Chương 25#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến, một buổi sáng cứ thế mà nói chuyện với chú quản gia rất là vui, vì cậu đi cũng đã lâu,cũng được ba năm rồi,

"Tiêu Chiến, anh đâu rồi " Tiêu Chiến đang nói chuyện với chú quản gia thì có người từ đâu bấm chuông dữ dội,còn kêu tên của anh , nghe thế thì chú quản gia ra xem đó là ai,

"Cho hỏi, cậu là ai ạ " Chú quản gia nhìn vào camera ở cổng nhà mà hỏi,

"Có phải đây là nhà của Vương Nhất Bác không ạ " Người bên ngoài hỏi,

"Chú nói với Tiêu Chiến, tôi là Kế Dương là được " Kế Dương bên ngoài nói,

"Chú cho cậu ta vào đi, cậu ấy là bạn của cháu lúc nãy kể cho chú nghe đấy " Tiêu Chiến nghe thế thì chín sát là Kế Dương,

"Tiêu Chiến, sao anh lại ở đây rồi, lúc nào đi cũng toàn không nói tôi nghe là sao" Kế Dương từ bên ngoài đi vào trong nhà liền giận dữ mà quát vào cậu,

"Cậu còn dám quát tôi, tối hôm qua cậu còn không đến tham dự buổi trình diễn của tôi, tôi còn chưa nói cậu, giờ còn dám ở đây quát tôi sao" Tiêu Chiến biết vì sao, tối hôm qua không đi là chín vì Hạo Hiên, nên anh không chách cậu,

"A ha ha ha... Ngại quá là vì a... " Kế Dương biết mình đã bi Tiêu Chiến nắm quyền, nên liền gãi gãi đầu mà cười ngốc,

"Cậu không cần nói tôi cũng đoán ra"
Tiêu Chiến thấy cậu giả ngốc liền nói,

"Tôi xin lỗi mà, xin lỗi mà "Kế Dương gãi đầu ngây ngốc mà cười,

"Nhưng anh cũng không thể Trách tôi, Cố Ngụy cũng có tới đâu " Kế Dương liền nhắc đến Cố Ngụy mà nói,

"Cậu ấy có nói với tôi là không thể đi được vì có ca phẫu thuật khẩn cấp, nên tôi không nói, mà thôi không sao" Tiêu Chiến nói,

"Cậu sao lại biết chỗ này mà tới vậy " Tiêu Chiến Thắc mắc mà hỏi, Kế Dương,

"Ba mẹ, của nhà Họ Vương này làm ăn với ba mẹ của tôi sao lại không biết, lúc đầu anh đặt tên cho Điềm Điềm là tôi đã nghi, nên hồi sáng qua nhà anh để tặng quà xin lỗi, mà chị quản gia nói anh không có ở nhà, nên là thử qua bên nhà của họ Vương này xem có đúng không ai dè thật chứ... Vậy anh là vợ của Tên Vương  Nhất Bác, như trên báo mạng tìm kiếm bấy lâu nay đó hả" Kế Dương liền nói một hơi làm như ai dành nói với cậu vậy,

"Uh đúng là tôi, từ lúc biết cậu hầu như chuyện này tôi không kể cậu nghe nhỉ " Tiêu Chiến và Kế Dương hai người nói chuyện rất là lâu, cho đến khi, có người bên ngoài la làng,

"Kế Dương em có trong đấy không. Mau ra đây cho anh, đây là chỗ mới để em trốn anh sao, anh nói cho em nghe, em đi đâu anh cũng tìm được hết "Tiêu Chiến tay xoa mi tâm, quả thực đó là tiếng của Vương Hạo Hiên mà, thật là mệt với cặp này,

"Kế Dương... Cậu lại cãi nhau với Hạo Hiên nữa sao, cậu mau về đi,không nữa lát nhà của tôi sẽ bay cái cửa đấy" Tiêu Chiến liền đuổi người,

"Cứ kệ anh ấy, cửa nhà anh cũng chắc mà không sao đâu" Kế Dương nói,

"Kế Dương cậu đừng giận tôi nha" Tiêu Chiến Ngước mặt lên nhìn Kế Dương cười nham hiểm,

"Chú quản gia mau đuổi người, trả người cho cái tên đang la hét bên ngoài giùm cháu" Tiêu Chiến liền quay qua nói với chú quản gia,

"Vâng ạ,... Mời cậu " chú quản gia mời Kế Dương ra về,

"Tiêu Chiến anh tuyệt tình như vậy với tôi sao, đừng mà Tiêu Chiến" Kế Dương làm mặt tội nghiệp mà xin anh,

"Xin lỗi cậu tôi bắt buộc phải trả người rồi " Tiêu Chiến nói,

"A khoan khoan, đây là thiệp mời, hai ngày nữa sinh nhật tôi gia đình anh nhớ tới nha, à đưa thiệp cho Cố Ngụy luôn " Kế Dương bị chú quản gia mời đi liền nhớ tới quên đưa thiệp mời,

"Chú tiễn khách ạ "Tiêu Chiến gật đầu xong thì kêu chú quản gia tiễn khách, rồi Kế Dương cũng chào anh mà về, cứ thế mà Tiêu Chiến lại một mình đi dạo quanh nhà rồi lại vào phòng anh trước đây ở, làm anh nhớ lại những chuyện hồi đó đúng là kỉ niệm mà, đi một hồi rồi về lại phòng của Nhất Bác hiện tại của hai đứa đang sử dụng, đi quanh phòng của Nhất Bác, cho đến khi anh mở được tủ ngăn đồ của Nhất Bác thì thấy tờ đơn ly hôn của mình từ ba năm trước, bên trong trang giấy có chữ ký của anh, nhưng không thấy chữ ký của Nhất Bác, đúng cậu ấy không có ký vào, Nhất Bác đúng là lúc đó có yêu anh mà cậu ấy thật không muốn ly hôn, Tiêu Chiến cầm tờ giấy mà mắt cứ rưn rưn, nước mắt hạnh phúc của anh,cứ thế mà rơi xuống,

Tiêu Chiến nhìn một hồi lâu sau Tiêu Chiến lại cất lại tờ giấy và ngồi vào bàn làm công việc của mình, cậu lại là vẽ mẫu thiết kế cho riêng mình, và sắp xếp lại hồ sơ của công ty, cậu cứ tập trung làm việc mà không biết trời đã chiều,

"Mami, Điềm Điềm về rồi ạ "

"Tiêu Chiến, vợ ơi anh về rồi đây " hai cha con 1 lớn một nhỏ từ ngoài đi vào nhà mà gọi Tiêu Chiến, hôm nay Nhất Bác đang hứng thú vui vẻ mà tự xưng anh luôn,

"Hai người về rồi à, cả hai mau đi tắm rửa thay đồ đi, hôm nay Mami kêu đầu bếp, nấu những món Điềm Điềm thích ăn " Tiêu Chiến từ trên lầu đã nghe thấy tiếng của hai cha con, liền đi xuống, thật nhìn cả hai sao mà giống nhau quá trời, anh nhìn Điềm Điềm từ trên lầu xuống như là Nhất Bác của bản thu nhỏ vậy,

"Tiêu Chiến sao lại chỉ làm món con thích ăn, sao không làm thêm món em thích ăn nữa " Nhất Bác liền tới gần cậu mà làm nũng với Tiêu Chiến,

"Cậu đừng có làm nũng với tôi, những món Điềm Điềm thích toàn giống cậu không đấy " Tiêu Chiến đẩy cậu ra, thật là bên ngoài nói chuyện với người ta sao lại ít nói mà còn làm mặt liệt lạnh lùng nữa, còn với Tiêu Chiến sao lại trẻ con như thế, mà còn nói nhiều nữa chứ,

"Thật á "Vương Nhất Bác ngạc nhiên mà nhìn cậu, mà cười vui sướng

"Được rồi cậu đi tắm đi, hôm nay cậu tắm cho Điềm Điềm giúp tôi nha" Tiêu Chiến nhờ Nhất Bác tắm cho Điềm Điềm,

"Em chỉ tắm cho Điềm Điềm thôi, chứ một lát em sẽ tắm chung với anh nhá" Nhất Bác ghé vào tai anh cười nham hiểm nói với anh,

"Cậu cậu... "Tiêu Chiến đỏ mặt, mà nói lắp,

Tiêu Chiến ở bên dưới bàn ăn mà vẫn còn đỏ mặt, mà ngồi chờ cả hai, thì đã thấy Điềm Điềm đã được tắm sạch sẽ, còn Nhất Bác, thật là cậu ta đúng là không có tắm, chỉ thay đồ ở nhà thôi, thật là cậu ấy nhất quyết tắm chung với anh mà, Tiêu Chiến thấy thế cũng liền xoa xoa mi tâm của mình, thật là muốn mỗi ngày thật sao,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro