40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lần đó từng đến phố đông, Tiêu Chiến liền ngày ngày đều muốn ra ngoài, nhóc con này mà dính người thì cứ như miếng ngọc bội treo trên hông Vương Nhất Bác vậy, lúc Vương Nhất Bác chuẩn bị xong xuôi y liền vui mừng sung sướng tự mình treo lên, còn có thể tự mình vuốt vuốt tua rua của mình tránh để chúng bện vào nhau nữa.

Đương nhiên, cũng có lúc không treo trên hông, mà treo trên đùi, ví dụ như Vương Nhất Bác không cho y đi, y sẽ ôm đùi Vương Nhất Bác lắc qua lắc lại sống chết không cho Vương Nhất Bác ra ngoài.

Rõ ràng nơi mà Vương Nhất Bác đi không phải chỗ tốt lành vui thú gì, thậm chí còn không được coi là một chỗ xem như sạch sẽ, những nạn dân kia ở trong lều trại lâu, trên cả con phố đều có một thứ mùi kỳ lạ không thể nào miêu tả bằng lời.

Tiến trình đào mương dẫn nước đâu vào đấy, một số nơi nước đọng đã rút đi, nạn dân ở đây sẽ có thể rời khỏi lều trại ở phố đông để về nhà, dựng lều trên đường không phải kế lâu dài, người đi bớt một chút, Vương Nhất Bác sẽ sai người dỡ trại tạm đi.

Hắn không chỉ thường xuyên phải ở trên phố đông, còn phải đi khắp nơi dạo quanh để thị sát dân tình, vì vậy không thể lúc nào cũng trông nom Tiêu Chiến được. Lại cộng thêm cục trứng nghịch ngợm không biết tốt xấu này cứ toàn muốn chạy đi nói chuyện với những người khác nhau, Vương Nhất Bác mới không để ý một cái, y đã bắt đầu nói chuyện hăng say với người ta rồi. Vương Nhất Bác vừa sợ y lạc mất, vừa sợ trong lúc vàng thau lẫn lộn sẽ có nguy hiểm không thể lường trước, vì vậy suy tư rất lâu, nghĩ ra được một diệu kế.

Nếu Tiêu Chiến đã dồi dào tinh lực không thể ở yên trong nhà, vậy hắn cứ phải khiến người này ở yên mới được.

Mỗi tối hắn đều bắt Tiêu Chiến học theo tư thế trong Xuân Liễu Đồ cùng hắn, cực kỳ bá đạo, hễ làm là tới tận nửa đêm, khóc quấy cũng không có tác dụng, không tới lúc Tiêu Chiến quả thực mệt mỏi kiệt sức tuyệt đối sẽ không dừng.

Những sách đó Vương Nhất Bác đem từ tận kinh sư xa xôi tới, quyển nào cũng đều là tinh hoa, trang nào cũng khiến người ta mất hồn.

Như vậy, đừng nói tới việc dậy sớm ra ngoài cùng Vương Nhất Bác nữa, đến sau giờ ngọ Tiêu Chiến cũng chưa chắc đã bò được dậy.


"Hoang dâm vô độ, trái với luân thường đạo lý!" Tiêu Chiến nằm bò trên giường ôm gối, cảm nhận lực tay mà Vương Nhất Bác đang nắn bóp eo cho y, y nghiến răng nghiến lợi: "Tham lam cực điểm! Quả thực...aiyo nhẹ chút mỏi quá."

Vương Nhất Bác kệ cho y nói gì thì nói, toàn bộ đều nhận hết, dù sao hắn cũng chiếm hời của người ta rồi, để y nói mấy câu cũng chẳng xem như thua lỗ: "Phải, ái phi nói đúng."

"Ai là ái phi của chàng! Im miệng!"

Cuốn sách tốt đẹp kia đang mở rộng đặt trên chiếc bàn gỗ đầu giường, ánh nến trên bàn chập chờn, chiếc bóng tối tăm rải rác lên văn tự trên giấy, khiến người ngồi trên giường vừa đưa mắt là có thể trông thấy bên trên có cái gì.

Vương Nhất Bác không chỉ muốn thao luyện tư thế, chữ bên trên cũng đọc hết, độ hoàn chỉnh đạt tới mười phần mười.

Quân vương ngu xuẩn vô đạo nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của người dưới thân, mỗi lần gọi một câu ái phi là một lần báo động trước, Vương Nhất Bác dán bên tai y thấp giọng gọi, Tiêu Chiến chỉ mới nghe thấy hai chữ này đã run lên một cái, vừa đáng thương vừa buồn cười.

"Ngày mai ta phải đi thôn Tu Bồng, em đi không?" Vương Nhất Bác hỏi y.

Sao Tiêu Chiến lại không muốn đi: "Muốn —"

Bàn tay vốn dĩ đang đặt trên eo y xoa nắn cho y nhấc lên, lật cuốn Xuân Liễu Đồ ở đầu giường sang trang sau, tiếng trang giấy khẽ lật giống như vang lên trong lòng Tiêu Chiến, thổi cho y thấy run sợ.

"Em xem trang này —"

"Em không đi nữa em ở nhà ngủ!" Ức hiếp người quá đáng! Đúng là ức hiếp người quá đáng!

Vương Nhất Bác lại vui thích, tiếp tục ra sức đấm lưng cho y.


Phía kinh sư liên tục có tin tức truyền tới không ngừng, từ hoàng thành tới Giang Nam, mỗi dịch trạm đều có tai mắt của Vương Nhất Bác, Tô Tá chạy qua chạy lại giữa hai đầu, vì vậy tuy hắn ở Tào doanh, nhưng tình hình phía bên kia vẫn không giấu nổi hắn.

Số binh kia của Hầu Văn Đức đột nhiên bị đổi chủ, kẻ hầu trung thành sẽ theo chủ, binh sĩ cũng vậy, bọn họ không phục, cảm thấy Quý Vương không có năng lực không làm được gì, lòng quân rối như tơ vò, giống như một khối đạn pháo hễ châm là cháy trong hoàng thành.

Đây xem như ném cho Quý Vương một món đồ nóng phỏng tay, ngoài mặt hắn không muốn nhận, nhưng hoàng lệnh khó trái, cuối cùng vẫn là Quý Vương phi Chúc Nhĩ Thần phi ngựa tới ngũ đại doanh mấy lần, nam nhi trên đồng cỏ không sợ nhất là đối địch, thiện xạ như thần bách phát bách trúng cùng tài đua ngựa mặt nào cũng khiến người ta vỗ tay khen ngợi.

Phu phu hai người họ phải tốn rất nhiều công sức mới khiến vệ quân ngũ doanh tạm thời ổn định.

Tô Tá cúi đầu, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế trên uống trà. "Vương gia, chỗ Quý Vương có điểm đáng ngờ."

Chuyện này từ đầu đến cuối đều đã nói rõ ràng, kết quả này Vương Nhất Bác sớm đã dự liệu được, Nhị ca chỉ một lòng làm người tài kia của hắn không đàn áp được ai, công lao lần này, coi như là của Chúc Nhĩ Thần. "Có thể có điểm đáng ngờ gì?"

"Là Quý Vương phi có điểm đáng ngờ, Vương gia, động tĩnh bên phía thảo nguyên Đông bộ không đúng, A Cổ Mẫu Khả Hãn trước giờ đều không kêu võ sĩ của họ bước vào Trung Nguyên nửa bước, nhưng mấy ngày trước, người mà thuộc hạ để lại ở biên giới phát hiện, đang không ngừng có võ sĩ tiến đến gần Trung Nguyên."

Mười vạn binh trong tay Quý Vương, nếu những võ sĩ này của A Cổ Mẫu là cho Chúc Nhĩ Thần, vậy thế lực của Quý Vương sẽ tăng vọt lên nhanh như chớp: "Ồ? Không phải hắn nói muốn nhàn tản sao?"

Tô Tá khẽ lắc đầu: "Sợ là sợ chúng ta chỉ biết vẻ ngoài không biết bên trong."

Trà trong tách của Vương Nhất Bác cạn đáy.

Nếu Quý Vương quả thực có ý đồ đoạt ngôi, có thể giấu kín bao nhiêu năm nay không bị người ta phát hiện, quả thực lòng dạ thâm sâu.

Vương Nhất Bác vẫn không muốn tin, Vương Nhất Sách từ nhỏ tới lớn ghét nhất tường cung ngục tù, sao có thể từng bước từng bước tính toán kỹ càng đến bây giờ: "Ngươi tiếp tục lưu ý, những võ sĩ kia vào Trung Nguyên e rằng có nguyên nhân khác."

Hoàng đế vẫn đang khỏe mạnh, chuyện kế thừa giang sơn vẫn không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, bây giờ A Cổ Mẫu đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, dù cho giấu được, Hoàng đế không phát hiện, nhưng binh trong tay Chúc Nhĩ Thần, Quý Vương phủ nhỏ như thế, hắn giấu đi đâu?

Hắn không khỏi lại nghĩ, nếu thật sự có chuyện này, Chúc Nhĩ Thần thật sự có cách, vậy mà ở một phương diện nào đó, bây giờ hắn với Quý Vương lại đổi chỗ cho nhau, hắn muốn đưa Tiêu Chiến đi ung dung nhàn tản, Vương Nhất Sách muốn đế quan.

Nếu Vương Nhất Sách muốn làm Hoàng đế, cũng không phải không được, so với cái tên Vực Vương ngu xuẩn kia thì có ích hơn nhiều.

"Nếu hắn muốn có giang sơn, bổn vương không phải không cho hắn được, nếu hắn có bản lĩnh lấy về tay, ngày sau cao quan đế vương bổn vương đích thân đội cho hắn.

Bổn vương chờ xem."

Tô Tá trước tiên hơi ngây người, rõ ràng hắn muốn mở miệng nói gì đó, hai môi mấp máy mấy lần, nhưng vẫn chỉ để lại một câu: "Thuộc hạ cáo từ."


Bên ngoài trăng sáng treo cao.

Vương Nhất Bác uống một tách trà đặc xuống bụng, không có bất cứ cảm giác buồn ngủ nào, hắn quay về phòng trong cũng không ngủ được, làm ra động tĩnh gì nói không chừng còn khiến Tiêu Chiến tỉnh giấc.

Thế là hắn dứt khoát ngồi luôn trong gian phòng phía tây, nheo mắt lại nghĩ về tất cả những chuyện gần đây một lượt.

Nạn úng ở Giang Nam đã được ngăn chặn, kênh rạch hắn thiết kế chỉ cần được khơi thông, nước đọng sẽ vào sông lớn xuôi về Tây Bắc, vừa trị được nước dâng bên này, vừa trị được nạn mất mùa quanh năm bên Tây Bắc, một mũi tên trúng hai đích.

Chuyện ở kinh sư thì nhiều lắm, các kiểu rắc rối từ to tới nhỏ xảy ra, hắn vừa đi, phe cánh Cảnh Vương như rồng mất đầu, lại không cam tâm làm một viên quan vô sự, cứ phải làm gì đó, hắn chỉ đành viết một bức thư cầu Tiêu Hầu, kêu nhạc phụ đại nhân giúp hắn trấn giữ kinh sư.


"Nhất Bác?" Tiêu Chiến chỉ mặc mỗi một lớp áo ngủ chạy từ gian trong ra tìm hắn, hắn lập tức bật dậy khỏi ghế.

"Ơi, ta đây."

"Sắp giờ tý rồi, sao chàng lại ngồi ở đây?"

Vương Nhất Bác đi lên trước bế người đang dụi mắt lên quay về phòng ngủ nhét vào trong chăn: "Không ôm là ngủ không ngon à?"

"Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro