Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà cái mông Tiêu Chiến vẫn còn đau, căn bản không ngồi được ghế ở phòng làm việc, y xin phép về nhà đọc tài liệu, y tính toán dự án này có thể bán được bốn trăm vạn, chính mình nếu hoàn thành, sẽ được thưởng 15% là sáu mươi vạn, vậy cũng còn lâu mới đủ tiền để trả!

Tiêu Chiến lại phiền não đứng lên, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng trên TV:

“Nhân dịp ba năm xuất hiện, xổ số trúng phần thưởng trị giá bảy ngàn vạn đợt cuối cùng, mạnh tay mua vô, các đại lí đều có người xếp hàng dài, tám giờ tối nay công bố người thắng giải cuối cùng…”

Đúng rồi! Tiêu Chiến tâm hồn chớp động! Xổ số, giải đặc biệt! Y tại sao không nghĩ đến chứ?!

Tiêu Chiến lập tức chạy đến đại lí vé số, một hơi bỏ ra ba mươi vạn đồng mua số đề, dũng cảm đến mức ông chủ cũng phải ghé mắt nhìn y. Bình thường y luôn là người tiết kiệm, không mua mấy loại bàng môn tà đạo này, ngay cả năm mươi đồng cũng tiếc, nhưng bây giờ y rất cần tiền! Số tiền rất lớn!

Tô Dịch nhìn 300 vạn vất vả tiết kiệm nay ít đi 30 vạn, đau lòng vô cùng, nhưng thời điểm này thì chẳng còn có cách nào, trẻ con thì chẳng thể thoát khỏi nanh chó sói mà.

Đến xế chiều y nằm co trên giường nhìn mớ vé số cầu khẩn: “Bọn ngươi nhất định phải trúng nha! Nhất định phải giúp ta có được ba nghìn vạn đó!”

Mở thưởng mỗi ngày là vào lúc 8 giờ tối, y nơm nớp lo sợ, ở nhà chăm chú dòm TV, nhìn mớ dãy số hiện ra —

“25, 12, 13, 14, 31, 42″, số đặc biệt “29″, phát thanh viên hưng phấn nói: “Số lần này rất đặc biệt, “12, 13, 14 ba số liền nhau, ai là người thắng cuộc? xin mời nhanh chân đến ngân hàng Bắc thị…”

Tiêu Chiến liều mạng đối chiếu dãy số, trên trang giấy tìm thấy 25, 12, 42 nhưng không số khác, tờ khác cũng chỉ có 13, 31, 14 nhưng không có 25, 12, 42 cùng 29…

Không có giải nhất cũng chẳng có giải nhì, ngay cả giải khuyến khích cũng không có… Chỉ có 2 số cuối an ủi, đáng giá vài nghìn đồng, cùng với bảy nghìn vạn trong mơ của y cách nhau một khoảng xa vời vợi.

Tiêu Chiến thật sự mất hồn, ngồi trên ghế salon nhìn một đống sổ xố giờ đây đã trở thành giấy vụn chất cao như núi, đột nhiên — “rầm”! Một tiếng vỡ nát, một đống đàn ông toàn mặt đồ đen vọt vào trong, cánh cửa khóa bị đạp bay, chỗ cánh cửa bị rớt xuống hình như đã gãy ra làm đôi.

Những gã đó như hung thần ác sát tràn vào nhà, đứng trên sàn nhà hoặc trực tiếp ngồi lên ghế salon.

Tiêu Chiến hồi phục lại tinh thần, vội vàng cầm lấy gậy bóng chày bên cạnh, co lại một góc ghế salon nói:

“Mấy, mấy người muốn làm gì?”

Gã cầm đầu trên mặt có một vết chém, nhìn qua khá lớn tuổi, gã khinh thường nhìn xung quanh căn phòng nhỏ của Tiêu Chiến, hỏi gã lùn hơn bên cạnh: “Đây là lão nam nhân kia?”

Gã đó nhìn mặt Tiêu Chiến một chút, trên mặt có chút nghi hoặc.

Râu mép Tiêu Chiến dài ngoằn, mấy ngày nay lại mất ngủ, lại vừa ném 30 vạn qua cửa sổ, hơn nữa chỉ mặc một cái áo cũ rộng thùng thình cùng cái quần đùi chẳng khác gì đồ ngủ, đáng thương hề hề, như một gã ăn mày đầu đường xó chợ.

Gã đó nhỏ giọng nói: “Hình như là vậy…”

“Đưa nó đi”

“A… a… a…! Mấy người là ai?” Tiêu Chiến không ngừng vùng vẫy, trong lúc bối rối hình như y đánh trúng cái gì đó, kết quả gã mặt thẹo phẫn nộ giáng cho y một cái tát, lại còn đạp vào bụng y một cước!

“Mày nghĩ mặt mày chưa đủ dài à!”

Tiêu Chiến đau đến mức thứ gì trong bụng cũng nôn hết ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro