Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ trụ đã trải qua hàng tỷ năm thay đổi liên hồi. Sự tiến hóa của loài người từ từ thời thượng cổ đến thế kỉ văn minh như ngày nay nhưng không một ai biết sinh ra và tồn tại trong thế giới loài người nhưng đến khi chết đi họ sẽ về đâu.

Trên thiên hà rộng lớn này có lẽ không ai biết rằng lại còn tồn tại một thế giới song song khác, nơi đó quanh năm chỉ có ánh sáng màu đen bao phủ gọi là huyền minh, nơi mà những vị thần của bóng đêm dẫn lối cho linh hồn những người đã khuất siêu sinh.

Ngày nắng đẹp, cũng không hẳn đẹp lắm nhưng cũng đẹp hơn những ngày khác ở chốn Địa Ngục tăm tối này. Những tia huyền minh từ cửa Địa ngục rọi vào làm áng lên những tán cây xơ xác khô cằn nơi âm khí nặng nhất thế gian này làm nó thêm phần đáng sợ.

Hôm nay học viện bắt hồn Bách Lạc Môn tổ chức buổi lễ tốt nghiệp cho các vị Thần Chết mới trong tộc. Từ sớm trước cửa học viện náo nhiệt không ngừng, một số đến chúc mừng con cái của mình nhận Thần vị nhưng quan trọng nhất là đến vì vị thủ khoa toàn học viện năm nay - Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác là hậu nhân đời thứ mười tám của Vương tộc - một hậu tộc quyền cao chức trọng ở Địa ngục, nói một cách khiêm tốn nhẹ nhàn khác thì ba hắn, tổ tiên hắn chính là Thần quan trưởng nhiều đời của Địa ngục, còn hắn chính là học trò xuất sắc, tâm đắc nhất của viện trưởng Hà danh tiếng lừng lẫy.

Trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ phía tây học viện, một nam tử mặc y phục màu đen dài, trên đầu đội một chiếc mũ đen liền thân kín đáo nhưng không che đi được phần nào vẻ soái khí của hắn. Phía trên ghế cao, một vị Thần quan lớn tuổi uy thái ngời ngời, lão trầm tư nhìn hắn rồi nhìn về phía đôi vợ chồng ngồi đối diện, giọng kính cẩn.

- Thần quan trưởng đại nhân, thiếu gia đã tốt nghiệp, theo quy định ở Địa ngục thiếu gia phải trải qua một đợt huấn luyện của Thần Chết, đến nhân gian bắt được một trăm linh hồn mang về mới có thể tiếp nhận ấn Thần quan. Nhưng mà cũng không cần vất vả vậy, cậu ấy có thể đến nhân gian một vòng cho có hình thức là được rồi, hội đồng xét duyệt cũng sẽ không ý kiến gì đâu.

- Ừ...

- Không được! Viện trưởng, mọi người đều là Thần Chết, ta cũng là Thần Chết, không cần phải phân biệt! - Hắn lạnh lùng trả lời.

Vị phu nhân đứng tuổi bên cạnh nãy giờ vẫn luôn im lặng lắng nghe, bà đột ngột đứng bật dậy kích động.

- Tiểu Bác, con có biết nhân gian nguy hiểm đến dường nào không? Chúng ta là Thần Chết có thể định đoạt số mệnh của loài người nhưng họ cũng có thể định đoạt lại số mệnh của chúng ta. Con có biết một năm chỗ chúng ta có biết bao nhiêu Thần Chết không hoàn thành nhiệm vụ phải mất mạng ở nhân gian không?

Bà ngắt giọng thở dài.

- Nếu thuận lợi thu hồn của họ được thì tốt nhưng nếu không thể, lưu lại nhân gian quá lâu sẽ bị dương khí của họ ảnh hưởng mà mất mạng. Huống chi con còn bị...

- Mẹ! Chuyện đó mấy năm nay con đều khống chế rất tốt, đã lâu không còn nữa rồi! Con thân là người kế vị Thần quan trưởng không thể trên tay chưa từng dính một linh hồn nào được, ở Địa ngục này còn ai có thể thần phục con?

- Tiểu Bác nói rất đúng. - Vương Thần quan trưởng trầm giọng. - Nếu con đã quyết định như vậy cũng tốt, đi ra ngoài một chuyến nếm trải phong ba một chút rồi về. Hai người cứ làm theo ý của nó đi, chỉ là không cần con phải bắt đủ một trăm linh hồn, cứ chọn một người số kiếp đã tận để làm rồi quay về điện Thần quan.

- Dạ.

Thần Chết ở Địa ngục rất đông tuy nhiên tùy theo thân phận và địa vị mà có các bậc phân cấp khác nhau. Một vị Thần Chết từ khi sinh ra đến khi trưởng thành vẫn phải đi học như con người ở nhân gian, sau khi tốt nghiệp học viện bắt hồn của Thần Chết sẽ được cấp giấy phép hành nghề. Các tân Thần Chết sẽ vượt qua một khóa thực tập sinh bắt hồn, họ phải bắt được một trăm linh hồn mới được phong ấn Thần quan sau đó sẽ được phân theo thàn tích đã đạt được trong kì thực tập mà phân phó chức vụ trong Địa ngục.

Tuy nhiên, bởi vì Vương Nhất Bác là con trai Thần quan trưởng, sinh ra đã là người kế vị cao quý nhất Địa ngục nên luật ngầm bên trong Thần quan xét duyệt đều mắt nhắm mắt mở cho qua, hắn không cần phải làm theo quy định, một bước đã tới vạch đích. Còn bản thân hắn lại cảm thấy như vậy cuộc sống quá tẻ nhạt, hắn không cam tâm như những vị Thần quan trưởng đời trước chỉ có thể bắt hồn trên sách vở, lần này hắn nhất định phải ra ngoài trải nghiệm một phen.

Một lúc sau, bên ngoài một nữ Thần Chết trẻ tuổi mang vào một chiếc hộp lớn. Viện trưởng Hà cẩn thận mở ra trước mặt hắn, nói tiếp.

- Nhất Bác, đây là lưỡi hái bằng vàng của ta. Nay ta đã lớn tuổi, con là học trò mà ta tâm đắc nhất, lưỡi hái này ta tặng cho con xem như quà tốt nghiệp, còn đây là giấy chứng nhận hành nghề, đến cửa Địa ngục lính gác sẽ cho con đi qua. - Ông trầm ngâm một chút rồi quyết định đưa tờ giấy còn lại cho hắn, thở dài. - Công việc bắt hồn rất vất vả không giống như trên sách con đã học đâu, con có thể suy nghĩ lại...

- Không cần! Viện trưởng, con muốn thử sức một lần. Con xin thề với tổ nghiệp Thần Chết, con nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, mọi người hãy yên tâm.

- Thôi được. Bên phòng kế hoạch đã quay lồng cầu số mệnh, đây là tên và địa chỉ của người con phải bắt hồn, con cầm lấy.

Vương Nhất Bác đưa hai tay nhận lấy, hóa ra cảm giác nhận nhiệm vụ là thế này, vừa nôn nao vừa hồi hộp, cảm xúc phức tạp, tim hắn đập mỗi lúc một nhanh hơn. Hắn thở nhẹ trấn tỉnh bản thân rồi từ từ mở tờ giấy trên tay ra...

"Tiêu Chiến, hai mươi sáu tuổi, địa chỉ... thành phố XX..."

.

Thành phố XX...

Tiết trời hôm nay lạnh hơn nhưng hôm trước có lẽ tuyết sắp rơi rồi. Bên trong tiệm bánh mì Quả Quả, một nam thanh niên dáng người thanh mảnh đang bận rộn thu dọn cửa tiệm.

Tiêu Chiến sau khi tốt nghiệp đại học anh lựa chọn ở lại thành phố này để lập nghiệp, anh mở một tiệm bánh nhỏ thỉnh thoảng nhận vài mẫu thiết kế về làm thêm, cuộc sống yên yên ả ả vô cùng tốt đẹp.

Anh ung dung vừa lau bếp vừa ngân nga hát một mình cũng không để ý đến người nào đó xuất hiện tự lúc nào. Hắn im lặng không nói gì như cũ, tay cầm lưỡi hái bằng vàng đứng sừng sững một lúc lâu thấy đối tượng vẫn không chú ý tới mình, bực dọc ho vài tiếng, trầm giọng.

- Ngươi tên Tiêu Chiến?

- Phải. Cậu... là ai?

Tiêu Chiến giật mình dừng lại nhìn người đối diện. Trước khi anh thuê mặt bằng chỗ này mở tiệm anh đã cẩn thận hỏi qua rất nhiều người về an ninh nơi đây đều rất tốt, anh càng khẳng định với cả thế giới chỗ này cũng không gần địa điểm sự kiện cosplay nào, cũng không hề có bất cứ bệnh viện tâm thần nào xung quanh. Anh nhìn tên mặc áo đen dài phủ tới chân, mặt và đầu hắn che kín hoàn toàn bằng tấm vải đen lần nữa liền giật mình, ý nghĩ lóe sáng, chân lui vài bước cầm chổi giơ lên thủ thế.

- Không phải là cướp chứ?

Cũng không đúng, nếu cướp phải cầm súng cầm dao, còn hắn... mặc kệ đi.

- Tôi nói cho cậu biết, cướp của là phạm pháp là ở tù đó biết chưa? Nhìn cậu trẻ như vậy chắc là lần đầu sa ngã rồi đúng không, quay đầu là bờ, lẽ phải trong tim. Chỗ tôi là tiệm bánh mì không có tiền đâu, cậu quay đầu đi ra cửa rẽ trái là tiệm vàng, rẽ phải phải là ngân hàng, địa điểm cướp tùy chọn, xin cậu đừng cướp chỗ tôi... hức hức...

Tiêu Chiến bủn rủn tay chân, nước mắt lưng tròng. Tên áo đen kia vẫn không nói gì, hắn giơ lưỡi hái lên rồi đập mạnh xuống đất, giọng lạnh lùng.

- Ta là Thần Chết!

- Ờ. - Anh thở dài nhẹ nhõm. - Không phải cướp là tốt rồi!

- Ta đến đây bắt hồn ngươi!

- Hả? - Anh sợ hãi kích động lui ra sau vài bước, giọng lắp bắp. - Tiểu ca, cậu đừng giỡn như vậy chứ? Hôm nay không phải Cá Tháng Tư cũng không phải Halloween, trời tối rồi cậu mau về nhà đi kẻo ba mẹ lo lắng á.

Hắn vẫn im lặng không nói gì, từ từ tiến về phía anh. Dường như không khí xung quanh anh càng lúc càng lạnh hơn, anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trong lòng có chút lo sợ, giọng run run.

- Cậu... cậu có gì từ từ chúng ta thương lượng được không, cậu đừng qua đây, tôi....

Hắn dừng lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ rồi đột nhiên run bần bật, hai tay ôm hai vai xoa xoa liên tục.

- Nhân gian sao lạnh quá vậy...híc... cho ta xin cốc nước nóng đi...

=========
Fic của mình là fic hài nên tình tiết hiện đại, cổ đại, cổ trang tùm lum mọi người đừng thắc mắc nhé 🤧🤧🤧

Mọi người nếu yêu thích hãy cmt cho mình biết nhé, còn có chỗ nào chưa ổn thì cũng cmt cho mình biết để sửa chữa nha 😚😚😚😚😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro