hồi đáp. "Khụ khụ" lại muốn ho rồi, tôi phải ra ngoài ngay thôi, nán lại đây chút nữa sẽ đánh thức em ấy, tôi luyến tiếc rút tay lại không quên miết nhẹ má em, nhanh chân chạy ra ngoài đóng sập cửa lại. Tôi về phòng mình, vào nhà vệ sinh mà ho sặc sụa, những cánh hoa xanh mềm mại thi nhau rơi xuống, chúng tuôn ra từ miệng tôi, chúng ngự trị trong lòng ngực đang phập phồng vì mệt này, chúng đã cắm rễ ở đấy rất lâu rồi và từng ngày ăn sâu vào cơ thể tôi. Tôi trượt người xuống, cơ thể cũng lã đi, ngắm nhìn những cánh hồng xanh trên tay tôi thấy tình yêu của mình thật tươi đẹp, cánh hồng sặc sỡ này là tình yêu mà tôi dành cho em. Tôi không biết chúng bắt đầu có từ khi nào nhưng có lẽ là rất lâu từ khi tôi biết yêu em, khi tôi cứ đè lại sự rung động của mình mỗi khi nhìn thấy em, tự mình rút hết nước của mầm xanh vừa hé nở trong lòng, có lẽ là như vậy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cánh hoa này là khi em giới thiệu bạn gái em với gia đình, tôi ngồi bên cạnh mẹ, cố tỏ ra thật tự nhiên mà bàn tay vô thức bấu chặt đến nỗi lòng bàn tay cũng tự buốt, tôi cảm thấy bản thân mình như vừa bước hụt một bước và trượt chân rơi xuống vực mất rồi, cái vực sâu của tình yêu ấy. Phút chốc vai tôi rung lên, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không thể ngăn được, có gì đó nhộn nhạo trong lòng, tôi đứng phắt dậy đi lên phòng mình với lý do không khoẻ, tôi không thể kiểm soát bản thân nữa, tôi bắt đầu ho khan, sau đó ho dữ dội mặt cũng nhăn lại đau đớn, khi tôi mở mắt ra thì trên bồn rửa mặt vương vãi vài cánh hoa, cả dưới sàn cũng có, những cánh hoa màu xanh lá sặc sỡ, tôi giật mình chẳng biết nó từ đâu, nhìn vào gương có vài phần hoa nát vương ở miệng mình, tôi đưa tay gỡ xuống, có chút nhẫn, vậy là nó từ miệng tôi ra? Tự hỏi mình rằng đây là tình huống gì đây? Sau đó cũng không để tâm nhiều nữa, ngồi xuống nhặt những cánh hoa dưới sàn để vào bồn rồi xả nước bỏ đi,  nhìn những cánh hoa bị nước xoáy nát vụn ra tôi thầm cảm thán hoa thì đẹp đấy nhưng tình yêu của tôi thì vừa mới vút cánh bay xa mất rồi.

Tôi đến nhà em khi tôi mười lăm tuổi, tôi chỉ biết tôi là một đứa trẻ không có người thân, khi bản thân hiểu được rất nhiều chuyện rồi thì có một đôi vợ chồng đến nói với tôi rằng sau này họ chính là gia đình của tôi, giây phút nhìn thấy em một đứa trẻ đôi mắt hẹp dài mang theo chút lạnh lẽo đáp xuống người tôi không hề có tí thiện cảm nào.  Tôi bất giác cảm thấy có gì đó, thật lạ lẫm, gương mặt em gương mặt của một đứa trẻ chín tuổi khiến tôi nhìn mãi không rời, em có vẻ ghét tôi có lẽ em nghĩ tôi đang có ý định tranh lấy cha mẹ em, bước vào nhà em giành với em mọi thứ, nhưng mà tôi lớn rồi tôi không chấp nhất trẻ con đâu. Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào kiệm lời như em vậy, em chưa bao giờ nói chuyện với ai quá ba mươi phút, còn với tôi thì chưa bao giờ quá ba câu, nhưng giờ tôi mới hiểu vì tôi không phải đối tượng mà em có thể nói chuyện cùng. Từ khi đến nhà em, tôi cảm thấy có gia đình là một điều vô cùng hạnh phúc và may mắn, có người mẹ dịu dàng hiền hậu, có người cha mạnh mẽ chở che, và tôi còn có một cậu em mặt lạnh nhưng tâm lành. Tôi cảm thấy em không phải lạnh lùng chỉ là em không hay thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, em không muốn người khác biết được con người thật của em, và em luôn có những cách riêng biệt để đối xử với mọi người. Ví như tôi đây, tôi nhớ có lần khi tôi nhận thức được rằng bản thân mình là như thế nào, tâm tình mình đã đặt lên ai, và chính tôi đang có cái ý niệm không đứng đắn với em tôi đã tự tát má mình ép mình tỉnh táo lại em khi ấy đã giữ lấy tay tôi và bảo rằng tôi bị điên à, sau đó liền xoa nhẹ vào cái má đang rát lên của tôi. Có lẽ vì cái thái độ nữa quan tâm nữa mắng nhiết của em mà khiến tôi không thể nào dứt ra được, hình bóng em ngày ngày ăn sâu vào tâm trí tôi, em vốn làm những cử chỉ vô cùng bình thường nhưng khi lọt vào mắt tôi lại trở nên rất đỗi dịu dàng và mang theo một chút thâm tình nào đó. Tôi đã sống với những ảo tưởng đó của bản thân mình, cùng một nỗi hy vọng vào một ngày thứ tình cảm đi ngược xã hội này sẽ được em nhìn thấu và đáp lại, đẩy lùi đi những nỗi sợ hãi trong tôi, cho đến khi em mang cô gái kia về và nói rằng đó là bạn gái em. Mặc dù giây phút đó tôi biết trái tim em đã chẳng hề thuộc về tôi nhưng tôi vẫn chưa từng thôi hy vọng về một kỳ tích giữa cuộc sống ồn ã này, rằng em và cô gái kia sẽ chia tay và em sẽ đón lấy tình tôi. Nhưng không, không hề có một cái kỳ tích nào ở đây cả và sự thật là em không yêu tôi, tôi cứ ngày qua ngày tháng qua tháng lặng lẽ nhìn em cùng cô gái kia thật hạnh phúc thật vui vẻ, em đem tất thảy sự dịu dàng của mình trải lên người cô gái kia, những ngọt ngào, những dịu dàng âu yếm đều trao cho cô ấy. Và mối tình năm mười tám tuổi của em, trải qua bao cay đắng ngọt bùi, yêu thương cãi vã và có cả cái bóng dáng nhạt nhoà của tôi ở phía sau đã kết thúc bằng một lời cầu hôn bất ngờ, một chiếc nhẫn xinh đẹp, một cái gật đầu nhẹ nhàng và một tấm thiệp hồng thắm. Ôm lấy ngực mình tôi chẳng còn một chút hy vọng nào cả, khi đó tôi cũng đã ho và những cánh hoa màu xanh ấy cứ tuôn mãi từ miệng tôi, rơi xuống đất dập nát như thứ tình cảm hèn mọn mà tôi đã giấu diếm suốt bao nhiêu năm qua, tôi đã rất nhiều lần muốn hét lên thật to rằng tôi yêu em, nhưng rồi chỉ biết ngửa mặt lên trời mà rơi lệ. Tôi thật hèn nhát, tôi tự cười nhạo mình khi chính tôi đã nói với em "nếu thích ai đó thì hãy nói ra đi, biết đâu họ cũng thích mình và đang chờ đợi mình"  tôi đã nói với em như thế khi em cứ mãi mân mê một đoá hồng mà ngồi đăm chiêu nơi sân vườn phía sau nhà, cái bóng lưng ngược nắng chiều của em trở nên lặng lẽ đến thảm thương, tôi đã đứng đấy nhìn bóng lưng em cứ chần chừ rồi mới dám bước tới. Đó là lần đầu tiên em nói với tôi về lòng mình, lần đầu tiên em nói chuyện với tôi nhiều hơn ba câu, em nói với tôi về cô gái kia với đôi mắt lấp lánh, tôi thấy đôi mắt em bỗng rực sáng hơn mọi ngày, chắc em đã yêu cô ấy rất nhiều và đó cũng là lần đầu tiên em gọi tên tôi "Tiêu Chiến", cuối cùng thì em cũng đã nói với người em yêu rằng em yêu người ấy, còn tôi thì.... vẫn chưa.

Hôm nay chính là ngày thành hôn của em, hôn lễ được tổ chức ở nhà thờ, không khí trầm ấm, khách mời ngồi ở hai hàng ghế, mọi người đều rất vui vẻ cha mẹ cũng rất vui họ cứ cười mãi không ngừng. Tôi khẽ liếc trộm em trên bục lễ, em trong bộ vest trắng kia hệt như quàng tử trong những câu truyện cổ tích vậy, mà quàng tử thì phải thuộc về công chúa rồi, lại nhìn kìa ánh mắt em tràn ngập sự mong đợi, em bỗng nhìn về phía tôi với đôi mắt ấy chắc em đang muốn nhìn thấy cô dâu của mình lắm, tôi đáp lại em bằng cái cười và khẽ gật đầu ý bảo em "bình tĩnh lại nào, cô dâu sắp đến rồi." Một lúc sau, cô dâu khoác tay cha mình bước vào trong chiếc váy trắng tinh như một nàng công chúa, cùng em rất xứng đôi, em đón lấy tay cô ấy trong ngập ý cười hạnh phúc và vui sướng. Cha xứ bắt đầu mọi thủ tục của một hôn lễ nơi nhà thờ, mọi người cùng nguyện ý chúc phúc cho em và cô dâu, sau đó tôi cùng cha mẹ bước lên chụp hình cùng em, tấm ảnh gia đình này có lẽ tôi sẽ không có cơ hội để xem, tôi chẳng dám in lên đôi mắt mình những cảm xúc hiện tại chỉ biết giấu nó sâu vào trong một cái ôm siết lấy em, sau đó mỉm cười quay lại vị trí của mình. Tôi đứng đó nhìn em mãi bỗng thấy em mỉm cười, là mỉm cười với tôi, một cái cười nhẹ nhàng như có như không, tôi nhìn em đặt lên tay cô dâu một nụ hôn nhẹ nhàng, đầy thành kín. Không được rồi, tôi sắp không thể chịu nổi nữa khoảnh khắc này tim tôi thắt lại hô hấp cũng không thông nữa tôi phải rời khỏi đây thôi, phải nhanh lên không thì sẽ xảy ra chuyện thôi. Tôi về nhà, vào phòng mình và trèo lên chiếc giường thân thuộc cảm giác cũng êm ái một chút rồi, tôi nhắm mắt lại nghĩ về em, về tình cảm của mình và về những cánh hoa đang ngày một nhiều lên trong người tôi. Là "HANAHAKI-nôn ra hoa", tôi đã biết rồi những cánh hoa kia là một căn bệnh, xuất phát từ tình yêu tôi dành cho em, những cánh hoa kia là hoa hồng, nhưng tôi chưa thấy hoa hồng màu xanh lá bao giờ. Chút thông tin tôi có được này đều từ Internet có cả cách để loại bỏ đi những cánh hoa lạ lẫm kia nữa, hoặc là em đồng ý và hoa sẽ lụi tàn hoặc là em yêu người khác và hoa sẽ nở tung trong lòng ngực tôi để gốc rễ quấn lấy buồng phổi khi ấy tôi sẽ không thể thở nổi sau đó sẽ..... Tôi đưa tay kéo ngăn tủ trên đầu giường lấy ra chiếc hộp đựng đầy những cánh hoa suốt ngần ây năm yêu em những cánh hoa nhiều đến độ chẳng đếm nổi đâu nhưng mà chúng úa cả rồi chẳng còn xanh nữa, tôi biết nhanh thôi, tôi cũng sẽ úa tàn như những cánh hoa này, tôi lại ho rồi, những cánh hoa màu xanh kia lại tuôn ra nhiều lắm còn nhuộm thêm một ít sắc đỏ chói mắt. Tôi cứ thế ho, lòng ngực thì đau thắt tôi quặp người lại để giảm đi cơn đau nhưng nó chẳng bớt tý nào cả, tôi biết rồi tôi sẽ chết thôi và tôi chưa hề có ý định đi tìm bác sỹ cắt bỏ nó đi, cắt đi tình cảm mà tôi dành cho em tôi không đành lòng, những cánh hồng xanh mới đẹp đẽ làm sao, ý nghĩa của nó là sự phát triển và hy vọng. Khi tôi biết ý nghĩa của cánh hoa kia tôi mới hiểu được vì sao nó lại đến với tôi, chính là tình cảm tôi dành cho em tựa như mầm non xanh mướt vươn lên đầy hy vọng. Chỉ tiếc là chúng đều héo úa cả rồi, cũng như tôi đây đang dần bị nhấn chìm bởi chính tình yêu của mình, tôi không thở nổi nữa rồi, cuộn mình và liên tục ho ra những cánh hoa nhuốm máu bết bát, nát tan dù đau nhưng tôi chưa bao giờ hối hận. Tôi ôm chặt lấy chiếc hộp chứa đựng tình yêu cả đời của tôi, tôi chỉ có nó thôi, tôi không đem bí mật của mình viết vào nhật ký, tôi giữ riêng những cảm xúc này để nó chỉ thuộc về riêng tôi mà thôi, tôi không muốn khi tôi chết đi ai đó hoặc là em sẽ đọc được nó và nhìn toả tâm tư của tôi. Tôi cảm thấy bản thân không còn sức lực nữa rồi, những cánh hoa kia đang nở bung ra này, rễ của nó xé toạc lòng ngực tôi mất, tôi không làm chủ được bản thân nữa, tôi không thở nổi, ho rát cả cổ họng mà vẫn cứ có cảm giác nghẹn ứ lại lúc này hô hấp thật khó khăn, giây phút đôi mắt không trụ được mà dần nhắm lại màn hình điện thoại bỗng sáng lên chữ "Vương Nhất Bác", có lẽ không nhìn thấy tôi ở đó nên em mới tìm tôi, thì ra em vẫn nhớ đến sự hiện diện của tôi, xem như là chút quan tâm cuối cùng để an ủi cho tâm hồn này của tôi, chỉ tiếc là tôi không thể nghe máy, cơn đau kịch liệt từ lòng ngực ập tới cùng cổ họng ho ra một nắm hoa vỡ tung rát buốt....rồi sẽ ổn thôi....tôi yêu em...

"Tôi sẽ chôn đoạn tình này cùng những cánh hồng xanh đã úa kia, không ai biết được đâu, nguyện cho em sẽ sống thật hạnh phúc và khi tôi lại là tôi hy vọng em sẽ... yêu tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien