Chương 18: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, bầu trời đổ mưa khiến thành phố Bắc Kinh bị bao vây bởi sương mù và làng mưa trở nên yên lặng.

Tất cả mọi người đều chốn ở bên trong nhà tránh khỏi trận mưa lớn này, làm cho con đường thường đông xe vào lúc tối của thành phố trở nên vắng vẻ, chỉ riêng duy nhất có một Land Rover phóng nhanh trên đường, gây không ít chú ý cho những người ngồi ở trong các tiệm ven đường hoặc những người tránh mưa.

" Vương Nhất Bác mày chậm lại cho lão tử. " Lý Hạo ngồi bên trong xe hai tay nắm chặt dây an toàn, mặt mày xanh mét, miệng há lớn, đôi mắt mở to quay đầu về phía Vương Nhất Bác hét lớn, " Ông đây lạy mày, ông còn muốn cưới chồng à không cưới vợ sinh con vì thế chạy chậm lại cho lão tử! "

" Câm mồm lại cho tao. " Vương Nhất Bác ngồi bên tay lái, tâm đang lo cho Tiêu Chiến mà đầu thì lại đang tìm cách làm sao làm cho tên lắm lời như Lý Hạo im mồm lại một lúc để hắn có thể suy nghĩ cách đối phó với lão già Diệp Chính.

Lý Hạo mặc dù sợ nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng không lên tiếng than thở như vừa rồi.

Không gian bên trong chiếc xe rơi vào im lặng, hai người không ai lên tiếng, mỗi người một suy nghĩ. Vương Nhất Bác im lặng rơi vào ký ức lúc nhỏ của bản thân.

Hắn nhớ rõ, năm 6 tuổi hắn bị bọn buôn trẻ em bắt cóc đưa đến Bắc Kinh, cũng may thay hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, có thể tự mình nghĩ cách trốn khỏi bọn bắt cóc. Chỉ có điều dù sao Vương Nhất Bác cũng chỉ là một đứa nhóc 6 tuổi.

Hắn bị đưa đến Bắc Kinh, bọn buôn trẻ em giam hắn cùng một đám nhóc xa lạ tại nơi có tên chợ Quỷ nổi tiếng lúc ấy. Vào đêm bắt đầu việc buôn bán trẻ em, hắn nhân lúc bọn bắt cóc đang bận bịu không để ý đến những ' món hàng ' của mình mà trốn thoát. Cho dù trốn thoát, Vương Nhất Bác cũng không thể tìm được đường trở về nhà mà lang thang trên phố vắng không người.

Lúc tưởng rằng mọi thứ đã trở nên tuyệt vọng khi hắn đang mỏi mệt ngồi bên đường, bắt gặp bọn bắt cóc đang đi đến thì hoảng sợ muốn đứng lên chạy thoát nhưng đã không còn sức lực thì lại xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen trước mặt. Cửa xe được mở ra, bên trong chiếc xe có một cái đầu nhỏ ló ra, mỉm cười với hắn " Em trai, em bị lạc ba mẹ sao?? " Hắn nhớ rõ, nhớ rõ nụ cười năm ấy của Trương gia nhị thiếu - Trương Minh An.

Cũng từ lúc ấy, hắn được đứa con duy nhất của gia chủ Diệp gia - Diệp Yên Phong và Trương gia nhị thiếu nhặt về bên đường mang về Diệp gia nuôi dưỡng. Mặc dù Diệp Yên Phong là con trai của gia chủ mới hiện tại của Diệp gia - Diệp Chính nhưng cũng không thể tùy ý nuôi dưỡng một đứa nhóc không rõ lai lịch, bởi khi ấy quyền lực trong tay Diệp Chính vẫn chưa vững vàng. Các lão cáo già ăn không ngồi rồi luôn tìm cách chèn ép Diệp Chính.

May thay Diệp gia năm đó đang hợp tác cùng Trương gia, cho nên Trương Minh An nhị thiếu gia nhà họ Trương, cầu xin ba mình lên tiếng giúp đỡ mới có thể giữ hắn ở lại Diệp gia, kể từ đó trong giới danh môn vọng tộc, trong thế giới hắc đạo không ai không biết tin Diệp gia đang đào tạo một thằng nhóc con do Diệp thiếu gia nhặt được từ bên ngoài về làm trợ thủ đắc lực cho Diệp thiếu - Diệp Yên Phong.

Năm đó nhờ có câu nói của Trương nhị thiếu gia - Trương Minh An mà hắn được ở lại Diệp gia, được Diệp Chính bồi dưỡng trở thành một cánh tay đắc lực bên cạnh Diệp Yên Phong, bọn họ kể từ đó trở thành bạn thân của nhau, đến tận năm hắn 15 tuổi, Trương Minh An và Diệp Yên Phong đã được 23 tuổi. Bọn họ cứ ngỡ sẽ cứ như thế này mãi, bên ngoài là trợ thủ đắc lực được trọng dụng và hai vị thiếu gia, còn bên trong là ba người bạn thân mặc dù họ có cách nhau tận 8 tuổi đi nữa nhưng đâu ai ngờ cùng năm ấy, cả gia tộc Trương gia bị giết sạch trong một đêm không rõ nguồn gốc là do chuyện gì hoặc do ai làm.

Trương Minh An may mắn vào lúc ấy dang cùng Diệp Yên Phong với Vương Nhất Bác đi du lịch ở hòn đảo tư nhân của Diệp gia mà thoát khỏi một kiếp nạn này. Kể từ đó trong giới thượng lưu, trong giới hắc đạo, bạch đạo ai ai cũng biết Trương gia chỉ còn lại duy nhất một mình Trương Minh An. Các đại gia tộc tranh nhau ra sức chèn ép tập đoàn Trương thị, các đại ca hắc đạo thì không ngừng phá các mặt hàng buôn bán ngầm của Trương gia, chỉ còn lại một mình Trương Minh An với tuổi trẻ không đủ kinh nghiệm khiến gia tộc càng ngày càng đi xuống.

Diệp Yên Phong khi ấy đã bắt đầu đi theo Diệp Chính học cách làm ăn, giao tiếp với các lão cáo già trong giới, anh thấy người anh em lớn lên cùng mình từ nhỏ đang gặp khó khăn đã vươn tay ra giúp đỡ. Ai cũng biết, Diệp Chính kể từ khi nắm trọn quyền lực đã công khai bản thân cưng chiều đứa con trai duy nhất này của mình như thế nào, lại còn có bên cạnh Diệp Yên Phong luôn có một tiểu tử chỉ mới 15 tuổi đã luôn mang trên người một khí chất cao ngạo lạnh lùng, văn võ song toàn. Các gia tộc, các bang phái chèn ép Trương gia từ tối ra sáng đều ngưng lại, họ tuyệt đối không dám đem gia tộc ra đánh cược. Diệp gia chính là một con hổ lớn ở Bắc Kinh không ai dám đụng đến.

Về sau, bọn hắn càng ngày càng trở nên thân thiết, trải qua những ngày tháng không sóng gió. Nhưng mọi chuyện đều không như ý muốn, năm Vương Nhất Bác 16 nhận được nhiệm vụ chính là trừ khử Trương Minh An. Hắn thực sự không đam tin, vì cái gì? Vì cái gì khi ấy Diệp Chính lại muốn hắn giết Trương Minh An?? Nhưng đến khi hắn từ chối nhiệm vụ, đến khi trong đêm đó hắn nhận được tin Trương Minh An bị giết, trước khi chết còn gửi cho hắn một tin nhắn.

《 A Bác, tôi đi đây. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã luôn bảo vệ tôi. Too biết bản thân là bị ai giết hại nhưng cầu xin cậu đừng nói cho Phong Phong biết người giết tôi là ai. Còn có số tài sản tôi để lại, tôi đã lập di chúc từ lâu, sau khi tôi đi luật sư Nghiêm sẽ tới tìm cậu, hãy rời khỏi Diệp gia và quay về tìm gia đình cậu đi. Giúp tôi bảo vệ tốt Phong Phong, dù có chuyện gì xin hãy tha cho cậu ấy một mạng. Vĩnh biệt em trai. 》

" Bin....bin...." Tiếng kèn xe liên tục vang lên kéo suy nghĩ của Vương Nhất Bác quay trở lại hiện thực, hắn luống cuống tay chân vì phát hiện bản thân suy nghĩ về quá khứ mà ngưng xe tại ngã tư khiến bị kẹt xe.

Lý Hạo ngồi kế bên, mở cửa xe không ngừng xin lỗi tất cả mọi người bên ngoài đang phẫn nộ. Vương Nhất Bác lúng túng tay chân, phóng xe đi ngay lập tức. Lý Hạo thấy bản thân được giải thoát thì tới phiên bản thân nổi giận đùng đùng quay đầu qua tính trách Vương Nhất Bác nhưng lại phát hiện vẻ mặt hắn tràn ngập bi thương, bản thân chỉ có thể ủy khuất mà nuốt tức giận và uất ức xuống bụng. Aizzz ai biểu hắn là bạn thân của người ta kia chứ.

Trên con đường cao tốc, chiếc xe Land Rover phóng nhanh đến phía nam Bắc Kinh, chiếc xe cũng như chủ nhân nó mang trên người đầy vẻ bi thương.

Tiêu Chiến, chờ em. Em nhất định sẽ đưa anh về nhà và chúng ta cùng nhau cử hành hôn lễ, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.

Thầy Tiêu, yên tâm bọn em đang đến cứu thầy. Nhất định sẽ đưa thầy trở về nhà, trở về trường. Lớp 11A bọn em rất nhớ thầy.

一一

Lý Hạo: Tác giả hứa!! Đừng tin~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro